Chàng Rể Quyền Thế
Chương 48
“Hạ Vân, thông báo xuống dưới, hạng mục ‘Thành phố ô tô’ mà chúng ta thảo luận buổi sáng ngưng hẳn đi.” Bùi Nguyên Minh lười nhác liếc nhìn An Minh Khải một cái, sau đó thản nhiên mở miệng nói. “Vâng!” Hạ Vân không nói nhiều thêm một chữ nào. Bùi Nguyên Minh thuận tay vứt chiếc điện thoại lâu đời của mình lên bàn, lúc này anh mới đánh giá An Minh Khải gần như đã quỳ rạp xuống mặt đất trước mặt anh vài cái, cười mà như không cười nói: “Tổng giám đốc Khải, không có việc gì mà phải hành lễ trịnh trọng thể đâu? Một thằng vô dụng như tôi đây nhận lễ của anh không nổi đâu.” An Minh Khải cũng không dám đứng thẳng người mà cười làm lành nói: “Tổng giám đốc Minh anh đừng nói đùa, không phải vừa nãy chúng ta đã nói rồi sao? Nếu như tôi phải cầu xin anh quay lại đây thì phải quỳ xuống gọi anh là ba…” “Đừng, tôi cũng không có loại thú vui này, không có loại con như anh” Bùi Nguyên Minh phất tay nói. “Vâng vâng vâng, tôi không xứng, tôi không xứng. Trước đây tôi không biết trời cao đất dày, xin tổng giám đốc Minh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi một lần.” Biểu cảm trên mặt An Minh Khải hoàn toàn cứng đờ. Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, anh tùy ý lật mấy cuốn tạp chí đang đặt trên bàn lên xem. Thấy dáng vẻ như thế của Bùi Nguyên Minh, An Minh Khải cắn chặt răng, ngay sau đó liền ‘bộp bộp bộp, mấy tiếng dập đầu thật vang dội vang lên, sau đó lại trầm giọng nói: “Xin tổng giám đốc Minh tha thứ!” Chỉ có mình An Minh Khải biết vấn đề tài chính của Thành phố ô tô’ này của anh ta có bao nhiêu nghiêm trọng, nếu như không có nguồn viện trợ mạnh mẽ từ bên ngoài đầu tư cho anh ta thì thật sự anh ta sẽ phải đối mặt với cục diện đứt đoạn tài chính không đường nào cứu vớt được, mà nếu như như thế thật thì công ty anh ta sẽ phải phá sản, anh ta sẽ không còn một xu dính túi. Hơn nữa vừa nãy anh ta cũng nhận ra, vị tổng giám đốc Minh trước mặt này vốn dĩ cũng suy xét tới việc tiếp tục đầu tư cho Thành phố ô tô’ của anh ta, nhưng mà bởi vì thái độ của anh ta nên… Vừa nghĩ tới đây thì một chút ý hận thù gì đó An Minh Khải cũng không dám có, anh ta chỉ dám thấp thỏm và hối hận trong bụng mà thôi. Nhìn thấy một màn này, Bùi Nguyên Minh rốt cuộc cũng buông cuốn tạp chí đang cầm trong tay xuống, anh thản nhiên cười nói: “Tổng giám đốc Khải cứ tiếp tục hành lễ như thế sợ rằng tôi thật sự sẽ tổn thọ mất, tôi nói dù gì thì anh cũng nên đứng dậy trước đi, nếu không thì nhân viên của anh thấy thì lại không hiểu anh đang làm gì đấy.” “Vâng vâng vâng!” An Minh Khải khép na khép nép đứng dậy, anh ta khoanh tay đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh, bộ dạng y như một người hầu. “Này, anh họ, vừa nãy em…” An Minh Khải chỉ vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì ngay lúc này anh ta lại nhìn thấy An Diệu Linh đẩy cửa bước vào. Vốn dĩ cô ta đã đi rồi nhưng lại đột nhiên nhớ ra mình còn có việc vẫn chưa nói nên liền vòng trở lại. Kết quả là cô ta vừa mới bước vào thì liền nhìn thấy tên ở rể vô dụng Bùi Nguyên