Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 4: Bác sĩ Mông Cổ đã trở lại



Tình huống không hẹn mà gặp như này giống như ném đá vào mặt hồ yên ả, nhanh đến nhanh đi.

Và tảng đá được ném xuống kia, lại đè nặng lên cảm xúc của cô.

Nếu tảng đá kia là Mạnh Cổ thì Trần Nhược Vũ chính là cái hồ nhỏ bé tội nghiệp, vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm cô không ngừng chấn động.

Còn tảng đá kia ư, ở trong lòng cô không phải không có cảm xúc.

Rõ ràng người coi thường cô là anh. Gặp cô, cái miệng độc địa của anh lại bám riết không tha, không chỉ cảm thấy mất mặt mà cô còn như bị anh điểm trúng vào tử huyệt.

Chột dạ cũng phải, bởi đúng là cô nhớ anh.

Nhớ cái con quỷ!

Cô ghét anh đến tận xương tủy, hễ nhớ tới anh là muốn phỉ nhổ khinh bỉ anh. Không sai, cô đã không biết lượng sức mình, chọc đúng vào ổ kiến lửa, còn đến địa bàn của anh gây hấn, khiến người khác dè bỉu cô, trong lòng Trần Nhược Vũ vô cùng khó chịu.

Cô phải hận anh mới đúng chứ! Hừ.

Cô phải sống tốt hơn anh! Hừ!

Cô muốn tìm đối tượng mới trong thời gian ngắn nhất, kết hôn rồi sinh con, nhất định phải cưới trước anh. Sau này, nếu trùng hợp gặp lại anh, cô sẽ nói: “ A, bác sĩ Mạnh sao vẫn còn độc thân vậy? Có phải do yêu cầu quá cao không, như thế là không nên.”

Đúng, kiểu trả thù như này thấy hả hê làm sao! Trần Nhược Vũ tự biện bạch cho bản thân, dù sao cô cũng chỉ là người bình thường, đôi khi làm những chuyện tầm thường như này cũng chẳng sao.

Vì thế, Trần Nhược Vũ tìm kiếm lại sự yên bình trong suy nghĩ, thức tỉnh tự mình đứng lên. Cô tích cực nhờ vả đồng nghiệp giới thiệu cho mình đối tượng xem mắt càng nhanh càng tốt.

Cô muốn xem mắt!

Bạn cùng phòng của Trần Nhược Vũ là Lương Tư Tư, sau khi nghe tin cô tìm đối tượng xem mắt, liền giơ ngón tay cái tỏ vẻ rất hài lòng, chỉ có điều nếu đi xem mắt rất khó có thể tìm kiếm được tình yêu đích thực: “ Nhược Vũ, mình nói với cậu, xem mắt rất khó tìm được tình yêu như ý.”

“ Sao không thể chứ. Chỉ cần cậu biến đối tượng thành khách hàng cần phải tiếp đãi tử tế. Phân tích rõ ràng, nắm lấy trọng điểm, công kích trúng đích là được.”

“Bình thường, khi đi gặp khách cậu cũng đâu phân tích rõ ràng, đều là ăn nói mơ màng, cho nên xác xuất thành công rất thấp.”

Trần Nhược Vũ không khỏi sửng sốt, nghe cô bạn cùng phòng nói, hình như tình cảnh này cô đã từng trải qua. Cô liền lắc đầu, giải thích: “ Nhưng mỗi tháng mình vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Việc xem mắt này, mình cũng coi như là một chiến lược, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Lương Tư Tư xua tay: “ No, no, như vậy không được. Tình cảm đâu có thể so sánh như vậy, nhất định phải tạo được cảm giác lãng mạn, ấn tượng nhất mới có thể nảy sinh. Cậu xem xem, vì sao mỗi lần mình yêu đều đến rất nhanh? Chính là dựa vào yếu tố cần thiết; thời gian, địa điểm, cảnh vật xung quanh còn có cả đối tượng nữa. Chỉ cần có đủ những yêu cầu này, cho dù chỉ lướt qua ánh mắt của nhau, nói một câu cả hai cũng nảy sinh cảm giác với đối phương, tình yêu tự nhiên sẽ tới.”

