Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích

Chương 6: Giấc Mơ Của Harry



Đại sảnh đường nhất thời im lặng như tờ.

Harry hồn nhiên chạy về phía vùng đất mộng tưởng của mình—— dãy bàn Hufflepuff, bên cạnh Neville.

Tiếng vỗ tay từ nhóm tiểu hoan Hufflepuff lớp trên phát ra vang dội. Lúc này những người khác mới bừng tỉnh lại, một trận ồn ào lập tức bùng nổ.

Harry nghe phía bên Gryffindor kêu lên ‘Sao có thể a’ ‘Cứu thế chủ phải vào Gryffindor mới đúng’, cậu bất an nhìn xung quanh, có chút ủy khuất.

Ngồi bên dãy bàn Ravenclaw sát bên, Tina cùng Darth Vader cũng xoay người lại an ủi cậu.

“Không sao cả Harry, Hufflepuff cũng rất tốt.” Tina nói.

Darth Vader khinh thường liếc mắt về phía dãy bàn Gryffindor, nói với Harry: “Đừng thèm để ý tới đám sư tử ngu xuẩn đó, Gryffindor làm sao đáng yêu bằng Hufflepuff!”

Harry gật đầu, mỉm cười ngọt ngào với hai người bọn họ.

Nụ cười này lập tức đánh đổ phần lớn nữ sinh Ravenclaw, còn có nhóm tiểu hoan đặc biệt yêu thích những thứ đáng yêu.

Một vị học tỉ cười tủm tỉm nói với cậu: “Đừng lo lắng, Harry bé bỏng, Hufflepuff là một gia đình ấm áp, tất cả mọi người sẽ đối xử tốt với cưng.”

Harry ngượng ngùng mỉm cười.

Học tỉ lập tức khoa trương ôm mặt cảm thán: “Ôi~tiểu bảo bối đáng yêu cỡ nào~”

Harry bị chọc cười khanh khách, sau đó nhanh chóng dung nhập vào bầu không khí vui vẻ của Hufflepuff, nhóm tiểu hoan lớp trên bắt đầu tự giới thiệu, cậu hoàn toàn không có cảm giác khó chịu vì ‘cứu thế chủ bị soi mói’.

Harry hạnh phúc nói với Neville: “Neville, mình thực thích Hufflepuff!”

Neville đồng cảm nói: “Ừ!”

Lúc này Dumbledore đứng lên khỏi bàn giáo sư, cụ mỉm cười nhìn đám học trò, mở rộng vòng tay, tựa hồ không có gì hạnh phúc hơn việc nhìn thấy đám học trò tụ tập dưới một mái nhà. Cụ nói: “Hoan nghênh! Hoan nghênh các con bước vào niên học mới của Hogwarts! Trước khi buổi tiệc bắt đầu, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn mọi người!” Sau đó cụ ngồi xuống.

.

“Cụ nói chuyện thật kì quái…….” Harry nói.

Học tỉ ngồi đối diện vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Đừng quan tâm tới cụ, Harry, hiệu trưởng luôn như vậy, sau này cưng sẽ quen, đến, ăn chút sườn cừu nướng không cưng?”

Harry trợn mắt há hốc, lúc này trên bàn ăn trước mặt đã đầy ắp thức ăn. Tới bây giờ cậu chưa từng thấy qua nhiều thức ăn mình thích đến vậy: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà rốt, nước chấm, sốt cà chua, và……chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Cậu nhận miếng sườn cừu học tỉ đưa qua, ngọt ngào nói cám ơn, sau đó vô cùng hạnh phúc bắt đầu ăn.

Chờ tất cả mọi người dùng bữa ăn chính xong, tất cả thức ăn trên bàn lập tức biến mất, bàn ăn sạch sẽ như lúc ban đầu, một lát sau, vô số món điểm tâm ngọt đã xuất hiện.

Harry cùng Neville mỗi người lấy một phần bánh mật, hạnh phúc tới mức nheo mắt lại, như hai con mèo nhỏ, vị học tỉ ngồi đối diện bận rộn nhìn ngắm bọn họ.