Minh đang đường đường chính chính ngồi trên ghế sofa, mà người anh họ diệp khải ưu tú của mình vậy mà lại thấp thỏm không yên đứng bên cạnh, bộ dáng thì lại giống như một người hầu. Bầu không khí trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắc. . Truyện FullMà An Minh Khải lại càng thêm xấu hổ không chịu nổi, giờ khắc này anh xấu hổ tới mức hận không thể trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống chạy mất cho rồi. Về phần Bùi Nguyên Minh thì anh lại bày ra dáng vẻ không sao cả, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc An Diệu Linh nửa cái. “Bùi Nguyên Minh anh cũng được lắm! Vậy mà lại dám chạy về đây đe dọa muốn vơ vét tài sản của anh họ tôi sao? Còn dám nói anh tới đây bàn chuyện hợp tác với anh họ tôi sao? Có phải anh muốn tiền rồi mới chịu ly hôn đúng không? Anh…” An Diệu Linh vẫn chưa nói xong thì An Minh Khải đã vội vã cắt đứt lời cô ta: “Em đi ra ngoài trước cho anh, không được ăn nói lung tung…” Khi đang nói câu này thì An Diệu Linh đã đầy An Diệu Linh đi ra tới cửa phòng làm việc, còn anh ta thì lại vội vã quay người lại nói: “Anh đợi một chút, tôi đi xử lý một số việc một lát…” Bùi Nguyên Minh ra hiệu bảo anh ta đóng cửa lại rồi mới thản nhiên nói: “Có lẽ anh cũng đã nhận ra, con người tôi muốn sống khiêm tốn một chút, đến cả vợ của tôi còn không biết việc của tôi, tôi cũng không hy vọng một số người qua đường không quan trọng lắm biết được thân phận của tôi, vì thế nên anh phải giải thích cho cô ta thế nào thì trong lòng anh cũng nên tự hiểu đi, bao gồm cả những nhân viên của anh nữa, anh hiểu chưa?” “Hiểu rồi! Tổng giám đốc Minh anh cứ yên tâm đi!” An Minh Khải cũng không phải đồ ngu, anh ta lập tức hiểu được ý của Bùi Nguyên Minh, gật đầu như giã tỏi. Khi đi ra ngoài phòng làm việc, An Minh Khải thở dài một hơi thật nặng nề, anh ta khôi phục lại dáng vẻ như trước đây, trừng mắt nhìn An Diệu Linh nói: “Em không biết khi tiến vào phòng của người khác thì phải gõ cửa sao?” “Biết rồi mà, lần sau em sẽ chú ý. Trong lòng An Diệu Linh không phục mà nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh đang ngồi trong phòng làm việc, cô ta nói: “Anh họ, rốt cuộc đây là chuyện gì? Vừa rồi anh mới xin lỗi anh ta sao? còn nói là anh đang cầu xin anh ta gì đó sao? Em nói cho anh biết, không cần phải làm như thế! Anh không phải để ý tới một kẻ vô công rồi nghề ăn bám nhà vợ như anh ta!” “Việc này…” trong đầu An Minh Khải xoay chuyển rất nhanh, anh ta nói: “Chiếc xe điện kia của anh ta vừa nãy mới bọ hư rồi, anh ta nghĩ rằng là nhân viên của anh cố ý phá hỏng nó nên mới tới tìm anh gây phiền phức, anh gọi anh ta tới phòng làm việc chính là vì không muốn để anh ta gây ồn ào huyên “À!” An Diệu Linh bừng tình, sau đó cô ta liền khinh bỉ nói: “Anh họ, loại vô dụng như anh ta đi tới đâu cũng muốn ăn vạ cả, anh tuyệt đối không được khách khí với anh ta đâu đó! Nếu không thì dứt khoát tìm người đánh anh ta một trận rồi vứt ra ngoài là được rồi.” “Không thì em báo cảnh sát giúp anh?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương