Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân

Chương 1: Hiện Đại



V thị, thành phố này rất lớn, thực phồn hoa.

Từng tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, u tĩnh đã được thay thế bằng ầm ĩ.

Từng cầu vượt rộng lớn, thông suốt bốn phương.

Trong một quán cà phê nào đó, một Người đàn ông một nữ ngồi đối mặt nhau.

Cô gái gọi là Thủy Tâm Như, 25 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da tuyết trắng, mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, cùng một đôi giày cao gót màu đen, có gọi là một mỹ nữ.

Người đàn ông chính là con trai ông chủ của cô, lớn hơn cô năm tuổi, mặc một thân tây trang hàng hiệu, lớn lên không soái, nhưng rất có tiền.

Lúc này, bọn họ đang ở uống cà phê, đột nhiên, người đàn ông móc từ túi áo tây trang ra một cái hộp nhỏ, sau đó mở ra,

bên trong là một chiếc nhẫn.

Lúc này người đàn ông đẩy chiếc nhẫn tới trước mặt Thủy Tâm Như, nói:

- Tâm Như, gả cho cho anh đi!

Thủy Tâm Như không đồng ý, cũng không cự tuyệt, cô chỉ là thẹn thùng mà cúi đầu.

- Tâm Như, gả cho anh được không?

Người đàn ông dùng ngữ khí khẩn cầu nói lại một lần.

Lần này Thủy Tâm Như mỉm cười vươn một bàn tay, nói:

- Giúp em đeo lên đi!

Nghe được lời này, người đàn ông biết Thủy Tâm Như đã đáp ứng lời cầu hôn của hắn, vì thế cười hì hì, vội tiến lên đeo nhẫn cho cô gái.

Mới vừa cầm nhẫn lên, điện thoại Thủy Tâm Như liền vang lên.

Cô móc di động từ trong túi áo ra nhìn một chút, trên màn hình di động hiện tên ba chữ “Quý Tây Phong”, cô nhìn người đàn ông đang cầu hôn mình kia, nói:

- Ngượng ngùng, em đi ra ngoài nghe điện thoại, anh chờ em chút.

Người đàn ông mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thủy Tâm Như thấy Người đàn ông đồng ý, liền đứng dậy đi ra bên ngoài quán cà phê, tới một chỗ tương đối hẻo lánh, sau đó ấn nút nghe

Ấn phím, dán lỗ tai, cô liền mắng:

- Quý Tây Phong, chúng ta đã chia tay, hiện tại tôi đã có bạn trai, anh không cần gọi điện thoại dây dưa với tôi, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rầy.

Nói xong, cô liền cúp điện thoại, sau đó đi vào quán cà phê, lại không biết rằng Quý Tây Phong ở đầu bên kia điện thoại liền, đang đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm cô.

Quán cà phê dùng cửa thủy tinh trong suốt, nhất cử nhất động của Thủy Tâm Như cùng người đàn ông kia, Quý Tây Phong đều thấy rõ ràng.

Lúc này Quý Tây Phong nhét di động vào túi, sau đó tức giận đến nắm chặt tay. Trong không gian vang lên âm thanh "răng rắc", cùng lời nói:

- Tâm Như, em chia tay, là bởi vì hắn?

Quý Tây Phong cao tầm 1 mét 8 mấy, không mập không gầy, có một đôi mắt đôi linh hoạt đa trí, sống mũi cao thẳng tắp, thoạt nhìn anh tuấn hiên ngang, tiêu sái bất phàm.

Hắn lớn hơn thủy tâm một tuổi, cùng thủy tâm chơi thân như từ nhỏ đến lớn, bọn họ là bạn tốt, cũng là một đôi.

Hắn cùng Thủy Tâm Như đã yêu nhau 5 năm, nhưng lại bởi vì công việc bất đồng, không thể làm chung một nơi, cho nên bình thường hắn nói chuyện di động với cô, chỉ có ngày nghỉ mới đến V thị, gặp Thủy Tâm Như.

Nửa năm trước, Thủy Tâm Như gọi điện thoại cho hắn, nói hắn mua nhà mua xe cưới cô, hắn nói hắn tạm thời không đủ tiền mua nhà mua xe, nói cô chờ hắn thêm mấy năm.

Cho nên cô sinh khí, đã nói với hắn:

- Nếu anh không cưới tôi, sẽ có người khác cưới tôi.

Hắn sợ tới mức vội vàng đi mua xe mua nhà, ai ngờ hắn vừa định đem xe cùng nhà tới lấy lòng, cô lại nói chia tay với hắn, mà hắn còn tưởng cô nói giỡn, ai ngờ lại là nghiêm túc.

Bọn họ bởi vì chuyện này, mà nháo vài trận trong di động, đã hơn một tháng.

