Chí Tôn Vô Lại

Chương 292: Ta biết chân tướng!



Gã trung niên đã đi tới phía trước, dọc theo hai bên đường đi ngã xuống không ít con cháu trẻ tuổi của Nguyệt gia, không ít trưởng bối Nguyệt gia đã nhìn ra hắn đến không có ý tốt, lần lượt ước thúc môn hạ tử đệ của mình lui về phía sau tránh đường.

Tiểu Lôi ung dung thản nhiên, chỉ ôm Nguyệt Hoa đứng sang một bên. Quản sự các phòng, đại bá Trưởng phòng liếc liếc chung quanh, Lục thúc đã ngã xuống, các quản sự còn lại, tựa hồ cũng chỉ có mình thích hợp nói chuyện nhất, hắn ho khan một tiếng, quát: "Các hạ là ai?!"

Hắn vừa mới hỏi xong, một thủ hạ đệ tử đã lặng lẽ đi đến bên người hắn, ghé bên tai hắn nói một câu gì đó, đại bá sau khi nghe xong, nhíu mày, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc.

Hắn lạnh lùng nhìn trung niên đại hán có khuôn mặt đầy sát phạt chi khí kia, quát: "Ta tưởng là ai! Nguyên là Nhạc lão đại! Ngươi luôn luôn theo hắc đạo, hôm nay làm sao chạy tới Nguyệt gia ta đây? Nhạc lão đại, lá gan ngươi hiện tại càng ngày càng không nhỏ!"

Đại hán bận hắc y khuôn mặt đầy sát khí cười to nói: "Không dám không dám! Huynh đệ ta luôn luôn ăn cơm hắc đạo, cho tới bây giờ đều là ngưỡng mộ cuộc sống Nguyệt gia, ta sao dám đắc tội với Nguyệt gia? Tại mấy tỉnh nam phương này, đắc tội Nguyệt gia, ta còn muốn sống sao?"

Hừ! Vậy hôm nay là như thế nào?

Nhạc lão đại cười hắc hắc, chỉ gã trung niên sắc mặt lạnh lùng, cười khổ nói: "Vừa rồi huynh đệ ta chưa nói xong…….. Nếu là huynh đệ ta lo liệu, ta đây tự nhiên là không dám đắc tội Nguyệt gia……. Chỉ có điều hiện tại huynh đệ ta, cũng coi như là làm thuê cho người. Vị này hiện tại chính là lão bản của ta, lão bản hôm nay muốn tìm đến Nguyệt gia các ngươi bàn một vụ mua bán. Huynh đệ ta, không dám không theo."

"Sao?" Đại bá nhìn gã trung niên: "Không biết các hạ là người của lộ nào?"

"Thiên đạo." Gã trung niên đó không lạnh không nóng, nhàn nhạt trả lời hai chữ, ánh mắt đảo qua toàn trường, lại dừng lại trên mặt bốn vị thúc công, đột nhiên nói: "Sự tình Nguyệt gia nơi này, hiện tại rốt cuộc ai làm chủ?"

Vấn đề này hỏi ra, Nguyệt gia lại không có ai có thể trả lời.

Tiểu Lôi tỉnh bơ cùng Nguyệt Hoa lặng lẽ lùi tới một bên, dùng pháp thuật ngầm trao đổi với Nguyệt Hoa. Thông qua giới thiệu của Nguyệt Hoa, Tiểu Lôi lúc này mới biết.

Đám hắc y hán tử đột nhiên xông tới, đều là thủ hạ của Nhạc lão đại, nhân vật cấp bậc đại ca của hắc đạo tỉnh này. Tên đại hán cầm đầu mặc hắc y khuôn mặt lộ vẻ sát phạt, chính là lão đại của hắc đạo bản tỉnh, tên là Nhạc lão đại.

Minh Nguyệt gia là thế gia võ học, trong gia tộc có rất nhiều sản nghiệp, có thể nói hắc bạch lưỡng đạo đều có nể sợ. Thân là một thế gia võ học, mấy loại xã hội đen gì đó, tự nhiên là tuyệt nhiên không sợ. Ngược lại đám tổ chức hắc đạo tại phụ cận tỉnh nhà, nếu là muốn tiếp tục hoạt động, cũng phải xem sắc mặt Minh Nguyệt gia!

