Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 38: Sự Thật



Ngày hôm sau, Ninh Thư vẫn đến trường bình thường, đến cổng trường nghe thấy có người gọi tên cô, quay đầu lại nhìn, thì ra là Tôn Hiểu Thiến.

Tôn Hiểu Thiến bắt kịp Ninh Thư, việc đầu tiên là liếc nhìn xuống ngực cô một cái, thật đáng tiếc là cô không mặc áo nịt ngực, nên không ra tay lột đồ được. Tôn Hiểu Thiến bẻ đôi củ khoai lang nướng trên tay, đưa cho Ninh Thư một nửa: “Đúng rồi, học sinh Lữ Hủy Hủy của lớp cô, chính là bạn mà phải đưa đến phòng y tế mấy lần vì hạ đường huyết đó.”

Ninh Thư bỏ một miếng khoai lang vào miệng: “Sao thế?”

Tôn Hiểu Thiến nói: “Tôi thấy sắc mặt em ấy không được bình thường, chẳng có chút huyết sắc nào cả.”

Ninh Thư: “Chẳng phải em ấy bị hạ đường huyết sao, người bị hạ đường huyết sắc mặt thường rất nhợt nhạt.”

Tôn Hiểu Thiến vừa đi vừa nói: “Thông thường, nếu lượng đường trong máu thấp sẽ khiến người ta cảm thấy chóng mặt, nhưng sau khi biến mất, làn da sẽ trở lại bình thường, còn Lữ Hủy Hủy dường như lại không như vậy, sắc da của em ấy không được tốt cho lắm.”

Ninh Thư nhíu mày.

Tôn Hiểu Thiến tiếp tục: “Điều kiện tại phòng y tế trường hạn chế, nên đề nghị ba mẹ em ấy đưa con họ đến bệnh viện kiểm tra, nếu không sao thì tốt.”

Ninh Thư gật đầu: “Được.”

Tôn Hiểu Thiến quay đầu nhìn Ninh Thư: “Sao mặt cô cũng kém sắc thế kia?”

Ninh Thư: “Tối hôm qua ngủ không ngon giấc.”

Không biết học sinh nào làm rớt chiếc bút chì xuống đất, Ninh Thư lại không nhìn thấy nên giẫm phải, suýt chút nữa bị ngã.

Đến tòa nhà của khối mười hai, Tôn Hiểu Thiến nhìn bộ dạng như mất hồn mất vía của Ninh Thư, cảm thấy có chút lo lắng: “Nếu có tâm sự gì, cô có thể trò chuyện với tôi.”

Ngoài việc là bác sĩ của trường ra thì cô ấy còn có chứng chỉ chuyên môn về tư vấn tâm lý.

Ninh Thư mỉm cười: “Được.”

Hai người tách nhau ra, một người lên lớp học, còn một người đến phòng y tế.

Ninh Thư đi về phía trước vào bước, đột nhiên dừng lại, xoay người gọi Tôn Hiểu Thiến: “Cô giáo Tôn.”

Tôn Hiểu Thiến quay người lại nhìn Ninh Thư, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Cô nói đi.”

Ninh Thư do dự hỏi: “Nhà cô có mấy người con?”

Tôn Hiểu Thiến bật cười: “Tôi còn chưa kết hôn kìa, lấy đâu ra em bé.”

Tất nhiên là cô ấy hiểu ý Ninh Thư, vừa rồi chỉ muốn đùa vui một chút mà thôi: “Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi.”

Ninh Thư gật đầu: “Ừm, cũng tốt.”

Đột nhiên cô lại hỏi: “Cô có mặc quần nỉ không đó?”

Tôn Hiểu Thiến nhìn xuống chân mình cười: “Tất nhiên là mặc rồi, nếu không chân tôi làm sao lại to thế này cơ chứ.”

Nếu cô ấy không mặc chúng, thì mẹ cô chắc hẳn sẽ cầm theo chiếc quần nỉ đuổi tới tận trường luôn quá, sau đó nhốt cô ấy trong phòng y tế, rồi lột quần ngoài ra giúp cô ấy mặc nó vào.

Tôn Hiểu Thiến chỉ nghĩ điều này trong lòng, nhưng không nói ra. Cô đã sớm nhận ra rằng gia đình Ninh Thư có gì đó không ổn.

Ninh Thư cũng nhìn xuống chân mình: “Tôi cũng mặc rồi, mặc quần nỉ rồi, mẹ tôi dặn dò tôi phải nhớ mặc.”

Nói xong, cô có chút ngẩn ngơ xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Sau giờ ôn bài buổi sáng, Ninh Thư nhận được cuộc gọi của mẹ Lữ Hủy Hủy.

