Chi Hương Như Tô

Chương 31: Cầu bình an trong chỗ nguy hiểm



Viêm Cập vốn đang tập trung tinh thần nhìn nhóm Thổ Linh từ mảnh đất bằng phẳng mà dựng lên cung điện, lúc trước cũng từng nhìn thấy tiểu Thổ Linh thi triển thuật khống chế đất, nhưng hoàn toàn khác với Thổ Linh cao cấp mà Nguyên Hậu triệu tới. Đang nhìn đến kinh tâm động phách, hình như Viêm Cập có một loại cảm giác nào đó, cúi đầu nhìn thấy một hạt châu đang lăn đến bên chân hắn. Hồn châu vốn là Huyền Thiên Trọng Thuỷ, có cảm ứng bẩm sinh với Viêm Cập, hắn theo bản năng xoay người nhặt lên, đâu ngờ tay mới vừa đụng tới, hạt châu kia bỗng nhiên dung nhập vào trong lòng bàn tay của hắn, biến mất không thấy đâu. Viêm Cập kinh hãi, a một tiếng, dùng khác một bàn tay không ngừng nắm chặt bàn tay kia, không hề có dị thường gì, hạt châu kia hoàn toàn mất tung tích.

Kim Trản cũng đuổi theo tới trước mặt hắn, nóng lòng nắm lấy tay hắn tìm kiếm xem xét.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Viêm Cập nhíu mày, kì lạ hỏi, xem ra đó là thứ mà Kim Trản làm rơi.

Kim Trản lấy lại bình tĩnh, nhéo tay Viêm Cập ra hiệu hắn không cần làm ầm lên, Viêm Cập cũng không truy hỏi nữa, sắc mặt lại trở nên cực kỳ quái dị. Kim Trản thuận theo ánh mắt của hắn nhìn qua, phát hiện tất cả người đều nhìn bọn họ chằm chằm, nhất là Thanh Tuế và Nguyên Hậu, rất có ăn ý đồng thời làm ra nét mặt rất khoa trương. Gân xanh trên huyệt Thái Dương của Kim Trản đập mạnh, nhanh chóng ném tay Viêm Cập đi, song càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Đông Thiên Vân vẫn ngồi ở trên tảng đá lạnh lùng nhìn, lúc này từ từ mở miệng nói: “Chẳng trách tiểu tử ấy mấy trăm năm nay không gần nữ sắc, thì ra là thế.”

Thanh Tuế bất bình nói: “Không phải như thế !”

Đông Thiên Vân híp mắt, dùng khóe mắt quét qua Thanh Tuế, bây giờ chàng là nửa tiên nửa ma, đuôi mắt mang theo ánh sáng màu tím nhàn nhạt, ngũ quan của chàng vốn quá mức đẹp lại rất quyến rũ, cộng thêm ánh mắt khiêu khích liền càng tăng thêm nét lạnh lùng kiêu ngạo mà mị hoặc,“Thế nào? Năm đó ngươi thành công?” Thanh Tuế sững sờ nhìn chàng, nhất thời quên mất tranh luận, đợi đến lúc lấy lại tinh thần trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, Đông Thiên Vân này càng yêu nghiệt xuất chúng hơn so với trước kia, tiểu Tô Bính như thế nào lại chọn cái hạng bình thường như Lang Chuẩn kia chứ?

Tuy rằng Viêm Cập không biết bọn họ đang đàm luận về ai, chung quy vẫn cảm thấy lồng ngực cuồn cuộn buồn nôn.

Trời gần sụp tối, nhóm Thổ Linh bởi vì làm phép bên bờ U Hà nên đều cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Nguyên Hậu đã căn dặn kết thúc công việc từ sớm, bố trí cho bọn họ ở trong phụ điện nghỉ ngơi. Bởi vì cung thất chưa xây dựng hoàn toàn, mấy vị Đế Quân chỉ có thể ở lại chính điện nghỉ ngơi, Đông Thiên Vân không thích nhiều người, vẫn tìm một sườn dốc yên lặng lẳng lặng nhìn dòng U Hà dưới ánh trăng. Núi Cửu U vừa mới được Nguyên Hậu tạo thành, còn chưa kịp trồng hoa cỏ gì, Đông Thiên Vân ngồi trên triền núi trụi lủi, ánh trăng nhàn nhạt, càng khiến cho xung quanh trở nên hoang vắng tịch mịch hơn.

“Có chuyện gì?” Đông Thiên Vân không quay đầu, hắn biết Kim Trản đã đứng một hồi lâu ở bên kia sườn dốc.

