Chàng Rể Hồ Tiên

Chương 12



Lí Vũ Dương phát hiện đúng là mình phải đi 1 chuyến, mới biết Cốc này có bao nhiêu rộng lớn, sơn cốc lấy hồ Mộc Lan làm trung tâm, một nơi là thảo nguyên rộng lớn, một nơi khác là rừng rậm che trời, quanh năm sương trắng lượn lờ.

Cưỡi trên lưng ngựa, nàng ngắm nhìn cảnh sắc như được vẽ lại ở trước mắt, ở đáy cốc của Mộng hồi cốc có 1 cái động khác, dấu hiệu báo mùa xuân đã tới nơi đây.

Sương mù mênh mang như aỏ mộng, có thể nghe được tiếng vỗ nhẹ của nước, tiếng sóng của nước phát ra thật dễ nghe, con ngựa chở nàng bước đi nhàn nhã, nàng tìm được sự yên tĩnh ở nơi này.

Đột nhiên, nàng nghe được tiếng cười quen thuộc, đánh vỡ sự yên tĩnh, nàng không khỏi nhếch khóe miệng, đá bụng ngựa, đi theo thanh âm tiếng cười.

Nàng ở phía tây trên thảo nguyên, phát hiện ra Hạ Trúc cùng Hạ Vũ đi chơi cùng Lý Nặc.

"Quận chúa?" Hạ Trúc phát hiện ra bóng dáng của nàng trước, vội vàng nghênh đón, "Làm sao người lại chạy ra ngoài?"

"Nếu vết thương lành rồi cũng không cần phải nằm ở trên giường." Nàng tuột xuống khỏi mình ngựa, vỗ vỗ đầu ngựa, ngựa giống như có linh tính chạy đi ăn cỏ ở gần đấy.

"Tiểu tông nhi thật ngoan nha." Nhìn theo con ngựa, Hạ Trúc ngạc nhiên nói.

Nhớ hôm đó tại thành phố, con ngựa nổi điên đả thương người--cảnh này nàng vẫn nhớ ở trong đầu, ngày mà Quận chúa thuần hóa ngựa,người gọi nó là tiểu tông nhi, không ngờ bây giờ nó ngoan ngoãn như con thỏ nhỏ rồi.

"Nó là do Quận mã gia đưa tới, dĩ nhiên phải biết điều rồi." ánh mắt Vũ Dương ái ngại liếc tiểu tông nhi một cái.

Nàng yêu con ngựa này, không chỉ bởi vì linh tính của nó, mà là do Nham Phong tặng cho nàng.

"Ngụ ý của Quận chúa là Quận mã gia nghe lời giống như tiểu tông nhi sao?" Hạ Vũ trêu ghẹo.

"Dĩ nhiên rồi." Lí Vũ Dương cười ra tiếng, mắt đảo nhanh, dí dỏm nói : "Chỉ là, lời này không được để cho hắn biết, các ngươi cũng hiểu được người nọ rất sĩ diện ."

Hạ Vũ, Hạ Trúc nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.

"Tỷ tỷ!" Lý Nặc vốn chơi ở ven hồ xa xa,thấy bóng dáng nàng liền chạy tới.

Lí Vũ Dương vươn tay ôm lấy hắn,trên mặt hắn như viết chữ tâm tình vui vẻ. Nàng luôn luôn thích khoảng thời gian cùng chơi với đệ đệ.

Hạ Vũ và Hạ Trúc đứng ở một bên nhìn, chỉ thấy một lớn một nhỏ chơi đến quên trời quên đất, căn bản quên mất thân phận của mình, một là Quận chúa, một còn lại là Thế tử Vương gia.

"Quận chúa." Hạ Vũ ở một bên nhìn trên người chủ tử dính đầy cỏ xanh, không nhịn được mở miệng, "Người có thể nói cho chúng tôi biết tại sao vết thương của người lại khỏi nhanh 1 cách thần tốc như vậy? Quận mã gia của chúng ta thật là Thần Tiên Tái Thế ? Không phải vậy. . . . . . Người rõ ràng bị vương phi đánh cho sống dở chết dở, thế nào mấy ngày lại khỏe rồi, chẳng những mạnh như rồng như hổ, thậm chí còn có thể cười ngựa chạy băng băng? Thật sự khiến người khác ngạc nhiên.”

