Chỉ Muốn Làm Phu Nhân Tướng Quân

Chương 10: Bắt Gian



Sáng sớm ngày thứ hai.

Lưu Niên vương phủ.

Trong phòng Lưu Niên vương, Phùng Duyên Hải vừa mới giúp Lưu Niên vương mặc xong quần áo, sau đó đi theo hắn ra cửa, mới vừa ra tới cửa đã nhìn thấy Triều Tịch, bộ dáng giơ tay phải định gõ cửa, vì thế Phùng Duyên Hải hô một tiếng:

- Triều Tịch cô nương.

Lúc này, Triều Tịch thả tay xuống, đối lưu năm vương hô một tiếng “Vương gia”.

- Sáng tinh mơ, ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?

Lưu Niên vương hỏi Triều Tịch.

- Buổi chiều hôm qua Tâm Như tỷ tỷ đi ra ngoài, ngài có biết không?

Triều Tịch không đáp mà hỏi ngược lại.

- Biết, làm sao vậy?

Lưu Niên vương hỏi ngược lại.

- Ngài biết??? Vậy nàng có nói với ngài là nàng đi nơi nào hay không?

Triều Tịch hỏi ngược lại.

- A Phàm cô nương đã nói với bổn vương, nói nàng nhớ ma ma cho nên hồi thanh lâu vấn an ma ma.

Lưu Niên vương trả lời.

Hôm qua A Phàm đem tin đưa đến phủ tướng quân, sau đó nàng trở về Lưu Niên vương phủ, nhưng nàng mới vừa trở lại vương phủ thì gặp được Lưu Niên vương, hắn hỏi nàng Thủy Tâm Như đi nơi nào, nàng không dám nói Thủy Tâm Như đi hẹn đại tướng quân, cho nên lừa gạt Lưu Niên vương, nói Thủy Tâm Như nhớ ma ma, cho nên hồi thanh lâu vấn an ma ma.

- Nàng là lừa ngài, nàng căn bản không đi thanh lâu.

Triều Tịch nói.

- Ngươi nói cái gì? Nàng không đi thanh lâu? Vậy nàng đi đâu?

Lưu Niên vương hỏi.

Lúc này Triều Tịch đi đến trước mặt Lưu Niên vương, sau đó ghé sát ở bên tai Lưu Niên vương đem sự tình nàng ta nhìn từ đầu đến đuôi nói một lần.

Lưu Niên vương biết chân tướng liền tức giận đến mặt mũi trắng bệch, chỉ kém không hộc máu, sau đó hắn phân phó Phùng Duyên Hải:

- Phùng Duyên Hải, chuẩn bị xe ngựa cho cho bổn vương, bổn vương muốn đi khách điếm Tưởng Nguyệt.

- Vâng.

Phùng Duyên Hải lên tiếng, liền đi chuẩn bị xe ngựa.

—————————————————————————

Phố Hồng Nhan, khách điếm Tưởng Nguyệt.

Trong phòng Thủy Tâm Như dừng chân, Thủy Tâm Như cùng Túy Tây Phong đều đang nằm ở trên giường.

Đột nhiên, Thủy Tâm Như xoay người một cái, đẩy một chân Túy Tây Phong đang gác trên người nàng xuống.

Túy Tây Phong bị cái xoay người này của Thủy Tâm Như làm bừng tỉnh, sau đó hắn nghiêng đầu thấy Thủy Tâm Như ở một bên. Biết người nằm bên cạnh mình là Thủy Tâm Như, mà không phải Vân Yên công chúa, hắn sợ tới mức la lên một tiếng “A”!!! Hơn nữa từ trên giường lăn xuống mặt đất, ngay cả chăn cũng rơi trên mặt đất.

Thủy Tâm Như bị động tác cùng một tiếng quỷ khóc sói gào của hắn làm bừng tỉnh, hơn nữa từ trên giường ngồi dậy, nói:

- Sáng tinh mơ, huynh kêu cái gì mà kêu? Người khác còn tưởng rằng giết heo đâu!

- Sao…… sao lại là cô?

Túy Tây Phong cả kinh, nói chuyện cũng không rõ lời.

- Như thế nào không phải ta.

