Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 100: Mất trí nhớ



Lê Thải Nhi tránh khỏi Lê trung, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Long Phụng Ngọc, nàng nhẹ nhàng hạ bái nói lời cảm ơn với ân nhân đã cứu mạng mình: “ Công tử, đa tạ ân cứu mạng của chàng.”

Công tử?

Trong lòng Long Phụng Ngọc cả kinh. Thải Nhi sao vậy? Sao nàng lại gọi hắn là công tử? Chẳng lẽ nàng không nhớ hắn? Chẳng lẽ sau khi bị đụng vào đầu nàng đã mất trí nhớ?

Xem ra tám phần là như vậy rồi. Long Phụng ngọc nhớ tới bộ dáng ấp a ấp úng của Lê Trung khi ở trước của động thì trong lòng đã hiểu rõ nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn thử thăm dò, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “ Thải Nhi!”

Tiếng gọi kia dịu dàng đến cực điểm, ánh mắt kia ôn hòa như nước.

“ Thải Nhi? Thải Nhi là ai?” Lê Thải Nhi thấy Long Phụng Ngọc nhìn nàng lại cũng không dám xác định là có phải hắn đang gọi nàng hay không. Trong lòng nàng tràn ngập nghi ngờ, chẳng lẽ tên nàng là Thải Nhi? Chẳng lẽ nàng biết nam nhân này? Chẳng lẽ bọn họ có liên quan với nhau? Bọn họ có phải là mối quan hệ nam nữ hay không? Nếu không thì tại sao lúc nàng gặp nguy hiểm hắn lại khẩn trương như vậy?

Lê Thải Nhi nghĩ đến đây gương mặt liền đỏ ửng, nàng cười chính mình si tâm vọng tưởng, cười chính mình mơ mộng hão huyền.

Lời nói của Thải Nhi làm cho Long Phụng Ngọc muốn hỏng mất. Bộ dáng xinh đẹp ngượng ngùng kia của nàng khiến hắn khong thể rời mắt. “ Thải Nhi, nàng thật sự không nhớ ta sao? Nàng hãy nhìn kĩ xem, ta là phu quân Long Phụng ngọc của nàng, nàng là thê tử kết tóc xe tơ của Long Phụng Ngọc ta, cũng là nữ chủ tử của Ngọc Vương phủ, là Vương Phi Lê Thải Nhi đấy!”

Phu quân? Vương Phi?

Lê Thải Nhi có chút không tiêu hóa được sự thật này. Hắn là phu quân của nàng? Nàng chính là Vương phi của Long Phụng Ngọc? Nàng là nữ chủ tử chủa Ngọc Vương phủ? Chẳng lẽ số mệnh nàng thật sự tốt như vậy?

“ Chàng đúng là phu quân của ta?” trong mắt Lê Thải Nhi lộ ra vẻ bán tin bán nghi. Chẳng trách nàng vừa thấy hắn đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, chẳng trách hắn không sợ nguy hiểm đến tính mạng của bản thân để cứu nàng. Thì ra hắn là phu quân của nàng, hắn đối với nàng tốt như vậy thì nhất định là rất yêu nàng.

“ Thải Nhi, mặc kệ nàng có mất trí nhớ hay không, mặc kệ nàng không nhớ ta thì ta vẫn thực sự là phu quân của nàng, nàng vẫn là thê tử kết tóc của ta. Cả đời này cũng sẽ không thay đổi.” Long Phụng Ngọc sợ Lê Thải Nhi không tin vội vàng tìm người làm chứng. “ Thải nhi, nếu àng không tin có thể hỏi Vu thị vệ.”

Lê Thải nhi chuyển ánh mắt từ Long Phụng Ngọc sang Vu Thừa Phong. Vu Thừa Phong không dám nhìn thẳng vào gương mặt khuynh quốc khuynh thành của  Lê Thải Nhi, hắn gật gật đầu trả lời: “ Vương phi, người không cần nghi ngờ. Người đúng là thiên kim tiểu thư của phủ  tướng quân Lê Thải Nhi, cũng là Vương phi của Ngọc Vương phủ.”