Nhạc lão đại này, nói cho dễ nghe là hắc đạo long đầu bản tỉnh, nói khó nghe một chút thì bất quá là một con chó nhìn sắc mặt Minh Nguyệt gia mà làm việc thôi. Chỉ có điều không biết vì cái gì, hôm nay con chó này không ngờ đột nhiên tạo phản.

Nguyên là kẻ trong gia tộc cùng đám hắc đạo gia hỏa đi lại thân cận, chính là Lục thúc. Nguyệt Hoa lặng lẽ giới thiệu.

Tiểu Lôi nghe xong gật đầu, còn như đám giặc này vì sao đột nhiên tạo phản, dĩ nhiên là gã trung niên cao thủ thần bí này cho hắn chỗ dựa.

"Tại sao vậy? Minh Nguyệt gia hiện tại ngay cả một chủ nhân có thể nói chuyện cũng không có?" Gã trung niên đó ngữ khí lạnh lùng, lại đã lộ vẻ đùa cợt.

"Hừ, Minh Nguyệt gia ta là thân phận gì, các hạ lai lịch bất minh, dựa vào đâu mà đến chỗ này hô to gọi nhỏ?" Người nói chuyện chính là quản sự Tam phòng, một trung niên hán tử tính tình có phần xúc động.

"Hắc, không thể nói như vậy." Nhạc lão đại cười to nói: "Hiện tại vị này là lão bản của Nhạc lão đại ta, nói chuyện nên khách khí một chút."

Lời vừa nói ra, liền nghe thấy một thanh âm phẫn nộ từ mặt sau truyền đến, lập tức một thanh niên ba mươi tuổi bước ra, trừng mắt nhìn Nhạc lão đại: "Mẹ! Cái gì! Họ Nhạc, ngươi bất quá là một con chó mà Minh Nguyệt gia chúng ta nuôi thôi! Hôm nay không ngờ dám tạo phản, ta xem ngươi chán sống rồi!"

Thanh niên này vừa bước ra, bên cạnh lập tức tụ tập mười mấy anh em trẻ tuổi đồng lứa.

Tiểu Lôi nhìn người này, thấy nhịp bước của hắn, võ công hiển nhiên cũng có tạo nghệ.

"Đây là con trưởng của Lục thúc, tên gọi Nguyệt Thiên." Nguyệt Hoa nhìn hắn.

Tiểu Lôi gật đầu.

"Hắc, Nguyệt Thiên thiếu gia, họ Nhạc ta luôn luôn đối với ngươi rất tôn trọng. Hôm nay nếu là ông già ngươi ở đây, ta còn kính hắn ba phần, còn ngươi……."

"Hừ! Một mao đầu tiểu tử!" Nhạc lão đại cười lạnh một tiếng.

Khuôn mặt Nguyệt Thiên trầm xuống, quát: "Hay cho họ Nhạc nhà ngươi, ta đã biết tên gia hỏa ngươi là tên ăn cháo đá bát mà…….."

"Câm miệng, Nguyệt Thiên thiếu gia." Nhạc lão đại cười lạnh: "Nếu ta không đoán sai, ở đây còn chưa đến phiên ngươi nói chuyện."

Nguyệt Thiên vừa rồi vừa đưa phụ thân đến hậu đường trị thương, nghe thấy bên ngoài ồn ào, lúc này mới chạy ra, thấy Nhạc lão đại ngày thường cung cung kính kính với mình đột nhiên tạo phản, trong lòng giận vô cùng, đang muốn mắng chửi, đại bá đứng bên cạnh đã chậm rãi nói: "Sự tình Minh Nguyệt gia chúng ta, không cần ngoại nhân đến quản. Các hạ có ý gì, cứ nói đi."