Thủy Tâm Như vẻ mặt không cao hứng nói:

- Từ hôm qua đến bây giờ vẫn luôn là ta.

- Không có khả năng, tối hôm qua rõ ràng là Vân Yên.

Túy Tây Phong nói.

- Cái gì Vân Yên, Vân Yên công chúa vẫn luôn ở trong cung. Từ hôm qua đến bây giờ vẫn luôn là ta bồi ở cạnh huynh.

Thủy Tâm Như nói:

- Ta nói Phong tướng quân, đêm qua huynh còn ôn nhu với ta như vậy, như thế nào sáng nay liền làm ra vẻ không quen biết nhân gia.

- Không có khả năng, không có khả năng, ta sao có thể sẽ lên giường với cô, không có khả năng, đêm qua rõ ràng là Vân Yên, sao có thể sẽ là cô?

Túy Tây Phong tê liệt ngồi dưới đất, cả người tựa như choáng váng, vẫn luôn lặp lại lời nói như vậy.

Thủy Tâm Như thấy Túy Tây Phong vẫn luôn không tin người tối hôm qua là nàng, cho nên nàng tức giận đến mức cầm chiếc khăn tay có vết máu trên giường kia, ném lên trên mặt đất, hơn nữa cả giận nói:

- Túy Tây Phong, huynh hỗn đản, huynh ngủ với ta thế nhưng không thừa nhận, huynh không phải nam nhân, ta khinh thường huynh.

Vừa dứt lời, “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người đá văng, là Lưu Niên vương.

Lưu Niên vương đá văng cửa, sau đó hùng hổ đi vào.

Tiến vào, nhìn thấy Túy Tây Phong quần áo xộc xệch mà ngồi bệt dưới đất, lại nhìn đến Thủy Tâm Như quần áo không nghiêm chỉnh ngồi trên giường, còn nhìn thấy khối khăn tay có vết máu trên mặt đất kia , hắn tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

Lúc này, Thủy Tâm Như cùng Túy Tây Phong cũng thấy được Lưu Niên vương, Thủy Tâm Như sợ tới mức vội vàng xuống giường, quỳ hai đầu gối trên mặt đất, hơn nữa hô một tiếng “Vương gia”.

Cùng lúc đó, Túy Tây Phong cũng quỳ hai đầu gối xuống đất, hô một tiếng “Vương gia”.

Lúc này Lưu Niên vương đi đến trước mặt bọn họ, đầu tiên là cho bọn hắn một người một bạt tai, sau đó mắng:

- Các ngươi một người là bằng hưu của bổn vương, một người là bổn vương vị hôn thê, nhưng các ngươi cư nhiên lại làm ra loại việc cẩu thả này sau lưng bổn vương, các ngươi làm ta thật thất vọng.

- Vương gia, mạt tướng tội đáng chết vạn lần, thỉnh Vương gia trách phạt.

Túy Tây Phong nói đem cái trán dán lên trên mặt đất.

- Vương gia, là Tâm Như có lỗi với ngài, thỉnh ngài trách phạt.

Thủy Tâm Như nói xong, cũng cúi người đem cái trán dán trên mặt đất.

- Trách phạt?” Lưu Niên vương ha ha cười vài tiếng, sau đó cầm thanh kiếm dựa trên án kỉ ở mép giường tới, rút ra, đặt trên cổ Túy Tây Phong, lại nói:

- Các ngươi là hai người không biết xấu hổ, để bổn vương phải cõng việc cẩu thả này trên lưng, liền tính bổn vương giết các ngươi cũng không thể giải mối hận trong lòng.

Nghe được lời này, Thủy Tâm Như khóc lóc xin tha nói:

- Vương gia, là Tâm Như câu dẫn Phong tướng quân, là Tâm Như không biết xấu hổ, Tâm Như có lỗi với ngài, muốn chám muốn giết thì ngài giết Tâm Như đi! Xin ngài thả cho Phong tướng quân một đường sống.

Nghe được thủy tâm xin tha cho Túy Tây Phong như thế, Lưu Niên vương càng thêm thương tâm, càng thêm tức giận, sau đó hắn ngồi xổm xuống, đối mặt với Túy Tây Phong nói:

- Túy Tây Phong, người bổn vương yêu, cư nhiên cầu xin bổn vương thả ngươi, xem ra nàng là thật sự yêu ngươi.