Mẹ Lữ vô cùng lo lắng: “Cô giáo Ninh, Lữ Hủy Hủy đã đến lớp chưa? Sáng nay tôi đến phòng con bé, mới phát hiện con bé không có ở trong phòng, gọi điện cũng không nghe máy.”

Ninh Thư: “Em ấy không đến trường.”

Mẹ Lữ cảm thấy giọng điệu Ninh Thư có chút không đúng, nghe có vẻ cứng ngắc, tức giận, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, là con gái bà trốn tiết, đem phiền phức đến cho giáo viên.

Mẹ Lữ lịch sự nói: “Vậy làm phiền cô giáo Ninh một chút, nếu Hủy Hủy đến lớp hãy báo cho tôi biết, cả nhà đều đang rất lo lắng.”

Đến trưa vẫn không có tin tức gì từ Lữ Hủy Hủy, gia đình em ấy đã gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát đã tới trường học, điều tra camera giám sát xung quanh, kể từ khi Lữ Hủy Hủy được ba mẹ đón vào tối qua, em ấy vẫn chưa quay lại trường học.

Ninh Thư đang giảng bài thì bị chủ nhiệm Đào gọi ra ngoài, phía sau là hai nhân viên cảnh sát.

Khi đến văn phòng chủ nhiệm, chủ nhiệm Đào nói với Ninh Thư: “Đồng chí cảnh sát có vài câu muốn hỏi, cô cứ nói sự thật.”

Cảnh sát hỏi về tình hình của Lữ Hủy Hủy ở trường, xem em ấy có thù địch gì với ai không. Ninh Thư đáp lại từng câu hỏi một, vô cùng quy củ, tỏ ra không có gì bất thường. Sau khi cảnh sát rời đi, chủ nhiệm Đào đã an ủi Ninh Thư vài câu và bảo cô cứ tập trung lên lớp, đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu có chuyện ra xảy ra với Lữ Hủy Hủy thì đó không phải là trách nhiệm của Ninh Thư, nhà trường sẽ không làm khó cô, việc đến đâu hay đến đó.

Ninh Thư cảm ơn chủ nhiệm Đào: “Cảm ơn ngài.”

Buổi chiều, ba mẹ Lữ Hủy Hủy đến trường, chủ nhiệm Đào lại gọi Ninh Thư tới.

Là giáo viên chủ nhiệm của Lữ Hủy Hủy, nên Ninh Thư đã an ủi hai vị phụ huynh vài câu: “Lữ Hủy Hủy là một đứa trẻ ngoan, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Mẹ Lữ không ngừng khóc, còn ba cô bé sắc mặt lo lắng ngồi một bên an ủi vợ mình.

Mẹ Lữ rất nhạy cảm, bà ta lau nước mắt, nhìn Ninh Thư: “Cô giáo Ninh, học sinh trong lớp mất tích sao cô lại không có vẻ gì là lo lắng thế?”

“Cô không sợ đứa trẻ xảy ra chuyện không may sao?”

Lần trước, mẹ Lữ đã tới tham dự cuộc họp phụ huynh, bà rất ấn tượng với cô, luôn nghĩ rằng Ninh Thư là một cô giáo tốt, biết quan tâm và chăm sóc học sinh, lần trước khi thành tích của con gái bà giảm sút, cô cũng đã gọi điện tới nói chuyện với bà. Chẳng có lý gì khi đứa trẻ mất tích, lại không bằng việc sa sút về mặt điểm số. Đến cả chủ nhiệm Đào còn lo lắng hơn Ninh Thư, giáo viên chủ nhiệm là người chịu trách nhiệm gián tiếp, ông ta đã đi đi đi lại lại rất nhiều vòng, chẳng thể ngồi yên.

Ninh Thư nhìn xuống bụng mẹ Lữ nói: “Tối qua sau khi tan học, Lữ Hủy Hủy đã nói với tôi vài câu, hình như em ấy có ý kiến về việc sinh con thứ hai của hai vị.”

“Hai vị cân nhắc xem, có nên bỏ đứa bé này đi không?”

Giọng nói vừa dứt, toàn bộ văn phòng trở nên im lặng, chủ nhiệm Đào nhìn Ninh Thư với vẻ mặt nghiêm túc, không dám tin: “Cô giáo Ninh, ra ngoài với tôi.”

Chủ nhiệm Đào đưa Ninh Thư tới hành lang trước cửa văn phòng, lớn tiếng trách móc cô: “Cô điên rồi à? Ăn nói kiểu gì với phụ huynh học sinh thế?”

Ninh Thư không cảm thấy mình đã làm gì sai, cô ngẩng đầu: “Nếu không thể đối xử công bằng thì đứa trẻ đó không nên sinh ra đời.”