Kim Trản từ từ đi ra, bởi vì Xích Lâm, hắn không dám dùng ra Mộc Sâm Linh Khí giấu linh thức của mình, bị Đông Thiên Vân nhìn thấu mình đang ẩn thân cũng là không phải chuyện ngoài ý. Hắn cũng nhìn ánh trăng phản chiếu lấp lánh nhấp nhô trên sông U Hà một lát, vẫn không có cơ hội nói với Đông Thiên Vân về chuyện của Hương Tô, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện riêng với Đông Thiên Vân, cuối cùng lại do dự. Hồn châu cũng không còn, hắn nói như vậy mà không có bằng chứng, Đông Thiên Vân có thể tin hắn không?

“Ta muốn nói với ngươi về chuyện Hương Tô.” Đôi mày của Kim Trản nhướng lên, bất luận ra sao thì chí ít hắn cũng muốn nói ra chân tướng với Đông Thiên Vân, nói không chừng Đông Thiên Vân có thể trợ giúp Viêm Cập bức hồn châu ra một lần nữa.

Sống lưng của Đông Thiên Vân cứng đờ, Kim Trản đang muốn mở miệng lại bị hắn ngăn lại,“Chuyện đã qua, đừng nhắc đến.”

Ánh mắt Kim Trản sáng ngời, bởi vì tức giận mà cực kỳ tỏa sáng,“Đó căn bản không phải……”

“Các ngươi đang nói gì vậy?” Xích Lâm xuất hiện rất đột ngột, nàng ta đứng phía sau Đông Thiên Vân, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Trản, lập tức toàn thân Kim Trản đổ mồ hôi lạnh, muốn nói cũng nói không được. Lúc trước những lời mà Xích Lâm nói với Thanh Tuế và Nguyên Hậu, hắn đều nghe thấy, bây giờ hắn càng không có cách nào mạo hiểm nói ra sự thật.

Đông Thiên Vân không quan tâm đến Xích Lâm, có chút thúc giục nhìn Kim Trản. Kim Trản nhíu mày, bất mãn nói: “Dù sao ngươi cũng đừng buồn.”

Đông Thiên Vân có chút thất vọng rũ mắt xuống,“Các ngươi đều trở về đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Xích Lâm nghe lời gật đầu rời khỏi, Kim Trản biết, sợ rằng nàng ta có chuyện muốn nói với hằn. Hắn có một chút vội vàng bước nhanh đi về phía chính điện, Xích Lâm quả nhiên gọi hắn lại, ngữ khí bình tĩnh lại rõ ràng biểu lộ ra sát ý.“Chân thân của ngươi là thuỷ tiên?” Dưới ánh trăng, làn da vốn trắng nõn của nàng mang theo màu xanh nhàn nhạt, đóa hoa lửa màu đỏ sậm giữa hai chân mày của nàng xinh đẹp đáng sợ.“Hình như ta…… rất lâu không nhìn thấy ngươi.”

Ngay cả hít thở Kim Trản cũng không dám hít sâu, sợ nàng ta tăng thêm hoài nghi, lúc trước ở ngoài Mộ Thủy Tiên, cuối cùng Xích Lâm vẫn không yên tâm.“Thanh Tuế tìm kiếm Thần Nông Đỉnh khắp nơi, ta vẫn ở trong phủ thay mặt quản lý Mộc Linh làm việc, rất ít khi ra ngoài.”

Xích Lâm không có phản ứng, dường như đang ước đoán xem trong lời nói của hắn có bao nhiêu chân thật, ban ngày Thanh Tuế đích xác bày tỏ trước mặt mọi người đã cho thiếu niên lạ mặt làm Mộc Linh Tương Quân.

“Ngươi…… vừa rồi muốn nói gì với Đông Thiên Vân?” Nàng quyết định không đi đường vòng nữa, trừng hắn mà hỏi.

Kim Trản suy nghĩ mấy lượt, rốt cục mạo hiểm lạnh giọng ‘hừ’ một chút,“Ta muốn nói gì với hắn, vì sao phải nói cho ngươi biết?” Nếu như nàng ta mới hỏi mà hắn liền gấp gáp giải thích, ngược lại có vẻ chột dạ có điều giấu giếm.

