Chập Choạng - Chênh Vênh - Vụn Vỡ

Chương 5



Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp?

Khi thanh âm cũng bất lực như lời... ~

Nghe như âm thanh tàn phai...

Nghe những yêu thương nhen nhóm...

Anh quốc vào đêm, chất nồng hay hơi men cay...

Tôi nhớ, cách em mỉm cười dịu dàng...

Chuyến bay đáp xuống sân bay một cách nhanh chóng và không gặp sự cố nào. Từ sau lần ăn sáng bất đắc dĩ với anh, Ran nhận ra anh duy trì khoảng cách với mình, ngay cả nói chuyện cũng không. Điều này không làm cô buồn bực, nhưng trong phút chốc vẫn thấy hơi hụt hẫng. Chính vì vậy, cô quyết định sẽ gạt nhanh kí ức mới mẻ hôm vừa rồi. Có lẽ, tất cả không nên như thế. Trên máy bay, chỉ là một giấc mơ, và khi đáp xuống. tất cả giấc mơ sẽ tan biến. Vậy mà cô cứ ngỡ anh sẽ đối xử tốt hơn với cô chứ.

Ran lắc đầu nhanh chóng. Lại suy nghĩ đấy, theo tần suất mà nhân lên. Shinichi dừng ở cửa ra vào, nhìn lại thì thấy Ran đang đi theo. Anh không biết nên nói gì với cô nữa. Đột nhiên quay lại, cầm lấy ba-lô của cô và khoát lên người mình. Ran ngây ngô nhìn anh, đôi mắt thoáng ngỡ ngàng. Anh đang quan tâm đến cô sao? Shinichi dường như hiểu được sự thắc mắc của Ran, quay đầu lại.

-Cô không đi nhanh, chẳng mấy chốc tôi sẽ trễ họp.

Ran nhìn đồng hồ, cau mày. Bây giờ là mười giờ đêm, ở London giờ này sẽ có họp? Có phải là cuộc họp diễn ra vào ngày kia? Xem ra, họ sẽ thật sự trễ một cuộc họp diễn ra sau bốn tám tiếng nữa. Ran nhìn anh đi xa dần, khi bắt gặp được ánh mắt nhìn sững của anh, cô mới vội vã chạy theo.

Shinichi không làu bàu, chỉ nhìn dáng vẻ của cô chạy đến gần. Anh quay đầu lại, biết rõ cô đã đi sau. Môi khẽ nở nụ cười.

Chiếc xe được chuẩn bị từ lúc anh vừa bước xuống, chiếc chìa khóa được cầm chắc trong tay. Anh để hết đồ vào, rồi ra hiệu cho Ran vào xe. Cô không nói nhiều, chỉ lẳng lặng bước vào.

Mùi hương trong xe khiến cô nhớ lại một kí ức cũ. Có lẽ chiếc xe này đã được sử dụng trước đấy. Shinichi không để ý đến những chuyện nhỏ như thế, mở cửa sổ, rồi anh chậm rãi lái đi. Cô nhìn thấy thành phố trong đêm, lạnh lẽo và khác xa so với Nhật. Cô nhìn theo những bóng đèn chấp choáng ngoài cửa, chợt cảm thấy sự xa cách với nơi này. Nhưng, chính những bóng đèn ấy, cho cô thấy được vẻ hào nhoáng. Thành phố trong đêm, nồng nàn một mùi hương... mà chính cô cũng không biết mô tả mùi hương ấy như thế nào, có lẽ chỉ là một mùi hương của quá khứ thôi. Cũng có thể, chỉ là cô tự mình tưởng tượng ra hương đó. Ran chớp mắt, đôi mắt khẽ nhìn xa xăm. Shinichi nhìn sang, vô lăng bỗng siết chặt hơn.

Điện thoại bên cạnh rung lên. Anh lướt tay, cầm phone đặt vào tai.

-Anh đây.

-Shinichi, anh đã đến nơi chưa... ở đó khí hậu tốt chứ? Em... em rất nhớ anh...

Giọng cô càng về sau càng nhỏ dần, chợt Shinichi cảm thấy trong lòng có gì đó trĩu nặng, như mình đang dần chạm đến ngưỡng cửa của một thứ gì đó. Anh không làm chủ được, cũng không thể làm chủ được những cảm xúc của mình.

-Ừ, anh đến rồi.

Từ đầu dây có tiếng im lặng, rồi chợt cô quyết định đánh tiếng trước.

-Gần đến sinh nhật em, anh sẽ về chứ?

