Chỉ Là Vì Động Tâm

Chương 2



Ánh mắt Lục Nhiên cười như không cười, thái độ dửng dưng.

Bọn họ nhìn nhau vài giây.

Dụ Hạ không nói gì, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn lại Lục Nhiên. Cô cầm sổ điểm danh lên, chậm rãi đi xuống bục giảng.

Phía sau cô vang lên tiếng bước chân.

Lục Nhiên không nhanh không chậm mà đi theo phía sau, hai người đi qua toàn bộ phòng học, đi đến hàng cuối cùng.

Dụ Hạ an tĩnh trở về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống. Cô cúi đầu, cầm lấy một quyển toán học, mở ra một trang.

Cô còn chưa có xem nhiều, một cái bóng đổ xuống sách bài tập của cô.

Dụ Hạ ngẩng đầu, thấy Lục Nhiên đứng ở trước bàn cô. Cậu cúi người về phía trước, cong môi dưới.

Lục Nhiên nhướng mày, giọng nói kéo dài: "Này, bạn ngồi cùng bàn mới."

Dụ Hạ ngây người nửa giây, bất giác rụt người lại, không hé răng.

"Đây là chỗ ngồi của tôi." Giọng nói của Lục Nhiên lười nhác, giống như chỉ là nhắc nhở cô một câu.

Dụ Hạ không nói chuyện, mím môi, đứng dậy ngồi xuống ghế bên cạnh.

Chủ nhiệm lớp an bài cô và Lục Nhiên ngồi cùng bàn.

Nhưng Dụ Hạ cũng không rõ vị trí ban đầu của cậu ở đâu, cho nên đã ngồi nhầm chỗ.

Cô có chút bất đắc dĩ, đợi lát nữa lại chuyển đồ vật sang đây.

Lục Nhiên ngồi xuống, thả lỏng người ra sau, tựa lưng vào thành ghế, chân dài vắt ngang lối đi.

Giờ học bắt đầu, giáo viên toán vào phòng học.

Dụ Hạ nghiêm túc nghe giảng bài, tập trung lực chú ý, không phân tâm.

Hai người lờ nhau theo cách này, thời gian của tiết toán rất nhanh đã trôi qua.

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên toán còn chưa có rời khỏi phòng học, trong lớp đã nháo lên nói chuyện linh tinh vụn vặt.

Giáo viên vừa mới giảng bài xong, Lục Nhiên thu hồi chân đang vắt ngang lối đi, đẩy cái bàn về phía trước. Ghế dựa cọ xát mặt đất kêu một tiếng.

Cả lớp bỗng nhiên yên lặng, tiếng nói cũng ngừng.

Lục Nhiên ung dung duỗi eo, xách áo khoác đồng phục lên, đứng dậy rời đi.

Cậu đi ra phòng học, âm thanh trong lớp liền ồn ào nhốn nháo lên.

"Nhiên ca, đợi em với." Mạnh Tử Thành chạy ra ngoài. Nghe thấy tiếng động, Lục Nhiên dừng bước.

Mạnh Tử Thành biểu tình khoa trương mà nói: "Cậu rốt cuộc cũng đi học lại rồi."

Lục Nhiên ừ một tiếng.

"Người anh em, thấy bạn ngồi cùng bàn của cậu không?" Mạnh Tử Thành dùng khuỷu tay đâm Lục Nhiên một cái: "Nghe nói thành tích siêu tốt, mới vừa làm lớp trưởng lớp chúng ta."

Mạnh Tử Thành: "Tớ cảm thấy, nói không chừng là giáo viên phái cậu ấy tới theo dõi."

"......"

Bọn họ đi đến sân thể dục, giọng nói dần nhỏ dần.

Các bạn trong lớp đi theo tốp năm tốp ba xuống sân thể dục, Dụ Hạ cũng đi cùng Lâm Chi Ngôn.

Khai giảng đã một tuần, Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn là bàn trước bàn sau, nên cũng nhanh chóng quen biết nhau.

Trong tiết thể dục, sau khi giáo viên cho các nữ sinh chạy xong vài vòng trên sân thể dục, liền vung tay lên, để các nữ sinh tản qua một bên nghỉ ngơi.