“ Nếu ta là thiên kim tiểu thư của phủ tướng quân, nếu ta là thê tử của Long Phụng Ngọc thì tại sao ta lại không nhớ gì? Các ngươi ai có thể nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao ta lại ở đây? Tại sao ta lại quên mình là ai?” Lê Thải Nhi nghĩ mãi mà không  nhớ ra chuyện gì đã xảy ra, trong lòng vô cùng bất an và phiền muộn. Nàng chỉ cần cố gắng nhớ lại thì đầu sẽ rất đau.

Long Phụng ngọc thấy Lê Thải Nhi thật sự đã mất trí nhớ liền nảy ra một ý định. Hắn muốn những ưu thương trước kia của Lê Thải Nhi hoàn toàn biến mất, hắn muốn khiến cho nàng trở thành một nữ tử hạnh phúc, trở thành một người vui vẻ. “ Thải Nhi, sự tình là như thế này, sau lập thu nàng vẫn luôn ầm ỹ nói muốn đi leo núi cho nên chúng ta mới cùng nhạc phụ, nhạc mẫu lên núi ngắm thu. Không ngờ gặp phải trận mưa to, nàng trượt chân rơi xuống vách núi, đầu bị va đập nên mất trí nhớ. Chuyện này ngươi cũng không nhớ sao?”

Nhạc phụ, nhạc mẫu? Nhạc phụ nhạc mẫu trong miệng hắn chính là cha mẹ của nàng sao?

“ Cha mẹ ta? Họ ở đâu?” trong mắt Lê thải Nhi tràn ngập sự hoang mang. Thạt sự không thể tưởng tượng nổi, đến cha mẹ của mình nàng cũng quên mất.”

“ Phụ thân nàng tên là Lê Trung, là đại tướng quân của vương triều Long Vũ. Nàng xem, nhạc phụ không phải là đang đứng trước mặt nàng sao?” Long Phụng Ngọc đưa mắt nhìn Lê Trung để ông làm theo sự phân phó của hắn. Trong mắt Lê Trung hiện lên sự sợ hãi nhưng trong nháy mắt liền biến mất. Chỉ cần tiểu thư thoát ra khỏi sự thống  khổ vì mất đi cha mẹ thì ông có làm trái qui định một lần cũng không sao. Ông tin lão gia và phu nhân cũng sẽ ủng hộ ông làm như vậy.

Lê Thải Nhi chuyển ánh mắt đến đặt trên người lê Trung, gọi một tiếng cha tràn ngập tình cảm. Lê Trung vội  ôm Lê Thải Nhi vào trong lòng, vỗ vỗ lưng an ủi nàng: “ Hài tử này, không cần hoài nghi, Nếu đã quên chuyện trước kia thì thôi, từ giơ trở đi con chỉ cần nhớ kĩ tên của mình, nhớ kĩ mình đã lập gia đình, như vậy là đủ rồi!”

“ Cha, mẹ đâu? Người sẽ không bị trượt chân ngã xuống núi chứ?” Trong mắt Lê Thải Nhi hiện lên sự lo lắng, trong lòng nàng tràn đầy hoảng sợ cùng bất an.

“ Thải Nhi, nhạc mẫu ở phía trên núi, chúng ta chỉ cần đi lên là có thể gặp bà ấy.” Long Phụng Ngọc thấy sự lo lắng của nàng vội vàng an ủi.

Có lẽ đối với Lê Thải Nhi mất trí nhớ lại là một chuyện tốt. Ít nhất nàng cũng có thể quên những chuyện không hay trước đây. Từ giờ trở di nàng chính là một người có cha mẹ, có hạnh phúc mà một nữ nhân nên có.

Lê Thải nhi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Long Phụng Ngọc, nói với Vu Thừa Phong: “ Vu thị vệ, vết thương của Vương  gia vẫn  nên giao cho ta, nữ nhân làm những việc này sẽ cẩn thận hơn.

“ Vâng, Vương phi” Vu Thừa Phong đứng lên, cung kính đứng ở một bên. Lê Thải Nhi nhìn vết thương của Long Phụng Ngọc vô cùng đau lòng. Nàng rơm rớm nước mắt, nhẹ nhàng băng bó cho hắn: “ Ngọc Nhi, có phải rất đau không?”