Lương Tư Tư là kiểu người lãng mạn điển hình, suốt ngày chỉ vùi đầu vào khu rừng tiểu thuyết mơ mộng, tình yêu ngọt ngào trong tiểu thuyết ngôn tình được cô bạn cùng phòng này tôn sùng đến tận trời xanh.

“ Mình nói cậu nghe, kiểu xem mắt như này rất không thích hợp, trò này xưa rồi. Lúc chưa gặp nhau, còn nghĩ ra đủ loại tình huống nhưng khi gặp rồi, cảm giác bỗng bay biến đi đâu hết. Còn nữa, xem mắt cũng cần đến duyên phận, như tình cờ gặp gỡ ở siêu thị chẳng hạn, anh ta vô tình chạm vào cậu, hoặc xe đẩy của anh ta không cẩn thận đụng vào cậu...”

Trần Nhược Vũ định giương nanh múa vuốt phản kháng, mà khoan, Tư Tư lén theo dõi cô tới siêu thị sao?

“ Còn nữa, chẳng may trên đường sảy chân suýt ngã vừa hay có người tới đỡ cậu. Nếu không, khi trời mưa hai người cùng chạy tới trú mưa dưới cùng một mái hiên.”

“ Tư Tư à.” Trần Nhược Vũ không chịu được nữa đành phải cắt lời cô bạn tôn thờ chủ nghĩa lãng mạn này: “ Cuộc đời với tiểu thuyết khác nhau nhiều lắm, chất lượng hoàn toàn khác biệt.”

“ Cậu đừng vội không tin. Gặp được nhau cũng là một định luật. Trong phim điện ảnh cũng thế, bỗng nhiên hai người phát hiện ra mình có tình cảm với đối phương đó thôi. Cậu xem xem, ba bốn cuộc tình của mình đều là ngẫu nhiên mà tới. Có phải hữu hiệu hơn chuyện đi xem mắt không.”

“ Đến nhanh mà đi cũng nhanh.” Trần Nhược Vũ trả lời chân thành: “ Hiện tại, mình cũng hiểu vì sao mỗi lần cậu yêu đều không kéo dài được lâu. Mình sẽ tiếp thu kinh nghiệm này, cảm ơn Tư Tư.”

“ Aiz aiz.” Lương Tư Tư có vẻ không được hài lòng: “ Nhược Vũ, mình có lòng tốt muốn giúp đỡ cậu, đừng dùng những lời cay độc này nói với mình. Nếu không, sau này cậu sẽ gặp được anh chàng cay độc như ý. Nồi nào thì úp vung nấy, biết chưa?.”

Chọc trúng chỗ đau!

Lần này, tới lượt Trần Nhược Vũ xua tay: “ Mình không có ý đó, sẽ không nói lời cay độc nữa. Mình dịu dàng hiền lành, muốn tìm một người đàn ông hiền lành.”

Lương Tư Tư vỗ vai cô: “ Cố lên, Nhược Vũ. Chỉ cần thực sự cố gắng, phương pháp thích hợp, người đàn ông dịu dàng hiền lành sẽ có. Cậu nghe mình, nếu nhận thấy không có cảm giác với đối phương hãy nhanh chóng thay đổi mục tiêu. Lấy mình làm ví dụ, sau khi tu luyện thông qua các bí kíp tình yêu trong tiểu thuyết ngôn tình, lấy kinh nghiệm yêu đương dài thườn thượt nói cho cậu biết, tình yêu luôn vượt ngoài dự đoán.”

Ngày hôm sau, Trần Nhược Vũ đi xem mắt.

Đối phương tên là Lý Kiện – làm trong một công ty cung cấp đồ trang điểm, do đồng nghiệp của cô giới thiệu, quan hệ có thể nói là bạn của bạn, cách hai tầng quan hệ.

Lương Tư Tư nói đúng, trong lần xem mắt này, Trần Nhược Vũ đặt rất nhiều kì vọng, vừa tưởng tượng lần đầu tiên gặp nhau sẽ ra sao, đối phương là người như thế nào, nhưng kết quả cô không có cảm giác gì với người đàn ông đang ngồi đối diện.

Không nên lãng phí thời gian, Trần Nhược Vũ liền giới thiệu các gói bảo hiểm. Lý Kiện cũng hiểu được hành động của đối phương, tỏ ra rất phối hợp, cũng giới thiệu cho Trần Nhược Vũ đồ trang điểm.

