Chỉ Diên (Con Diều)

Chương 17



“Nguyên lai Thập Cửu vương gia cư nhiên là …” Quân Chân há hốc miệng, biểu tình ngạc nhiên khiến Huyền Trăn không khỏi cười khẽ.

“Bây giờ, ngươi đã có thể hiểu vì sao Trẫm lại sủng ái đệ ấy như thế chưa?” Huyền Trăn có đôi chút áy náy cười cười: “Trẫm chính là đem toàn lực bù đắp cho nó, mới có thể không kiêng nể gì yêu chiều nó như thế, nếu như nói cảm tình Trẫm đối với nó không giống với huynh đệ dị mẫu, như vậy, dùng tình phụ tử giải thích, có thể hợp lý hay không?”

Quân Chân nửa ngày không nói ra lời, nếu Hoàng Thượng và Thập Cửu vương gia là phụ tử, như vậy, sự thân mật cùng thâm tình của bọn họ đã không còn gì khó giải thích nữa. Bỗng nhiên khuôn mặt trở nên ửng hồng, không nghĩ ra, đối tượng cho một lần ghen tuông hiếm hoi của y, lại là nhi tử của Hoàng Thượng … Càng không nghĩ ra chính là, vị Thập Cửu vương gia thoạt nhìn như chưa hề trải qua đau khổ nhân gian lại có một đoạn thơ ấu thê lương đến vậy …

Nhìn Quân Chân đờ đẫn cả nửa ngày, Huyền Trăn yêu thương vuốt ve tóc y: “Như thế nào? Bị dọa sợ rồi ư?”

Quân Chân bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt đầy những lệ, gắt gao ôm lấy Huyền Trăn nghẹn ngào: “Ta là tên ngốc … Ta thật ngu ngốc … Ta …”

“Hà …” Trên nét mặt Huyền Trăn là một nụ cười sâu sắc: “Nếu Trẫm không nói, làm gì có ai nghĩ ra? Nguyên nhân Trẫm nói cho ngươi là gì, ngươi hiểu chưa?”

Quân Chân giật mình, Huyền Trăn nhìn đôi mắt hoang mang hướng về phía mình, không khỏi cười khổ: “Trẫm đem bí mật sâu kín nhất nơi đáy lòng giao cho ngươi, ý nghĩa là gì, ngươi còn không hiểu?”

Quân Chân bỗng nhiên liều mạng lắc đầu: “Sẽ không đâu … Trời cao sẽ không chiếu cố đến ta như vậy … Ta không có mệnh tốt như vậy … Như thế nào được … Ta nhất định là mộng mà thôi …”

Nhìn biểu tình hoảng sợ của Quân Chân như thể y vừa rơi khỏi cơn mộng đẹp, Huyền Trăn thật yêu thương, nhưng khi Quân Chân kêu lên: “Vậy Ti Mạc làm sao bây giờ?”, trong mắt hắn lại có một cơn đau quặn.

“Trẫm chỉ có một tấm chân tình, nếu còn có thể phân chia cho vài người khác, vậy thì đã không phải thứ gọi là chân tình … Trẫm, chỉ sợ rằng, nhất định phải phụ y …”

“Không được … Không được …” Quân Chân vẻ mặt đau thương vô hạn, nước mắt tuôn trào như hồng thủy vỡ đê, thế nào cũng nói không được: “Y thích Người như vậy, thậm chí vì Người mà muốn chết … Ta như thế nào có thể đoạt lấy thứ y mộng mị dĩ cầu …”

“Quân Chân …” Huyền Trăn thương tiếc ôm lấy Quân Chân đang khóc thành lệ nhân, ghé vào tai y nhẹ giọng nói: “Nhất định sẽ có biện pháp … Trẫm cùng ngươi cùng cầu y lượng thứ, cho dù y cả đời không thể thông cảm, món nợ này hãy để Trẫm một mình gánh chịu …”

Giữa màn đêm không một ánh sao, chỉ một vầng trăng tàn cô tịch, lắng nghe tiếng khóc nhàn nhạt ứa tràn từ tòa thủy thượng tiểu cư …