Ngọc nhi? Nàng lại gọi hắn là Ngọc Nhi?  Trong lòng Long Phụng Ngọc nhịn không được vui mừng. Hắn sợ nàng lo lắng, hào sảng đáp: “ Thải Nhi, đừng khóc. Không đau, thật sự ta không đau một chút nào.”

“ Chảy nhiều máu như vậy sao có thể không đau? Ngọc Nhi, chàng nhớ cho kĩ về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Cho dù là vì ta cũng không được làm thế.” Lê Thải Nhi lau nước mắt, tiếp tục băng bó vết thương cho Long Phụng Ngọc, nàng làm vô cùng cẩn thận, dịu dàng, chỉ sợ làm đau phu quân của mình.

[Edit: liennguyen199]

Bộ dáng dịu dàng này của Lê Thải Nhi, mang theo yêu thương cùng trách cứ, đều làm cho Long Phụng Ngọc một hồi động tâm. “Thải Nhi, ta nhớ kỹ rồi, vì nàng, ta phải quý trọng thân thể của chính mình!”

Người xưa thường nói: ‘Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường’. Xem ra, lời này không sai một chút nào. Lê Thải Nhi mất trí nhớ vốn là một chuyện xấu. Nhưng bới vì nàng mất trí nhớ mà vô tình kéo gần khoảng cách giữa phu thê bọn họ. Như vậy xem ra, chuyện nàng bị mất trí nhớ chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.

Vu Thừa Phong nhìn đôi uyên ương ân ái tình thâm trước mắt, trong lòng tràn ngập chua xót và mất mác. Trong lòng khổ sở nhưng đồng thời, hắn cũng vì Lê Thải Nhi mà trong thâm tâm cảm thấy vui mừng. Có lẽ việc nàng mất trí nhớ sẽ giúp nàng giảm bớt những ưu thương trước kia. Có lẽ việc nàng mất trí nhớ sẽ mang đến cho nàng những hạnh phúc không tưởng được. Chỉ cần nàng có thể vui vẻ, hạnh phúc, Vu Thừa Phong hắn không còn yêu cầu gì hơn.

Sau khi Lê Thải Nhi băng bó xong vết thương của Long Phụng Ngọc, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Ngọc nhi, chúng ta đi ra ngoài đi! Bằng không, nương ta đang sốt ruột chờ.”

Trong lòng của Lê Trung lo lắng không yên. Hắn thật sự không biết, rốt cuộc ‘nương’ của Lê Thải Nhi là ai? Nếu như là thê tử của Lê Trung hắn thì còn dễ nói. Nếu như không phải thì sao khi hắn trở lại  Ngọc Vương phủ, làm sao hắn có thể giải thích với thê tử đây?

Ra khỏi sơn cốc, xuất hiện trước mặt mọi người, Lê Thải Nhi khiến rất nhiều thịu vệ không nhịn được trố mắt nhìn. Bọn họ là bị dung mạo kiều diễn như hoa này của Lê Thải Nhi làm cho ngây người.

“Trời ạ, làm thế nào mà Ngọc Vương Phi lại lập tức trở nên xinh đẹp như vậy hả? Lẽ nào, ở trong sơn cốc nàng đã gặp được thần tiên hả? Lẽ nào, thần tiên cũng cảm thấy dung mạo của nàng quá dọa người, nên mới khiến cho nàng xinh đẹp ra?

“Nói không chừng, nàng là tiên nữ phạm vào Thiên quy bị phạt xuống hạ giới đó! Hiện tại, nàng có thể đứng vào hàng tiên ban rồi.”

Long Phụng Ngọc nghe bọn thị về bàn luận, rất sợ những bình luận này khiến Lê Thải Nhi nghi ngờ. Hắn uy nghiêm nhìn lướt qua những người đang nghị luận kia, những tiếng nghị luận lập tức ngừng luôn.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Yến Nhi nhìn thấy Lê Thải Nhi trở về, không nhịn được kích động, vui mừng. Nàng nhào vào lòng Lê Thải Nhi, nghẹn ngào: “Tiểu thư, em cứ nghĩ, cứ nghĩ là sẽ không được nhìn thấy người nữa. Em cứ nghĩ là duyên phận chủ tớ chúng ta đến đây là hết rồi!”