Buổi xem mắt biến thành cuộc hội đàm đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, một nam một nữ thi nhau giới thiệu sản phẩm của công ty mình, cuối cùng còn oán thán vì sao thời gian trôi nhanh đến thế.

“ Nếu gặp sớm được cô thì tốt rồi, chắc cô cũng có nhiều đồng nghiệp nữ, nhớ giúp tôi giới thiệu sản phẩm trang điểm, tôi sẽ đưa cho cô nhiều hàng mẫu.”

“ Các gói bảo hiểm anh cũng giúp tôi để ý một chút, nếu có bạn bè muốn mua, nhất định phải giới thiệu cho tôi.”

Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, Trần Nhược Vũ vô cùng vui mừng, bỗng nhiên bên cạnh có tiếng ho nhẹ, giọng nói quen thuộc của người đàn ông nào đó vang lên: “ Sao khéo thế này, ở đây mà cũng gặp được cô.”

Là Mạnh Cổ.

Cơ mặt Trần Nhược Vũ bỗng đông cứng lại, lí luận của Lương Tư Tư đang lầm rầm bên tai cô.

Đáng tiếc, không hẹn mà gặp không phải là duyên phận, mà là oan gia.

“ Có hẹn?.” Oan gia hỏi.

Trần Nhược Vũ chỉ cười, không trả lời.

“ À, hình như không phải. Đi xem mắt?.”

Lý Kiện nhìn Trần Nhược Vũ, theo phép cũng đáp lại bằng một nụ cười.

Mạnh Cổ cũng cười, anh nhìn thấy trên bàn có đồ trang điểm dùng thử cùng tư liệu của các gói bảo hiệm: “Buổi xem mắt của hai người cũng rất đặc biệt.”

Người này sao cứ mở mồm ra là đáng ghét đến thế! Cảm giác ân hận lại dâng lên trong suy nghĩ Trần Nhược Vũ, ngày trước sao cô có thể theo đuổi con người như này cơ chứ!

“ Đàn ông thì nên thanh toán.” Mạnh Cổ lơ đi gương mặt biến sắc của Trần Nhược Vũ, vỗ vai Lý Kiện căn dặn nhiệt tình. Nói xong, vẫy vẫy tay rời đi cùng người bạn của mình.

Lý Kiều bị người đàn ông không quen biết vỗ vai, liền quay sang hỏi cô: “ Trần tiểu thư, người đó là ai?.”

“ Một người bạn, bình thường.” Trần Nhược Vũ bị Mạnh Cổ phát hiện trong buổi xem mắt lại nói về việc đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nếu anh không xuất hiện, cô cũng cảm thấy đây là chuyện bình thường, nhưng bị anh nhìn thấu toàn bộ, mặt mũi biết để đi đâu.

“Hình như điều kiện của anh ta rất tốt.” Lý Kiện lỡ lời nói ra, cảm thấy hơi đường đột.

Trần Nhược Vũ gật đầu: “ Uhm, đúng là vậy.” Ngẫm lại thấy không ổn:” Thật đáng ghét, hẹn hò thì cứ hẹn đi, sao lại quấy rầy người khác.”

‘Hẹn hò’? Lý Kiện nhớ lại ban nãy Mạnh Cổ ra về với một người đàn ông, giống như thông suốt điều gì đó, ‘ À ‘ một tiếng: “ Hóa ra là như vậy?.”

Như vậy là sao? Trần Nhược Vũ nhìn biểu cảm của Lý Kiện cũng hiểu được anh ta đang nghĩ đến điều gì. Cô thề, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện xấu hổ sao cứ liên tiếp đến với cô. Cô căm ghét kiểu tình huống như thế, giống như gặp ma quỷ giữa ban ngày, cơn bực tức với Mạnh Cổ dâng lên tới họng: “ Bị anh nhìn thấu rồi, anh ta đúng là như vậy đó.”

Lý Kiều gật mạnh đầu, giống như vừa đọc xong mẩu truyện cười, vô cùng hưng phấn: “ Đã thấy, đã thấy.”

“ Nhìn ra cái gì?.” Âm thanh thâm trầm ở phía sau người Trần Nhược Vũ vang lên, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lại là anh.

Bác sĩ Mạnh Cổ đã trở lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...