Tuy nét mặt của Xích Lâm lộ vẻ giận, sát ý lại hạ thấp một ít,“Vậy những lời ngày hôm nay ta nói với Đế Quân các ngươi, ngươi cũng nghe thấy, ta không hi vọng lại có bất kỳ người nào nhắc tới Hương Tô trước mặt Đông Thiên Vân. Thần Nông Đỉnh bị vây khốn trong Tù Long cốc, những gai quỷ hạn bên ngoài chỉ sợ lửa của Hạo Thiên Tháp, kẻ nào chọc ta không vui…… đương nhiên ta sẽ khiến cho kẻ đó sầu thảm.”

Kim Trản chớp mắt,“Xích Lâm Đế Quân, cứ nói đi nói lại câu này, càng khiến cho người ta chán ghét. Chuyện thiên hạ, duy chỉ có chuyện đó là không cường ép được ……”

“À? Thật không?” Xích Lâm cười lạnh,“Rất nhiều chuyện quả thật ta không có cách nào thực hiện ngay lập tức, nhưng nếu như có kẻ nào đó lại tiếp tục nói lời xằng bậy, khiến cho hắn vĩnh viễn ngậm miệng cũng dễ như trở bàn tay.”

Kim Trản nghe ra sự sắc bén trong lời nói của nàng ta, nói đến cùng nàng ta vẫn có ba phần nghi ngờ, nếu tiếp tục day dưa với nàng ta thì càng bất lợi, Kim Trản cố ý đột nhiên thay đổi sắc mặt, phẩy tay áo bỏ đi.

Đi ra khỏi tầm mắt của Xích Lâm, bước chân của Kim Trản lại có lúc lảo đảo, Xích Lâm đa nghi lại có sát tâm, chỉ sợ hắn vừa rời khỏi phạm vi xung quanh của Đông Thiên, lập tức sẽ bị nàng ung dung thản nhiên xử lý sạch sẽ, với thái độ của nàng ta đối với chuyện này, có lẽ sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Không có Thần Nông Đỉnh, bất kỳ Mộc Linh nào tình cờ gặp lửa Hạo Thiên của nàng ta đều không chịu nổi một kích, bây giờ nơi an toàn nhất, ngược lại là cùng nàng ta đi theo Đông Thiên Vân.

Vừa mới bước lên trăm bậc thềm đá, Kim Trản liền nhìn thấy Viêm Cập tựa vào một cây cột đá cao nhất có chạm trổ hình rồng, nhìn thấy Kim Trản tới, lập tức đứng thẳng thân người, rõ ràng đang chờ Kim Trản. Kim Trản nhanh chóng lắc đầu, Xích Lâm còn ở gần đây, nhất thiết không thể nói về chuyện hồn châu. Viêm Cập đang đứng ở chỗ cao, cũng phát hiện Xích Lâm đang đi theo xa xa phía sau Kim Trản, sắc mặt trầm xuống, hắn không hề có thiện cảm với người đàn bà kiêu ngạo này, nét mặt lạnh đi lại dựa vào cột đá, mở to nhìn dòng sông U Hà xa xa dưới chân núi.

Kim Trản cũng nóng lòng nói chuyện riêng với Viêm Cập, không cần Viêm Cập mở miệng giữ hắn, liền đứng bên cạnh Viêm Cập. Hai người lập tức không nói chuyện gì, lúc Xích Lâm lướt qua thì lộ ra nụ cười lạnh lùng chế giễu, hai người đều cảm thấy tức giận lúng túng rồi lại không cách nào giải thích, mỗi người đều rầu rĩ giận dỗi quay mặt đi, ngược lại càng giống như muốn đấu tranh với thế tục.

Mãi đến khi Xích Lâm đi được một khoảng cách đủ xa, Kim Trản mới lộ ra sắc mặt nôn nóng,“Hạt châu kia đâu?” Hắn thật sự vô cùng sợ hãi nguyên thần mạnh mẽ của Viêm Cập sẽ cắn nuốt hồn phách của Hương Tô.

Viêm Cập nâng tay, dùng linh lực bức ra, hồn châu liền từ từ nổi lên trong lòng bàn tay hắn, hào quang tỏa sáng xung quanh trong đêm tối. Hắn đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng học được cách làm sao phun ra nuốt vào hạt châu này,“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Viêm Cập có chút không bình tĩnh, hạt châu này khẳng định có quan hệ với hắn, dù sau hắn vẫn cảm thấy có một cảm giác thân thiết lạ thường, thế là càng muốn biết đến cùng.

Kim Trản vui sướng mà nâng hồn châu trong tay, được nguyên thần của Thủy Quân bồi dưỡng, ánh sáng của linh hồn càng trơn bóng, mơ hồ còn có mùi hương của hoa sơn chi.