Chủ nhiệm Đào càng tức giận, giọng nói to hơn rất nhiều: “Trong bụng người ta là một sinh mạng, không đến lượt một giáo viên như cô tham dự vào.”

“Nếu thực sự xảy ra chuyện, cô có chịu nổi trách nhiệm không?”

Giáo viên lại đi khuyên phụ huynh học sinh phá thai, mẹ Lữ Hủy Hủy cũng là một phụ nữ lớn tuổi, nếu vì việc này mà xảy ra sự cố, chắc chắn sẽ bị tung lên mạng, như vậy sự nghiệp của Ninh Thư có thể bị hủy hoại hoàn toàn.

Năm năm qua, Ninh Thư đều làm rất tốt, cô luôn ổn định, bình tĩnh, chưa bao giờ quá khích. Chủ nhiệm Đào liếc nhìn Ninh Thư, có chút thất vọng về cô: “Cô lên lớp đi, tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ Lữ Hủy Hủy.”

Ninh Thư đứng không chịu rời đi, thấp giọng nói ra những bất bình trong lòng: “Tôi không có nói sai.”

Suy nghĩ của cô rất vững vàng: “Để tôi đến nói chuyện, nếu đứa trẻ đó được sinh ra, thì Lữ Hủy Hủy thật sự xong đời.”

Trong xã hội hiện đại, nhiều gia đình sinh con thứ hai, một số cha mẹ có thể cân bằng mối quan hệ giữa con cả và con thứ, nhưng một số thì không. Ninh Thư đã tận mắt chứng kiến Lữ Hủy Hủy bị thương bởi cha em ấy, còn bị hành hạ không cho ăn sáng, dẫn tới việc hạ đường huyết. Đến khi đứa trẻ được sinh ra, có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc đó của Lữ Hủy Hủy sẽ khó khăn thế nào.

Chủ nhiệm Đào tức giận, thấy Ninh Thư không những không nhận ra lỗi lầm của mình, mà còn ngoan cố tiếp tục phạm lỗi, nên không ngừng hét vào mặt cô: “Lên lớp đi!”

Ninh Thư xoay người chuẩn bị trở lại lớp học, vừa đi qua cửa văn phòng lại nghe thấy tiếng khóc của mẹ Lữ Hủy Hủy. Giọng của người mẹ vô cùng buồn bã, nhưng cô lại chỉ cảm thấy ồn ào.

Sau giờ tự học buổi tối, Ninh Thư đi xuống từ tòa nhà dạy học, liền thấy Nghiêm Kiều đang đứng dưới ngọn đèn đường. Vốn dĩ hơn mười một giờ mới tới, nhưng cuộc họp xong sớm, nên anh về trước.

Ngay khi Ninh Thư vừa thấy anh, sống mũi bắt đầu cay cay, cô kéo thấp mũ xuống, không để anh nhìn thấy mắt mình.

Cô đi về phía anh như mọi khi, ngay cả giọng nói cũng giống như mọi ngày: “Sao anh lại về sớm vậy?”

Nghiêm Kiềm ừm một tiếng, cầm lấy túi xách trên tay Ninh Thư, rồi kéo va li lên: “Cũng không sớm, vừa mới xuống xe.”

Mặc dù hôm nay trời có nắng, nhưng tuyết vẫn chưa hoàn toàn tan hết, phản chiếu lại với ánh đèn sáng, có tuyết, nước, băng hỗn độn hòa vào làm một, đã không còn đẹp nữa rồi.

Người tuyết ở các cửa hàng cũng lộ ra một vẻ trầm mặc, giống như đồ bỏ đi còn sót lại sau một sự kiện phồn hoa, phấn khích, so với không khí ngày tết hôm qua thì như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ninh Thư cúi đầu, đá vài viên đá nhỏ bên cạnh chân, chỉ vào đống tuyết mới tan được một nửa: “Anh nhìn này, tối qua còn đẹp như vậy, hôm nay đã chẳng ra làm sao rồi.”

Nghiêm Kiều quay đầu nhìn Ninh Thư, cô đội mũ sùm sụp, lại luôn cúi thấp đầu, nhưng anh vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh biết rằng cô đã khóc. Cô không muốn anh nhìn thấy, nên anh cũng giả vờ như không biết gì cả.

Nghiêm Kiều ôm lấy vai Ninh Thư, nhẹ nhàng xoa xoa, như thể an ủi: “Hôm qua rất đẹp, hôm nay cũng không tồi, mặt trời xuất hiện rồi.”

Anh thu tay lại, chỉ lên bầu trời đêm: “Mặt trăng cũng hiện ra rồi này.”