Shinichi chậm chạp đổi tư thế, anh nhớ, cô sinh vào đầu mùa đông. Có lần, Hoshi đã từng đùa đáng lẽ cô nên có tên là Yuki mới đúng. Cái tháng lạnh lẽo như tờ, cũng chính lúc đó anh quen Hoshi. Shinichi khẽ liếc sang bên cạnh, cô vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không quan tâm đến cuộc điện thoại kia.

-Ừ, 1/10 không phải sao? Anh sẽ về trước đó.

Hoshi cười lên như một đứa trẻ, cô nói gì đó rồi lại thôi. Anh bận, anh luôn là trung tâm của mọi thứ. Cô yêu anh, yêu chính cái vẻ trầm tĩnh của anh. Bởi thế, cứ quấn quýt lấy anh như một đứa trẻ thấy viên kẹo bọc đường.

Cô chậm rãi tắt máy. Anh cũng rút tai phone ra khỏi tai.

Nhìn sang bên cạnh, nhìn sâu vào đôi mắt trầm tĩnh của cô. Anh lại ngẩn người, vì sao gần đây. Mỗi lần nhìn thấy nó, anh lại cảm thấy khó chịu. Một chút phẫn bách khiến anh trốn tránh nó. Rốt cục cảm giác này là sao?

Nhưng đối diện với anh, Ran chỉ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng.

-Shinichi, anh có hạnh phúc không?

Shinichi nhìn cô, ngây người... nhưng sau tất cả, chỉ còn nụ cười còn lại...

Ran không đợi anh trả lời, vẫn yên lặng... thì ra, đối diện khó hơn bất cứ điều gì trên thế gian..

Bỗng chợt chiều về nghe lạnh tênh…

Lơ thơ cánh gió hương hoa tàn ~

Ran quay về đôi mắt thường ngày, không dung nạp, không quan tâm, lạnh nhạt lướt qua. Vẻ trầm tĩnh quay về, trông cô như một con búp bê vô hồn chỉ cần chạm vào là vỡ tan ngay lập tức. Đẹp đấy, nhưng cũng hoang dại và kiêu kì. Shinichi lặng yên, không biết nên nói gì. Cảm giác rơi vào mê cung kí ức khiến anh đột nhiên cảm thấy co rúm. Cơn gió ngoài cửa cũng lạnh thêm, chút hơi nước khiến vai áo anh hơi ẩm.

Ran không đợi câu trả lời, dường như cũng không cần câu trả lời. Đã lâu, cô không gọi tên anh. Shinichi thường không thích cách cô gọi tên mình, nó là tất cả những khát khao, luôn trong tiếng gọi ấy. Rất nhẹ, nhưng nếu không chú ý, có lẽ sẽ không nhận ra. Bây giờ, cũng giọng nói ấy, cũng tất cả yêu thương. Nhưng cái tên dường như với người không quen, như một người dưng chợt ngược chiều thương nhớ… Chợt anh cảm thấy nhớ cô ấy, người con gái mà anh cảm thấy luôn muốn bảo vệ.

Cô cũng giống cô ấy… với Hoshi, cũng đã từng cho anh là tất cả. Một vòng tròn, mà anh là điểm tựa, còn cô luôn ở ngoài, quan sát và chạm vào tâm điểm. Nhưng thế đã là gì? Anh chợt cười khẽ, khôi hài làm sao. Bỗng chốc lại suy nghĩ, rồi tự mình chú ý xem đã làm những việc gì với người con gái ấy. Chẳng lẽ tất cả những yêu thương, của cô. Được thời gian xóa nhòa tất cả rồi sao? Anh không thích chúng, sao cứ vơ vẫn lấy. Rồi lại muốn được cảm nhận chúng một lần nữa?

Thì ra, cách so sánh của mỗi con người là thế. Khi có, không bao giờ trân trọng nâng niu. Đến khi mất rồi, sự hụt hẫng khiến người ta nuối tiếc lại quá khứ từng nhàn nhạt trong kí ức. Rồi hi vọng, thời điểm ấy, con người ấy, tình cảm ấy… sẽ quay về như chưa từng hư mất. Có lẽ là thế chăng? Shinichi siết chặt vô lăng hơn. Hương nhè nhẹ oải hương tản mác, cùng với hơi lạnh phả vào má anh. Một chút lạnh lẽo khiến anh không thể nói gì.

-Nếu đã không muốn biết câu trả lời, từ đầu sao còn muốn hỏi?

-Sao anh biết tôi không muốn biết câu trả lời?

