Chàng Quản Gia Lạnh Lùng

Chương 3: Chương 3: Bạn Trai? Không Thể Nào!



Hắn giật mình vội đưa tay ôm lấy nó, đúng lúc nó cũng mở mắt ra nhìn. Bốn mắt nhìn nhau. Lần thứ 2 trong ngày nó sững người. Tim nó đập liên hồi trong lồng ngực, phảng phất sắp nhảy ra ngoài tới nơi. Nó vẫn nhìn hắn trân trân, quên cả chớp mắt. Nó như nhìn thấy một tia kinh ngạc vụt qua đáy mắt hắn, nhưng nhanh chóng đôi mắt khôi phục lại vẻ điềm tĩnh khó đoán thường ngày.

- *Tách…tách…*_ tiếng gì đó vang lên, cùng với đó là những ánh sáng nhấp nháy.

- Tadaa, đẹp quá! Ảnh rất có hồn!_ tiếng nói rất vui vẻ của một cô gái phát ra từ phía sau nó và hắn. Hắn nhanh chóng ôm lấy nó ngồi dậy ngay ngắn rồi cả nó và hắn cùng nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Cô gái trước mặt họ có nụ cười rất đáng yêu! Khuôn mặt trái xoan khá thanh tú, trên cổ có một chiếc headphone. Tóc tết bím hai bên, trên mặt đeo một cặp kính to sụ viền đen che gần hết nửa khuôn mặt. Trang phục cô mặc trên người khá độc đáo và phá cách. Áo sơ mi bò màu xanh dương nhạt, quần jean rách tứa lưa ở đầu gối. Trên tay cầm một chiếc máy ảnh có dây quàng qua cổ. Cả người cô gái toát lên vẻ thoải mái, tự do, phóng khoáng, tràn đầy nhiệt tình.

- Xin chào! Lần đầu gặp mặt!_ cô gái tươi cười giơ tay chào nó và hắn.

- Xin…chàoo!_ nó cũng cười cười vẫy tay với cô gái. Rất nhanh có thể nhận ra sự gượng gạo trên gương mặt nó.

- …_ hắn không nói không rằng chỉ nhìn cô gái đúng 3 giây rồi ánh mắt lại “đậu” trên người nó đang ngồi trong lòng hắn.

- Trông bạn có vẻ…_ nó ngập ngừng mở miệng.

- Lập dị đúng không?_ cô gái nhanh miệng tiếp lời nó, nụ cười vẫn giữ trên môi.

- Mình…mình không có ý đó!_ nó xua xua tay, mặc dù trong lòng nó có ý đó thật!

- Không sao! Mình đâu có để ý, đây cũng đâu phải lần đầu mình nghe câu này!_ ý cười trên khóe môi cô gái càng đậm.

- Ừ!_ nó cảm thấy khá thích thú với cô gái này, rất muốn trở thành bạn bè.

- À, chào anh!_ cô gái liếc qua thấy hắn nãy giờ im lặng không nói gì nên mở miệng cố gắng tiếp chuyện.

- …_ hắn vẫn lạnh lùng không đáp. Nó quay đầu lại, nhíu mày nhìn hắn tỏ vẻ không đồng tình, tay nó khẽ siết lấy bàn tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn biểu tình trên gương mặt xinh đẹp của nó, cùng với bàn tay nó đang siết chặt tay mình rồi quay ra nhìn cô gái, khẽ mở miệng:

- Chào!_ thanh âm ấm nhẹ, trầm thấp vang lên.

- Anh là học sinh năm cuối ạ?_ cô gái tò mò hỏi, nhìn hắn có vẻ khá là già dặn.

- Không phải! Tôi tốt nghiệp trường này cách đây 4 năm rồi!_ hắn đáp. Nó khẽ cười, lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy với người lạ.

- Vậy hả? Vậy thì phải gọi anh một tiếng “đàn anh” mới phải!_ cô gái cười ngây ngô, để lộ hàm răng trắng xinh đều đặn._ Ơ, mà sao giờ này hai người lại ngồi ở đây, đang trong giờ học mà?

- Không thích!_ nó lắc đầu. Có ngu đâu mà ngồi nghe thầy Huy cằn nhằn tội trạng của nó suốt cả tiết sinh hoạt cơ chứ? Tiết sinh hoạt là tiết thảm họa nhất trong đời học sinh của nó!

- Mình hỏi câu này nhé! Hai người là người yêu của nhau à?_ cô gái hỏi, đôi mắt sau cặp kính chớp chớp tỏ vẻ hứng thú. Hắn nhíu mày, ở đâu ra cái cô gái lắm chuyện này vậy? Rõ phiền phức!