Hôm nay, hắn đi tới V thị, nhìn thấy cô cùng người đàn ông nhân khác ngồi trong quán cà phê, cô còn đồng ý nhẫn cầu hôn của người đàn ông kia.

Lúc này hắn mới biết được nguyên nhân cô chia tay hắn là bởi vì người đàn ông nhân kia.

Thủy Tâm Như vào quán cà phê, sau đó đi đến trước mặt người đàn ông mới cầu hôn cô, nói:

- Em có chút mệt, muốn trở về nghỉ ngơi.

- Anh đưa em trở về.

Người đàn ông nói xong, liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, sau đó cùng Tâm Như đi ra ngoài cửa.

Sau khi bọn họ rời khỏi, đi đến chỗ đỗ xe, người đàn ông khởi động xe, đưa Thủy Tâm Như về nhà, nhưng bọn họ lại không biết, phía sau có một chiếc bảo mã (BMW) màu trắng theo dõi bọn họ.

Hồi lâu, người đàn ông kia dừng xe trước cửa nhà Thủy Tâm Như , để cô xuống xe.

Thủy Tâm Như xuống xe, sau đó vẫy tay với người trên xe, nói:

- Tạm biệt.

- Tạm biệt.

Người đàn ông nói xong liền lái xe rời đi.

Người đàn ông đi rồi, Thủy Tâm Như xoay người đi đến cửa nhà, sau đó móc chìa khóa, mới vừa tra chìa khóa vào ổ, liền thấy trước mắt tối sầm.

Đánh ngất cô đúng là Quý Tây Phong.

Lúc Thủy Tâm Như tỉnh lại, cô đang nằm trên giường mình, tay chân đều bị trói lại bằng dây thừng, bên cạnh còn ngồi một người, người này là Quý Tây Phong.

Thủy Tâm Như nhìn thấy Quý Tây Phong, liền giật mình, vì thế vừa một bên giãy giụa, vừa một hung hăng nói Quý Tây Phong:

- Quý Tây Phong, anh điên rồi? Mau thả tôi ra.

- Vì sao muốn chia tay? Có phải bởi vì người đàn ông vừa rồi hay không?

Quý Tây Phong cả giận nói.

- Đúng.

Thủy Tâm Như thẳng thắn thừa nhận.

- Vì cái gì?

Quý Tây Phong vẻ mặt bi thương nói:

- Anh đã mua nhà mua xe.

- Tôi muốn chính là biệt thự, căn nhà second-hand kia, tặng tôi, tôi cũng không cần.

Thủy Tâm Như cả giận nói:

- Còn có, anh còn bao nhiêu tiền?

- Anh…… Anh vừa mới mua xe mua nhà, nào còn tiền tiết kiệm? Bất quá em yên tâm, em muốn gì, tương lai anh đều mua cho em.

- Làm ơn, hiện tại anh còn chưa mua được cho tôi? Tương lai tôi gả cho anh, sinh con cho anh, đến lúc đó anh chỉ biết mua đồ cho con, tôi muốn cái gì, chắc chắn anh cũng sẽ không cho tôi mua.

Thủy Tâm Như xem thường Quý Tây Phong, cố ý nói những lời này để châm chọc hắn, cười nhạo hắn.

- Cái em muốn, hiện giờ anh không cho được, vậy hắn cho em nổi sao?

Quý Tây Phong cả giận nói.

- Hắn là con trai ông chủ công ty tôi, nhà hắn có vài căn biệt thự, xe cũng có vài chiếc, tiền tiết kiệm trên trăm triệu, tôi muốn cái gì hắn cũng có thể cho. Vừa rồi hắn đã cầu hôn tôi, tôi cũng đã đồng ý.

Thủy Tâm Như nói:

- Quý Tây Phong, tôi là dạng phụ nữ thấy tiền sáng mắt, chúng ta

căn bản không thích hợp, anh quên tôi đi. Tôi tin anh tìm được một người phụ nữ thích hợp với anh.

Nghe đến đây, Quý Tây Phong kích động nói:

- Tâm Như, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ở bên nhau, yêu nhau cũng đã 5 năm, chẳng lẽ ở trong lòng em, tình yêu là dùng tiền tài để cân nhắc sao?

- Tôi nói Quý Tây Phong, anh cũng quá ngây thơ rồi. Hiện tại có người phụ nữ nào không thích kẻ có tiền? Ai nguyện ý cùng một cái người nghèo ở bên nhau?

Thủy Tâm Như nói.

- Tâm Như, anh biết em thích tiền, anh cũng đang nỗ lực kiếm tiền, tin tưởng có một ngày, anh cũng có thể trở thành một người có tiền, nhưng anh cần em, đừng rời khỏi anh được không? Coi như anh cầu xin em.

Quý Tây Phong dùng ngữ khí khẩn cầu nói.