Ran nhắm mắt, để những mệt mỏi lắng lại. Rồi chỉnh lại vị trí tựa đầu của mình, trước khi nhìn sang anh. Không khí trong xe chợt trở nên ngột ngạt hơn. Shinichi có cảm giác không thể nói gì, không có lời biện minh chính xác, càng không thể biện minh chính xác những gì mình làm. Ran với anh là gì? Một cô gái, có lẽ anh từng có lỗi. Còn Hoshi, lại là bạn gái anh. Vậy thì anh nên đứng trước Hoshi và giải thích vì sao lại đi cùng Ran, chứ không phải đứng trước mặt Ran mà nhắc về Hoshi như thể cô ấy là kẻ thứ ba như thế…

Chợt Shinichi trầm mặc, từng chút một. Anh nhận ra mình đang so sánh không cân bằng, anh cảm thấy mình bị vấn vít lấy bởi một sợi dây, mà có vùng vẫy như thế nào cũng không thoát được.

Hạnh phúc? Đó là khái niệm gì… Shinichi mệt mỏi, chính mình cũng lười biếng trả lời cô. Anh chưa từng ở gần cô thế này, cũng chưa bao giờ thử nhận xét xem cuộc sống của mình có hạnh phúc hay không. Anh cần tiền, có tiền, anh cần gia đình, có gia đình… anh cần một người yêu để cưng chiều, có người yêu. Cuộc sống muốn gì có nấy, chẳng phải là một cuộc sống đáng mơ ước hay sao? Vậy mà trước câu hỏi của Ran, vẫn khiến anh không thể dừng lại mà cho cô một đáp án thỏa đáng.

Ran nhìn anh, khuôn mặt vẫn như thế, chậm rãi đợi chờ. Môi cô mấp máy, hương lạnh chợt tạo chút chênh vênh.

-Có phải rất khó trả lời? Hay, trước giờ anh chưa từng biết đến khái niệm đau đớn?

Shinichi đột nhiên nheo mắt, anh nhìn về phía cô. Như thể đang kể về chuyện của người khác, rất lâu rồi không hồi tưởng lại… Ran cũng nhìn anh, nhưng trong đôi mắt, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, nhưng nó nhanh chóng tan ra như một ánh đèn vụt tắt trong khoảng không màu tím nhạt.

-Đau đớn… tổn thương… làm sao có thể, khi chính anh cũng không biết nó như thế nào, cuộc sống quá hoàn hảo, thì tự nhiên người ta sẽ không biết mình có vui vẻ hay không. Anh đang cố gắng làm điều gì? Theo đuổi điều gì? Đến cuối cùng, anh có vui hay không?

-Có phải, ý cô là tôi không hạnh phúc?

-Em chưa từng nghĩ anh không hạnh phúc. Anh muốn gì có nấy, anh giỏi giang, anh luôn là người em ngưỡng mộ, như một mặt trời, anh ấm áp… mà em thật sự muốn chạm vào. Nhưng, đến cuối cùng, em nhận ra… mặt trời ấm áp bao nhiêu, thì động vào quá gần, sẽ bị bỏng tay…

Ngữ điệu về sau không chút oán trách, vẫn cứ đều đều như nước chảy bên tai. Nhưng cách xưng hô làm anh cảm thấy có chút ngạc nhiên. Ran dường như không màng đến, chợt cười. Nụ cười không phảng phất niềm vui.

-Sau đó ư, anh để em vào nơi đó, em không oán trách, chỉ nghĩ giá như anh đừng đối xử với em như thế. Chỉ vậy thôi… Còn bây giờ, anh đã có những thứ anh muốn. Em tự hỏi, anh còn muốn gì ở một cô gái như em?

Ran lại cười, rồi trở về vẻ mặt không chút sức sống.

-Càng gần nhau, thì sẽ càng tạo nên khoảng cách. Có phải anh đang dần thương hại em? Trong đôi mắt anh, cả cách nhìn của anh… hình như có chút gì đó khiến em sợ hãi. Shinichi Kudo. Em thật sự còn có gì để anh bỡn cợt đây?

Shinichi nhìn cô, rồi dừng xe lại. Cô cũng không nghĩ nhiều như thế, định xuống xe để lấy hành lí, nhưng bàn tay bị anh giữ chặt lại.

Khoảng trời bình yên, đã từng là thứ cô mơ ước… lúc này tràn ngập sự phẫn uất, những tơ máu hiện lên. Cô quen với nó, thật sự quá quen với nó. Anh luôn tức giận thế này, mỗi lần cô đến. Thế mà trong đôi mắt cô, vẫn không thể tránh xa anh hơn.

-Cô định đi đâu? Chẳng lẽ cô nghĩ cô đáng để tôi lợi dụng?

Ran cười, kéo cánh tay ra khỏi tay anh nhưng vô ích. Cô thôi giãy giụa, để yên tay mình trong tay anh. Nén chặt bi thương.

-Em chưa từng nghĩ anh lợi dụng em, chỉ là, hình như cách đối xử này không đúng.