"Quả thật làm người ta ngạc nhiên, nhưng. . . . . . ngươi tận mắt thấy,thương thế của ta khỏi hẳn rồi. Các ngươi cứ coi như hắn thật sự là Thần Tiên Tái Thế, cải tử hồi sinh đi." Lí Vũ Dương nằm ở trên cỏ, trừng mắt nhìn bọn họ, nàng nhìn ngực Lý Nặc, trên mặt hắn sưng đỏ đã biến mất, chỉ còn vết tím bầm nhàn nhạt, "Nặc Nặc muốn chơi cái gì đây?"

Lý Nặc chỉ vào vật Hạ Vũ cầm Chỉ Diên trên tay,rồi nói "Đệ tự mình làm."

"Nặc thật giỏi!" Lí Vũ Dương khích lệ giống như hôn nhẹ vào mặt hắn 1 cái.

Lý Nặc cười vui vẻ ra tiếng, chỉ vào hồ cách đó không xa, bốn phía đầy ắp tiếng cừoi, "Tỷ tỷ, trong hồ có rất nhiều cá."

Lí Vũ Dương thuận thế nhìn về phương hướng hắn chỉ, bên trong hồ thật sự có nhiều cá. Mà ở hồ bên kia, là có mấy đứa bé ở đâu đó đang du ngoạn.

"Quận chúa,mấy đứa bé này rất giỏi, " Hạ Vũ theo ánh mắt của chủ tử nói: "Mọi người đều am hiểu nước, xuống nước bơi mấy vòng, ai cũng bắt được hơn mấy con cá. Ta cũng phải bội phục người nào dạy họ đấy."

Lí Vũ Dương nghe vậy, từ trên bãi cỏ đứng lên, vỗ vỗ cỏ trên người mình và Lý Nặc, dắt tay của hắn, chậm rãi đi tới.

Nơi này có không khí trong lành, nên người nên cảnh, mà nhìn bọn nhỏ khuôn mặt tươi cười cách đó không xa, nàng thật sự rất khó tưởng tượng bọn họ không giống nàng.

"Quận chúa, người đừng qua." Hạ Trúc không nhịn được nhắc đi nhắc lại, "Những đứa bé kia vừa nhìn thấy chúng ta liền bay đến một nơi khác, giống như...chúng ta là một dạng ôn dịch."

Lí Vũ Dương khẽ mỉm cười, nàng đại khái biết nguyên nhân, nhưng không cách nào nói rõ với Hạ Trúc. Những đứa bé kia đều được người khác nói không nên đến gần chúng ta.

Nàng cũng không trách bọn họ, dù sao cũng không phải đồng loại, nàng và Lý Nặc là người Hoàng thất, cùng họ có Huyết Hải Thâm Cừu, những thứ này khó có thể gỡ bỏ.

"Bọn họ chạy đến bên kia, chúng ta liền đến bên kia tìm bọn họ không phải tốt sao?" Nàng nhẹ giọng bày tỏ, cắm đầu cắm cổ đi tới. Chỉ là cách bọn họ một đoạn thì dừng lại, duỗi lưng một cái, "Thời tiết hôm nay thật là thoải mái, chúng ta có thể câu cá ở nơi này, hôm nào chúng ta rảnh rỗi sẽ tới nhiều lần, xem ai có thể câu nhiều cá?"

"Đệ sẽ thắng." Lý Nặc mở miệng trước.

Lí Vũ Dương cười một tiếng, vỗ vỗ đầu đệ đệ, "Nặc thật có chí khí." Khóe mắt nhìn bọn họ đến gần, tất cả đều tò mò nhìn động tác của họ."Nặc không phải muốn chơi Chỉ Diên sao?" Nàng lấy Chỉ Diên trên tay Hạ Vũ, giao cho đệ đệ , "Đi đi."

