Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy

Chương 36



Sau khi bạo loạn phát sinh, ngay lập tức có người đã báo cảnh sát, phản ứng trước hết là đồn công an cảnh sát ở khu vực lân cận, tiếp theo là đặc cảnh vũ trang.

Lục Trác Phong sau khi nhận được tin tức, liền gọi điện thoại cho Minh Chúc ngay lập tức nhưng điện thoại di động của cô lại tắt máy, cũng không liên lạc được với hai cậu binh lính lái xe, đáy lòng nặng nề, trực giác mách bảo là đã xảy ra chuyện. Anh đang cầm điện thoại của Chỉ đạo Lý trong tay, vứt xuống một câu, “Bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện, tôi đi nội thành một chuyến.” Đồng phục chiến huấn cũng chưa kịp thay, cầm chìa khoá xe lập tức chạy đi.

Hàn Tĩnh ở sau lưng hô: “Có muốn tớ cùng đi với cậu hay không?”

“Không cần đâu.”

Trong chớp mắt, người đã không thấy bóng dáng, chạy đi như một cơn gió.

Do bạo loạn đột phát, Hàn Tĩnh hoặc là anh nhất định phải có một người ở lại quân khu, tuỳ thời chờ lệnh.

Lục Trác Phong vừa chạy vào hướng nội thành, vừa gọi điện thoại cho Khương đạo, lúc liên lạc được với bọn họ, là sau khi bạo loạn phát sinh hơn nửa tiếng đồng hồ rồi. Bởi vì sự việc phát sinh đột ngột, rất nhiều người đều không còn tâm trí mà nhìn tới điện thoại, thậm chí có người lúc đang chạy trối chết, thì mất điện thoại.

Sau khi liên lạc được với Khương đạo, thì Khương đạo nói: “Chúng tôi đều không sao, chỉ là Minh Chúc lúc quay trở lại cứu một bà lão ra, bị đụng ngã, trẹo chân, không biết có bị thương đến gân cốt hay không. Còn nữa …. A Không bị thương, tương đối nghiêm trọng, đã đưa đi bệnh viện cấp cứu, cũng không biết có nguy hiểm tính mạng hay không …”

A Không là cậu chiến sĩ nhỏ bị thương, tên của cậu ta quá dài, mọi người chỉ quen gọi cậu ta là A Không.

Lục Trác Phong mím môi thành một đường thẳng, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Anh cúp điện thoại, gọi về quân khu để quân khu thông báo cho người nhà đến bệnh viện, nếu quả thật xảy ra tình huống xấu nhất, có lẽ còn có thể gặp mặt lần cuối.

Sắp xếp xong mọi thứ, anh lái xe thẳng tiến nội thành, Lục Trác Phong gọi điện thoại cho Minh Chúc, vẫn là tắt máy, anh đành phải gọi cho Đường Hinh. Lục Trác Phong không biết Minh Chúc hiện giờ ra sao, đột nhiên gặp phải loại chuyện này, cô chắc chắn là đã bị doạ sợ.

Cô gái kia nói một câu “Vâng,” cũng không nói thêm gì nữa.

Lục Trác Phong nhẹ nhàng thở phào, “Chờ anh.”

—————–

Ở bệnh viện khắp nơi đều là người bị thương, bác sĩ mặc áo blouse và y tá đang vội vàng cấp cứu những người bị thương, vết thương quá nặng liền nhanh chóng đưa vào phòng phẫu thuật, phòng cấp cứu cũng đầy ắp người.

Minh Chúc sau khi xuống xe, một chân đứng thắng, chân phải nhẹ nhàng chống lên mặt đất, Đường Hinh đỡ cô, nhìn xem bệnh viện chật ních toàn người, thở dài, nhịn không được lại nguyền rủa bọn côn đồ: “Đám người kia có chết một trăm lần cũng không ai tiếc.”

Nhớ lại trận bạo loạn vừa rồi, Minh Chúc lạnh lùng mở miệng: “Không, bọn chúng không phải là người. Là súc sinh, ngay cả ma quỷ cũng không bằng.”

Khương đạo bọn họ dẫn dường đi trước hai người, nhìn Minh Chúc một cái, “Còn đi được không?”