Vào những ngày nắng nóng như vậy, thân thể nữ sinh thường có tố chất không cao, bị cảm nắng là chuyện thường. Chỉ là rèn luyện trong thời gian ngắn, cũng đã có một vài nữ sinh có chút không ổn.

Nếu ông không thả người, mà còn lôi kéo các cô rèn luyện, có lẽ tiếp theo sẽ có người té xỉu.

Nữ sinh vây quanh ở dưới bóng cây, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, thời tiết quá nóng, mọi người đều chịu không nổi. Ngay sau khi giáo viên cho nghỉ ngơi, âm thanh nói chuyện cũng lớn không ít.

Dụ Hạ ngồi ở chỗ kia, thân thể của cô mảnh khảnh, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo.

Gió mùa hè mang theo hơi nóng, thổi quét những ngọn cây. Ánh nắng sáng ngời chói chang, làm cô trở nên đặc biệt trắng trẻo.

Lâm Chi Ngôn ngồi xuống bên cạnh Dụ Hạ, cô ấy nhích lại gần: "Tại sao giáo viên lại để cậu ngồi cùng bàn với Lục Nhiên?"

Dụ Hạ rũ mắt: "Ừm......" Cô cũng không biết trả lời như thế nào.

Lâm Chi Ngôn tiếp tục nói: "Hồi năm nhất tớ cũng ở lớp 6, thành tích Lục Nhiên rất tốt, nhưng cậu ấy thường xuyên trốn học đánh nhau, đi học luôn ngủ."

Trần Toàn ngồi ở cách đó không xa, cô vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Dụ Hạ và Lâm Chi Ngôn, nhanh chóng tới ngồi bên cạnh các cô.

Trần Toàn là bạn gái của Đổng Gia, tính tình cô ấy ngay thẳng, vô tư.

Quan hệ giữa cô ấy và Đổng Gia, mọi người trong lớp đều biết, bọn họ cũng không có che giấu.

Ngay khi cô ấy ngồi xuống, liền hỏi Dụ Hạ các cô: "Các cậu có muốn biết chi tiết vụ đánh nhau không?"

Lục Nhiên và Đổng Gia cũng thân thiết, lần trước cùng trường Ngũ Tạng đánh nhau Đổng Gia cũng có tham dự, Trần Toàn ít nhiều cũng nghe cậu nói qua.

Lâm Chi Ngôn trước nay luôn hứng thú với các câu chuyện bát quái, cô thúc giục với vẻ mặt vui vẻ:

"Mau nói, mau nói."

Trần Toàn dứt khoát kề sát Dụ Hạ, để sát vào nói: "Nghe nói bên Ngũ Tạng có một nữ sinh thích Lục Nhiên."

"Cuối học kỳ trước cư nhiên lại chạy đến trường chúng ta thổ lộ với Lục Nhiên."

Trần Toàn cố ý úp úp mở mở: "Cậu đoán thế nào?"

Lâm Chi Ngôn tò mò mà đến gần: "Thế nào?"

"Lục Nhiên nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, trực tiếp đi rồi." Trần Toàn nghĩ đến hình ảnh lúc đó, nhịn không được cười ra tiếng.

Lâm Chi Ngôn sửng sốt, cũng cùng cô ấy nở nụ cười: "Tớ chưa từng nghe qua việc Lục Nhiên thân thiết với con gái."

Dụ Hạ ngồi ở giữa hai người, cô yên tĩnh mà nghe, cũng không mở miệng.

Cô chỉ suy nghĩ, về sau nên hoà thuận với Lục Nhiên như thế nào.

Trần Toàn lại nói: "Lòng của nữ sinh kia nhỏ mọn, trở về liền nói với anh trai cô ta, mà anh trai cô ta là lão đại Ngũ Tạng, đương nhiên sẽ tìm Lục Nhiên tính sổ."

"Sau đó, anh ta mang theo một nhóm người, trực tiếp chặn Lục Nhiên, muốn cùng bọn họ đánh lộn."

Lâm Chi Ngôn gật đầu: "Trách không được vào ngày thi cuối kỳ, Lục Nhiên tới cũng không tới, giáo viên thậm chí còn không tìm thấy bóng dáng."