"Ừ." Lý Nặc gật đầu một cái, đối với những đứa bé kia ngoắc ngoắc tay, lộ ra nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, muốn bọn chúng cùng nhau chơi đùa, sau đó chạy theo cơn gió, đưa Chỉ Diên trong tay lên.(hình như con diều tên Chỉ Diên các nàng ạ @@)

Vốn là đứng từ xa nhìn bọn họ, nhìn thấy Chỉ Diên trên tay hắn càng lúc càng cao, nên tự giác đến gần hơn.

"cao hơn một chút!" Lí Vũ Dương vỗ tay khích lệ, "Nặc, để dây dài một chút nữa, cho bay cao hơn đi!"

Chỉ Diên bay càng cao, những đứa bé kia càng đến gần, người cuối cùng cũng không nhịn được đi theo Vũ Dương,cùng nhau reo hò.

Trong khoảng thời gian ngắn,mọi người muốn Chỉ Diên lên cao hơn nữa nên nói càng nhiều, đang cố gắng cổ vũ, dây Chỉ Diên không nể mặt mà bị đứt.

Cùng lúc đó, Dương thất vọng thở dài.

"Chỉ Diên. . . . . ." Lý Nặc nhìn Chỉ Diên càng bay càng cao, ngượng ngùng quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ, "Đệ thả quá cao, cho nên đứt dây rồi."

"Không sao." Lí Vũ Dương dịu dàng cười một tiếng, con ngươi quét qua vẻ mặt thất vọng của bọn nhỏ, dịu dàng nói: "Cổ nhân từng nói qua gặp người đứt dây, vui lên vậy. Đứt dây chình là đem điều không vui bỏ đi, như vậy không phải rất tốt sao? Cho nên đừng lộ ra vẻ đáng tiếc, chúng ta làm tiếp cái mới là được rồi? Hạ Trúc, Hạ Vũ."

"Vâng"

"Đi lấy chút giấy bông vải , thuận tiện đi tìm ít tre , chúng ta cùng làm Chỉ Diên ." Nàng phất tay chào hỏi những đứa bé kia, "các em đến đây đi, đứng nhìn người khác chơi chả vui gì cả? Mọi người cùng chơi mới phải. Chỉ là, các ngươi muốn chơi phải tự mình làm đó, thiên hạ này không có cơm trưa miễn phí. Một chuyện quan trọng nhất là tự mình làm. . . . . ."

Mấy đứa bé vốn đã chuyển bước, nhưng thấy nàng vươn tay, giống như nghiêm chỉ vào bọn họ, tất cả bước chân không tự chủ được liền dừng lại,mặt đề phòng.

"Ta biết rõ các người giống đứa bé, nhưng thực tế, tuổi có lẽ còn hơn cả ta" nàng dí dỏm nháy mắt với bọn họ, "Cho nên làm Chỉ Diên là làm bằng bản lãnh của mình, ta không cho phép bất công xảy ra, tất cả mọi người chỉ có thể tự mình, dựa vào bản lĩnh của mình để hoàn thành, các ngươi hiểu ý của ta không ?"

Bọn nhỏ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng bật cười. Bọn họ hiểu ngụ ý của Vũ Dương, chính là muốn bọn họ không sử dụng pháp thuật.

"Quận chúa, người nói gì?" Hạ Vũ không hiểu, hỏi.

"Ngươi không hiểu thì thôi, những đứa bé này hiểu là được." Nàng nhìn bốn phía nói, "Nơi này không có dụng cụ, chúng ta đi về nhà làm."

Nàng vui vẻ chào hỏi đám trẻ, tiến vào dinh thự của Liễu Nham Phong. Nhưng vừa nhìn thấy cửa vào, bọn nhỏ liền dừng bước lại, đứng ở cửa.

"Yên tâm đi, là ta mang bọn ngươi tiến vào, không có vấn đề." Lí Vũ Dương nói một câu đơn giản, an ủi lòng của bọn nhỏ, không lâu sau thì bọn nhỏ đi theo nàng.

Trong vườn hoa, nàng mang theo bọn nhỏ ngồi trên chiếu, Hạ Trúc cùng mọi người rất nhanh đã chuẩn bị tốt dụng cụ.