Trong Đông Ôi Các, Ti Mạc trước ngực quấn một lớn lụa trắng dày, mặt không chút huyết sắc, nếu không phải vẫn còn chút hơi thở rất nhẹ, sẽ khiến người khác cảm thấy trước mặt mình là một khối thân thể không sinh khí … Một hài tử độ mười tuổi sà đến bên giường, khóc rất thê lương, hắn gắt gao cầm một bàn tay Ti Mạc, giữa âm thanh nức nở truyền đến một câu: “thật xin lỗi” …

“Thiên Nhi …”

Một thanh âm hiền từ vang lên sau lưng, Huyền Thiên ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn người vừa tới, sau đó lập tức lao đến, nắm tay đấm vào người Huyền Trăn: “Huynh tại sao lại làm như vậy! Vì sao muốn giết y! Vì cái gì lại làm như vậy! Y không phải là cố ý mà! Ta chỉ bị chút tiểu thương, mà y là cả một sinh mệnh! Người muốn đền bù thế nào đây chứ!!”

“Thiên Nhi?” Huyền Trăn lúng túng không biết phải chống đỡ thế nào với một Huyền Thiên lần đầu tiên quát to với hắn, nhất thời giật mình đứng khựng.

“Nếu y xảy ra chuyện gì! Ta sẽ hận huynh cả đời!!”

Đôi tay nhỏ đang đập vào người như phát cuồng bị Huyền Trăn gắt gao kéo lấy, trong mắt Huyền Trăn hiện lên một tia ngạc nhiên cùng bất an, hắn khẩn trương nhìn Huyền Thiên, vội vàng biện giải: “Thiên Nhi, ngươi nghe Trẫm nói …”

“Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe!”

Huyền Thiên lập tức giật khỏi tay Huyền Thiên, bổ nhào vào trước giường Ti Mạc, lên tiếng khóc lớn.

Nhìn Huyền Trăn mặt không chút huyết sắc, nhìn Huyền Thiên đang gào khóc thê lương, cùng Ti Mạc bất động lẳng lặng, trong mắt Quân Chân lại dâng đầy những nước …

Ti Mạc, ngươi có nghe thấy hay không? Nếu ngươi không tỉnh lại, thương tâm, đâu chỉ có một người? Tỉnh lại đi, ta có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với ngươi … Van cầu ngươi …

Một tiếng rên khẽ, Huyền Thiên bỗng nhiên ngừng khóc, kinh hỉ nhìn về phía người đang ở trên giường. Chỉ thấy Ti Mạc có chút khó khăn mở mắt, ánh mắt thoáng mơ hồ chậm rãi di động …

“Ti Mạc!!”

Ba tiếng gọi đồng thời vang lên, thanh âm đầy kinh hỉ truyền vào ý thức hỗn loạn, ánh mắt Ti Mạc chầm chậm trở nên rõ ràng …

Kia là hài tử thiếu chút nữa bị mình “ức hiếp đến chết” trên mặt treo đầy nước mắt trìu mến đến chọc người, vừa mừng vừa sợ đang nhìn mình …

Kia là thiếu niên trầm mặc lúc này đang vừa khóc vừa cười, không ngừng lau nước mắt …

Kia là nam tử anh vĩ một thân long bào, đang dùng loại ánh mắt phức tạp nhìn mình, có vui sướng, có nhẹ nhõm, có xin lỗi …

Ti Mạc nhợt nhạt nở một nụ cười …

Xuân phong mấy độ, thu đến đông đi, vừa đảo mắt, đã đầu tiết thu rồi. Thảo bình(1)rộng lớn lúc này đang trải một sắc vàng óng ánh, hai thiếu niên đang cùng chơi đùa với một con diều hình chim liền cánh. Một người toàn thân cung sam lam sắc, trên mặt đầy vẻ thư thái cùng tiếu ý, giống như một mặt hồ sâu bình lặng u nhã, tĩnh mịch hiền hòa. Một người thân trường bào sắc đỏ rực như lửa, trên mặt thắp một nụ cười tươi sáng rỡ, giống như một cơn liệt hỏa hừng hực, khiến hết thảy đều bị cuốn hút theo sự nhiệt tình này.