-Cô nghe cho kĩ đây, hạng gái như cô lúc nào cũng quanh quẩn quanh tôi để gây chú ý, không phải sao? Giờ thì cô thành công rồi đấy. Tôi thật sự bị cái vẻ tội nghiệp của cô thu hút.

Shinichi nhìn cô, trong hoang mang. Nhưng vẻ mặt ngoài sự bình thản, lại không còn bất cứ điều gì. Anh buông tay cô, thầm rủa chính mình.

-Chết tiệt! Cô đừng tưởng tôi đưa cô đến Anh là vì mục đích gì khác, tôi chỉ muốn hành hạ cô thôi. Cô tưởng quá khứ, cô bám lấy tôi như thế, bây giờ lại bảo tôi lợi dụng cô?

Ran nhìn anh, lại cười.

- Thì ra là thế…

Đùa với anh, chính cô cũng cảm thấy chợt buồn. Thì ra, tất cả những gì anh nghĩ là như thế. Ran thở dài, chính mình xoa lấy bàn tay đang ửng đỏ của mình.

Shinichi quay về xe. Tiếng nói vọng ra ngoài.

-Không phải cô từng nói yêu tôi? Vậy thì, cô đừng hòng thoát khỏi tay tôi.

Ran nhún vai, vào xe trở lại.

Suốt quãng đường ấy, một câu cũng không được nói đến nữa. Ran nhìn những ngã rẽ bên đường. Liệu lối di nào mới là đúng đây? Liệu nơi nào rồi cô mới có thể tìm được cho mình một nói dừng chân thật sự…

Cô chạm nhẹ vào tất cả những hoang mang, rồi lại mỉm cười. Thì ra, tất cả cảm giác này lạnh lẽo đến vậy. Đã không yêu, sao còn gây thêm nhiều vấn vương? Cô nhận ra, tất cả chỉ là một giấc mơ, một quá khứ rất đẹp…

Nhắm mắt, lời nói cứ vang lên trong đầu, từng chút một đánh úp cảm giác, làm cô không lạnh mà vẫn có cảm giác muốn siết lấy thật chặt thân thể… Vì sao, anh lại đối xử với cô như thế?

Chiếc xe đi chậm dần khi vào khu nhà. Ran nhìn thấy anh đang đi xuống, lấy theo vali của mình và ba lô nhỏ của cô quăng trên nền nhà. Ngôi nhà khá lớn, không thuộc dạng biệt thự, và cô biết, họ sẽ không cần ở khách sạn…

Cô cảm thấy đầu óc tê dại, chợt cảm thấy muốn ngủ một giấc thật dài… Nhưng rồi anh quay đầu, nhìn cô.

-Phòng cô ở tầng 2, chọn phòng nào cũng được. Tạm thời cứ ở đây, mai sẽ có người đến làm. Cô không cần quan tâm đâu.

Ran không bận tâm về anh nữa, xách hành lí của mình, rồi bước lên lầu hai. Cả căn nhà lớn đến thế, nhưng chỉ có hai người… Không khí, lạnh lẽo…

Gió đưa một chút hương hoa dội vào phòng, nhảy lên vách, rồi chạm vào mái tóc cô.

Từ đầu đến cuối, không có một chút yêu thương…

Chiều lạnh về, cả cơn gió cũng hoang tàn...

Rì rào, vỗ, lặng lẽ... đưa ~ ​Thật ra thì không phải cô phải ở đây, mà là cô không nhất thiết phải đi phải không? Ran thì thầm, rồi lại ngã lưng xuống chiếc giường. Có những tiếng động từ bên phòng bên cạnh, điều đó làm cô chú ý, nên chính cô cũng cảm thấy hơi khó chịu. Cô bước ra khỏi phòng, cẩn thận xỏ thêm đôi dép vào. Tiếng lạo xạo vang lên khi cô đi nhanh về phía tiếng động hơn.

Cũng vì thế, Ran nhận ra một chút hương thơm từ nhà bếp vọng ra, rồi lại dừng lại lúc cô quan sát người này. Anh, ở trong chiếc tạp dề, đang cố gắng làm một thứ gì đó đúng nghĩa màu đen trên bếp. Shinichi nhìn thấy cô, đôi mắt lướt qua, rồi lại buông thỏng trong chốc lát, không nghĩ đến sự xuất hiện của cô ở đây, khiến anh ngạc nhiên. Nhưng Ran lại không quá quan tâm, cô nhìn nó, rồi nhìn thêm hai bộ chén đũa trên bàn. Xem ra, anh muốn mời cô một bữa cơm chăng? Ran lại gần, rồi mặc một chiếc tạp dề khác vào. Lặng lẽ đến bên anh, cô nhanh tay gọt vài nguyên liệu đơn giản, rồi thả vào nồi nước. Shinichi lùi về, không có ý định giúp đỡ. Ran làm việc của mình, không quan tâm đến anh. Nhưng cô không nhận ra ánh mắt anh đang dõi theo cử động của cô.