Ninh Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy một mảng sáng tỏ. Đến cửa tiệm Thanh Nịnh, Triệu Vũ Kiệt từ bên trong đi ra, giật lấy vali của Nghiêm Kiều, lật tìm bên trong lấy ra vào gói đồ ăn vặt anh mua trên tỉnh. Nghiêm Kiều cướp lại chiếc vali, Triệu Vũ Kiệt xem ra vẫn còn biết cân đo đong đếm, anh ta không lấy đi mấy chiếc hộp mà anh đặc biệt chuẩn bị cho Ninh Thư.

Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm ngoài cửa Thanh Nịnh, mở túi đồ ăn ra nếm thử: “Ngọt quá, ngán chết đi được, nhưng chắc Lễ Lễ sẽ thích.”

“À phải rồi, cô giáo Ninh, biểu hiện của Lễ Lễ hôm nay thế nào, có gây rắc rối gì trên trường không?”

Ninh Thư: “Không có, Lễ Lễ rất ngoan.”

Triệu Vũ Kiệt mở một gói Dimsum khác ra nếm thử, cảm thấy cái này rất ngon, nên ăn thêm vài miếng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ninh Thư đang nhìn mình chằm chằm. Anh ra sợ đến mức suýt nghẹn tắc ở cổ họng, không thể nuốt miếng đồ ăn xuống bụng, lại cũng chẳng thể nhổ ra, liền vội vàng nhìn sang Nghiêm Kiều.

Anh ta không lên tiếng, ánh mắt rõ ràng đang muốn nói: “Không phải tôi, tôi chẳng làm gì hết, cũng không biết tại sao cô giáo Ninh lại nhìn chằm chằm vào mình, tôi vô tội, cầu xin “Thần ghen” tha mạng.”

Ninh Thư nhìn Triệu Vũ Kiệt đột nhiên hỏi: “Anh đã mặc quần nỉ chưa?”

Cô luôn cho rằng, nếu một người thực sự thích người khác thì sẽ dặn dò người đó phải nhớ mặc thêm quần nỉ. Trước đây, đã từng có người cứ hễ trời chuyển lạnh là lại chạy theo bắt cô phải mặc quần nỉ cho bằng được, cô cảm thấy đó chính là tình yêu thương.

Triệu Vũ Kiệt sợ hãi tột độ: “Mặc…Mặc rồi.” Thực ra là chưa mặc, mặc quần nỉ thì còn gọi gì là đàn ông nữa.

Nếu như lên giường với một người phụ nữ, hưng hưng phấn phấn, cởi bỏ chiếc quần jeans sexy bên ngoài ra lại để lộ chiếc quần nỉ đỏ loẹt bên trong, vậy lúc đó chắc chắn sẽ “Héo úa” giữa chừng cho coi.

Nghiêm Kiều đứng bên cạnh Ninh Thư, nhìn xuống cô, nãy giờ vẫn không lên tiếng.

Triệu Vũ Kiệt liền ôm mấy gói đồ ăn vặt chuồn lẹ.

Bà chủ quán trà sữa Phúc Bồn Tử bước tới, trên người vẫn là lối ăn mặc rất thời trang và gợi cảm đó, giọng nói lười biếng, quyến rũ: “Anh Kiều về rồi đó à?”

Nghiêm Kiều gật đầu, coi như đã chào hỏi.

Lâm Thu Hàm quay trở lại cửa hàng, lấy ra bức tranh vẽ cảnh tuyết ngày hôm qua đã được đóng khung cẩn thận, đưa cho Nghiêm Kiều: “Hôm qua anh không về, nên không được xem cảnh đẹp ở đây, nên em đã vẽ lại cho anh.”

Nghiêm Kiều liếc nhìn nó một cái: “Cảm ơn, thực ra hôm qua tôi có về, cái gì cần thấy đã thấy cả rồi.”

“Chẳng phải quán trà sữa của cô vẫn còn nhiều chỗ trống sao, mang về treo lên tường đi.”

Lâm Thu Hàm hiểu rõ đây chính là lời từ chối, vẻ mặt cô ta không có chút xấu hổ, vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, cởi mở: “Ý kiến hay.”

Nghiêm Kiều quay đầu lại, phát hiện Ninh Thư đã đi về phía trước được hơn mười mét rồi. Sau đó, cô không thèm để ý tới anh nữa.

Đến cổng biệt thự, Nghiêm Kiều lấy chìa khóa ra mở của, Ninh Thư hỏi anh: “Khi ba mẹ anh sinh Lễ Lễ, anh có tức giận không? Có bỏ nhà đi không?”

Nghiêm Kiều: “Không hề, vì Lễ Lễ là do anh yêu cầu ba mẹ sinh, vốn dĩ muốn có một em gái, cuối cùng lại là em trai.”