Ăn xong điểm tâm, hai vật nhỏ bắt đầu thấy mệt mỏi. Cả hai tuy đã ngủ trên xe lửa cả buổi chiều nhưng dù sao cũng là ngủ ngồi, cũng không thoải mái gì.

Cố gắng dời mục tiêu để quên đi cơn buồn ngủ, Harry nhìn về phía bàn giáo sư.

‘Ai nha!’ Cậu đột nhiên ôm đầu xoay mặt lại.

Neville hỏi: “Sao vậy?”

Cậu mếu máo nhìn Neville: “Neville, cậu nhìn thấy người mình sợ thì đầu có đau không?”

“A?” Neville không hiểu gì cả.

“Giáo sư Snape thật đáng sợ…….” Harry ủy khuất nói: “Cậu nói xem thầy ấy có phải dùng ánh mắt để làm pháp thuật không? Mình vừa nhìn thấy thầy ấy đầu đã phát đau…….Cậu xem, chính là giáo sư mặc áo chúng đen thoạt nhìn rất hung dữ ấy!”

Neville vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua bàn giáo sư thì cũng ‘ai nha’ một tiếng, lật đật quay đầu lại, kéo tay áo Harry khẩn trương nói: “Thực vậy! Cậu vừa nói thì mình cũng thấy đau đầu! Ánh mắt của thầy thật đáng sợ.”

“Hai cưng đang nói Snape giáo sư sao?” Học tỉ cười tủm tỉm nói: “Snape giáo sư là giáo sư độc dược, nghe nói thầy ấy sẽ ngao những học trò dám dạ du thành độc dược a!”

Hai vật nhỏ kêu lên một tiếng sợ hãi ôm chầm lấy nhau.

“Vì thế hai cưng phải ngoan, không được vi phạm nội quy trường học nga.” Vị học tỉ lại tiếp tục cười tủm tỉm.

Sau đó một vị học tỉ khác đánh cô gái: “Sylvanas, cho dù cậu là huynh trưởng cũng không nên dùng chiêu này để hù dọa tân sinh phải tuân thủ quy định trường học a!”

Học tỉ Sylvanas cười hắc hắc.

Severus ngồi trên dãy bàn giáo sư hoàn toàn không hay biết mình trong mắt Harry đã trở nên vô cùng kinh khủng. Y bây giờ đang cố gắng chịu đựng không quăng một câu Arvada vào Quirrell đang tỏa ra mùi tỏi nồng nặc.

Ngay cả khi Chúa Tể Hắc Ám đang bám vào trên người hắn, Severus cũng không chịu đựng nổi! Mùi tỏi thật khủng khiếp!

Severus vô cùng buồn bực, đời trước chịu đựng một lần đã làm y rất khó chịu, không ngờ tái sinh lại vẫn tiếp tục phải chịu đựng nó, mùi vị này so với mùi thuốc đông y kì quặc còn kinh khủng hơn!

Sắc mặc y lại âm u thêm vài phần, để dời lực chú ý, y bắt đầu quét mắt nhìn đám học trò bên dưới. Ánh mắt vừa xẹt qua đã bắt gặp cứu thế chủ vừa nhìn thấy mình đã quay mặt đi, sắc mặt vật nhỏ vô cùng hoảng sợ nghe một nữ sinh Hufflepuff nói gì đó. Y nhịn không được hừ lạnh một tiếng trong lòng, thằng nhãi con Potter này trừ bỏ ánh mắt không có điểm nào giống Lily! Đương nhiên, lại càng không giống thằng cha chết tiệt của nó, bộ dạng nhút nhát ngu xuẩn như thỏ đế!

Y nhịn không được lại hừ một tiếng, lúc này có âm thanh phát ra ngoài.

Dumbledore theo ánh mắt y thấy được Harry, cụ vuốt râu nói: “Harry đúng là một đứa nhỏ đáng yêu, đúng không Severus?”

Severus trừng mắt liếc ông, sau đó quay mặt đi.