Nói đến đây, hắn đứng dậy cười vài tiếng, lại nói:

- Nàng thật sự yêu ngươi.

Nói xong, hắn vứt kiêm trên mặt đất "keng" một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài cửa, hơn nữa trong miệng còn không ngừng nói:

- Nàng yêu ngươi, nàng yêu ngươi……

Túy Tây Phong cùng Lưu Niên vương từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bọn họ quan hệ rất tốt, tựa như thân huynh đệ, cho nên Túy Tây Phong rất hiểu Lưu Niên vương, hắn biết Lưu Niên vương là người si tình, hắn biết lần này hắn thật sự đã thương tổn vương gia, liền tính lần này là ngoài ý muốn, không phải hắn cố ý, nhưng cho dù là cố ý hay không, sự thật vẫn là hắn đã ngủ với vị hôn thê của vương gia.

Túy Tây Phong thấy Lưu Niên vương thương tâm rời đi, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, bởi vì hắn biết Lưu Niên vương vừa đi, tình bằng hữu giữa bọn họ coi như chấm hết, nhưng hắn rất muốn vãn hồi phân hữu nghị này, cho nên hắn ngẩng đầu, hướng tới ngoài cửa hô:

- Vương gia, Vương gia, đều là mạt tướng sai, ngài giết mạt tướng đi! Vương gia……

Thủy Tâm Như thấy Túy Tây Phong vẫn luôn gọi không ngừng, vì thế nàng mới đến gần Túy Tây Phong một ít, sau đó nhẹ giọng nói:

- Phong tướng quân, vương gia hắn đã đi rồi, chúng ta vẫn là đứng lên trước đi! Không cần luôn quỳ như vậy.

Nàng vừa dứt lời, Túy Tây Phong liền cho nàng một bạt tai, hơn nữa mắng:

- Tiện nhân, cách bản tướng quân xa một chút.

Thủy Tâm Như bị đánh đến mức ngã trên mặt đất, khóe miệng cũng rỉ máu, sau đó nàng nâng thân mình lên, che lại bị đánh đến khuôn mặt, trừng mắt nhìn Túy Tây Phong, một câu cũng không nói.

Lúc này Túy Tây Phong liền xách vạt áo trước ngực, xách cả người nàng lên, hung tợn nói:

- Ngươi trừng cái gì mà trừng? Đừng tưởng rằng đã ngủ cùng bản tướng quân thì có thể trở thành nữ nhân của bản tướng quân. Ta nói cho ngươi biết, nữ nhân của bản tướng quân chỉ có một, chính là Vân Yên công chúa. Mà ngươi, chỉ có thể là một nữ tử thanh lâu bị nam nhân chơi.

Hắn nói xong, liền ném nàng trên mặt đất, nàng bị đẩy, lần nữa bò trên mặt đất.

Túy Tây Phong đẩy nàng xong, sau đó nhặt kiếm trên mặt đất lên, đứng dậy cầm lấy vỏ kiếm trên án kỉ, cắm kiếm vào vỏ, lúc sau liền đi ra ngoài, ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ để lại cho nàng cái ót, một mình ở trong phòng trống rỗng khóc thút thít.

Thủy Tâm Như khóc hồi lâu, liền rời khỏi khách điếm. Giờ phút này Thủy Tâm Như một mình đi trên đường Hồng Nhan, cô cũng muốn trở về Lưu Niên vương phủ, nhưng lại cảm thấy không có mặt mũi trở về, cho nên nàng đi thanh lâu, rốt cuộc thanh lâu vốn là nơi nàng nên ở.

——————————————————————————

Lưu Niên vương từ khách điếm Tưởng Nguyệt ra, liền trở về vương phủ.

Giờ phút này, hắn đang ở trong phòng của mình, tay cầm bầu rượu, nốc từng chút từng chút.