Khi đó anh đang học lớp hai, vì điều đó mà đau lòng mất mấy ngày trời, cuối cùng suốt ngày mặc váy cho Lễ Lễ, còn cài nơ lên đầu thằng bé, rồi bế ra ngoài nói với mọi người rằng đây là em gái của anh.

Ninh Thư ừm một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”

Nghiêm Kiều không nói thêm gì nhiều, anh đứng giữa phòng khách nhìn Ninh Thư lên lầu đi vào phòng.

Cô chỉ mở cửa bằng đúng một kẽ hở, người vừa lách vào liền đóng cửa lại, Nghiêm Kiều nghe thấy tiếc vặn chốt khóa, liền khẽ cau mày.

Anh cất vali vào phòng, xuống bếp nấu bánh trôi nhân vừng đen rồi gọi Ninh Thư xuống ăn. Ninh Thư đi xuống lầu, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, lúc này vừa vặn là mười giờ. Mỗi ngày cô đều nói chuyện với mẹ mình vào lúc mười giờ, điều này Nghiêm Kiều biết. Ninh Thư ngồi vào bàn ăn, một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc thìa sứ trắng, khoắng khoắng trong bát.

Nghiêm Kiều liếc nhìn điện thoại Ninh Thư, trên bàn hình hiển thị cuộc gọi đến: Mẹ.

Anh ra phòng khách, ngồi trên sofa, mở TV lên rồi vặn nhỏ âm lượng xuống, mỗi khi Ninh Thư nhận được cuộc gọi của mẹ cô, anh đều làm như vậy, để lại không gian riêng cho cô.

Như thường lệ, cô kể cho người ở đầu dây bên kia những chuyện vui buồn xảy ra ngày hôm nay.

Nghiêm Kiều nhìn lên TV, bên tai là giọng nói của Ninh Thư trên điện thoại.

“Con biết rồi, hôm nay tuyết tan, nhiệt độ thấp, con mặc thêm quần nỉ rồi.”

“Ăn sáng đầy đủ, bữa trưa cũng rất ngon miệng, cơ thể khỏe mạnh, không bị cảm cũng không sốt.”

“Phía trước cửa tiệm Thanh Nịnh có một tiệm trà sữa mới mở, trà sữa không tốt cho sức khỏe, nên con không uống, chắc chắn sẽ không uống.”

“Hôm nay, giáo viên Thể dục của khối mười hai lại tới chiếm tiết, thi đại học cũng đâu có thi môn thể dục, ở trong lớp làm thêm ít bài tập có phải tốt hơn không.”

“Buổi dạy hôm nay cũng ổn, học sinh không tới đủ, trong lớp có một em bỏ nhà đi, cảnh sát và người nhà đều đang tìm kiếm, hình như là bởi vì mẹ em ấy muốn sinh thêm em bé.”

……

Đột nhiên Nghiêm Kiều nhận ra điều gì đó, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía Ninh Thư. Trước đây, anh chưa từng làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa cô và mẹ. Ninh Thư ngạc nhiên liếc nhìn Nghiêm Kiều. Như sợ bị người ở đầu dây bên kia nghe tiếng, nên Nghiêm Kiều không lên tiếng, chỉ ra hiệu rằng mình vào bếp rót nước. Ninh Thư không để tâm, tiếp tục cúi đầu nói chuyện điện thoại.

“Con vừa nói rồi mà, đã mặc thêm quần nỉ rồi, ngày mai cũng không quên đâu.”

“Mẹ không cần tới dọn dẹp nhà cửa giúp con, con tự mình làm được…Trái cây cũng đang ăn, hôm nay con ăn táo và việt quất, ngọt lắm.”

……

Đột nhiên, người đàn ông phía sau chạm vào cô, điện thoại trên tay liền rơi xuống đất. Ninh Thư quay đầu nhìn Nghiêm Kiều, tức giận mắng anh một câu. Nghiêm Kiều bày tỏ lời xin lỗi, là anh vô tình đụng phải cô. Cô nhấc điện thoại dưới đất lên trước khi anh kịp cúi xuống, màn hình áp sát vào tai, cuộc trò chuyện lại được tiếp tục.

“Quần nỉ mặc rồi.”

……

Nghiêm Kiều quay lưng lại với cô, anh đứng bên cửa sổ, lần đầu tiên châm thuốc trước mặt cô, anh hút một hơi thật dài rồi lại dập tắt điếu thuốc. Khi ấn đầu thuốc xuống, bàn tay run run, cố gắng kiềm chế nhưng không được, nên vội vàng lao ra ngoài mà không kịp mặc áo khoác. Nghiêm kiều chỉ đang mặc một chiếc áo len, anh đứng ngoài cửa phòng khách nhưng hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh đang ập tới, cả người như đang đứng trong một hầm băng khổng lồ, tứ bề lạnh lẽo. Anh nhìn thấy màn hình điện thoại của cô, đồng hồ đếm giây cuộc gọi hoàn toàn đứng yên. Đó là một tấm ảnh chụp lại màn hình. Cuộc gọi đúng mười giờ mỗi tối, nhưng đầu dây bên kia chẳng phải là mẹ cô, là cô tự lừa dối bản thân mình trong đau đớn.