Trần Toàn: "Việc này làm đến lớn chuyện, ngay cả hiệu trưởng Ngũ Tạng cũng biết, sau đó truyền tới tai hiệu trưởng chúng ta."

"......"

Lâm Chi Ngôn nhìn về phía Dụ Hạ, nhớ tới những lời của Trần Toàn, nói: "Cậu ngồi cùng bàn với cậu ta nhất định phải cẩn thận một chút."

Dụ Hạ nghiêm túc gật gật đầu.

Lâm Chi Ngôn nhìn thoáng qua Dụ Hạ đang ngoan ngoãn gật đầu, có chút lo lắng thay cho cô. Dụ Hạ tính tình mềm mỏng, tương phản hoàn toàn với Lục Nhiên, hai người ngồi cùng bàn thật sự không có vấn đề sao?

Khi giờ học sắp kết thúc, giáo viên thể dục thổi còi: "Tập hợp."

Nữ sinh tập hợp rất nhanh chóng, chỉ chốc lát đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề. Các nam sinh nói chuyện phiếm, chậm rãi đi tới, bộ dáng một đám không quá nghiêm túc.

Lục Nhiên không nhanh không chậm mà đi về phía lớp 6, lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, là số lạ.

Lục Nhiên không bắt máy, bấm tắt điện thoại.

Không quá nửa phút, điện thoại lại vang lên. Cậu nhíu mày, bắt máy.

"Cậu đi học lại rồi à?" Là nữ sinh phiền phức của Ngũ Tạng kia.

Lúc trước không biết nữ sinh này có được số điện thoại của Lục Nhiên từ ai.

Lục Nhiên rất nhanh đã kéo cô ta vào danh sách đen, kết quả hiện tại cô ta đổi điện thoại tiếp tục gọi.

Lục Nhiên có chút không kiên nhẫn: "Cô là ai."

"Nghe nói cậu bị trường đình chỉ học, hiện tại không sao chứ?"

Lục Nhiên nheo mắt, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Liên quan rắm gì đến cô."

Giáo viên thể dục nhìn thấy Lục Nhiên đi học còn cầm điện thoại, tức khắc bực bội: "Còn chưa có tan học đâu, gọi điện thoại cái gì?"

Lục Nhiên liếc giáo viên một cái, không đem ông để vào mắt.

"Lục Nhiên, nói cậu đó." Giáo viên thể dục nói: "Bây giờ tất cả tập trung."

Lục Nhiên không chút để ý mà ừ một tiếng, nhưng không có buông điện thoại.

"Cho tôi nửa phút." Cậu nâng tay, hướng về phía giáo viên.

Giọng điệu hoàn toàn không phải là thương lượng.

Lục Nhiên đi tới đội ngũ lớp 6, cùng bọn Mạnh Tử Thành đứng ở một bên.

Chung quanh đều là học sinh, không ai nói chuyện, rất yên tĩnh.

Tuy nhiên, Lục Nhiên làm lơ ánh mắt tức giận của giáo viên, không coi ai ra gì mà tiếp tục gọi điện thoại.

"Tôi không đánh con gái."

"Tôi nhắc cho cô nhớ kỹ. Về sau thấy tôi, thì đi đường vòng."

Chờ cũng không chờ người nọ mở miệng, Lục Nhiên cúp điện thoại.

Mọi người lớp 6 đều nghe được lời Lục Nhiên nói, liếc nhìn về phía cậu.

Mạnh Tử Thành tò mò hỏi: "Ai vậy?"

"Không ai cả." Lục Nhiên nói ra một câu: "Vài ngày nữa đổi điện thoại."

......

Tiết buổi chiều cuối cùng là giờ tự học. Nhưng mà hôm nay giáo viên tiếng Anh xin nghỉ không có tới, nên thành hai tiết tự học.

Nhưng sau khi hết tiết thể dục, Lục Nhiên vẫn không có trở về.

Dụ Hạ nhìn cái bàn trống bên cạnh, cô thu hồi tầm mắt, vùi đầu làm bài tập.

Giáo viên toán đã phát bài thi, ngày mai phải nộp. Dụ Hạ nghiêm túc tính toán đề bài trên giấy nháp.