- Quý Tây Phong, tôi nói không rõ sao? Tôi đã không còn thích anh, hiện tại người tôi thích là hắn, tôi chỉ muốn ở bên hắn, cầu xin anh buông tha tôi đi!

Quý Tây Phong tức giận nắm chặt nắm tay, sau đó lại buông nắm tay ra, hỏi:

- Em nói em thích hắn, vậy hắn thích em sao?

Thủy Tâm Như nói:

- Hắn đương nhiên thích tôi, hắn đã cầu hôn tôi, chúng tôi sắp kết hôn.

Quý Tây Phong nói:

- Vậy nếu anh chạm vào em, hắn còn thích em sao?

- Anh có ý gì?

Thủy Tâm Như kinh hoảng nói.

- Ý anh là nếu hôm nay anh chạm vào em, hắn còn sẽ thích em sao?

Quý Tây Phong nói duỗi tay đụng vào mặt, tai, cổ, bộ ngực, cái mông, chân của Thủy Tâm Như.

- Quý Tây Phong, anh xằng bậy, cầu xin anh đừng xằng bậy.

Thủy Tâm Như sợ tới mức sắp khóc.

- Em là bạn gái của anh, chạm vào em hẳn là đương nhiên, sao có thể là xằng bậy?

Quý Tây Phong phẫn nộ nói.

- Chúng ta đã chia tay, tôi đã không còn bạn gái anh.

Thủy Tâm Như khóc lóc nói.

- 5 năm trước, chính miệng em nói với anh, nói em thích anh, anh mới ở bên em. Nửa năm trước, chính miệng em nói muốn anh mua nhà, mua xe cưới em, anh mới mua nhà mua xe. Hiện tại em lại nói chia tay, xin hỏi em coi anh là cái gì?

Quý Tây Phong càng nói càng tức giận.

- Tôi biết tôi có lỗi với anh, nhưng tôi thật sự đã không còn yêu anh, tình cảm không thể miễn cưỡng, cầu xin anh buông tha cho tôi được không?

Thủy Tâm Như khóc lóc nói.

Nghe được lời này, Quý Tây Phong biết tình cảm của hắn cùng Thủy Tâm Như không thể trở lại lúc ban đầu, nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng bị đá như vậy, cho nên nói:

- Anh biết em đã không còn yêu anh, cho dù anh miễn cưỡng cũng không thể chiếm được trái tim em, nhưng anh có thể chiếm thân thể em.

Nói xong, hắn lên giường, đè lên người cô, sau đó cưỡng hôn.

Thủy Tâm Như khóc lóc cầu xin:

- Không cần, không cần, cầu xin anh buông tha cho tôi, xin anh, không cần……

Mặc kệ Thủy Tâm Như xin tha như thế nào, Quý Tây Phong cũng không chịu buông tha. Hắn vừa ở cưỡng hôn Thủy Tâm Như, còn xé rách quần áo Thủy Tâm Như.

Giờ này khắc này Thủy Tâm Như biết xin tha không dùng được, cho nên tròng mắt chuyển động, nghĩ tới một biện pháp, vì thế nhỏ giọng nói:

- Tây Phong, em yêu anh, em muốn gả cho anh.

Nghe được lời này, Quý Tây Phong dừng lại hành động, sau đó ngồi dậy khỏi thân thể Thủy Tâm Như, hơn nữa nói:

- Em nói cái?

- Em nói em yêu anh, muốn gả cho anh.

Thủy Tâm Như lại nói lần một lần nữa.

Quý Tây Phong nghi hoặc nói:

- Em nói thật? Không phải là gạt anh đi!

Thủy Tâm Như nói:

- Em nói là thật sự, em sẽ không lừa gạt anh, nếu anh không tin, chúng ta hiện tại đi đăng ký kết hôn, bất quá anh phải thả em ra trước.

Quý Tây Phong nói:

- Được, chúng ta đây hiện tại liền đi làm đăng ký kết hôn.

Nói xong, hắn liền nhanh chóng cởi trói cho Thủy Tâm Như, rồi đỡ cô ngồi dậy.

Thủy Tâm Như ngồi dậy, thầm nghĩ: phải nghĩ biện pháp để hắn rời khỏi đây.

Trong lòng nghĩ vậy, đột nhiên cô thấy được trên bàn có một rổ trái cây, bên cạnh còn một con dao gọt hoa quả, lại thầm nghĩ: Hắn yêu cô như vậy, khẳng định sợ cô tìm cái chết, nếu cô dùng cái chết uy hiếp hắn rời đi, hắn khẳng định sẽ ngoan ngoãn rời đi.

Nghĩ đến đây, Thủy Tâm Như nhìn Quý Tây Phong nói:

- Phong đại ca, quần áo của em đều bị anh xé rách rồi, em muốn thay quần áo.