Ran biết nấu ăn, ừ, một người lớn thì nhất định phải tự biết cách nấu cho mình một bữa cơm, nhưng... vấn đề là anh không nghĩ cô sẽ động vào những thứ này. Ran yên lặng, cố gắng dùng con dao thật nhỏ, nhưng tiếng lách cách vẫn chạm thớt. Cô cắn môi, rồi lại để tất cả gia vị vào. Mùi hương quyện vào lặng lẽ, khiến trên bếp chùng chình một làn khói trắng. Cô đã học nấu ăn, thứ duy nhất cô tự mình học mà không bị ép buộc. Ran vẫn muốn nấu cho anh ăn một lần, nhưng, cái dịp trổ tài cô cứ chờ, cứ chờ, rồi lại không chờ được nữa. Tưởng chừng như các bữa ăn của cô chỉ đi đôi với bánh mì và những đồ ăn nhanh, hôm nay lại có thể nấu ăn. Ran cũng khá bất ngờ vì mình. Cô khẽ trầm xuống, múc súp ra ngoài, vào trong bát rồi đặt trước mặt Shinichi.

Shinichi quan sát, rồi chạm vào chén súp. Hơi ấm làm mũi anh cay xè như bị chính làn khói nhẹ nhàng kia làm phỏng. Ran yên lặng, chống cằm. Đôi mắt thạch anh không rung động, chỉ hơi lóe sáng khi nhìn thấy anh bắt đầu ăn nó. Ừ, cô cũng từng tưởng tượng, nếu anh ăn những món ăn cô làm, anh sẽ có suy nghĩ gì, sẽ nhìn cô bằng ánh mắt ra sao... Còn nhiều điều muốn làm, nhưng chưa thể làm được. Cũng vì thế, động vào một chút kỉ niệm cũ, Ran lại thấy mình thấy lố bịch. Đột nhiên, mang mình trong những suy nghĩ không cần thiết, rồi lại như thế.

Ran khẽ cười, chống cằm trên bàn tay, rồi ngoan ngoãn cuộn tròn mình lại. Thì ra, đi lâu như thế, anh vẫn ở đấy, trong tim cô. Từng chút một nhen nhúm, rồi chưa bao giờ tàn lụi. Giống như tro tàn, dù có tan ra, nhưng vẫn còn ở đó, vĩnh viễn cũng không bao giờ biến mất. Ngọn lửa không được nhen nhúm, cũng chỉ là tro tàn mà thôi. Còn cô giờ này, đang cố gắng làm gì? Có phải cố gắng thổi bùng một chút, cố gắng giữ thật sâu những gì mình đang cố gắng?

"Cô đừng mong trốn thoát, khỏi tôi... "

Ran đột nhiên nhớ, rồi ngay khi cô định nói gì đó, chợt cánh cửa ngoài kia gió mạnh kéo về, khung cửa kính nặng nề sập vào. Ran nhìn lại phía sau, cô quen thuộc với tiếng động thế này, đã không còn dọa được cô nữa rồi.

Shinichi nhìn về phía cô, đã thấy Ran đến gần cửa sổ. Bên ngoài, cả một cánh đồng cỏ, đang quay cuồng theo làn gió. Cô nhìn bầu trời màu tím nhạt chắp vá, lặng lẽ buông lơi. Đột nhiên không muốn đóng cửa.

Có lẽ mưa sẽ lạnh hơn, có lẽ gió sẽ nhiều hơn... có thể lòng sẽ mở ra thêm chút nữa, gạt tan những suy nghĩ cùng vỏ bọc. Shinichi định đứng dậy, nhận ra, ánh sáng đột nhiên vụt tắt. Chỉ còn Ran, bên cạnh cửa sổ vẫn còn nhìn thấy ánh sáng. Anh đến gần, nhận ra Ran đang bình thản nhìn về những cơn gió quấn quýt với đám cỏ lau bên ngoài.

-Ran?

Ran nghe thấy tên mình, quay lại nhìn anh. Như một người xa lạ nhìn vào một tấm gương, trong đôi mắt là khoảng không trống rỗng.

Ran sợ tối, sợ ngày mưa, sợ sấm chớp, sợ một mình.

Nhưng giờ đây, cánh cửa chớp bên ngoài, Shinichi nhận ra cô vẫn đang đứng đó, không hề chạy, không bước, chỉ lặng lẽ bám tay vào ban công. Không mở một lời nào.

Đột nhiên anh muốn ôm lấy thân hình đang run rẩy ấy.

