Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 61: Chống Trả



Ngay lập tức, tôi bị Eric lôi lên giường...

"Cậu làm cái gì vậy? Buông ra!"

Tôi chống cự dữ dội... nhưng sức lực đàn bà sao có thể thắng một chàng trai cường tráng. Chỉ vài giây, tôi nhanh chóng bị Eric áp chế xuống giường.

"Chị định trung trinh liệt nữ với ai? Định trung trinh liệt nữ với Châu Mặc Lâm đúng không? Tôi nói cho chị biết, hắn đang ở rừng núi Miến Điện và sẽ không đời nào tìm đến tận đây. Thế nên, ở đây chị không có quyền làm giá với bất cứ ai."

Cơ thể run rẩy, mặt mày tím tái vì quá kinh hoảng, đôi môi bị cắn tới mức bật máu... Tôi không thể làm gì khác ngoài nằm im chịu trận.

Nhưng giây tiếp theo, một bóng cao lớn lù lù xuất hiện sau lưng Eric.

"Bụp" một cái, ngay lập tức Eric bị đánh ngất và ngã gục lên người tôi. Hàn Thiên Lãnh tay cầm gậy, đứng chống nạnh, anh ta nhìn tôi đầy giễu cợt.

Mà tôi cũng không quan tâm được nhiều, nhanh chóng đẩy thân hình cường tráng của cậu thanh niên đang đè lên người mình...

Cậu ta nặng quá, tôi sắp bị thân hình cao gần 1m9 đè chết rồi!

Khi tôi còn đang loay hoay không biết làm sao để thoát khỏi thân hình của Eric, Hàn Thiên Lãnh đã làm thay tôi. Anh ta chỉ cần dùng một bàn tay "tóm gáy" Eric và lôi cậu ta xuống giường.

Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng úp sọt như trong phim hành động, mặt tôi hết tím tái đổi thành xanh hơn tàu lá chuối.

"Thế nào? Trải nghiệm một lần suýt bị cưỡng ép, cô thấy thế nào?"

Tôi ngồi dậy, không đáp lời anh ta, bây giờ trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất: phải nhanh chóng thoát ly khỏi căn phòng kinh tởm này.

"Này Mai Huyền Trân! Cô đang coi khinh tôi đấy à?"

"Vậy anh nói thử xem, tôi phải nói như thế nào thì anh mới vừa lòng?"

"Cô..."

Có vẻ Hàn Thiên Lãnh đoán ra điều gì đó, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch tạo thành một độ cong tuyệt đẹp. Hai tay đang chống nạnh hạ xuống, một tay buông thõng, một tay đút túi quần. Anh ta cúi người xuống, nham hiểm cười cười nói nói vào tai tôi bằng âm lượng vừa đủ hai người nghe thấy.

"Thái độ bình thản thế này... có phải là Châu Mặc Lâm đã từng nhiều lần cưỡng ép cô?"

Người tôi cứng đờ như hòn đá tảng, những ngón tay thon nhỏ bất giác cuộn vào nhau thành hai nắm đấm. Đồng tử co rụt lại vì bị nói trúng tim đen.

"Tôi đoán đúng rồi?"

Tôi tiếp tục giữ vẻ im lặng tuyệt đối, đây không phải là chuyện vui vẻ gì cho cam... anh ta cố tình nhấn mạnh khác gì cào thẳng vào mặt tôi và chửi tôi là đồ con gái không biết xấu hổ.

"Ha! Cô làm giá cái gì? Ngủ với một thằng đàn ông có khác quái nào ngủ với nhiều gã khác?"

"Hàn Thiên Lãnh!" Tôi phẫn nộ gọi cả họ lẫn tên của hắn. Vì quá tức giận, cơ thể tôi không làm chủ được cảm xúc, thế là giơ tay tát anh ta một cái.

Hàn Thiên Lãnh bị ăn trọn một cú tát bất ngờ từ tôi, đầu anh ta nghiêng sang một bên chứng tỏ lực đánh khá mạnh.

"Mai Huyền Trân, cô chán sống?"

"Anh đừng có mà ăn nói quá đáng... riêng cái hành vi anh ác khẩu đâm chọt vào quá khứ của ai đó, anh sẽ sớm gặp quả báo thôi."

"Quả báo? Cô nói nhảm gì thế? Sống bao năm ở trên đời, tôi chưa bao giờ nghe đến cái từ đó." Hắn ta cười nửa miệng, không coi lời cảnh cáo của tôi ra gì.

Tôi như quả bóng bị xì hết hơi, bẹp rúm và nhăn nhó vì không thể nào phản bác Hàn Thiên Lãnh. Một kẻ không biết sợ thì sao đi tin vào luật nhân quả. Anh ta cười vào mặt tôi như thế là đáng lắm.

Cơ mà hắn có quyền không tin vào luật hoa quả... à lộn... luật nhân quả cũng được. Có điều, đến lúc nhân quả nó tới... kẻ một tay che trời nhiễu loạn một phương tới đâu cũng phải trả giá đắt thôi.

Nó chưa tới, không có nghĩa là nó không tới.

"Anh không tin cũng được, tôi không bắt anh phải tin."

"Nhưng những kẻ to mồm gào không tin, dễ là những kẻ bị nghiệp quật sớm hơn người bình thường đấy. Anh cứ chờ mà xem!" Tôi liên tục dí ngón trỏ lên đầu vai anh ta, gan to hơn trời cảnh cáo hắn....

"Bây giờ vẫn chưa có gì xảy ra, anh cứ cười thật to vào, cười đi khi đời còn cho phép." Tôi xoay người, hạ đôi bàn chân thon gọn, trắng nõn nà tiếp xúc với sàn nhà gỗ mát rượi.

Đứng thẳng người, tôi thấp hơn rất nhiều so với người có vóc dáng cao lớn như Hàn Thiên Lãnh. Tôi dùng khí thế học được từ Châu Mặc Lâm, kiêu hãnh thách thức anh ta.

"Anh có thể đánh, có thể giết, có thế hành hạ, thậm chí có thể để những tên đàn ông thối tha khác cường bạo tôi tới chết. Làm gì tôi cũng được, cứ tùy ý đi. Bất quá, tôi đã từng trải qua cảm giác chết một lần, trải qua thêm một lần nữa thì có khác gì đâu. Cho nên, anh đừng đe dọa tôi một cách tốn công vô ích, tôi không sợ anh làm gì tôi đâu!"

Hàn Thiên Lãnh bị tôi chọc cho nổi cơn tam bành, hắn không chần chừ bóp lấy cổ họng tôi. Tôi nhanh chóng bị ngạt thở vì thiếu dưỡng khí... tôi không hề có ý phản kháng hay vùng vẫy. Còn nghĩ mình cứ như vậy mà chết đi cũng tốt, như thế tôi sẽ sớm được đoàn tụ với Huyền Anh rồi.

Tôi thực sự nghĩ tiêu cực như vậy đấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...