Quý Tây Phong vừa nghe, nói một cái "được", sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Thủy Tâm Như, giống như tính toán coi cô thay quần áo, cái này làm Thủy Tâm Như có chút ngượng ngùng, liền nói:

- Phong đại ca, anh quay đầu đi, em muốn thay quần áo.

Giờ phút này Quý Tây Phong nhìn Thủy Tâm Như đến si mê, đột nhiên nghe được Thủy Tâm Như nói, hắn vội vàng nói "được", sau đó quay đầu đi, đưa lưng về phía Thủy Tâm Như.

Thấy Quý Tây Phong xoay người, Thủy Tâm Như trộm xuống giường đi đến cái bàn, cầm lấy dao gọt hoa quả đặt lên cổ, nói:

- Quý Tây Phong, tôi muốn anh lập tức rời khỏi nơi này, nếu không tôi liền chết cho anh xem.

Quý Tây Phong vừa nghe, vội vàng xoay người nói:

- Tâm Như, em làm gì?

- Tôi muốn anh rời khỏi đây, lập tức rời khỏi đây, từ nay về sau không cần qua đây, cũng không cần quấy rầy cuộc sống của tôi, nếu không tôi liền chết trước mặt anh.

Thủy Tâm Như ra lệnh nói.

- Em điên rồi sao?

Quý Tây Phong phóng tới trước mặt cô, duỗi tay đoạt lấy dao gọt hoa quả trong tay Thủy Tâm Như.

Thủy Tâm Như không cho Quý Tây Phong đoạt, vì thế cùng Quý Tây Phong xô xô đẩy đẩy, không cẩn thận lực đạo, con dao cắm vào ngực Quý Tây Phong.

Quý Tây Phong nháy mắt ngã xuống đất, không có phản ứng.

Thủy Tâm Như sợ tới mức ngồi bệt xuống, sau đó loạng choạng bò tới gần thân thể Quý Tây Phong, khóc hô:

- Quý Tây Phong, Quý Tây Phong, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi, Quý Tây Phong……

Gọi một hồi, Quý Tây Phong cũng không trả lời, sau đó cô đem ngón tay đặt dưới mũi hắn, phát hiện Quý Tây Phong đã không còn thở, cô sợ tới mức lui về sau vài cái, nói:

- Hắn đã chết? Hắn đã chết? Phải báo cảnh sát, phải báo cảnh sát.

Nói xong, cô liền tìm kiếm di động trong túi, đang muốn gọi điện thoại báo án, lại tựa hồ nghĩ tới cái gì? Sau đó nói tiếp:

- Không được,không thể báo án, nếu báo án, mình sẽ ngồi tù. Một cô gái, một khi ngồi tù, cả đời liền xong rồi, cho nên không thể báo án, không thể báo án. Hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

Nói đến đây, cô đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, sau đó cô lại nói:

- Nếu không trộm đem hắn đi chôn, sau đó xóa số của hắn, nếu người nhà hắn hỏi, mình liền nói mình không biết không phải được rồi sao? Đúng, mình liền nói là không biết, cái gì cũng không biết.

Thủy Tâm Như rút dao gọt hoa quả trên người Quý Tây Phong ra, sau đó lau toàn bộ vết máu trên người Quý Tây Phong cùng trên mặt đất, lại kéo hắn lên xe, dùng vải đắp lên, sau đó lái xe đến một nơi hoang vu dã ngoại, cô xuống xe, tìm một chỗ trống, bắt đầu đào một cái hố, rất lâu sau mới trở lại xe, đưa Quý Tây Phong đến hố, thả người xuống hố rồi chôn, lúc sau cô lái xe trở về.

Giờ phút này cô vừa lái xe, vừa nhớ lại hình ảnh mình cùng Quý Tây Phong cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau xem phim, cùng nhau du lịch, cùng nhau ăn kem, cùng nhau chơi ném tuyết……

Cứ như vậy một bên lái xe, một bên nhớ lại kỷ niệm cô cùng Quý Tây Phong ở bên nhau, cứ vậy khóc lên, cứ khóc

rồi nói:

- Phong đại ca, anh không thể chết được, anh không thể chết được, phong đại ca……

Cô cứ khóc lóc nói một hồi, sau đó lái xe quay lại chỗ mộ Quý Tây Phong, sau đó cô xuống xe, bổ nhào quỳ xuống bên cạnh phần mồ Quý Tây Phong, ôm lấy phần mộ mà khóc:

- Phong đại ca, anh không thể chết được, phong đại ca, anh không thể chết được, Tây Phong, Tây Phong……

Cô khóc đến thương tâm muốn chết, khóc đến trời đất u ám, khóc đến chết đi sống lại, chỉ khóc lóc không ngừng, đến một hơi không thở được, cứ thế khóc, rồi cứ thế chết đi.

Cả người cũng ngã xuống cạnh phần mộ.
Chương tiếp
Loading...