Trong lúc hai thiếu niên cùng vụng về nghịch con diều, một tiếng cười khẽ từ xa xa truyền đến, chỉ thấy một nam tử toàn thân rực rỡ long bào chậm rãi bước tới: “Có cần ta hỗ trợ hay không?”

Thiếu niên áo lam trên mặt vừa khẽ một nụ cười ngọt ngào, ai ngờ thiếu niên áo đỏ một phen ôm lấy thiếu niên áo lam, trừng mắt nhìn người vừa đến: “Người không phải bề bộn nhiều việc sao? Không phải là không rảnh chơi với Quân Chân sao? Nơi này có ta rồi! Người đi đi!”

Nhìn đôi mắt đầy địch ý đang trừng lớn nhìn mình, Huyền Trăn một cơn cười khổ: “Ti Mạc, cũng hơn một năm rồi, ngươi còn không tha thứ cho Trẫm sao …”

“Thôi đi!” Ti Mạc đưa tay ra hiệu ngừng: “Hai việc khác nhau! Ta nói rồi, tha thứ là chuyện của tha thứ, nhưng về sau ta làm cái gì Người cũng không được ngăn cản!”

“Phải a phải a!” Huyền Trăn làm cái bộ mặt một lần sảy chân để hận nghìn đời: “Cho nên ngươi chạy đi giành Quân Chân của Trẫm …”

Ti Mạc vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo ra oai ôm chặt lấy Quân Chân: “Người có biết là tốt rồi!”

Quân Chân tươi cười xem kịch vui, Huyền Trăn giận dỗi trừng mắt nhìn y, ý tứ cực kỳ rõ ràng: không nói giúp, lại còn thích thú?

Quân Chân hớn hở nhìn Huyền Trăn chớp mắt mấy cái, cười nghịch ngợm, Huyền Trăn ánh mắt chuyển đến người Ti Mạc, bỗng nhiên giảo hoạt cười: “Ti Mạc, Trẫm ngay cả bảo bối trân quý nhất là tiểu tử kia cũng đem đền cho ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Tham nhiều nhai không nát đâu a …”

Sắc mặt Ti Mạc đột nhiên biến chuyển, vội nhìn về phía sau Huyền Trăn, còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì, một khối màu vàng ánh đỏ đã bổ nhào vào người hắn, quấn chặt lấy hắn như con bạch tuộc: “Ti Mạc! Ngươi lại đang chọc giận hoàng huynh a?”

Ti Mạc luống cuống gỡ tiểu quỷ đang dính trên người xuống, gấp gáp lui về sau mấy bước: “Đừng có tới đây!”

Huyền Thiên chu cái miệng nhỏ, mất hứng than thở: “Lần này là vì sao không cho ta đến đó? Lần trước ngươi nói là ta đầu tóc nhìn không đẹp, trước đó nữa kêu mùi hương trên người ta quá nồng, lần trước trước nữa thì bảo thời tiết không tốt, lần trước trước trước nữa thì …”

Ti Mạc chớp mắt, chỉ vào cung sam trên người Huyền Thiên kêu lên: “Nhìn y phục ngươi mặc kìa! Khó coi quá! Đừng có tới gần ta!”

Huyền Thiên đang mặc một cái áo ngoài màu vàng ánh đỏ, vài phiến phong diệp in hoa chìm điểm trên vạt áo trước, hơn nữa Huyền thiên hôm nay cũng kết một kiểu tóc rất đơn giản, chỉ mang một cái mạt ngạch như mây màu bạc, trên người phảng phất hương sen, trang phục thanh nhã đạm lệ, nhìn thế nào cũng nhìn không ra hai chữ “khó coi”.

“Ngươi có thể nhìn ra chỗ nào xấu a?” Huyền Thiên đắc ý ngẩng đầu: “Y phục là giống loại ngươi mặc, hoa văn là phong diệp ngươi thích nhất, kiểu tóc là kiểu đơn giản nhất, mạt ngạch dùng màu trắng bạc ngươi thích nhất, trên người cũng là mùi hương ngươi thích nhất, còn có chỗ ngươi không hài lòng a?”