Lê Thải Nhi nhìn nữ tử khóc đến trời đất đen kịt trong ngực, trong lòng nàng cũng hiểu đây nhất định là người rất gần gũi với mình.Nhưng nàng không thể nhớ nổi nữ tử này là ai cả! Tiểu thư? Lẽ nào, nàng chính là a hoàn của Lê Thải Nhi nàng?

“Yến Nhi, không nên khiến tiểu thư nhà ngươi rơi nước mắt nữa! Chủ tớ các ngươi được gặp lại nhau, người phải nên vui mừng chứ!” Long Phụng Ngọc biết sau khi mất trí nhớ, Lê Thải Nhi cũng quên mất thị tỳ Yến Nhi của nàng. Hắn sợ nàng nghĩ không ra, trong lòng sẽ phiền muộn, nên mới nhắc nhở nàng.

Yến Nhi? Tên quen thuộc quá! Thì ra thị tỳ của nàng tên là Yến Nhi. Lê Thải Nhi không nhì được thở phào nhẹ nhõm. Người thân cận với nàng như vậy, làm sao nàng có thể quên nàng ấy sạch sẽ như vậy?

“Yến Nhi, đừng khóc. Em xem, chẳng phải ta đã trở về rồi hay sao?” Lê Thải Nhi nhẹ nhàng vỗ vai Yến Nhi, an ủi nàng. Chờ Yến Nhi bình thường trở lại, nàng hỏi tiếp: “Yến nhi, nương ta đâu? Người đi đâu rồi?”

Nương?

Ánh mắt của Yến Nhi lập tức trừng lớn! Nàng vươn tay, sờ sờ đầu tiểu thư. Tiểu thư không có phát sốt mà? Không phát sốt thì làm sao tiểu thư lại nói mê sảng đây? Phu nhân đã mất gần hai mươi năm, tiểu thư nhắc tới nương ư? Lẽ nào tiểu thư bị trúng tà khi ở trong sơn cốc sao?

Vu Thừa Phong đứng sau lưng Yến Nhi, hắn vội vàng lên tiếng, ngăn lại hành động của Yến Nhi. Hắn cũng không muốn Yến Nhi phá hủy nỗi khổ tâm của vương gia. “Yến Nhi cô nương, ta và cô cùng đi lên núi. Chúng ta mời lão phu nhân đến để hai mẫu nữ (mẫu thân và nữ nhi) vương phi có thể gặp nhau.”

Yến Nhi nhìn Vu Thừa Phong, có chút không giải thích được.LẼ nào Vu thị vệ cũng bị bệnh rồi ư? Bằng không, sao lại giống tiểu thư, nói chuyện không đầu không đuôi thế?

“Yến Nhi cô nương, đi nhanh đi! Vương phi trượt chân rơi xuống vách núi, lão phu nhân chắc chắn rất lo lắng. Hai mẫu nữ các nàng gặp nhau sớm một chút thì sẽ an tâm hơn một chút!” Vu Thừa Phong liếc mặt ra hiệu với Yến Nhi, Yến Nhi biết trong đó có điều kì lạ. Nàng không nói thêm gì nữa, lập tức đi cùng với Vu Thừa Phong.

Mới vừa đi được mấy bước, nàng liền không nhịn được mà hỏi: “Vu thị vệ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngài cũng không phải không biết, tiểu thư nhà ta đã mất phụ mẫu từ nhỏ. Lúc này, sao lại xuất hiện một lão phu nhân chứ? Đã có lão phu nhân, không phải còn có lão gia sao?”

Vu Thừa Phong cười khổ, nói tiếp: “Yến Nhi cô nương,cô nương đã đoán đúng rồi.Vị ẩn sĩ râu dài đứng cạnh Vương gia kia chính là lão gia nhà các cô.”

Miệng của Yến Nhi không khép lại được. Trời ạ, nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, không ngờ lại có chuyện đấy thật! 