"Đáng lẽ nên nhờ Quận mã gia vẽ phượng hoàng cho ta , phượng hoàng bay thẳng lên trời trông thật đẹp, rất tuyệt vời." Lí Vũ Dương cầm bút, tùy ý ở trên giấy vừa vẽ vài đường, vừa tự mình lẩm bẩm.

"Quận chúa không thể được, vừa rồi là ngừoi nói muốn vẽ bằng bản lĩnh của mình ." Một đứa bé lớn tuổi nhất mở miệng.

"Nha đầu này. . . . . ." Lí Vũ Dương ngẩng đầu lên, nói với cô bé có đôi mắt to tròn, nàng biết tên bé gọi là Vân Y, "Lấy lời của ta để chặn miệng ta?"

"Ta không có, chỉ là các ngươi không phải hay nói câu nói kia sao. . . . . . Quân tử nhất ngôn, Tứ Mã Nan Truy ?"

"Hay cho câu nói quân tử nhất ngôn, Tứ Mã Nan Truy. Nói thật hay." Nàng không bị chọc giận còn phát ra tiếng cười.

Mới bước vào phủ đệ liền nghe thấy tiếng cười từ hậu hoa viên, Liễu Nham Phong không tự chủ được bước đến gần thanh âm.

"Là Quận chúa dẫn theo một đám đứa bé đi vào." Thôi Ngang sau lưng nói nhỏ.

Liễu Nham Phong nghe vậy, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.

"Cốc chủ!" Mắt của Vân Y nhìn đến hắn, lập tức cả kinh đứng lên.

Những đứa bé khác cũng đi theo , cúi đầu, xếp một hàng.

Lý Nặc thấy cảm thấy thật vui, cũng đi theo luôn, cúi đầu đi theo phía sau.

Nhìn thấy một màn này, Lí Vũ Dương cười đau cả bụng. Nàng nhìn về phía Liễu Nham Phong , gắt giọng: "Chúng ta đang rất vui vẻ, nhưng chàng vừa tới tất cả đều không còn thật là mất vui."

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn khẽ mỉm cười, không nói được lời nào xoay người rời đi.

Lí Vũ Dương không đi theo hắn , chỉ là phất tay muốn đám nhỏ tiếp tục, "Chàng đi, càng dễ dàng hơn."

"Ta lần đầu tiên nhìn thấy Cốc chủ cười ." Vân Y ngạc nhiên nói, "Quận chúa, cha ta, mẹ ta nói ngừoi rất được, không ngờ người thật lợi hại như vậy."

Cha mẹ nàng nói "Được" ? Vậy không hẳn là than thở mà là châm chọc thôi.

Vân Y coi như may mắn, cha mẹ đều khoẻ mạnh, nhưng một số người ở nơi này mười năm trước mất đi người thân, Huyết Hải Thâm Cừu, muốn bỏ qua cho chúng ta? Thân phận của nàng và Nặc, cũng không dễ dàng được mọi người chấp nhận.

Mặc dù phụ vương năm đó không tham gia, nhưng hắn mang binh tới là sự thật, đúng như Như Ý nói, ai cũng không thể đảm bảo nếu có biến cố xảy ra, phụ vương có thể từ bi như trước không.

Đứa bé bướng bỉnh hồn nhiên, tâm có thể chấp nhận người đối xử tốt với nó, nhưng thế giới quá phức tạp, cho dù thật lòng đói xử tốt với nó, cũng không chắc nó sẽ tiếp nhận.

Nhìn Lý Nặc chơi đùa vui vẻ với đám trẻ kia, Lí Vũ Dương lắc đầu một cái, muốn mình không nên suy nghĩ nhiều. Dù sao hiện tại bọn nhỏ có thể chơi đùa vui vẻ cùng nhau là điều tốt, nếu muốn báo thù , cũng nên kết thúc ở đời này,không nên ảnh hưởng đến đời sau.

Nàng dùng ánh mắt báo cho Hạ Trúc cùng Hạ Vũ, muốn họ coi chừng đứa bé ,rồi lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Trên thảo nguyên rộng lớn, một tiếng hí vang của ngựa đã phá vỡ sự yên tĩnh,con ngựa như tên bay xông ra ngoài.

