Chí Tôn Đào Phi

Quyển 1 - Chương 9: Tân nương tử ở đâu?



“Ngươi… Ngươi là ai?” Rốt cục tìm được giọng nói của mình về, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu tìm kiếm bóng dáng tân nương tử trong phòng, nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh đỏ thẫm ở bên giường, tầm mắt di chuyển, thấy được hỉ phục cùng mũ phượng bị Lãnh Thanh Nghiên tùy ý đặt ở trên giường. Tầm mắt lại một lần nữa dừng lại trên người Lãnh Thanh Nghiên, chỉ là giờ phút này, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, sau đó lôi kéo thiếu nữ áo vàng kia thoáng khom người về phía Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Bái kiến thất hoàng tẩu”. Một tiếng thất hoàng tẩu này, hắn gần như là dùng hết khí lực mà nói, sắc mặt cũng vì vậy mà càng trở nên khó coi, cúi đầu thật thấp, không dám lại nhìn Thanh Nghiên. Tuy rằng hắn không rõ tân nương tử nên như thế nào, không biết vì sao nàng lại thay gả y ra, nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, vị nữ tử trước mắt này, quả thật chính là tân Vương phi mà thất ca vừa lấy về. Thiếu nữ áo vàng kia nghe hắn nói như vậy, không khỏi lại trợn to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Cửu ca, huynh… huynh nói nàng ấy là thất hoàng tẩu? Gạt người! Nào có tân nương tử nào vừa về phòng đã thay gả y ra, hơn nữa còn mặc thành như vậy?” Thương Diễm Hách, cửu hoàng tử Thương Lang quốc, Cẩn vương, cùng Thương Diễm Túc đều là con của Lưu hoàng hậu, bất cần đời, cả ngày chỉ ở một chỗ ăn chơi trác táng, có muôn vàn tài hoa, nhưng lại sử dụng ở những việc không đàng hoàng. Thương Ngọc Linh, Thập Nhất công chúa của Thương Lang quốc, là con gái của Như Quý phi, mười năm trước Lưu hoàng hậu chết bất đắc kì tử, hai huynh đệ Thương Diễm Túc và Thương Diễm Hách vẫn do một tay Như Quý phi chăm sóc mà lớn lên, tự nhiên tình cảm của hai người cùng Thương Ngọc Linh giống như huynh muội vậy. Lãnh Thanh Nghiên nhìn hai người đột nhiên xông tới trước mặt này, từ trong lời nói của họ có thể hiểu đại khái về thân phận của hai người bọn họ, tuy rằng nàng bị hạn chế ở trong Mộc gia, hơn nữa còn chịu cảnh giết hại đẫm máu, nhưng đối với một số việc trong triều đình, vẫn có chút hiểu biết. Đang muốn mở miệng cửa tân phòng lại xuất hiện thêm một người, một thân ảnh màu hồng. Khi Thương Diễm Túc nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên ăn mặc như vậy không khỏi nhíu mày lại, nhưng cũng không có nói cái gì liền đem lực chú ý dời đi, nhìn hai bóng người đang đưa lưng về phía hắn, lạnh giọng nói: “Các ngươi làm loạn đã đủ chưa?” Nghe thấy giọng nói này, hai người vội vàng xoay người sang chỗ khác, nếu là bình thường, Thương Diễm Hách nhất định sẽ mang bộ mặt vui cười vô tội, dùng để tránh khỏi chỉ trích của thất ca, nhưng mà hiện tại, hắn lại chỉ cúi đầu, giữ yên lặng. Có điều Thương Ngọc Linh vốn không có suy nghĩ nhiều, nhìn thấy Thương Diễm Túc đứng ở cửa, tuy rằng vẻ mặt của hắn làm cho nàng cảm giác có điểm hơi sợ, nhưng nàng vẫn là trực tiếp đi lên, sau đó dùng tay chỉ vào Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Thất ca, người này có phải là thất hoàng tẩu hay không?” “Nếu không muội cho rằng nàng là ai?” Thương Diễm