“Vu thị vệ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngài không cần đánh đố nữa. Tính ta rất nôn nóng, không chịu nổi cái nàyđâu. Ngài kể đầu đuôi cho ta biết đi!”

“Yến Nhi, lúc tiểu thư nhà cô rơi xuống vách núi, sau khi não bị đụng vào thứ gì đó, người liền mất trí nhớ.” Vu Thư Phong kể hết chuyện dã xảy ra trong sơn cốc cho Yến Nhi nghe.

Tiểu thư mất trí nhớ ư? Vương gia vì không muốn tiểu thư đau lòng nên sắp xếp phụ mẫu cho nàng? Lê Trung là người hầu của lão gia Lê Lạc? Ẩn cư trong núi làm bạn với đàn hổ? Vương gia vì cứu tiểu thư, bị mãnh hổ cắn bị thương?

Trời ạ, cái này thật là khó có thể tưởng tượng nổi! Trên mặt Yến Nhi, tràn ngập vẻ khiếp sợ. Lê Trung và Lê ma ma, hai người chưa từng quen biết, Vương gia lại ghép họ thành một đôi! 

“Ta thấy, trước đó hai chúng ta phải để cho Lê ma ma chuẩn bị tâm lý. Bằng không, bà ấy biết mình tự nhiên tái giá, chắc chắn sẽ ngất đó!”

“Chuyện này thật đúng là có chút kì dị. Vương gia lại có thể vì Vương phi bịa ra một câu chuyện nói dối hoang đường như vậy.” Vu Thừa Phong không nhịn được khẽ thở dài. Nói thật, hắn thật sự lo lắng cho Lê Thải Nhi. Thời điểm nàng che dấu diện mạo thật còn có người tính kế nàng, nguy hiểm đã lần lượt tới. Hiện tại nàng lộ ra diện mạo thật sự, hơn nữa lại bị mất trí nhớ, nàng lại đơn thuần ngây thơ như vậy, làm sao có thể đối phó được với cục diện phức tạp mà hiểm ác trong Ngọc Vương phủ đây?

Yến Nhi thấy vẻ mặt của Vu Thừa Phong giống như là đang ghen. Lúc này, nàng cũng không quên hết lòng khuyên hắn một chút: “Thật ra Vương gia làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư nhà chúng ta. Ít ra tiểu thư cũng sẽ không đau khổ vì mình là cô nhi nữa. Ít ra trong lòng nàng sẽ bớt áp lực và khổ sở. Nếu như nàng với Vương gia có thể cùng nhau ân ái cả đời, thì đó sẽ là một chuyện rất hạnh phúc ngoài ý muốn!”

=

Lời của tác giả:

Các tình yêu, gần đây không có thời gian để trả lời tin nhắn, khiến các tình yêu thất vọng. Nhưng mỗi ngày, ta đều nhìn những tin nhắn nhận xét. Các tình yêu khen ngợi, trong lòng ta rất cảm tạ. Các tình yêu phê bình, ta nhất định sẽ tiếp nhận và cố gắng sửa lại!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Trong lòng của Vu Thừa Phong có chút cô đơn, không cần Yến Nhi nhắc nhở, hắn cũng biết tình cảnh khó xử của mình. Mấy ngày qua, Vương gia hình như càng ngày càng đối tốt với Lê Thải Nhi rồi. Sau khi Lê Thải Nhi mất trí nhớ, nàng cũng tràn đầy ái mộ đối với Vương gia, bọn họ muốn ân ái cả đời là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Chỉ cần Lê Thải Nhi có thể sống hạnh phúc cả đời, hắn cũng không có gì tiếc nuối!

Hai người không tiếp tục nói chuyện, không khí trở nên rất lúng túng. Đúng lúc này thì Lê ma ma được mấy thị vệ hộ tống từ trên đỉnh núi xuống, vừa nhìn thấy Yến Nhi, bà liền lo lắng hỏi: “Yến Nhi, tiểu thư đâu? Đã tìm được chưa? Có bị thương không?”

