Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 37: Huynh muội



Phượng Tôn cười: "Đương nhiên sư thúc đang nghĩ tới rồi, nhưng mà Tiểu Nhiên Nhiên, ngươi phải ôm chặt lấy ta cái đã!"

Không chờ Mặc Nhiên hành động, Phượng Tôn đã kéo Mặc Nhiên vào trong lòng.

"Sư thúc đưa ngươi lên." Hắn ôm Mặc Nhiên, lăng không đi trên vách đá như đi trên đất bằng.

Điều này khiến Mặc Nhiên chấn động, thực lực phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được như vậy?

Phượng Tôn cười cười, nếu hắn không trở thành chí tôn, hắn đã không làm được như thế, nhưng hiện tại thì khác, chuyện này hoàn toàn không làm khó được hắn.

Phượng Tôn đưa Mặc Nhiên tới đỉnh núi. Sau khi ra khỏi vực thẳm, nàng liền bắt đầu tìm người, nhưng ngoại trừ mớ hỗn độn sau trận đại chiến ra thì không thấy ai cả.

Mặc Nhiên hỏi: "Sư thúc, lúc sư thúc xuống dưới có nhìn thấy một thanh niên áo lam nào không?"

Bây giờ Mặc Nhiên mới phát hiện, hai người bọn họ đồng hành trong khu rừng này lâu như vậy nhưng vẫn chưa biết tên đối phương.

Người nọ cứ gọi nàng là tiểu nha đầu, còn nàng thì lại không gọi trực tiếp tên hắn.

"Tiểu Nhiên Nhiên, hắn có quan hệ gì với ngươi?" Ánh mắt Phượng Tôn nguy hiểm híp lại, sau đó hỏi.

Mặc Nhiên đáp: "Một bằng hữu tình cờ gặp được mà thôi, ta đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho muội muội hắn, vậy mà hắn lại đi đâu mất!"

Phượng Tôn nói: "Chỉ sợ hắn nghĩ rằng ngươi đã chết, sau đó rời đi rồi."

"Về sau nếu có duyên sẽ gặp lại." Phượng Tôn thầm nghĩ, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng có duyên gặp lại.

"Sư thúc, hiện tại ta đã tới Hoàng huyền lục phẩm rồi, nhưng khoảng cách tới Địa huyền vẫn còn chênh lệch khá lớn, vì vậy ta sẽ ở lại đây tiếp tục tu luyện."

Chỉ trong vòng một tháng mà đã có thể thăng cấp đến Hoàng huyền lục phẩm là đã là cực kì nhanh, còn lại thời gian hai tháng, nàng muốn tiếp tục tu luyện trong khu rừng này.

Phượng Tôn cười: "Dù sao sư thúc ta cũng là một người rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, vậy để ta ở đây cùng Tiểu Nhiên Nhiên đi! Hay là Tiểu Nhiên Nhiên chê sư thúc?"

Mặc Nhiên lắc đầu: "Sao ta có thể chê Phượng sư thúc được! Chẳng qua sư thúc, chúng ta phải nói chuyện trước, ta có một điều kiện."

"Điều kiện gì? Chỉ cần sư thúc có thể đáp ứng, ta nhất định sẽ đồng ý với ngươi." Phượng Tôn nói.

"Trừ phi ta gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, bằng không Phượng sư thúc tuyệt đối không được ra tay." Nàng biết, dựa vào thực lực của sư thúc, cho dù nàng có tung hoành ở đây cũng không ai có thể cản được.

Nhưng nếu như vậy thì căn bản không thể trưởng thành, nàng cần phải trải qua huyết chiến, bằng không việc nàng tới khu rừng này tu luyện liền trở nên vô nghĩa.

Con ngươi đen láy của Phượng Tôn trầm xuống, hắn mở miệng: "Tiểu Nhiên Nhiên yên tâm, trừ phi tính mạng ngươi gặp nguy hiểm, còn lại sư thúc sẽ không ra tay."

Có trời mới biết, những lời này hắn đã phải tốn bao nhiêu sức lực mới thốt ra được.

Tiểu Nhiên Nhiên quyết tâm trở nên mạnh hơn, hắn biết, cho dù thấy nàng bị thương, hắn sẽ đau lòng, nhưng hắn vẫn buộc phải nhẫn nại.

"Vậy thì, quá trình rèn luyện, bắt đầu." Khóe miệng Mặc Nhiên nở một nụ cười thị huyết.

Về phần Mặc Hiên, vốn dĩ hắn đang chờ Phượng Tôn cứu Mặc Nhiên từ dưới vực sâu lên. Có cao thủ Thần huyền xuống cứu người, Mặc Nhiên hẳn là sẽ không sao.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng phía dưới lại có một con độc giao có thể so với cấp bậc Chí tôn, hắn đợi rất lâu vẫn không thấy bọn họ đi lên, sau đó lại nhận được thư từ gia gia mình.

Hắn phải về nhà bàn chuyện cùng gia gia, hiện tại gia gia muốn hắn gấp gáp trở về, tuyệt đối là có đại sự xảy ra.

Tuy hắn rất thích tiểu nha đầu kia, nhưng trong nhà có việc gấp không thể không đi, hắn liền vô cùng lo lắng trở về.

Thời điểm hắn về đến nhà, câu đầu tiên gia gia hắn nói không phải là hoan nghênh tôn tử rời nhà mười mấy năm không về mà là: "Mặc Hiên, mau tới rừng rậm Nam Đoan!"