Túc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, tuy rằng hắn cảm thấy Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này bỏ xuống lớp trang điểm càng thêm thanh lệ động lòng người, nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh lùng như cũ. Thương Ngọc Linh cũng không có phát hiện Thương Diễm Túc khác thường, tinh tế đánh giá Lãnh Thanh Nghiên, khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao nàng lại không mặc gả y của tân nương tử chứ?” “Điều này, e là phải hỏi chính nàng mà thôi”. Sau đó Thương Ngọc Linh liền chớp ánh mắt, thẳng tắp nhìn nàng, hỏi: “Thất hoàng tẩu, vì sao tẩu lại làm như vậy?” Lãnh Thanh Nghiên hơi nghiêng mặt đi, nhìn đến gả y bị nàng đặt ở trên giường, sau đó thản nhiên nói: “Gả y kia thực sự rất dày, mặc quá nóng”. Sau đó, Lãnh Thanh Nghiên liền nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Ngọc Linh đều đang phát sáng kia, hai tay chắp lại đặt ở trước ngực, trừng lớn đôi mắt to vẻ mặt sùng bái nhìn nàng, giống như gặp đc thần tượng của mình hô to nói: “A a, thất tẩu thật là lợi hại, thực là có cá tính nha, Linh nhi sùng bái muốn chết!” “…” Thương Diễm Hách ngẩng đầu, liền thấy được biểu hiện háo sắc kia của Thương Ngọc Linh, khoé miệng không khỏi run run một chút, sau đó thực ngoan đi tới bên cạnh Thương Diễm Túc, nói: “Thất ca huynh cũng không nên trách ta a, Linh nhi chạy vào trước, ta là vì muốn đem Linh nhi kéo ra ngoài nên mới đi vào, không cẩn thận mà thôi!” Hắn cũng đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, mỗi lần khi chọc giận thất ca, trước tiên hắn liền tìm cớ để phủi hết trách nhiệm, nhưng mà hiện tại, hắn cũng không dám liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên thêm một cái, cúi đầu nhìn dưới mặt đất, che dấu chút chua chát trong đáy mắt. Thương Diễm Túc thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó rất nhanh đã đem tầm mắt chuyển về trên người Lãnh Thanh Nghiên, đối với việc nàng tự tiện thay ra gả y như thế, làm cho trong lòng hắn rất không thoải mái. Nhưng mà câu trả lời của nàng, lại khiến hắn có điểm dở khóc dở cười, quá nóng sao? Ừm, xác định rất nóng, mà có thể trước mặt hắn dùng vẻ mặt thản nhiên như vậy nói ra, nàng tuyệt đối là người đầu tiên, mà Thương Ngọc Linh cũng là để ý tới điểm này, đối với Lãnh Thanh Nghiên là vô hạn sùng bái. Đi tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn xuống nàng, ở góc độ mà chỉ có một mình Lãnh Thanh Nghiên nhìn thấy, trong mắt lóe ra hàn quang, nói: “Ái phi cũng biết hôm nay là ngày gì chứ?” Lãnh Thanh Nghiên đạm mạc nhìn lại hắn, im lặng nói: “Hôm nay chính là ngày đại hôn của Vương gia”. “Nếu vậy vì sao ái phi lại thay gả y ra nhanh như vậy? Hay là ngươi không muốn gả cho bổn vương?” Thương Diễm Túc thực sự bị tức giận. Lãnh Thanh Nghiên cũng là không rõ hắn rốt cuộc là để ý cái gì, nếu đều đã đã biết nàng căn bản là không phải Mộc Thiên Dao, vậy thì tự nhiên cũng không phải là Vương phi của hắn, nếu như hắn bởi vậy mà muốn làm cái gì, hoặc là kế họach gì của hắn, cùng lắm thì nàng hợp tác là được, coi như cảm tạ hắn giúp nàng có cơ hội thoát ly khỏi Mộc gia. Hay là, hắn thật sự muốn làm gì vào đêm động phòng hoa chúc này sao? Nhìn nàng nhíu đôi