Ban đầu, anh nghĩ rằng cô là một cô công chúa nhỏ được yêu chiều, cô chia sẻ cuộc sống hàng ngày với mẹ, hai người họ quan tâm nhau về mọi thứ, không có gì là không thể tâm sự. Anh ghen tị với cô vì bản thân mình không còn mẹ. Sau đó, anh nhận thấy cô có gì đó không đúng, phát hiện con đường phía trước nhà cô không hề sửa chữa, nhưng chưa từng nghi ngờ độ thật giả của cuộc điện thoại này, bởi vì nó thật nực cười. Vớ vẩn đến mức khiến người ta khó mà tin nổi.

Một người đã phải trải qua nỗi sợ hãi đến mức nào trước khi họ phải sống bằng cách tự lừa dối bản thân mình. Trong nhiều năm nay, cô đã rất tỉnh táo, lý trí, nhạy bén và bình tĩnh che giấu tất cả mọi người.

Anh ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy đầu, nhưng chỉ nghĩ đến gương mặt của Ninh Thư, trưởng thành, bảo thủ, kiên định, đơn giản, dễ thương, thậm chí là tức giận, mỗi một biểu cảm lại khiến anh cảm thấy xót xa. Những hình ảnh trái ngược này cứ đan xen lẫn nhau, chồng chéo lên nhau, cuối cùng biến thành khuôn mặt tươi cười nhưng lại rơi lệ. Trái tim anh như bị con dao tẩm độc đâm xuyên, khiến anh không thể thở nổi vì đau đớn.

Một lúc sau, Ninh Thư cúp máy.

Nghiêm Kiều kiểm soát xong cảm xúc, liền quay trở lại phòng khách, anh liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, cố gắng điều chỉnh giọng thật bình thường: “Em khóc vì học sinh bỏ nhà đi sao?”

Ninh Thư cúi đầu ăn bánh trôi, giọng nói vừa trầm vừa cố chấp: “Không phải, là vì bị chủ nhiệm Đào mắng, trước giờ ông ấy chưa từng mắng em như vậy.”

“Nhưng em lại không thấy bản thân mình sai ở đâu.”

“Ba mẹ Lữ Hủy Hủy có thêm một người con, chắc chắn không thể đối xử tốt với em ấy như trước nữa.”

“Nếu như trước giờ ba mẹ em ấy lúc nào cũng đối xử tệ bạc với em ấy thì không sao, vì như vậy đã thành thói quen, nên sẽ không chạnh lòng.” Cô cúi đầu rất thấp, lông mi dài che lấp đôi mắt: “Đối xử tốt với người ta, rồi đột nhiên lại bỏ rơi, chẳng khác nào bị đẩy từ thiên đường xuống địa ngục, điều đó khác nào giết người.”

Nghiêm Kiều im lặng rất lâu không lên tiếng.

Anh nhướng mắt nhìn cửa phòng Ninh Thư, sau đó khựng lại một lúc rồi mới nói: “Việc cấp bách nhất hiện tại là phải tìm được học sinh bỏ nhà đi, ở bên ngoài quá nguy hiểm.”

Ninh Thư nhỏ giọng lặp lại: “Đúng vậy, bên ngoài quá nguy hiểm.”

Cô đẩy chiếc bát trống rỗng về phía trước: “Em còn muốn ăn một bát nữa.”

Nghiêm Kiều không nói gì, nhanh chóng nấu xong bát bánh trôi mè đen thứ hai, giọng điệu thản nhiên, nghe như tiện miệng nhắc đến: “Em muốn mang lên phòng ăn phải không?”

Ninh Thư đột nhiên ngẩng đầu lên liếc nhìn Nghiêm Kiều, đồng tử hơi mở to vì căng thẳng và sợ hãi, nhưng lại nhanh chóng hạ lông mi xuống, vẻ mặt trở lại bình thường: “Ừm, vì bây giờ không đói lắm, muốn để lát nữa ăn sau.”

Nghiêm Kiều đưa bát cho Ninh Thư: “Ừm, mang lên phòng đi.”

Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, bê bát bánh trôi nước lên lầu.

Ngày hôm sau, như thường lệ, Ninh Thư dậy sớm đến trường xem học sinh ôn bài buổi sáng, Nghiêm Kiều cũng đến trường cùng cô.

Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều: “Sắc mặt anh sao lại xấu thế kia? Đêm qua ngủ không ngon à?”

Nghiêm Kiều mỉm cười xoa xoa tóc Ninh Thư: “Không có, anh ngủ rất ngon.”

Nếu như lúc này Ninh Thư vào phòng Nghiêm Kiều, cô sẽ phát hiện tàn thuốc lá vương vãi quanh gạt tàn mà anh chưa kịp thu dọn, cùng với mùi khói thuốc nồng nặc còn đọng lại. Anh ngồi trên sofa hút thuốc cả một đêm mà không thèm để ý tới cổ họng của mình nữa.

Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư đi lên tòa nhà dạy học, sau đó quay người ra khỏi cổng trường trở về nhà.

Mười giờ sáng, cảnh sát lại đến trường và gọi Ninh Thư ra nói chuyện, nói rằng đã điều tra ra nơi cuối cùng trước khi Lữ Hủy Hủy biến mất là gần khu Vĩnh Ninh Lý. Hơn nữa, cuộc gọi cuối cùng của em ấy cũng là gọi cho Ninh Thư. Bọn họ nghi ngờ rằng Ninh Thư đã giấu Lữ Hủy Hủy trong căn nhà mà cô đã thuê ở khu đó, nên yêu cầu đến nhà khám xét.

Chủ nhiệm Đào đi cùng Ninh Thư, thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, ông ta đưa điếu thuốc cho viên cảnh sát, mỉm cười nói: “Đồng chí, tôi có thể nói chuyện với cô giáo Ninh trước được không?”

“Cô giáo Ninh là một giáo viên rất xuất sắc của trường cấp ba số 1 chúng tôi, hàng năm đều nhận được danh hiệu giáo viên giỏi, đồng thời đã ươm mầm cho rất nhiều tài năng của xã hội.”

Cảnh sát không nhận thuốc lá của chủ nhiệm Đào, mà liếc nhìn Ninh Thư một cái: “Nhiều nhất là năm phút.”

Chủ nhiệm Đào biết rằng, phía cảnh sát đang cho Ninh Thư một cơ hội, hy vọng cô sẽ tự nói ra, nên vội vàng cười, đáp: “Cảm ơn đồng chí cảnh sát.”

Bản chất của vấn đề này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Chủ nhiệm Đào kéo Ninh Thư sang một bên, vừa lo lắng vừa khó chịu, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ninh Thư cắn chặt răng, vẫn không nghĩ mình đã làm gì sai, cô chỉ đang giúp Lữ Hủy Hủy mà thôi.

Đang nói chuyện thì điện thoại của mẹ Lữ Hủy Hủy đổ chuông, bà vội vàng kết nối, vừa khóc vừa nói: “Hủy Hủy con đang ở đâu vậy?”

Giọng bà hơi khàn, đôi mắt đầy tia đỏ, dường như là đã thức cả một đêm. Cảnh sát ra hiệu cho mẹ Lữ mở loa ngoài.

Giọng Lữ Hủy Hủy vọng ra ngoài: “Mẹ, con không sao, con đang ở nhà cô giáo Lâm.”

Mẹ Lữ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: “Cô giáo Lâm nào?”

Lữ Hủy Hủy trả lời qua điện thoại: “Là cô giáo Lâm dạy vẽ cho con trước đây, cô ấy không biết việc con bỏ nhà đi, tưởng rằng con đến chơi nhà, hai hôm nay con đều ở nhà cô ấy.”

Mẹ Lữ: “Con ngoan ngoãn ở lại đó, ba mẹ sẽ đến đón con ngay.”

Giọng Lữ Hủy Hủy thấp xuống: “Con đang ở cổng trường.”

Ba Lữ mẹ Lữ vội vàng nhìn ra phía cổng trường, thấy con gái mình đeo balo đứng ở đó, sau lưng là cô giáo mỹ thuật trước đó bọn họ mời về dạy cô bé.

Mẹ Lữ vội vàng chạy đến, ba Lữ đỡ vợ mình và liên tục nhắc nhở: “Đang có bầu đó, từ từ, con bé đã an toàn trở về rồi, không sao rồi.”

Mẹ Lữ chạy tới, đánh mạnh vào tay Lữ Hủy Hủy, vừa khóc vừa mắng cô bé: “Con chạy lung tung đi đâu thế, lại còn tắt điện thoại, có biết ở nhà mọi người lo lắng thế nào không hả?”

Nói xong liền ôm Lữ Hủy Hủy khóc nức nở, giọng bà run run, đem theo niềm hạnh phúc, như thể tìm lại được bảo vật quý giá nhất cuộc đời mình: “Con dọa mẹ sợ chết rồi đó, dọa mẹ sợ chết đến nơi rồi.”