- À…chuyện này không…_ nó định ngồi dậy, ra khỏi lòng hắn. Lập tức hắn siết chặt eo nó, giữ nó ngồi im, đồng thời cất giọng ngắt lời nó:

- Ngồi im! Em còn động đậy nữa là vô lớp nghe không?_ hắn hùng hồn nhắc nhở nó.

- Biết rồi! “Đồ chú già đáng ghét!”_ nó gật đầu, không quên lí nhí thêm một câu. Tuy nhiên, những gì nó nói đều “lọt” vào tai hắn hết.

- Ngưỡng mộ thật đó! Hai người đúng là đẹp đôi!_ cô gái suýt xoa.

Nó đơ. Yêu nhau? Đẹp đôi? Hic, mọi chuyện sao lại thành ra như vậy hả trời? Một cô gái vô cùng xa lạ, gặp gỡ lần đầu mà lại cho rằng nó và hắn đang yêu nhau, lại còn đẹp đôi nữa mới chết chứ. Nó mới chỉ 17 tuổi thôi mà sao có thể yêu 1 ông chú già phiền phức như vậy? Nó thầm thở dài trong lòng. Ủa? Đột nhiên nó cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây. Ánh mắt nó di dời sang cái máy ảnh cô gái kia đang cầm trong tay. A, đúng rồi! Nó chợt la lên trong đầu. Cô gái này! Đúng không sai! Ban nãy chính là cô ta đã chụp trộm ảnh nó và hắn đang trong tư thế…khụ, khụ,…hơi ám muội một chút! Nó nhoài người, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Nhưng tay hắn bên eo nó lại càng siết chặt hơn.

- Ngồi im!_ hắn gặng nói, đôi lông mày nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng, có nhìn thế nào cũng không ra là người này mới ban nãy mới mở miệng.

- Nhưng … nhưng…_ nó cố nặn ra một câu nói nhưng không biết phải nói thế nào cho dễ hiểu và nhanh gọn nhất.

- Có chuyện gì sao?_ cô gái thấy nó ấp úng nên hỏi.

- Còn hỏi nữa? Không phải chính bạn vừa nãy đã chụp trộm mình sao? Mau đưa ình cái máy, mình nhất định phải xóa nó đi mới được!_ nó gắt

- Muốn mình đưa nó cho bạn?_ cô gái giơ cái máy ảnh lên đồng thời hỏi nó

- Đương nhiên! Give it to me!_ nó gật đầu chắc chắn

- No no no! Không đời nào! Khó khăn lắm mình mới chụp được một bức ảnh đẹp như thế, sao có thể để bạn xóa đi như vậy?_ cô gái giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại, cái đầu cũng lắc lắc theo.

- Bạn muốn thế nào mới đưa nó ình chứ?

- Yên tâm đi! Đợi đến khi nào mình chụp được một bức ảnh khác khiến mình tâm đắc hơn bức này, đến lúc ấy nhất định mình sẽ trả lại cậu cả cuốn phim luôn!_ cô gái cười tươi. Nhưng nụ cười của cô khiến nó không tài nào cười nổi. Đối với cô gái này, bức nào mới là tâm đắc đây? Dù có tâm đắc, cô ấy cũng nói không, vậy nó biết phải làm sao?

- Nhất định chứ?

- Đương nhiên! Quân vô hí ngôn, hì hì!_ cô gái liền cười lém lỉnh, đôi mắt cong lại như vầng trăng non._ Nhưng nếu muốn nhanh, mình có thể trả bạn phim gốc của tấm ảnh này, với điều kiện…

- Điều kiện gì?

- Để mình chụp cảnh bạn và anh này hôn nhau!

- Hả???_ nó sốc, choáng, thật sự muốn đâm đầu vô gối tự tử quá đi mà. Đúng là khiến người ta dở khóc dở cười. Cảnh hắn ôm nó đã quá rồi, giờ lại muốn đổi cảnh nó hôn hắn để lấy lại cái ảnh kia. Chẳng phải càng nực cười hơn sao?

- Được không?_ cô gái chớp chớp mắt. Nó càng thêm bực, đã cận rồi lại còn cứ chớp mắt hoài!

- Không bao giờ và đừng mong chờ!_ nó nhấn mạnh từng chữ một.

- Vậy cũng được, e là bạn phải đợi khá lâu thôi!

- Không sao hết! Ơ mà quên, bạn tên gì nhỉ?_ nó mặt ngu ngu nhìn cô gái. Nói chuyện cả buổi trời mà chẳng biết người ta là ai?

- Hì hì, quên không nói, mình là Lizzie Hạ Tử Linh, người Anh gốc Việt, mới về đây học! Hôm nay mình tới nhập học, xong việc thấy còn sớm nên đi dạo quanh trường một lúc! Không người Golden Sky lại rộng đến như vậy! Còn bạn?