Ran không nói, cũng không cho anh tiến gần hơn. Cô nhớ, cô không dám cho ai đến gần mình, cơn chớp đến, rạch ngang bầu trời. Gió vần vũ, xoay vần, rồi tạt một chút hơi nước vào má cô. Ran nhìn trời dần tối. Đến lúc này, cô cảm thấy như tất cả không gian quắn lại, đặc đặc trong hơi thở.

Gấp gáp và khó khăn, Ran nhắm mắt, tìm đến một nơi nào đó. Shinichi thấy cái bóng vụt qua, rồi không thấy Ran ở bên cửa sổ nữa.

Anh men theo cạnh bàn, đến bên một hương thơm thoang thoảng. Chiếc bật lửa đột nhiên mở lên. Ran ở đó, tựa góc tường, ôm lấy đầu gối, môi mím chặt vào nhau.

Hành động của Ran làm Shinichi giật mình khe khẽ... anh muốn chạm vào cô, nhưng lại không biết làm cách nào đến gần, Ran ngước nhìn anh, vẫn còn lạnh, đến mức cánh tay run rẩy...

Gió, chỉ mới thổi.

Mưa, chỉ mới bắt đầu... ​Ừ, thì tất cả giống như một cơn gió tản mạn...

-Ran?

Shinichi lặng lẽ đứng quan sát người con gái ấy, vẫn còn chần chừ một chút trước khi định đến gần hơn. Lặng lẽ thôi, nhưng cũng đủ cho tim nhói lòng khe khẽ. Ran ngước nhìn anh, nhưng có làm sao cũng không thể nhìn thấy được. Chỉ có thể ngồi đấy. Cô vẫn đang cố gắng điều chỉnh dòng suy nghĩ nhá nhem hiện lên, rồi êm đềm vụt tắt.

Thật ra, cái ám ảnh nhất trong đêm không hẳn là những suy nghĩ. Cũng không phải vì vị đặc thật đặc của hương đêm. Mà là cảm giác tất cả mọi thứ dường như lạc lõng, không có chút bất cứ yên bình nào đằng sau hư ảo mình tự tạo nên. Đêm là hiện thân của cảm xúc, bởi vì cảm xúc... Nên làm sao tránh nổi những giây phút chênh vênh? Cô đơn, hay tuyệt vọng... Ran lặng lẽ yên lặng, thu mình nhỏ hơn nữa. Giá như, biến mất được luôn thì hay biết mấy...

Shinichi chợt cảm thấy một cảm giác bất ngờ đánh úp về phía mình. Chẳng lẽ, cô luôn như thế trước kia sao? Anh nhớ, đã có lần cô chạy vào anh, bất chấp mọi thứ mà nhào đến ôm lấy anh. Cơn mưa cũng thế này, cả cách cô cạ vào lồng ngực anh cũng như cũ... Chỉ trái tim là không còn như lúc đầu nữa. Chợt anh cảm thấy muốn thử cảm giác của cô, anh ngồi xuống, cạnh cô... Không ôm lấy, không vỗ về, chỉ ngồi cạnh mà nghe hơi thở lành lạnh của cô.

Ngày ấy, cô luôn nháo nhào về phía anh. Anh không chấp nhận... Hiện tại, anh chỉ muốn ở bên cô, dù chỉ là một chút thôi.

Ngồi bên cạnh, cô có cảm giác gì? Cô không biết, cô đã từng ước giá như... chỉ là giá như thôi, người ở đó. Bên cạnh cô, trong những lúc cần thiết nhất... Nhưng không, dù có làm gì... Người vẫn không ở cạnh cô. Bây giờ, anh ở đấy.Nhưng có thật sự là người cô muốn tựa vào.

Một giọt tích tắt tràn qua má, như chút cảm xúc còn lại len lỏi qua kí ức. Cô thật sự cảm thấy chính mình thật đáng ghét. Vì sao, mọi thứ cứ diễn ra theo chiều hướng tồi tệ hơn?

Một bàn tay vươn ra, kéo cô vào cạnh cái bóng đen bên cạnh. Ran chậm rãi giật mình, rồi cũng không đủ sức để tách ra hơi ấm ấy. Cô khẽ run, rồi lại không kiềm được mà tựa vào.

Từ bao giờ, cô yếu đuối, cô lặng lẽ như thế này?

Có phải em tổn thương rất nhiều không?

Shinichi siết chặt bờ vai ấy, ôm lấy cô, lặng lẽ mà gạt đi thứ âm ẩm trên hốc mắt. Lời nói nghẹn ở đầu lưỡi, không thể bật ra. Anh muốn nói gì? Anh cũng không biết, cảm giác như biến mất, chỉ còn có cô bên cạnh. Nếu thật sự cô là một diễn viên giỏi, thì tất cả những gì anh đang cảm nhận, thật sự đã rơi vào lối thoát, không thể nào tách ra được nữa.