Hắn mới vừa từ nơi đó về, gia gia lại muốn hắn quay trở lại, hắn khó hiểu hỏi: "Gia gia, vì sao con phải tới khu rừng đó?"

Hách Liên lão tướng quân dùng vẻ mặt đau khổ nói: "Nhiên Nhi tới đó tu luyện, tuy con bé nói nó biết chừng mực nhưng ta vẫn không yên tâm. Bởi vậy nên ta muốn con đến đó ngầm bảo vệ cho nó, không cần lộ mặt cũng được."

Mặc Hiên có chút kinh ngạc. "Sao Nhiên Nhi lại tới rừng rậm Nam Đoan, con bé không thể tu luyện mà?"

Hách Liên lão tướng quân lập tức mắng: "Ai nói cháu gái bảo bối của ta không thể tu luyện! Hiện tại Nhiên Nhi nhà ta đã là Hoàng huyền tứ phẩm rồi đấy!"

Thực lực Hoàng huyền tứ phẩm không mạnh, khí thế không có gì để tự hào, nhưng cháu gái mình chỉ tu luyện có mấy ngày mà đã được như vậy, Hách Liên lão gia tử đương nhiên lấy làm kiêu ngạo.

"Hơn nữa Nhiên Nhi nhà ta còn là một luyện dược sư, sau này ai dám nói Nhiên Nhi của ta là phế vật, ta sẽ liều mạng với hắn!"

Mặc Hiên ngẩn ra, Hoàng huyền tứ phẩm, luyện dược sư, trong đầu hắn chợt hiện lên một khuôn mặt, nhưng không phải trên mặt Nhiên Nhi có một vết bớt màu đỏ sao?

Mà tiểu nha đầu đó lại không có.

"Con mau đi đi, nhanh lên nhanh lên!" Hách Liên lão tướng quân thúc giục Mặc Hiên. "Nếu Nhiên Nhi mà xảy ra chyện gì, ta nhất định sẽ lột da của con."

Mặc Hiên cũng bất đắc dĩ, chưa từng thấy gia gia bất công như vậy, mười mấy năm qua hắn không về nhà, đã vậy còn đuổi hắn đi.

Cơ mà vì là muội muội mình, hắn cũng không giận, ngay lúc hắn vừa định xoay người đi, Hách Liên lão gia hỏa liền bảo: "Quên nói với con, Tiểu Nhiên Nhiên dịch dung che vết bớt lại rồi. Nếu con nhìn thấy muội muội mình mà không nhận ra, ta đánh gãy chân con."

Lần này Mặc Hiên hoàn toàn ngẩn cả người, muội muội dịch dung, hơn nữa dựa theo lời gia gia miêu tả, mọi thứ hoàn toàn khớp với tiểu nha đầu kia.

Hắn có thể cảm giác được tim mình đang đập dồn dập, hắn đi cùng muội muội lâu như thế nhưng lại không phát hiện ra.

Lâu nay hắn không phải người nhiệt tình gì, nhưng đối với tiểu nha đầu đó lại không như vậy, thì ra nàng chính là muội muội mình.

Nhớ tới lời lão gia tử uy hiếp, nhất thời Mặc Hiên không dám nói cho ông biết bọn họ đã từng gặp nhau, hơn nữa lại còn không nhận ra.

Hắn cũng thầm buồn bực trong lòng, tiểu nha đầu đó ngay cả ca ca mình cũng làm như không quen biết, xem ra lúc tìm được nàng hắn phải dạy dỗ lại mới được.

Mặc Hiên gật đầu đáp: "Gia gia yên tâm! Con sẽ bảo vệ muội muội cho tốt."

Sau đó hắn liền rời đi nhanh như gió, nhìn thực lực tôn tử mình đã tới Địa huyền tam phẩm, trong mắt Hách Liên lão tướng quân toát lên sự vui mừng.

Xem ra để Hiên Nhi rời đi là đúng, hiện tại ông rất vừa lòng, hẳn là có thể.......

Trong lúc Mặc Hiên chạy tới bờ vực, Mặc Nhiên đã sớm rời đi cùng Phượng Tôn, hắn đợi mãi vẫn không thấy ai đi lên, đành phải sang nơi khác tìm.

Hắn tin muội muội mình tuyệt đối sẽ không sao.

"Ầm ầm ầm ——" Trong rừng, vô số ma thú đã ngã xuống, Mặc Nhiên thở hắt ra một hơi: "Chỉ mới tới Hoàng huyền lục phẩm đỉnh, quá chậm, vẫn còn quá chậm."

Lúc này, một thân ảnh màu trắng ngồi trên cây cười vọng xuống: "Nếu nói chỉ trong vòng một tháng đã thăng cấp đến lục phẩm là vẫn còn quá chậm, chắc chắn rất nhiều người sẽ muốn tự sát, Tiểu Nhiên Nhiên đã tiến bộ rất nhanh rồi."

"Nhưng vẫn chưa đủ, thời gian chỉ còn lại hai tháng." Mặc Nhiên cầm chủy thủ đáp.

Trận chiến ấy, nàng không thể thua, nàng chẳng những muốn báo thù giúp Hách Liên Mặc Nhiên trước kia mà còn muốn giải quyết mớ phiền phức lớn trước mắt.

Ngay lúc này, đột nhiên Phượng Tôn nhảy từ trên cây xuống, ôm Mặc Nhiên tránh sau một gốc cây, ngón tay thon dài của hắn chặn trước cánh môi Mặc Nhiên.

"Suỵt ——"

"Tiểu Nhiên Nhiên, có chuyện."
Chương trước Chương tiếp
Loading...