Gã trung niên gật gật đầu, nói: "Ta biết, các ngươi hiện tại đang đề cử tộc trưởng, sự tình này vốn là chuyện nội bộ của gia tộc các ngươi, ta cũng không nên chen vào, nhưng hiện tại một vị bằng hữu của ta, cũng chuẩn bị tranh đoạt vị trí tộc trưởng của các ngươi, nhưng sợ không được đãi ngộ công bình, cho nên…."

Thúc công trầm giọng nói: "Ý của các hạ là, có một vị bằng hữu, cũng là người của Minh Nguyệt gia ta, cũng muốn cạnh tranh vị trí tộc trưởng này?"

"Không sai."

Thúc công lắc đầu: "Quả thực là hoang đường, Minh Nguyệt gia ta ai làm tộc trưởng, không phiền các hạ phí tâm! Vị bằng hữu của các hạ là ai, không ngại gọi hắn ra, mấy lão gia hỏa chúng ta nhìn xem, rốt cuộc là con em nào của Minh Nguyệt gia, không ngờ câu kết ngoại nhân, nhục mạ tổ tông!"

Gã trung niên đó cũng lắc đầu: "Ngươi nói chuyện quá mức cực đoan, bằng hữu này của chúng ta tuyệt đối có tư cách làm tộc trưởng các ngươi."

"Buồn cười! Có tư cách hay không, há có thể để người ngoài như ngươi quyết định!" Quản sự Tam phòng giận dữ, quát: "Các ngươi nếu không đi, đừng trách chúng ta vô lễ!"

Gã trung niên nhướng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt cười: "Ngươi muốn vô lễ sao? Tốt lắm, tốt lắm, xin mời."

Quản sự Tam phòng sao nhịn được? Nhất thời đại nộ, tiến lên vài bước, vung một quyền đánh tới gã trung niên.

Bất quá hắn mặc dù lỗ mãng, nhưng dù sao thân là quản sự một phòng, cũng không phải là làm càn. Hắn thấy vừa rồi gã trung niên này tiến đến, nhẹ nhàng thuận tay liền đánh ngã nhiều người như vậy, bản sự hiển nhiên không tệ! Một quyền của hắn mặc dù nhìn qua thanh thế bức người, kỳ thật bên trong bình ổn vững chắc, ba phần công, bảy phần thủ!

Đây là một chiêu tuyệt học trong Minh Nguyệt gia quyền pháp, một quyền này đánh ra, trong mắt đồng môn bên cạnh đều lộ ra vẻ tán thưởng, hiển nhiên chiêu này đã đủ mười phần hỏa hầu.

Các thúc công cũng không ngăn cản hắn xuất thủ, định bụng để hắn thử qua gã trung niên này.

Dựa theo xưng hô Nguyệt Sơn phải gọi quản sự Tam phòng là Tam bá. Người này võ công cũng không tệ, một quyền của hắn đánh ra lại có đến ba bốn đường lui.

Quả nhiên, gã trung niên lách sang một bên, không biết hắn dụng thân pháp cổ quái gì, nhoáng lên tại chỗ. Một quyền này liền đánh hụt, sau đó chỉ thấy cánh tay hắn, từ một góc độ bất khả tư nghị xoay lại, đè lên vai Tam bá!

Tam bá mặc dù bị đè lên vai, kinh mà không loạn, lập tức dựa theo đường lui đã tính trước, đột nhiên vặn người, nội kình trong thể nội phát ra, tránh khỏi cánh tay đối phương đang nắm vai mình, nhưng cử động này của hắn, mặc dù tránh được, lại nghe xoạt xoạt hai tiếng, y phục nơi đầu vai của hắn rách toạc, nhất thời máu phun ra xối xả! Hắn thầm sợ hãi, cầm nã thủ của gã trung niên này thật là lợi hại!

Nguyên là hắn thoát được, nhưng ngón tay đối phương lại tựa như móc câu, chẳng những xé nát quần áo, còn cào đi vài miếng da!

Hắn không dám do dự, lăng không nhảy lên, liên hoàn đá ra hơn mười cước! Trong lúc nhất thời liền thấy đầy trời đều là cước ảnh, vô luận là lực đạo hay là tốc độ, đều làm cho người ta reo hò.

Đáng tiếc, còn chưa đợi mọi người hoan hô xong, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết!