Minh Chúc dựa vào Đường Hinh, nhích nhích đi được hai bước, “Còn được.” Trước đó Đường Hinh kiên trì băng bó giúp cô, cũng đã đỡ nhiều, không còn đau nhiều nữa, chỉ là sưng lên rất lớn, muốn kiểm tra xem có bị thương gân cốt hay không.

Đường Hinh thấy cô đi đứng vất vả: “Để tớ đi tìm xe lăn đến.”

Minh Chúc giữ chặt cô nàng, “Khỏi đi, hiện giờ khắp nơi trong bệnh viện đều là người bị thương, bác sĩ y tá đều bận bịu không ngớt, vẫn là thôi đi, chầm chậm đi tới vậy.”

“Cũng được.”

Những người đàn ông ở đây xem xét sắc mặt Minh Chúc, đoán chừng là cô sẽ không cần bọn họ cõng một chút, hay là ôm một chút đâu, khoé môi giật giật, cũng không ai mở miệng.

Lâm Tử Du bước lên, phụ với Đường Hinh đỡ bên trái của cô,

Đột nhiên, một thân hình cao lớn mạnh mẽ cứng rắn chặn trước mặt, ba người cùng lúc ngẩng đầu lên, Lâm Tử Du ngẩn người: “Lục đội.”

Lục Trác Phong đã cởi áo khoác ngoài của bộ đồng phục chiến huấn, quần lính nguỵ trang, áo thun màu đen, ủng chiến, cúi đầu nhìn về phía Minh Chúc, ánh mắt rơi vào mắt cá chân đang sưng lên to tướng của cô, không nói lời nào liền ngồi xuống trước mặt cô, nâng chân cô lên, cẩn thận xem xét.

Minh Chúc bị hoảng hốt một hồi, cúi đầu nhìn anh.

Có lã quân nhân trời sinh đã mang lại cho người khác cảm giác an toàn, Lục Trác Phong lại càng như vậy.

Mọi người vừa nhìn thấy anh, đều thở phào nhẹ nhõm, là cái cảm giác như mới vừa sống sót ra khỏi trận bạo loạn khi nãy.

Đường Hinh nhìn xem Lục Trác phong, ý nghĩ đầu tiên là: “Người đàn ông có thể ôm người xuất hiện rồi.”

Lục Trác Phong thả chân Minh Chúc xuống, đứng lên, thấp giọng hỏi: “Có đau không?”

Minh Chúc mím môm, “Lúc nãy băng bó qua, cũng đỡ rồi.”

Một giây sau, cả thân người đã bị ôm ngang lên.

Minh Chúc kinh ngạc, vội vàng ôm cổ anh, hai tai ửng đỏ, có chút túng quẫn: “Em có thể đi được.”

Lục Trác Phong rũ mắt liếc cô, “Đi kiểu hai người đỡ hai bên?”

Minh Chúc: ….

Anh cúi đầu cười cười, ôm cô đi vào bên trong.

Theo sau hai người là người trong đoàn làm phim, một đoàn người đi chung với nhau thật sự bắt mắt, cộng thêm trang phục và vóc dáng của Lục Trác Phong, nhìn qua là biết người trong quân đội, tỉ suất quay đầu cao hơn bình thường, có người nhìn họ chăm chú không rời mắt. Khuôn mặt Minh Chúc đỏ lựng, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Chú ý thân phận của anh đó.”

Lục Trác Phong mặt không đổi sắc: “Thân phận gì?”

Đầu ngón tay Minh Chúc đặt trên vai anh nhẹ nhàng gõ gõ, “Quân nhân.”

“Quân nhân thì không thể ôm người sao?”

“…..”

Lục Trác Phong rủ mắt xuống nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Trước tiên đưa em đến Khoa Chỉnh Hình cái đã, rồi anh sẽ đi xem A Không xem thế nào.”

A Không vẫn còn đang được cấp cứu, cậu chiến sĩ nhỏ da ngăm đen đang ở bên đó trông chừng, Minh Chúc cúi đầu xuống, nhớ tới cậu chiến sĩ nhỏ cả người toàn là máu, trong lòng khó chịu, “Được, cũng không biết cậu ấy có làm sao không.”