mày thanh tú lại, biểu hiện trên mặt lạnh nhạt, Thương Diễm Túc thực muốn một chưởng đánh chết nàng, không được, sắc mặt càng thêm âm trầm, trong mắt hàn quang cũng lại càng tăng lên một chút. Thương Ngọc Linh trừng to mắt nhìn hai người giống như tiên nhân kia, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nói: “Thất hoàng tẩu, nếu bộ dạng hiện tại của tẩu bị người ngoài nhìn thấy, thất ca khẳng định sẽ bị bọn họ chê cười”. Lời nói của Thương Ngọc Linh làm cho Lãnh Thanh Nghiên sửng sốt một chút, sau đó rốt cục hiểu được Thương Diễm Túc vì sao lại lộ ra biểu tình khó coi như vậy, thoáng lui về phía sau từng bước, hướng về phía hắn nhẹ nhàng thi lễ, nói: “Vương gia thứ tội, thiếp thân nhất thời sơ sẩy, không có lo lắng chu toàn, thiếu chút nữa làm cho Vương gia bị người chê cười”. Thương Diễm Túc nhướng mày lên vài cái, “Nếu đã như vậy, hiện tại nàng tính làm thế nào đây?” “Chỉ cần thiếp thân không bước chân ra khỏi cửa này, tự nhiên sẽ không sẽ bị người khác biết thiếp thân đã đem gả y thay ra”. Đối với cách tự xưng này, Lãnh Thanh Nghiên thực sự rất phản cảm, nhưng mà tạm thời, còn không muốn Thương Diễm Túc biết được suy nghĩ của nàng, coi như là vì mạng nhỏ của chính mình mà suy nghĩ, nàng cũng phải đem cái ý nghĩ không muốn ấy dằn xuống đáy lòng. Huống chi, hiện tại bên cạnh còn có hai người không biết nàng không phải là Mộc Thiên Dao đâu! Mà câu trả lời của nàng không chỉ có là làm cho Thương Diễm Túc sắc mặt vừa có điểm tốt lên lại bắt đầu trở nên âm trầm, cũng là làm cho hai người đứng bên cạnh mở to mắt kinh ngạc nhìn, liền ngay cả Thương Diễm Hách vẫn đang cúi đầu xuống đất cũng là nhịn không được ngẩng lên nhìn nàng, trong mắt có một tia không hiểu sáng rọi. Vốn đang nghĩ đến nàng sẽ nói một lần nữa đem gả y mặc trở lại, lại không ngờ rằng nàng lại trả lời như vậy, Thương Diễm Túc mặt âm trầm, dùng tay nâng cằm của nàng lên, nheo mắt lại nhìn nàng, giọng nói lại bình tĩnh một cách lạ thường, nhưng lại mang theo cảm giác mưa gió sắp tới. “Không phải vừa rồi ái phi là muốn ra cửa đấy chứ?” Vẻ mặt Thương Diễm Túc bình tĩnh như vậy ngược lại là làm cho Lãnh Thanh Nghiên trong lòng tràn ngập cảnh giác, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, nói: “Vương gia hiểu lầm, ta làm sao có thể muốn ra cửa chứ? Hơn nữa, ta ra ngoài hình như cũng không thể làm gì”. “Vậy vì sao nàng lại thay đổi quần áo?” “Mới vừa rồi không phải đã nói qua rồi sao, bởi vì gả y kia thực sự là phiền phức và nặng nề, trời lại rất nóng, thật dễ đổ mồ hôi!.” Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt cùng giọng nói hờ hững, rốt cục làm cho Thương Diễm Túc trên mặt xuất hiện một tia sát khí, bàn tay đang nắm lấy cằm của nàng càng thêm dùng sức, đột nhiên bị đau làm cho Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được mà nhíu mày lại, nàng có cảm giác như cằm của nàng sắp bị bóp nát. Mắt thấy tình huống dường như có điểm không bình thường, Thương Diễm Hách vội vàng đi lên trước từng bước, hướng tới Thương Diễm Túc nói: “Thất ca, xin bớt giận, hôm nay là ngày mừng của huynh, bên ngoài cũng còn có rất nhiều tân khách đang chờ huynh ra tiếp đón đó!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...