Thẳng đến khi tiếng chuông tan học vang, cái bàn kia vẫn trống không.

Dụ Hạ còn đang viết đề mục, bỗng nhiên nghe thấy giọng của chủ nhiệm lớp: "Dụ Hạ."

Cô ngẩng đầu lên, cô Thẩm hỏi một câu: "Biết bạn cùng bàn em đi đâu không?"

Dụ Hạ ngừng viết, cẩn thận suy nghĩ câu trả lời, nhẹ giọng nói: "Tiết trước là tiết thể dục, có khả năng cậu ấy ở sân thể dục."

Cô Thẩm: "Vậy em tới sân thể dục tìm một chút."

Dụ Hạ do dự vài giây, nói: "Vâng."

Thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều lắm, chỉ có mười phút. Dụ Hạ muốn đưa Lục Nhiên trở về trước khi tiết tự học bắt đầu càng sớm càng tốt. Cô chạy chậm một đường.

Ánh mặt trời có chút hanh khô, phơi trên đường của trường học. Cô vừa chạy vừa suy nghĩ.

Làm thế nào để ứng phó với thiếu niên phản nghịch.

Dụ Hạ vẫn không nghĩ ra biện pháp.

Trên sân bóng rổ có nhóm nam sinh chơi bóng. Dụ Hạ nghiêm túc tìm, không thấy bóng dáng Lục Nhiên.

Thời tiết khô nóng, bên cạnh sân thể dục là khán đài cao, Dụ Hạ nhìn một vòng, rốt cuộc cũng thấy Lục Nhiên.

Lục Nhiên ngồi một mình trên khán đài, chân dài tùy tiện duỗi thẳng, cánh tay đặt trên đầu gối, trong miệng ngậm một điếu thuốc.

Dụ Hạ thở dài, đi đến phía cậu.

Lục Nhiên nhàm chán ngồi, lúc này, tầm mắt cậu dừng một chút.

Một bóng dáng nho nhỏ đi tới phía bên này. Trời nóng như vậy, trên người cô vẫn mặc đồng phục gọn gàng, tay áo dài và cổ áo đều chỉnh tề.

Lục Nhiên hơi híp mắt, này không phải là bạn nhỏ ngồi cùng bàn với cậu sao?

Làn da Dụ Hạ rất mỏng, sau một hồi phơi nắng như vậy, liền có chút đỏ.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, tầm mắt không dời.

Cậu từ từ ngồi thẳng dậy, tay chống ra sau, nhìn cô đi tới.

Dụ Hạ đi đến bậc thang phía dưới Lục Nhiên, thân mình cô nhỏ bé, ngẩng đầu lên, nhìn cậu.

Lục Nhiên nhìn mặt cô, ánh mắt cậu lười biếng.

Dụ Hạ sửng sốt nửa giây, cô không dám lớn tiếng kêu cậu, giọng nói nghe rất mềm nhẹ: "Bạn học Lục, cậu nên trở về viết bài thi."

Dưới ảnh mặt trời, đuôi ngựa của cô cũng mềm mại buông thõng ở đó, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ.

Mái tóc đem cong quanh cái cổ trắng ngần.

Lỗ tai Dụ Hạ bị ánh mặt trời phơi đến có chút đỏ, mái tóc đen nhánh của cô nhìn rất tinh tế mềm mại.

Cô có chút quen mắt, nhưng Lục Nhiên vẫn không nhớ nổi.

Thái độ của Lục Nhiên đối với con gái cũng không tốt.

Không biết vì sao, đối mặt người này.

Hung dữ không được.

Thân thể Lục Nhiên chồm lên phía trước, kéo gần khoảng cách. Cậu ngồi đó, nhìn cô.

Đôi mắt cậu nhướng lên, khóe môi lười biếng cong lên: "Lớp trưởng nhỏ, cậu quản rất rộng."

Trong con ngươi đen nhánh mang theo chút cố chấp.

Dụ Hạ ngây người một chút, lẩm bẩm nói: "Là giáo viên bảo tớ tới."

Lục Nhiên cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, khóe miệng hơi nhếch lên, hỏi cô: "Cậu nghe lời giáo viên như vậy?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...