Ti Mạc trừng mắt nhìn Quân Chân, trừ bỏ y làm gì có ai biết mấy chuyện như thế này?! Nhưng có kẻ đã sớm đoán được liền chạy trốn vào lòng Huyền Trăn, nhẹ nhàng le lưỡi.

Nhìn Ti Mạc nghẹn lời, Huyền Thiên lại vui vẻ chạy lại, bám dính lấy người hắn không chịu rời ra, Ti Mạc gấp gáp kêu to: “Hoàng Đế thối, ngươi mau quản đệ đệ bảo bối của ngươi này!”

“Không được a,” Huyền Trăn trưng ra bộ mặt lực bất tòng tâm: “Trẫm sợ hắn “hận Trẫm cả đời” a …”

Huyền Thiên quay nhìn hắn le lưỡi, sau đó còn nháy mắt mấy cái, Huyền Trăn liền đáp lại đệ đệ một nụ cười rất ăn ý.

“Quân Chân!!”

Quân Chân còn chưa kịp mở miệng, Huyền Trăn đã dùng một tay bịt miệng y, nghiêm trang nói: “Quân Chân đương nhiên là nghe lời phu quân, phải không?”

Quân Chân ra vẻ giận dữ trừng mắt liếc hắn, nhưng cũng không phản bác …

“Một đám trọng sắc khinh bạn mà!” Ti Mạc rống to.

“Ti Mạc, chúng ta đi thả diều đi!” Huyền Thiên ra vẻ vô can kêu lên vui mừng.

“Ta không đi a!! Ngươi tránh xa xa ta một chút!!”

Nhìn hai thiếu niên một trước một sau kẻ đuổi người chạy, Quân Chân cùng Huyền Trăn hai người bật cười, cảm giác hạnh phúc, chính là như vậy ư?

“Người …” Quân Chân ngần ngừ: “Thực sự sẽ không tính chuyện nhận Thiên Nhi sao?”

Trong tiếu ý của Huyền Trăn phân thêm một phần cô quạnh: “Quên đi … Trẫm cũng không muốn Uyển Nhi phương hồn vô tung … Cho dù mãi mãi không nhận nhau, Trẫm cũng sẽ đem đầy đủ tình thương của người cha mà cho nó, cần gì phải để nó phải nhận lấy đau buồn của thân thế … Hơn nữa …”

Huyền Trăn cúi đầu nhẹ nhàng cắn cái mũi nhỏ của Quân Chân: “Người Trẫm yêu thương thật lòng còn có một người, Trẫm như thế nào có thể để y chịu lời nguyền?”

Hai má Quân Chân hồng ửng ngượng ngùng, tránh đi ánh mắt khiêu khích của Huyền Trăn, lại ngẩng đầu nhìn về hướng Ti Mạc cùng Huyền Thiên đang tranh nhau một con diều, nhàn nhạt nở một nụ cười.

Nhìn con diều dần dần bay lên không, Quân Chân tựa vào lòng Huyền Trăn, hai mắt ngưng thị ở cánh diều càng bay càng cao ấy, lẳng lặng thần người.

“Người có nhớ rõ không? Lần đầu gặp mặt, Người nói với ta, Người sẽ vì ta mà làm khung họa màu, để ta bay thật cao thật cao …”

Huyền Trăn cười hôn Quân Chân: “Người còn bay không đủ cao sao?”

Quân Chân cười khẽ: “Chỉ là, con diều vĩnh viễn bị nắm trong tay chủ nhân, vĩnh viễn không thể tự do bay lượn …”

“Tiểu ngốc tử …” Huyền Trăn siết chặt Quân Chân, cùng hắn nhìn con diều đang bay thật cao: “Ngươi cho rằng con diều là thế thân của chim ư? Có lẽ, đối với người muốn có con chim kia mà nói thì là như thế, nhưng đối với người muốn cùng con diều bay lượn mà nói, lại hoàn toàn không phải. Trẫm là khung của diều, là màu sắc của diều, cho nên, bất luận là con diều nhỏ tên Quân Chân này bay đến đâu, đều cùng Trẫm gắt gao cùng nhau một chỗ, mà dây giữ trong tay kia, là sợi tơ trong tay Nguyệt Lão, sợi dây trói buộc, gọi là nhân duyên.”