Lữ Hủy Hủy cũng khóc: “Chẳng phải hai người đã có em bé mới rồi sao, còn quan tâm tới con làm gì?”

Ba Lữ ôm hai mẹ con đang khóc lóc, nói với Lữ Hủy Hủy: “Sao ba mẹ lại không quan tâm đến con được chứ?”

Lữ Hủy Hủy vừa khóc vừa nói ra những ấm ức của mình: “Đã mấy ngày nay mẹ không vào phòng của con, không nói chuyện với con.”

Ba Lữ giải thích: “Mẹ bị cảm lạnh, sợ lây bệnh cho con thì phải làm thế nào, sức khỏe của con đã không được tốt, nên không thể bị ốm thêm nữa.”

Ba Lữ tức giận vì sự ngỗ ngược của con gái: “Nếu không quan tâm tới con, thì tại sao ba lại có thể đồng ý cho mẹ con sinh thêm em bé ở độ tuổi này chứ? Còn không phải là vì để cứu con?”

Lữ Hủy Hủy mở to hai mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Mẹ Lữ nhéo tay chồng mình, không cho nói. Ba Lữ im lặng và ôm chầm lấy cô con gái gầy guộc của mình, kể từ khi Lữ Hủy Hủy mất tích, đây là lần đầu tiên ông khóc.

Sau đó Ninh Thư biết được, Lữ Hủy Hủy được chẩn đoán mắc bệnh thiếu máu bất sản* nặng, tỷ lệ tử vong của căn bệnh này lên đến trên 50% và chỉ máu cuống rốn mới có thể cứu.

*Thiếu máu bất sản là một rối loạn tế bào gốc tạo máu, dẫn đến việc mất các tiền thân của tế bào máu, giảm sản và bất sản tủy xương, và giảm tế bào của hai hoặc nhiều dòng tế bào (hồng cầu, bạch cầu và / hoặc tiểu cầu).

Các triệu chứng ban đầu của căn bệnh này không rõ ràng, cộng thêm ba mẹ cố ý giấu giếm, thậm chí đến bản thân Lữ Hủy Hủy cũng không biết mình có bệnh. Mẹ Lữ mang thai khi tuổi đã cao cũng chỉ vì muốn lấy máu cuống rốn để cứu mạng con gái mình. Họ giấu kín không cho mọi người biết, mục đích là vì không muốn đứa thứ hai sau khi sinh ra lại biết được rằng bản thân mình được sinh ra với mục đích là để cứu chị gái, sợ đứa nhỏ nghĩ nhiều. Những bậc cha mẹ đều như vậy, họ yêu thương con cái mình hơn cả mạng sống, không thể có chuyện phân biệt đối xử, càng không có chuyện bỏ rơi đứa nào.

Khi xung quanh không có ai, Lữ Hủy Hủy cúi đầu đi tới trước mặt Ninh Thư nhỏ giọng xin lỗi: “Em xin lỗi cô Ninh, em sợ cô không cho em ở lại nên đã nói dối.”

Giọng cô gái càng ngày càng lí nhí: “Không ăn sáng đến mức hạ đường huyết thực ra là do em tuyệt thực, do giận dỗi, ba em cũng chưa bao giờ đánh em, là do em chạy vội quá nên vấp ngã.”

Lữ Hủy Hủy lại bật khóc, cảm thấy hối hận vì hành vi của mình: “Em xin lỗi, cô Ninh, em không nên nói dối cô.”

Ninh Thư đứng yên tại chỗ, không nói nên lời, cô có thể trách ai? Trách cô gái bệnh nặng trước mặt hay là trách người cha thực sự không đánh em ấy?

Ninh Thư đã bình tĩnh trở lại, nhìn khuôn mặt chẳng có chút sắc hồng nào của Lữ Hủy Hủy, cô đưa tay lên vuốt tóc cô bé, giọng nói có chút run rẩy: “Thật tốt.”

Mình cô là người không may mắn đã quá đủ rồi.

Lữ Hủy Hủy không chịu rời đi, vẫn đứng bên cạnh Ninh Thư cầm hộp khăn giấy, đưa từng tờ từng tờ cho cô. Cô gái không hiểu tại sao Ninh Thư lại khóc. Cũng chưa bao giờ biết rằng một người lại có thể rơi nhiều nước mắt như vậy, làm thế nào cũng chảy không hết.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Lữ Hủy Hủy quay đầu lại thấy người đàn ông đã đưa cô bé ra khỏi nhà cô giáo Ninh sáng nay. Nếu không có thầy ấy, cô chắc chắn đã hại cô Ninh rất thảm.

Lữ Hủy Hủy gọi một tiếng: “Thầy Nghiêm.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...