Yến Nhi không thể một lúc trả lời hết các câu hỏi của Lê ma ma, cười rồi hành lễ với Lê ma ma: “Nô tỳ Yến Nhi, tham kiến lão phu nhân. Lão phu nhân, ngài nhanh một chút cùng nô tỳ xuống núi đi, bằng không, trượng phu cùng nữ nhi của ngài đều vô cùng sốt ruột!”

Lê ma ma bị những lời nói khó hiểu của Yến Nhi làm cho bất ngờ. Bà đưa tay chọc một cái vào trán của Yến Nhi, mắng: “Đứa nhỏ này, ngươi lại phát bệnh hả? Ta đã là một quả phụ, lấy đâu ra mà có trượng phu? Đúng là đã sinh một sữ nhi, đáng tiếc chưa đầy tháng đã chết yểu!”

Yến Nhi vừa thấy lời của mình, gợi lên nỗi đau của Lê ma ma, liền vội vàng cười an ủi bà: “Lê ma ma, ngài đừng buồn nữa. Bắt đầu từ hôm nay, ngài chẳng những có nữ nhi mà còn có một trượng phu, về sau, ngài có thể hưởng thụ được cảm giác của một gia đình hoàn chỉnh rồi. Đáng tiếc, đến bây giờ Yến Nhi vẫn một mình hiu quạnh lẻ loi... Không người thương, cũng không có người yêu.”

Yến Nhi vừa nói, vừa liếc Vu Thừa Phong một cái. Hắn đứng khoanh tay, vẻ mặt không có biểu tình gì.

“Đứa nhỏ này, ngươi thật không có lương tâm! Tiểu thư đối với ngươi tốt như vậy, người lại dám nói ngươi lẻ loi hiu quạnh không có người yêu thương? Nếu ngươi muốn lập gia đình, thì thưa Vương gia cùng tiểu thư làm chủ cho ngươi, gả ngươi đi ra ngoài là được! Chứ người đừng lấy ma ma ta ra giễu cợt. Ta nói cho ngươi biết, ta không có ý định tái giá. Dân gian có câu ‘Hảo nữ không lấy hai phu’, ta cũng không muốn làm hỏng thanh danh của mình.”  Lê ma ma làm bộ tức giận, đuổi theo muốn đánh Yến Nhi. Bất đắc dĩ Yến Nhi không thể làm gì khác hơn là núp ở sau lưng Vu Thừa Phong.

“Lê ma ma, ngài đừng tức giận, mặc dù Yến Nhi cô nương là nói đùa nhưng điều đó cũng có nguyên nhân. Chuyện, là như này....” Vu Thừa Phong nói hết chuyện Lê Thải Nhi rơi xuống sơn động, rồi bị mất trí nhớ cho Lê ma ma nghe, cũng nói thêm cả quan hệ phụ mẫu tử nữ.

“Vu thị vệ, cậu nói nam nhân ẩn cư trong sơn động kia tên là Lê Trung sao?” Trên mặt Lê ma ma mang theo vẻ không thể tin được. Hai mươi năm rồi, lại một lần nữa nghe được cái tên này, dường như là đã trải qua mấy đời rồi.

“Đúng vậy! Ngài ấy bảo ngài ấy tên là Lê Trung, là người hầu cận của Lê tướng quân. Sau khi Lê tướng quân mất, chưa được tuẫn táng thì ngài đã ẩn cư ở trong sơn động rồi. Vương gia vì muốn cho tiểu thư có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, mới ghép ngài ấy và ngài thành cha mẹ cảu tiểu thư...” Vu Thừa Phong chưa nói hết câu thì Lê ma ma đã chạy xa mấy bước rồi. Bà vừa chạy, vừa mắng: “Tử quỷ, xem ta thu thập người như thế nào?”

Yến Nhi và Vu Thừa Phong ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao Lê ma ma lại nổi điên? Lẽ nào giữa Lê ma ma và Lê Trung thật sự có quan hệ gì? Hai người không muốn bỏ qua màn kịch hay này, liền bước nhanh theo sau.

Lê ma ma chạy một mạch đến trên sườn núi, còn chưa bước tới trước mặt Lê Trung thì bà đã nhận ra ông. Đã hai mươi năm trôi qua nhưng bà chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra ông. Người nam nhân này, thoát khỏi chiến bào, bớt một chút chí khí oai hùng, lại tăng thêm khí chất tiên nhân.