Từ giờ trở đi, anh sẽ bảo vệ em, dù nó khó khăn đến thế nào đi nữa...

Shinichi âm thầm siết chặt cánh tay, ôm thật chặt lấy cô. Lần này, sẽ không bao giờ buông tay nữa...

-----------

Dù qua một đêm, nhưng hình như gió vẫn chưa dấu hiệu sẽ ngừng hẳn. Cánh cửa đập vào nhau nghe tiếng động rất chói tai. Trái hẳn với những khung cảnh bên ngoài, bên trong ngôi nhà khá ấm áp, một cô gái đang ngồi tựa lưng vào người bên cạnh, tay nắm chặt áo sơ mi khoát ngoài của anh, đôi môi không cười cũng không đau đớn. Shinichi khẽ mở choàng mắt, ngồi lâu dưới đất khiến chân anh tê rần, anh nhận ra bên cạnh một cái gì đó nặng đè lên vai mình, khiến vai anh như trũng sâu xuống.

Phải mất vài giây, Shinichi mới nhận ra "thứ" kia là gì. Anh không thể (cũng như không nỡ) thay đổi vị trí. Đành ngồi yên thêm chút nữa. Ran động đậy một chút, rồi đôi mắt thạch anh khẽ chớp vài lần. Cô ngủ từ lúc nào? Cô cũng không biết nữa, Ran quanh quất nhìn khắp phòng, rồi dừng lại ở một vùng ánh sáng đã được che đi bởi một người nào đó.

Ngay lập tức, cô nhìn thấy anh, gương mặt không có chút biểu tình gì đặc biệt, chỉ có một nụ cười nhàn nhạt là vĩnh viễn không thay đổi. Ran kinh ngạc vì nhìn thấy anh, nên cũng không để ý xem mình đang làm gì, lập tức đứng dậy.

Cô loạng choạng vấp vào cạnh bàn, Ran lắc nhẹ đầu, hơi ê ẩm. Shinichi nhìn thấy biểu tình đó, lông mày khẽ nhíu lại. Nhưng không đến gần cô thêm nữa. Ran không kịp nhận ra ánh mắt anh nhìn mình, quay đầu bước đi. Cô thầm trách mình, sao lại có thể mất bình tĩnh như thế. Rõ ràng là đã ngủ quên mất, nhưng vẫn không nhận ra, cô không phải lần đầu như thế.

Cảm giác đến với cô, khi bên anh. Là một giấc ngủ không có dáng dấp của cơn ác mộng... Ran khẽ trầm lặng, từ bao giờ, cô chưa được một giấc ngủ ngon đến thế? Không mộng mị, khó khăn đến thế sao? Thà đừng có giấc mơ, để có thể thoải mái trong khoảng khắc nghỉ ngơi, còn hơn cứ dằn vặt mình mãi như thế. Ran gục đầu xuống làn nước trong bồn rửa mặt, hương thơm thoảng qua khiến cô thanh lọc tất cả những ý nghĩ trong đầu.

Ran xỏ chân vào đôi dép trước mặt, rồi hít sâu trước khi xuống nhà. Shinichi đang ngồi trên ghế, tay cầm một quyển gì đó cô không thể đọc được tựa đề. Anh nhìn về phía cô, rất bình thản đứng dậy cầm chiếc chìa khóa của mình.

-Chúng ta đi.

Vẻ mặt lại trở lại lành lạnh lúc đầu, Ran thầm thở dài. Đi theo sau gót anh vào xe. Hôm nay sẽ phải quay về với công việc trước khi đến đây, cô cũng không muốn ở bên anh trong một khoảng không gian chật hẹp như thế lâu thêm nữa. Bó gọn tất cả, nên chính hơi thở cũng chậm rãi một cách riêng.

Ran yên lặng tựa đầu, nhìn những con đường vun vút bên ngoài. Shinichi quan sát cô, dù bao nhiêu lần vẫn thấy thái độ dè dặt của cô. Không rõ là do chính anh quá nhạy cảm với tất cả những thái độ của Ran, hay vì từ bao giờ, anh lại chú ý về cô như thế.

Shinichi khẽ hít sâu, nghe tim mình âm trầm trong lồng ngực. Cảm giác với cô như thế nào? Ra sao? Chính anh cũng đang băng khoăng về cảm xúc nhất thời của mình trong suốt thời gian qua. Cứ từ từ tăng tiến dần, đến anh cũng không biết bao giờ thì vơi đi một chút.