Lí Vũ Dương ngồi trên lưng ngựa, thanh âm của Nham Phong giống như cơn gió, gào thét ở bên tai.

Tiểu tông nhi giống như biết nàng một lòng muốn giục ngựa chạy nhanh, chạy trốn vừa nhanh lại an toàn, làm nàng cơ hồ thấy mình như đang bay.

Đột nhiên, bên phải nàng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, nàng phân tâm quay người nhìn. Nhìn người tới, khóe miệng nàng không khỏi giương lên,quay bờm ngựa.

Thấy tiểu tông nhi hí dài một tiếng, chợt ngừng lại.

"Nàng. . . . . ." Liễu Nham Phong cưỡi một con tuấn mã cao lớn, chậm rãi dừng ở bên cạnh nàng, gương mặt bất đắc dĩ, "Ngựa tốt thật."

"Đa tạ." Nàng dí dỏm trừng mắt nhìn hắn.

Hắn thâm tình nhìn nàng, trong lòng kinh hỉ . Hắn đương nhiên biết nàng biết cưỡi ngựa, chỉ là không ngờ tới nàng cưỡi ngựa lại siêu như vậy, nói không chừng khả năng còn trên hắn. Nhưng nội tâm trầm trồ khen nàng, cũng không khống chế được nỗi lo lắng.

"Chỉ là quá nguy hiểm." Hắn trách nhẹ.

Gương mặt Vũ Dương hồng hồng,khó nén niềm hưng phấn, "Yên tâm đi, thiếp biết tiểu tông nhi hiểu thiếp.”

"Biết người hiểu nàng là tiểu tông” hắn ý vị sâu xa nhìn nàng, vươn tay về phía nàng, "Tới đây, ta chở nàng đi."

Nhìn hắn đưa tay, một cỗ ngọt ngào xông thảng đến tim nàng. Nàng không có cự tuyệt, trực tiếp bị ôm đến trước ngực hắn.

"Tiểu tông nhi thật biết nghe lời ." Cho dù trên lưng ngựa không có người, nó vẫn đi theo bọn họ, nàng thở dài nhìn nó.

"Vậy nàng cũng nghe lời ở thời điểm này thôi." Hắn cưng chiều nhìn nàng một cái, yêu thương của hắn biểu hiện hết ở trên mặt.

Ban đầu hắn tại thành phố mua ngựa,con ngựa này như có linh tính, ai cũng không có biện pháp đến gần nó, chứ đừng nói khống chế, chỉ cần nghe thấy lời nói của Liễu Nham Phong, và Lí Vũ Dương, nó liền khẩn trương nhu thuận nghe theo.

"Đối với chàng nó cũng nghe lời như vậy?" Nàng tựa lưng vào hắn, nhìn con ngựa ngoan ngoãn đi theo mình, nói "Nó thật thông minh" .

Hắn vươn tay, dịu dàng thay nàng lau mồ hôi trên trán, hai người cứ như vậy dựa vào người nhau.

"Những đứa bé kia thích nàng." Một lát sau, hắn nhẹ giọng mở miệng, phá vỡ trầm mặc.

"Bọn trẻ cần phải như vậy." Nàng hả hê nói.

Hắn nhướng mày.

"Bởi vì thiếp cũng thích bọn trẻ,bon trẻ báo đáp lại như vậy mới công bằng,không phải sao?"

Nghe được câu trả lời của nàng, khóe miệng hắn nâng lên.

"Hôm nay. . . . . . chàng lên đại đường có xảy ra chuyện gì không?" Vốn không muốn hỏi, nhưng cuối cùng nàng cũng mở miệng, hiểu rằng trốn tránh ván đề không phải là cách giải quyết.

Mặc dù trưởng lão chữa bệnh cho nàng, nhưng không có nghĩa người khác cũng tha thứ cho nàng, nàng và Nham Phong đều hiểu rõ điều này.

Vẻ mặt hắn biến hóa tế nhị, nhưng nàng vẫn để ý được.