“Ngươi vốn là Thủy Quân chuyển thế, hạt châu này là Huyền Thiên Trọng Thuỷ của người, bên trong cất giấu hồn phách một người bạn thân của ta.” Kim Trản chần chờ một chút, với tính cách hiện tại của Viêm Cập, nếu làm không tốt, nhất thời xúc động sẽ tiết lộ bí mật, thế là nhướng mày, gợi mở đề tài ,“Ngươi thử xem có thể lấy hồn phách ở bên trong ra không?”

Viêm Cập thất vọng lắc đầu, vừa rồi hắn đã thử qua, không có cách nào làm được.“Bạn tốt của ngươi vì sao có được Trọng Thủy của ta?” Viêm Cập chẳng hề dễ lừa như vậy, lại chuyển trở về,“Trong mấy người kia, có người ngươi cực kỳ kiêng kỵ à? Đông Thiên Vân? Xích Lâm? Hay là Úc Mộc?”

Kim Trản trầm mặc một hồi, bây giờ tuy rằng không thể dựa vào Viêm Cập, nhưng nói cho cùng tương lai lấy hồn phách của Hương Tô ra cũng phải dựa vào hắn,“Người bạn thân của ta, bị Xích Lâm làm hại, ta cũng không biết vì sao nàng ấy có được Huyền Thiên Trọng Thuỷ, nhưng quả thật nhờ vậy mà nàng ấy tránh được một kiếp, cho nên ta liên tiếp không cho người làm ầm lên, là sợ Xích Lâm biết sẽ lại gây bất lợi cho nàng ấy.”

Viêm Cập chán ghét ‘hừ’ một tiếng, ác cảm đối với Xích Lâm càng thêm sâu nặng.“Hạt châu này để ta giữ cho.” Tuy rằng Kim Trản không nói tỉ mỉ, nhưng tình cảm của hắn đối với viên hồn châu này lại cực kỳ mãnh liệt.

Kim Trản gật đầu, trả hồn châu lại, nhìn Viêm Cập lại thu nó vào trong nguyên thần mới hơi an tâm.

Thanh Tuế từ trong điện chậm rãi đi ra, cố ý bước chân mạnh hơn, rõ ràng là muốn cho Viêm Cập và Kim Trản chú ý đến nàng. Sau khi Viêm Cập bị vẻ mặt quỷ dị của nàng và Nguyên Hậu giày vò thật lâu, nhìn thấy nàng lại có vẻ mặt ngượng ngùng đó, thật sự là sợ nàng rồi, quay mặt ‘hừ’ một tiếng, dứt khoát bỏ đi.

Kim Trản cũng có chút nhức đầu, hắn cũng có thể đoán được trong đầu Thanh Tuế đang suy nghĩ những gì!

“Kim Trản……” Thanh Tuế chắn trước hướng đi của hắn, lời nói thành khẩn lại vô cùng đau đớn,“Tuy rằng Mộc Linh chúng ta không cha không mẹ, đối với……” Nàng nhìn về hướng bỏ đi của Viêm Cập,“Chuyện như thế cũng tương đối khoan dung, nhưng nam và nữ dù sao vẫn là thiên đạo.”

Kim Trản muốn chuyển sang hướng bên kia lại bị Thanh Tuế ngăn chặn,“Trong mấy chục năm này, ta sơ suất trong việc giám sát ngươi và Tô Bính, hại các ngươi biến thành như vậy……” Thanh Tuế bắt đầu thổn thức xúc động, ngay cả giải thích Kim Trản cũng không có hứng thú, nhìn thấy Nguyên Hậu thảnh thơi đi tới, quả thật nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu thuỷ tiên, ta ủng hộ ngươi!” Nguyên Hậu cười hì hì, vẻ mặt vô cùng hoà nhã.

“Ngươi nói cái gì?!” Thanh Tuế lập tức nổi giận, “Ngươi đây không phải là đang dạy hư đứa trẻ nhỏ sao? Kim Trản tuy rằng là ông cụ non, nhưng dù sao cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi, ngươi nói năng xằng bậy như vậy sẽ hại cuộc đời hắn!”

Nguyên Hậu không cho là đúng,“Ta nói năng xằng bậy thế nào? Thích chính là thích, còn phải quan tâm xem đối phương là người như thế nào sao?”

Kim Trản thừa dịp hai người bọn họ ngươi một lời ta một câu tranh cãi ầm ỉ đến nổi khí thế sôi sục ngất trời liền vội vàng chuồn mất, thật không biết hai người này mấy trăm năm qua có gì hứng thú mà luôn đôi co với nhau, bọn họ nếu không phải trời sinh một đôi, thì thiên lý cũng bất dung rồi.

“Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang đánh bàn tính gì!” Thanh Tuế nói không lại Nguyên Hậu, nói bừa chỉ muốn áp chế nhuệ khí của hắn,“Ngươi chỉ mong sao Viêm Cập thích người khác chứ gì?!”

Nguyên Hậu nghe xong lời này, vẻ mặt cứng đờ, Thanh Tuế nói ra cũng hối hận, nhìn hắn thu lại vẻ mặt vui cười, ngược lại không biết nên tiếp tục thế nào.

“Nếu nàng xem ta là người như vậy,” Nguyên Hậu rất ít khi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng trước mặt nàng,“Vậy được thôi” Nói xong xoay người đi trở về trong điện.

Thanh Tuế đứng trong ánh trăng nhàn nhạt, lòng đột nhiên ngỡ ngàng.

Lúc hừng đông, Thiên Đế phái tiên sứ tới truyền lời, ở một nơi của Đông Hải nước biển tràn ra phá hủy đi mấy ngọn núi tiên, mời Úc Mộc cùng Nguyên Hậu mau trở về Thiên Cung bàn bạc.

Thanh Tuế nhìn thấy Nguyên Hậu làm phép quá độ sắc mặt tái nhợt, không đành lòng, nhưng vẻ mặt của hắn lại lạnh nhạt, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói với nàng đã vội cùng Úc Mộc rời khỏi, khi mọi người giữ hắn ở lại hắn cũng không đồng ý, chỉ có thể rầu rĩ nhìn hắn rời đi.

Những ngày còn lại tiếp tục thi công xây dựng phủ mới của Đông Thiên Vân, điểm xuyết thêm hoa cỏ vốn là công việc của nàng, nhưng U Hà xung khắc với nàng, chỉ có Đông Thiên Vân tự mình dùng Bích Vũ Hoà thì cây cối mới có thể sống, nàng rõ ràng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, cả ngày hậm hực ít nói.

Mấy ngày này Kim Trản lại trải qua rất yên bình, tuy rằng bị Xích Lâm nhìn chằm chằm, lại không tìm đến gây hấn. Vừa mới nhẹ nhàng thở ra, Viêm Cập lại tới tìm hắn, bảo hắn nhìn hồn chân xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Từ lúc hạt châu kia nổi lên trong bàn tay Viêm Cập, Kim Trản liền nhìn ra có chuyện không ổn, không những mùi hương mất đi, ngay cả ánh sáng của linh hồn cũng ảm đạm.

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Hai ngày trước vẫn còn rất sáng, buổi sáng hôm nay đột nhiên liền như vậy.” Viêm Cập nóng lòng cũng chẳng quan tâm che giấu chuyện mình mỗi ngày đều làm bạn với hồn châu, lúc nào cũng quan sát nó.

Kim Trản quan sát kỹ càng một lúc, lại nhớ đến lời nói của Thanh Tuế,“Hồn châu này sợ là đã rời khỏi mộc khí quá lâu, ta đi mượn pháp khí của Thanh Tuế để bảo dưỡng nó xem sao.” Viêm Cập thúc giục hắn đi mau, Thanh Tuế mặt ủ mày chau cũng chẳng thèm hỏi gì mà đưa Bích Vũ Hoà cho Kim Trản, hồn châu được đặt vào trong ấm đồng quả nhiên lại phát ra ánh sáng, mùi hương cũng nồng nặc hơn, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.

“Bích Vũ Hòa ở chỗ ngươi sao?” Đột nhiên Đông Thiên Vân xuất hiện ở cửa, Kim Trản bị dọa đến mức thiếu chút làm rơi Bích Vũ Hòa xuống đất. Đông Thiên Vân nhìn hắn một cái, không biết hắn đang chột dạ cái gì,“Ta muốn trang trí dốc núi phía bắc Cửu U, lấy ra đi.” Chàng dùng cằm hất về hướng Bích Vũ Hòa.

Kim Trản chần chờ nửa ngày không đưa ra, Đông Thiên Vân chậm rãi nhăn mày,“Mùi hương gì vậy?” Ngón tay của chàng hơi cong lên, Kim Trản cảm thấy tay giống như bị thiêu nóng không giữ được Bích Vũ Hoà, lúc nhìn lại đã thấy pháp khí ở trong tay Đông Thiên Vân. Chàng lấy hồn châu trong ấm đồng ra, nhíu mày nhìn,“Đây là cái gì?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...