- Mình là Lâm Tuệ Mẫn, đang học năm cuối tại đây!

- Mình làm bạn nhé! Mới về nước nên mình hầu như không quen biết ai cả!

- Ok, được thôi!_ nó nhận lời ngay, hắn cũng không phản đối gì!

- Vậy còn bạn trai bạn, cái anh này này, ảnh tên gì vậy?_ Tử Linh chỉ chỉ vào hắn đang ngồi viết viết cái gì đó vài đống giấy tờ.

- Ờ thì…_ nói sao nhỉ, chẳng lẽ lại bảo đấy là quản gia của mình, thôi kệ, cứ tạm coi như ông chú này là “bạn trai hờ” của mình cũng được_ Anh ấy là Lâm Hàn Nhật, là người khó chịu nhất mà mình từng gặp!_ nó ngao ngán lắc đầu.

- Vậy sao? Bạn thật đáng yêu quá đi!_ Tử Linh bật cười, đưa tay nựng má nó. Ai đời lại đi nói bạn trai mình như vậy ngay trước mặt không? Chắc chỉ mỗi mình nó. Hắn ngồi đằng sau nó, khóe miệng lại khẽ cong, thế mới là cái cô nhóc Tuệ Mẫn, nếu không hắn đã nghi ngờ là người khác rồi!

- Nè nè, hiện vật cấm sờ nhá!_ nó xoa xoa má mình không quên cằn nhằn một câu.

- Sorry bé yêu! Ủa, bạn trai cậu không đến trường hôm nay sao?

- Sao cậu không trực tiếp hỏi đi, ông ch… à không anh ấy có ăn thịt người đâu mà lo!

- Nhưng nhìn bạn trai cậu…hì hì…kì thật mình không dám nói chuyện!_ Linh e ngại lắc đầu. Nhìn hắn tỏa ra khí chất bức người thế kia, muốn bắt chuyện cũng không khỏi rùng mình. Nó thở dài trong lòng, lại nữa rồi, bạn trai, bạn trai. Sao cứ kêu hắn là bạn trai của nó hoài vậy?

- Anh ấy học vượt cấp, tốt nghiệp đại học được gần nửa năm rồi!

- Wow, anh giỏi ghê vậy! Gần đây, theo thống kê thì tỉ lệ số người học vượt cấp giảm ngày càng mạnh, không ngờ lại có một thiên tài ngồi ngay trước mặt mình thế này!_ Tử Linh mở to mắt thán phục hắn. Còn hắn, vẫn như vậy. Ngồi im, chẳng hé răng nửa lời. Nó lại véo nhẹ một cái vào lòng bàn tay hắn. Hắn liền ngẩng đầu nhìn:

- Cảm ơn đã quá khen!_ đáp một câu không mặn không nhạt, hắn lại cúi đầu nhìn tài liệu.

- Bạn học lớp nào vậy?_ nó lên tiếng hỏi tránh cái không gian im lặng.

- À, mình nhận được thông báo từ thầy Hiệu trưởng là lớp 12A. Nhưng nghe nói lớp này thường xuyên vi phạm nội quy của nhà trường thì phải?

- Thế à? Vậy thì chung lớp với mình, trùng hợp thật! Mà không phải là nghe nói đâu, sự thật nó chính xác là như vậy! Thường xuyên là còn nói giảm nói tránh rồi, đáng ra phải là luôn luôn mới đúng!_ nó cười.

- Vậy thì càng tốt! Thế thì học mới vui chứ!_ Linh nháy mắt cười.

- That’s right! Haha…

*Reng…reng…*_ chuông báo hiệu hết giờ vang lên, hắn cất dọn tài liệu vào trong cặp. Nó cũng nhảy ra khỏi lòng hắn, ngồi trên đùi hắn nãy giờ, giờ đứng lên tê hết cả chân!

- Đến giờ phải về rồi! Khoảng 1 tiếng nữa anh phải có mặt tại cuộc họp, chúng ta phải đi thôi!_ hắn lên tiếng nhắc nó, tay cầm lấy cái balo nhẹ tênh của nó.

- Vậy tạm biệt bạn nhé!_ nó vẫy tay chào Linh.

- Tạm biệt! Hẹn gặp lại vào sáng mai nhé!

Hắn cùng nó đi tới nhà để xe lấy ô tô. Ngồi vào xe, hắn nổ máy, chiếc xe dần dần lùi ra ngoài. Phóng ra ngoài cổng trường, rồi nhanh chóng hòa mình vào dòng xe tấp nập trên đường.

~Jenny~
Chương trước Chương tiếp
Loading...