Nàng ngẩng đầu lên, tròng mắt đen lóe ánh sáng, "Không thuận lợi đúng không?"

"Ta sẽ giải quyết." Hắn nói một câu nhẹ nhàng.

"Dĩ nhiên." Nàng không chất vần lời của hắn, "Dù sao trên đời này rất nhiều việc, vốn dĩ không phải vài ba lời có thể giải thích, có chút thù hận, không phải nói gạt bỏ là có thể gạt bỏ." Nàng biết, còn dịu dàng nói, "Nham Phong, thiếp muốn trở về cẩn vương phủ một chuyến."

Đầu tiên hắn sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt.

"Chớ lắc đầu, thiếpđã suy nghĩ kỹ mới đưa ra quyết định. Nàng vỗ lồng ngực hắn trấn an,nói tiếp, "Chàng cũng biết Đại Vương phi là biểu muội của thiếp, đương kim thái tử phi là biểu tỷ của thiếp."

Hắn nhướng mày, gương mặt tuấn tú trầm xuống, "Cho dù như thế, vậy cũng không liên quan đến nàng, ta không muốn nàng mạo hiểm, nhúng tay vào chuyện của tộc nhân ta."

Con ngươi của nàng sáng lên, vươn tay vuốt cằm của hắn, "Thiếp và chàng mặc dù chưa thành thân, nhưng đã là vợ chồng, chuyện của chàng cũng là chuyện của thiếp."

Hắn nhếch lông mày,không nói gì, thân thể cương cứng , vẻ mặt uy nghiêm mà không giận, ánh mắt rõ ràng là muốn nàng bỏ đi ý định này.

"Yên tâm đi." Nàng giọng điệu êm ái nói, "Mẫu phi hôm đó động vào được thiếp, là bởi vì thiếp đang để tâm đến Nặc, dù sao cá tính Nhược Nhất không tốt, nàng ta có thể sẽ đả thương hắn, cho nên thiếp mới dễ dàng tha thứ, nếu không, với khả năng của thiếp làm sao có thể bị đánh một trận mà không phản kháng lại chứ? Lần này trở về, thiếp sẽ không để cho nàng ta có cơ hội đụng đến thiếp nữa.”

"Ta không đồng ý! Chuyện này không cần nhắc lại." Hắn nghiêm nghị quyết định.

"Được rồi." Nàng không cố gắng thuyết phục hắn nữa, lần đầu tiên trả lời theo ý của hắn, "Chàng nói không đề cập tới, thiếp sẽ không hề nói nữa."

Hắn hoài nghi nhìn nàng, so với thái độ khó thỏa hiệp của nàng trước đây làm hắn nghi ngờ, "Lí Vũ Dương, nàng đừng âm thịnh dương suy đối với ta."

Cặp mắt nàng tỏa sáng lấp lánh, nghiêng mặt, mắt không chớp ngắm nhìn hắn, mặc dù không có cười, nhưng trong ánh mắt có đầy ý cười.

Hắn đau đầu, không nhịn được đưa tay sờ má nàng, "Nghe thấy không?"

"Nghe được." Nàng nhu mì cười một tiếng, hài hước nói: "Không có tướng công gật đầu, thiếp làm sao dám làm gì?"

Nhìn vẻ mặt dí dỏm của nàng, hắn động tâm, cúi đầu hôn nàng.

"Chỉ là. . . . . . nếu có một ngày đầu óc của chàng không bình thường, có ý gật đầu muốn thiếp trở về phủ, đến lúc đó đừng nói thiếp tự ý muốn làm nha." (chị ý thật gian manh *cười gian*)

Nghe được câu nói bổ sung của nàng, Liễu Nham Phong chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt nhìn nàng, "Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý."

"Chàng nói lời này quá sớm." Nàng nháy mắt với hắn, "Cẩn thận bị lời nói của mình làm cứng họng, đến lúc đó thiếp không thể đồng tình cùng chàng."

Nàng cười một tiếng, hôn gương mặt hắn, hờn dỗi dụ dỗ, tạm thời đem chuyển trở về phủ ném ra sau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...