“Người ban đầu đâu có phải là nói như vậy!” Quân Chân bướng bỉnh cười.

“Bởi vì khi đó, Trẫm không nghĩ đến chuyện mình sẽ thật sự yêu con Tiểu Tước Nhi đáng yêu này …”

Nhẹ nhàng hôn, tình nồng đậm, cùng với con diều bay càng lúc càng cao, càng hôn càng thâm sâu ngây ngất …

Bỗng nhiên, Quân Chân đẩy Huyền Trăn ra, vẻ mặt bừng tỉnh: “A! Đúng rồi, ta bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, Thiên Nhi năm nay bao nhiêu?”

“Mười hai sắp mười ba, sao vậy?”, “tính thú” của Huyền Trăn bị đánh gãy, có chút hậm hực.

“Người bao nhiêu?”

Huyền Trăn tròn mắt: “Lớn hơn ngươi năm tuổi, hai mươi sáu.”

“Không phải a! Vậy lúc Người sinh Thiên Nhi, bao nhiêu tuổi?”

“… Mười bốn …”

“…”

“…”

“… Sắc quỷ …”

“Quân Chân!”

Nhìn hai kẻ đắm chìm trong hạnh phúc trên mặt cỏ, thiếu niên thanh tú áo đỏ trong mắt hiện một nỗi bi thương quạnh hiu cùng ngưỡng mộ … Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy đôi tay đang cầm dây diều: “Ti Mạc … Ta có thể chờ … Chờ một ngày ngươi hoàn toàn quên đi hoàng huynh …”

Ti Mạc run lên, vội vàng thu hồi vẻ mặt thất hồn lạc phách, ra vẻ nở một nụ cười thoải mái: “Ngươi đang nói cái gì a? Ta hiện tại đối với tên Hoàng Đế thối tha kia hận đến nghiến răng nghiến lợi đó!”

“Ngươi trước mắt ta không cần ngụy trang … Ti Mạc … Bộ dáng của ngươi thật làm người ta đau lòng quá …” Trong con ngươi đơn thuần của Huyền Thiên bỗng nhiên tràn lên một cỗ sầu bi: “Ta biết ngươi thương xót ta, chứ không phải yêu ta, nhưng ta sẽ chờ, sẽ mãi chờ đợi, ta sẽ càng thương ngươi hơn hoàng huynh, càng yêu ngươi hơn! Cho nên, hãy cho ta một cơ hội …”

Thanh âm run rẩy bất an đầy khiếp ý, hài tử ấy như thể đang kìm tiếng khóc mà nói hết câu.

Ti Mạc khẽ cười, dây diều cầm trong tay chầm chậm thả ra: “Ngươi này … là đồ tiểu quỷ khiến người ta không biết phải làm thế nào mới phải …”

“Ta sẽ trưởng thành! Ti Mạc! Cho ta một cơ hội! Ta có thể chứng minh! Ta có thời gian cả đời này để chứng minh!”

“Chờ ngươi trưởng thành rồi nói …”

“A! Ngươi đáp ứng sao?” Ánh mắt đầy kinh hỉ.

“Ta không có nói!” Cuống quýt phủ định.

“Ô ô ô … Ti Mạc …” Đáng thương.

“Ngu ngốc …” Một tia tiếu ý, nhàn nhạt dâng lên trong khóe mắt.

Con diều đầy hạnh phúc, trong sự trói buộc của sợi dây nhân duyên, ở trong tay Nguyệt Lão, càng bay càng cao …

Con diều cùng khung tương luyến, cùng sắc màu làm bạn, mới là con diều hạnh phúc chân chính …

Nguyện cho con diều chim liền cánh hạnh phúc kia, vĩnh viễn được tự do bay lượn.

Chú giải

(1) Thảo bình: bãi cỏ lớn.

.Chính Văn Hoàn.

—————————————
Chương trước Chương tiếp
Loading...