Phùng Duyên Hải đứng ở một bên, không biết vì sao Lưu Niên vương đi một chuyến đến khách điếm Tưởng Nguyệt, trở về liền ưu thương thành như vậy, vì thế đành tiến tới hỏi:

- Vương gia, ngài làm sao vậy? Vì sao đi ra ngoài một chuyến, trở về liền không vui thành ra như vậy? Có phải gặp được chuyện gì hay không?

Lưu Niên vương tựa như không nghe thấy, tiếp tục uống rượu.

Phùng Duyên Hải thấy Vương gia không trả lời, lại hỏi:

- Vương gia, ngài rốt cuộc làm sao vậy? Ai chọc ngài không vui?

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng nói:

- Là ta.

Tiếp theo liền nhìn thấy Túy Tây Phong đi đến.

Túy Tây Phong từ khách điếm Tưởng Nguyệt ra tới, không có hồi phủ tướng quân, mà trực tiếp đi tới Lưu Niên vương phủ.

- Là ta chọc Vương gia ngươi không vui.

Túy Tây Phong một bên đi đến trước mặt Lưu Niên vương, một bên trả lời Phùng Duyên Hải nói.

Nghe được lời này, Phùng Duyên Hải không nói gì nữa, bởi vì hắn biết đây chuyện giữa tướng quân cùng Vương gia, một hạ nhân như hắn không quản được, cũng không có tư cách quản.

Lúc này Lưu Niên vương ngưng uống rượu, hai mắt nhìn chăm chú Túy Tây Phong, lạnh lùng nói:

- Túy Tây Phong, ngươi có phải đến nhầm nơi hay không, nơi này là vương phủ, không phải phủ tướng quân.

Túy Tây Phong quỳ gối xuống, nói:

- Vương gia, mạt tướng thực có lỗi với ngài, thỉnh Vương gia ban cái chết.

- Phong tướng quân nói quá lời, bổn vương lại không phải quốc quân, nào có quyền ban chết cho ngươi?

Trong lời nói của Lưu Niên vương mang đao mang kiếm, lạnh lùng nói.

Túy Tây Phong nói:

- Vương gia nếu không có quyền ban cái chết cho mạt tướng, vậy để mạt tướng tự mình tới.

Túy Tây Phong chưa nói hết câu, liền rút kiếm trong tay ra khỏi vỏ, đặt lên cổ chính mình, mắt thấy đao sắp cứa lên trên cổ, Lưu Niên vương nói một tiếng:

- Dừng tay.

Nghe được hai chữ “Dừng tay”, Túy Tây Phong dừng lại động tác cắt cổ.

- Túy Tây Phong, ngươi chính là trọng thần của quốc quân, nếu chết ở trong phủ bổn vương, bổn vương không thể ăn nói với quốc quân.

Lưu Niên vương nói xong lại uống một ngụm rượu.

Lúc này Túy Tây Phong nói:

- Vương gia, chuyện đó mạt tướng thật sự không phải cố ý, là tiện nhân Thủy Tâm Như hạ dược mạt tướng, mới làm mạt tướng……

Không đợi Túy Tây Phong nói hết lời, Lưu Niên vương liền đánh gãy:

- Đủ rồi, mặc kệ ngươi có phải cố ý hay không, hiện tại bổn vương đều không muốn thấy mặt ngươi.

- Vương gia……

Túy Tây Phong còn muốn nói cái gì, Lưu Niên vương liền ném bầu rượu xuống đất vỡ tan, hơn nữa hung nói:

- Cút!

Lúc này Túy Tây Phong đành đem những lời chưa nói xong nuốt vào trong bụng, sau đó từ trên mặt đất đứng dậy, xoay người, thương tâm rời đi.

Túy Tây Phong rời đi sau, Phùng Duyên Hải hỏi Lưu Niên vương:

- Vương gia, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Ngài cùng Phong tướng quân không phải bằng hữu sao? Hai người làm sao vậy?

- Bằng hữu?

Lưu Niên vương cười lạnh vài tiếng, lại nói:

- Bổn vương coi hắn là bằng hữu, nhưng hắn thì sao? Thế nhưng ngủ với nữ nhân của bổn vương.