Dumbledore sờ sờ cái mũi, đứng dậy công bố nội quy trường học, cùng nói tới một vài vấn đề trường học, sau đó yêu cầu mọi người cùng hát bài ca của trường.

Vì thế giáo sư cùng học trò cùng gào lên.

Harry dùng giai điệu của thầy giáo dạy âm nhạc lúc tiểu học dạy mà hát xong bài ca kì quái, nhịn không được nhìn nhìn bàn giáo sư, sau đó nhỏ giọng hỏi Neville: “Neville, cậu nói xem Snape giáo sư dùng giọng điệu gì?”

“Không biết a.” Neville nói: “Bất quá mình đoán là quốc ca đi.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì quốc ca rất nghiêm túc.”

Nhóm học trò lớp trên đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai đứa nhỏ cũng tưởng tượng bộ dáng Snape giáo sư hát quốc ca, biểu tình đồng loại vặn vẹo.

Hát xong bài ca của trường, nhóm tân sinh theo học tỉ Sylvanas trở về kí túc xá của học viện mình.

Các bức tranh hai bên đường háo hức vây quanh xem bọn nhỏ, không ngừng di động sang các khung ảnh bên cạnh.

Harry vô cùng tò mò, một đường thì thầm ríu rít với Neville.

Cuối hành lang là một bức tranh, trên đó là một vị phu nhân đang mỉm cười rất hiền hòa.

“Mật khẩu.” Bà nói.

“Mandrake” Sylvanas trả lời.

Bức họa lắc lắc dời qua một bên, lộ ra một cánh cửa.

Sylvanas mang theo nhóm tân sinh nối đuôi nhau tiến vào phòng nghỉ chung. Đây là một căn phòng hình tròn rất thoải mái, có nhiều bộ sô pha mềm mại. Phối hợp giữa nâu và đen thoạt nhìn rất hài hòa.

Sau đó nam sinh và nữ sinh tách ra, theo các vị huynh trưởng theo hai cánh cửa riêng biệt tiến vào kí túc xá.

Lúc huynh trưởng phân phòng, Harry cùng Neville vẫn đứng chung với nhau vì thế liền thuận lợi được phân vào chung một phòng. Còn có hai người khác, thoạt nhìn rất dễ gần.

Bốn đứa nhỏ tự giới thiệu với nhau xong thì rương hành lí đột nhiên xuất hiện ở chân tủ trong phòng ngủ.

“Neville!” Harry trợn to mắt, cậu kéo tay Neville chỉ vào mớ rương: “Chúng nó đột ngột xuất hiện, mình chỉ thấy ‘s0ạt’ một tiếng là đã có ở đó!”

“Harry, không có gì lạ, Hogwart có rất nhiều gia tinh, nhất định là bọn nó đưa tới.” Neville nói.

“Gia tinh là gì?” Một người bạn cùng phòng cũng tới từ giới Muggle, Owen Cauldwell hỏi.

Neville cùng Cadwallader là dân phù thủy bản địa giải thích cho bọn họ một phen, sau đó bốn đứa nhỏ mở rương hành lí lấy quần áo ngủ, tắm rửa xong đi ngủ.

Có lẽ Harry ăn quá no nên cậu mơ một giấc mộng rất kì lạ. Cậu mơ thấy mình đang chạy trên bãi cỏ trước tòa lâu đài, Snape giáo sư đang đuổi theo phía sau, Nevile đứng ở phía xa hô to bảo cậu cố lên, Draco lại đứng ở bên cạnh cười ha ha.

Harry thấy Snape giáo sư đuổi ngày càng gần, gấp đến độ mồ hôi đổ đầy, cậu liều mạng cắm đầu chạy, đột nhiên dưới chân trống rỗng, cậu té nhào về trước, sau đó—— sau đó cậu tỉnh dậy.

Đứa nhỏ đáng thương nhớ lại lời của học tỉ Sylvanas đã nói về đủ loại tin đồn đáng sợ của giáo sư độc dược, vội vàng co rụt vào chăn, qua một hồi lâu sau mới ngủ lại được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...