Ran say mê nhìn những phiến lá mỏng rơi xuống bậc cấp của một khu công viên. Cô thích thú nơi này, với những làn sương gần như dày đặc vào sáng sớm. Những buổi sáng, quang cảnh trước mặt như bị che phủ bởi một làn gió sương vô định. Thu mình lại một chút, Ran khẽ hít hà khi cảm nhận được cơn gió gợn bên ngoài ô cửa kính.

Một cái cau mày nhè nhẹ từ người bên cạnh, anh lắc đầu. Cố gắng thoát ra khỏi suy nghĩ vừa thoáng qua, rồi Shinichi nhận ra, đã đến nơi từ lúc nào. Anh nhìn vào nơi đó, bước xuống cùng với cô đi sát theo. Ran không cố gắng đi gần anh, nhưng cũng không để mất dấu anh khi vào công ti. Mặt sàn vang lên tiếng động khi đôi giày của cô gõ nhịp đều đặn. Shinichi tránh ra một chút khi Ran bước vào thang máy. Anh đợi cô vào, rồi nhanh chóng ngăn bất cứ ai có ý định đi chung thang máy bằng một lần nhấn nút.

Không khí bên cạnh anh lúc nào cũng như thế này đây, Ran nghĩ ngợi, rồi kiểm tra lại những báo cáo trên tay mình trước khi thang máy đến nơi. Shinichi quay sang, rất nhanh và gọn ôm lấy giúp cô sấp giấy trên tay:

-Lát nữa cô về trước, chuẩn bị buổi trưa rồi đem lên cho tôi.

Ran ngơ ngác khi thấy tay mình đột nhiên thoải mái đến không ngờ. Lời đề nghị của anh cô nghe rất kĩ, nhưng tại sao cô phải làm luôn chuyện này thế? Ran chưa kịp hỏi thì Shinichi đã tranh thủ ra khỏi thang máy. Cô thở dài, anh lúc nào cũng làm mọi chuyện theo ý mình, không quan tâm đến suy nghĩ của cô thì phải.

Buổi họp diễn ra không lâu, nó giống một buổi ra mắt hơn thì phải. Ran hiểu điều này, nên cô nhanh chóng được tự do, khoảng thời gian tự do duy nhất suốt mấy ngày qua. Ran bước đi trên đường, cảm thấy không có anh thật tốt =)) ~ Không cần phải canh chừng đôi mắt xanh dương bao giờ sẽ bắt kịp ánh mắt của mình. Ran khẽ thở dài, rồi thấy chính mình thấy ngu ngốc.

Cô chỉ cần một khoảng thời gian ngắn để hoàn thành buổi trưa, Ran gói nó vào một chiếc hộp, rồi quyết định ra ngoài. Cô bước nhanh, để thức ăn không nguội mất. Trên đường đi, cô vô tình đứng lại khi bắt gặp một người đang đứng giữa đường, anh đội chiếc mũ lưỡi trai, chiếc khăn quàng quanh cổ, đang chăm chú nhìn vào một khung cửa kính với gương mặt rất thích thú, Ran nhìn lên biểu hiện, một tiệm bánh ngọt, cô định bước sang, nhưng lại dừng lại khi người thanh niên nhìn thẳng vào mình.

-Shuu?

Shuu nhìn cô, rồi ngay lập tức mỉm cười. Điều đó khiến cô cười theo, không ngờ lại gặp anh ở đây. Shuu lại gần cô, rồi chỉ vào tiệm bánh:

-Ở đây bánh ngọt rất tuyệt, tôi đang định vào, cô có muốn vào không?

Ran chần chừ, rồi lại lắc đầu.

-Tôi có việc phải đi bây giờ.

Shuu tiếc nuối, nhưng rồi nhanh chóng chạy vào. Tầm năm phút sau, anh dúi vào tay cô một bọc nhỏ màu xanh lá mạ.

-Cô sẽ thích nó, tôi không đùa đâu.

Shuu nháy mắt. Rồi nhìn Ran bước đi. Đôi mắt anh dừng lại, khi thấy từ góc đường một người bước ra. Nghiêm chỉnh cúi đầu.

-Xem ra đối tượng thật sự có ở đây.

Shuu không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô bước đi xa hơn nữa. Anh không biết phải làm gì tiếp theo, liệu có người con gái thứ hai khiến anh làm ra những chuyện như thế này?

-Cô ấy là Ran Mori đúng không? Sắp đến, hãy theo dõi cô ấy sát sao hơn nữa.

Người đàn ông cung kính chào, rồi quay gót bước đi. Shuu nhìn theo dáng người cô đi khuất, lòng dậy hương. Môi cũng vì thế mà nở nụ cười. Sẽ rất sớm thôi, chúng ta gặp lại nhau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...