Phùng Duyên Hải vừa nghe, cả kinh nói:

- Sao có thể? Phong tướng quân làm người trung hậu thành thật, sao có thể làm ra loại chuyện đê tiện vô sỉ này? Hắn mới vừa

rồi cũng nói, là Thủy cô nương hạ dược hắn, cho nên chuyện này không thể trách hắn, muốn trách chỉ có thể trách Thủy cô nương không biết liêm sỉ.

Phùng Duyên Hải vừa dứt lời, Lưu Niên vương liền dùng ánh mắt hung tợn mà nhìn hắn.

Lúc này Phùng Duyên Hải sợ tới mức cúi đầu, không dám nhìn Lưu Niên vương.

Một lát sau, Lưu Niên vương hỏi Phùng Duyên Hải:

- Phùng Duyên Hải, ngươi có biết hắc ám môn?

- Hắc ám môn??? - Phùng Duyên Hải nói - Tiểu nhân nghe nói qua, người nơi đó chuyên môn thay người khác làm việc. Việc bọn họ làm không phải chuyện tốt, ngài hỏi cái này để làm gì?

- Bổn vương hỏi cái này, là ngươi mang theo bạc đi hắc ám môn, bổn vương muốn giết một người.

Lưu Niên vương nói.

- Cái gì??? Ngài muốn giết người?

Phùng Duyên Hải cả kinh nói.

- Đúng.

Lưu Niên vương nói.

- Vậy người ngài muốn giết là ai?

Phùng Duyên Hải hỏi.

- Túy, Tây, Phong.

Ba chữ như được rít qua kẽ răng.

- Cái gì??? Ngài muốn giết Phong tướng quân?

Phùng Duyên Hải cả kinh nói.

- Như thế nào? Chẳng lẽ bổn vương không thể giết hắn?

Lưu Niên vương dùng ánh mắt nghiêm khắc, trừng mắt nhìn Phùng Duyên Hải.

- Vương gia, nếu là người khác, ngài có thể giết, nhưng là Phong tướng quân, ngài không thể giết.

Phùng Duyên Hải nói

- Vừa rồi ngài cũng nói, Phong tướng quân là trọng thần của quốc quân, ngài giết tướng quân chẳng khác nào chạm vào uy nghiêm của quốc quân. Lúc nãy Phong tướng quân tự vẫn ở trước mặt ngài, ngài đã ngăn cản, nhưng vì sao hiện tại lại muốn giết hắn?

- Bổn vương đương nhiên biết quốc quân coi trọng hắn, cũng biết bản thân không thể giết hắn, nhưng bổn vương không thể giết, không đại biểu người khác không thể giết.

Lưu Niên vương nghiêm túc nói:

- Ý tứ của bổn vương, ngươi chẳng lẽ còn không rõ?

- Tiểu nhân minh bạch ý tứ của ngài, chính là……

Phùng Duyên Hải nói đến đây liền dừng lại.

- Chính là cái gì?

Lưu Niên vương hỏi.

- Chính là ngài và hắn là bằng hữu, ngài chẳng lẽ thật sự vì một nữ nhân mà trở mặt thành thù với hắn sao?

Phùng Duyên Hải nói.

- Ta nói Phùng Duyên Hải, ngươi là người của bổn vương, hay là người của hắn? Vì sao vẫn luôn nói chuyện giúp hắn?

Lưu Niên vương không cao hứng nói.

- Tiểu nhân…… Tiểu nhân đương nhiên là người của ngài.

Phùng Duyên Hải sợ tới mức nói lắp bắp.

- Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi.

Lưu Niên vương nghiêm túc nói.

- Vâng, tiểu nhân liền đi.

Phùng Duyên Hải nói xong, xoay người đi ra ngoài cửa.

Lúc này Phùng Duyên Hải vừa đi, vừa nói ở trong lòng: Vương gia thế nhưng lại vì một nữ nhân mà muốn giết Phong tướng quân, không được, chuyện này phải cấp báo cho quốc quân.

Hắn ở trong lòng nói đến đây, bước chân liền nhanh hơn, chỉ chốc lát sau liền đi ra khỏi Lưu Niên vương phủ. Hắn rời khỏi Lưu Niên vương phủ, sau đó không có đi hắc ám môn, mà là đi gặp quốc quân.
Chương trước Chương tiếp
Loading...