“Lê Trung, cái tên quỷ đáng chết nhà ông, ông hại ta thật là khổ!” Lê ma ma đi lên phía trước, hung hăng quăng cho Lê Trung hai cái bạt tai. Hai mươi năm trước, bà đã yêu người nam nhân này đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng bây giờ, bà tràn đầy oán hận đối với ông. Người nam nhân này, thà ẩn cư ở sơn động cũng không nguyện quay về liếc bà một cái. Ông thà ở chung cũng con cọp cũng không nguyện sống chung một chỗ với bà.

Lê Trung che khuôn mặt có chút nóng lên của mình, không ngừng nói xin lỗi, vừa nói, vừa rơi lệ đầy mặt: “Hoàn nhi, thật xin lỗi. Ta không nên bỏ nàng và con ở lại để ra đi!”

“Đã biết là không nên thì tại sao lại còn làm như vậy? Ông có biết con của chúng ta...” Lê ma ma nhớ tới đúa bé chết yểu, không nén được đau buồn.

Lê Thải Nhi bước lên trước kéo Lê ma ma lại: “Nương, sao người lại tức giận như vậy? Rốt cuộc phụ thân đã phạm lỗi gì? Tại sao người lại mắng người như vậy? Coi như phụ thân thật sự có lỗi, người cũng không nên nổi giận trước mặt nhiều người như vậy!”

“Tiểu...” Lê ma ma dang định gọi ‘tiểu thư’, liên ý thức được mình phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Bà vội vàng thay đổi lừi nói, giải thích nguyên nhân bà tức giận với Lê Thải Nhi: “Thải Nhi, con trượt chân rơi xuống sơn động, ta suýt thì bị hù chết rồi. Chuyện này, đều do phụ thân con, do ông ta không bảo vệ tốt cho con. Con nói xem, làm sao ta có thể không mắng ông ta được?”

Lê Thải Nhi vừa nghe chuyện phụ mẫu gây gổ là vì chuyện nàng trượt chân rơi xuống sơn động thì vội vàng ôm lấy Lê ma ma, tràn đầy tình cảm nói: “Nương, con biết người rất thương con, con cũng biết, con rơi xuống sơn động đã khiến cho người rất lo lắng nhưng phụ thân cũng không phải muốn con rơi xuống sơn động mà! Vậy nên làm sao tất cả lại là lỗi của phụ thân được? Nếu có lỗi phải là Thải Nhi có lỗi mới đúng!”

Lê ma ma ôm Lê Thải Nhi vào lòng, không nhìn được mà rơi lệ. Sau khi hài tử của bà chết yểu, bà đã dành toàn bộ tình yêu thương sang cho tiểu thư. Bà chính là thật lòng yêu thương Lê Thải Nhi, có thể so được với tình mẫu tử ruột thịt, theo lý, Thỉa Nhi gọi bà một tiếng ‘nương’ là hoàn toàn xứng đáng. Nhưng thân phận kahcs xa, địa vị khác biệt, bà có thể thoải mái yên tâm nhận một tiếng ‘nương’ này sao?

“Thải Nhi, ta không mắng ông ta nữa, ta sẽ tha thứ cho ông ta.” Lê ma ma liếc Lê Trung một cái, hận ý trong mắt từ từ biến mất, thay vào đó là một chút vui sướng trùng phùng sau khi xa cách.

“Ngọc nhi, nếu mọi người đã đông đủ, chúng ta mau xuống núi đi!” Lê Thải Nhi đi đến bên cạnh Long Phụng Ngọc, thân thiết kéo cách tay hắn. Dáng vẻ thẹn thùng này của nàng khiến Long Phụng Ngọc không nhịn được rung động. Nữ tử bị đau thương cùng sầu bi vây quanh, vào giờ khắc này, tựa như một nữ nhân đang rất hạnh phúc.

Lòng Phụng Ngọc thầm thấy may mắn: xem ra, nước cờ này của hắn, đã đi đúng rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...