Bước chân Lục Trác Phong bước nhanh không ngừng, trầm mặc mấy giây, hỏi cô: “Ngoại trừ mắt cá chân, còn chỗ nào bị thương nữa không?”

Minh Chúc nói sự thật: “Đầu gối có hơi đau.”

“Còn chỗ nào nữa?”

Cô giơ tay lên, cho anh nhìn thấy khuỷu tay của mình, chỗ đó da bị mài trầy.

Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, Minh Chúc nói: “Cũng không đến nỗi, không phải là rất đau.”

Anh thấp giọng ừ thì đã đến Khoa Chỉnh Hình.

Lục Trác Phong đặt cô lên ghế, vuốt vuốt đầu cô, “Anh đi qua bên kia xem một chút.”

Minh Chúc gật đầu: “Vâng, anh mau đi đi, không cần phải lo cho em, bọn họ sẽ giúp đỡ em.”

Khương đạo nói: “Lục đội, để tôi đi cùng với cậu.”

Đường Hinh ở lầu một nộp thẻ y tế cho Minh Chúc, rồi lấy số đăng ký, Minh Chúc kiên trì không muốn khám gấp, bởi vì phòng cấp cứu gần như đã quá tải, Đường Hinh cầm số xếp hàng đi đến bên cạnh Minh Chúc: “Lục Trác Phong đâu rồi?”

Lại nhìn qua, Khương đạo cùng Đỗ Hồng bọn họ cũng không thấy đâu.

Minh Chúc cúi đầu, “Đi xem A Không rồi.”

Đường Hinh ngồi xuống bên cạnh cô, yên lặng chờ đợi.

—————

Lục Trác Phong chạy tới phòng cấp cứu, cậu chiến sĩ nhỏ da ngăm đen lo lắng đi tới đi lui bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy anh thì dừng bước, mắt đỏ hoe kêu lên: “Lục đội.”

Trên cánh tay của cậu chiến sĩ nhỏ cũng bị thương, vết thương cũng không nhẹ, đã sơ cứu đơn giản qua loa.

Lục Trác Phonng nhìn về phía cửa phòng giải phẫu, “Thế nào rồi?”

Cậu chiến sĩ nhỏ lắc đầu, “Đã vào đó hơn hai tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa ra được.”

“Chờ thôi.”

Lục Trác Phong khẽ thở dài, cẩn thận hỏi chi tiết hiện trường của vụ bạo loạn, cậu chiến sĩ nhỏ cũng cẩn thận nói lại một lần, cuối cùng còn nói: “Bọn chúng chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, chạy trốn rất nhanh. Bọn chúng nhiều người, tôi và A Không trong tay còn không có nổi một cây gậy, đánh nhau với bọn chúng rất thiệt thòi, liều chết cũng chỉ bắt được có một người.”

“Đã giao người cho bên cảnh sát rồi sao?”

“Dạ.”

Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, cũng không có hỏi nữa, dựa người lên tường, yên lặng chờ đợi.

Thời gian phẫu thuật đã hơn bốn tiếng đồng hồ, mỗi giây mỗi phút đều dài dằng dặc.

Minh Chúc đã chụp xong phim X-quang, may mà không tổn thương đến gân cốt, thế nhưng ít nhất là một tuần lễ xác định không thể bước đi được, còn phải bó thuốc nửa tháng. Đường Hinh vẫn là đi tìm cái xe lăn tới, cô nói: “Mặc dù cậu ốm thật, nhưng tớ cũng không ôm cậu nổi đâu, vậy nên cậu vẫn là ngồi xe lăn đi.”

Lúc nãy đã là tám giờ tối, bầu trời vẫn còn sáng như ban ngày.

Đường Hinh đẩy Minh Chúc đến trước cửa phòng phẫu thuật, Lục Trác Phong bước nhanh tới, nhìn về phía chân của Minh Chúc, cầm lấy báo cáo kiểm tra trên tay Đường Hinh, nhìn kỹ một lần, “Bác sĩ nói thế nào?”

Minh Chúc nhìn về phía cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt, ngẩng đầu nhìn anh, “Đúng hạn thì đến bó thuốc, qua một thời gian ngắn thì sẽ khỏi.”

Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu “Đing” một tiếng, mở ra.

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, bác sĩ kéo khẩu trang xuống, nhìn về phía mọi người: “Cấp cứu thành công rồi.”

Cậu chiến sĩ nhỏ da ngăm đen kích động đến đỏ mắt: “Cám ơn bác sĩ.”

Bác sĩ cười: “Chúng tôi cũng muốn cám ơn các cậu, nếu không có các cậu, cuộc sống của chúng tôi càng không yên ổn.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, A Không đã được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt, vượt qua được đêm nay, thì sẽ không có chuyện gì nữa.

Đỗ Hồng và hai người biên kịch khác đi mua cơm trở về, một đám người sau khi ăn cơm xong, người nhà của A Không cũng vội vàng chạy tới, một nhà lớn nhỏ tất cả đều tới, ai cũng đỏ cả mắt, nghe nói đã cấp cứu thành công, đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu chiến sĩ nhỏ chỉ vào Lục Trác Phong, nói với cha của A Không: “Đây là Lục đội của chúng cháu.”

Cha của A Không lập tức đứng thẳng lưng, con trai chịu tham gia quân ngũ ông vô cùng ủng hộ, thực ra ông đối với quân nhân trong lòng vô cùng kính nể, nếu đã là Đội trưởng, người kia dĩ nhiên là không tầm thường, ông trịnh trọng nói: “Cám ơn Lục đội.”

Lục Trác Phong nói: “Không có gì.”

Sau khi sắp xếp xong hết mọi chuyện, Lục Trác Phong và người trong đoàn làm phim còn phải về quân khu.

Anh cúi đầu nhìn về phía Minh Chúc, xoay người, đem người ôm lên, nhẹ nhàng linh hoạt cứ như ôm một con mèo.

Minh Chúc ôm cổ anh, yên lặng nhìn sườn mặt kiên nghị của người đàn ông, Lục Trác Phong bỗng nhiên cúi đầu nhìn cô, “Nhìn gì vậy?”

Cô dời ánh mắt, cũng không trả lời anh.

Người trong đoàn làm phim như hiểu ý đi đằng sau lưng hai người, cách nhau đến mấy mét.

Mười giờ tối, sắc trời ở nội thành mới tối hoàn toàn, ra khỏi bệnh viện, Lục Trác Phong trực tiếp đi về phía bãi đậu xe. Minh Chúc cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất, bịnh ổn nhịp tim, vô cùng bình tĩnh.

Lúc chiều tận mắt nhìn thấy vụ bạo loạn kia, giống như một cơn ác mộng, sau khi kết thúc, tinh thần vẫn còn rơi vào trạng thái đê mê hỗn loạn, trong đầu thật ra rất hoang mang, cũng rất sợ.

Lúc này, bỗng nhiên lại bình tĩnh trở lại.

Lục Trác Phong nâng người cô lên, để đầu cô kề sát bờ vai anh, có hơi cúi đầu, gần như là dán sát vào lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có phải là bị doạ sợ rồi không, hả?”

Đôi mắt Minh Chúc bỗng dưng đỏ lên, cô cúi đầu xuống, “Vâng.”

Không hề có cảnh báo trước, không hề có chút phòng bị nào, tất cả mọi chuyện đều đột ngột phát sinh, một giây trước đám người còn đang cười cười nói nói, một giây sau liền có thể âm dương cách biệt, thế giới này tuy rất yên bình, nhưng cũng rất đáng sợ, thế nhưng chắc chắn cũng sẽ có người không biết sợ hãi.

Cũng phải có người gánh vác trên vai trọng trách mang lại hoà bình và yên ổn cho thế giới này.

Lục Trác Phong là người như vậy.

Người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, thẳng thắn cùng cương nghị.

Sự bình tĩnh trong giờ phút này, cũng chỉ có anh mới có thể đem lại cho cô.

Đi đến trước xe, Lục Trác Phong mở cửa, đặt cô ngồi vào ghế lái phụ, cũng không lập tức buông tay ra, nửa ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu cô, thấp giọng trấn an: “Không sao đâu.”

- Hết Chương 36-
Chương trước Chương tiếp
Loading...