"A………" Chỉ thấy cơ thể Tam bá đột nhiên đình trệ giữa không trung, khuôn mặt méo xệch, đầu đầy mồ hôi. Sắc mặt gã trung niên đó vẫn lạnh nhạt, nhưng không biết lúc nào trong tay đã nắm lấy khớp gối chân phải của Tam bá, sau đó liền thấy hắn chỉ hơi dùng lực bóp, chỉ nghe thấy vài tiếng cách cách khiến người ta dựng tóc gáy………

Theo tiếng kêu thảm thiết của Tam bá, gã trung niên buông tay, Tam bá lập tức quỵ xuống đất tựa như một cái bao rỗng, chân phải hắn đã bị bóp méo, hiển nhiên xương cũng đã vỡ nát!

Lúc này mọi người vừa lấy lại tinh thần, có không ít đệ tử Nguyệt gia bổ nhào tới hắn, còn có người không nhịn được, muốn xông tới gã trung niên mà đánh.

"Dừng tay!" Người ra lệnh chính là thúc công đó: "Đưa quản sự Tam phòng xuống đi……." Ánh mắt lão lộ ra một chút bất đắc dĩ.

"Còn có ai nguyện ý xuất thủ với ta?" Ngữ khí gã trung niên đó không thay đổi.

"Xì….." Ánh mắt Tiểu Lôi có chút khinh bỉ, dùng pháp thuật đối phó võ công, có gì hay? Giống như cầm súng máy đối phó địch nhân cầm trường mâu, đại đao mà thôi.

"Các hạ rốt cuộc là ai?" Ngữ khí thúc công hơi mềm lại một chút, ít nhất, đối phương không phí chút khí lực nào đã đánh ngã một quản sự, loại võ công kinh nhân này, cho dù là tộc trưởng quá cố cũng không làm được!

"Ta là người thế nào, không hề quan trọng, ta chỉ là đến quan sát nghi thức đề cử tộc trưởng của Minh Nguyệt gia đại danh đỉnh đỉnh." Gã trung niên lạnh lùng nói: "Thuận tiện bảo vệ vị bằng hữu của ta, tránh cho hắn bị đãi ngộ bất công."

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Thúc công lạnh lùng nói: "Minh Nguyệt gia chúng ta đề cử tộc trưởng, tự nhiên có tộc quy của mình, sẽ không ủy khuất hoặc là thiệt thòi cho ai. Bất quá ngoại nhân nếu muốn lấy mạnh hiếp yếu, Minh Nguyệt gia chúng ta cũng sẽ không thỏa hiệp! Mặc dù đánh vỡ đầu chảy máu, cũng phải chu toàn cho đến cuối cùng!"

Gã trung niên đó mỉm cười, nói: "Tốt lắm, ta thấy trong Minh Nguyệt gia, ngươi có khí khái nhất, nói trắng ra, hôm nay ta đến, chính là ỷ mạnh hiếp yếu. Cuộc đời này, vốn chính là quyền đầu của kẻ nào cứng, kẻ đó coi như lão đại, không hề sai lầm. Nếu ngươi ấm ức, có thể cùng ta đánh một hồi."

Thúc công thở hắt ra, nhìn ba lão thúc công chung quanh, bốn người trầm mặc một lúc, lão mới chậm rãi nói: "Tốt lắm, ta đang muốn lĩnh giáo một chút."

Lão hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên một bước, sau đó phách ra một chưởng tựa như rất hời hợt.

Một chưởng này tựa như vô thanh vô tức, không mang theo một chút động tĩnh nào. Nhưng gã trung niên đó nhìn thấy, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra vài phần ngưng trọng, ngay cả Tiểu Lôi nhìn thấy, ánh mắt cũng đột nhiên sáng ngời.

Ồ? Lão gia hỏa Minh Nguyệt gia này, bản sự không kém a! Võ công của lão, đã bước một nửa vào tiên thiên chi cảnh, khoảng cách từ võ nhập đạo, cũng chỉ kém một bước mà thôi!

Xem ra gia tộc này lịch sử lâu đời, hoàn toàn không thể xem thường.

Vẻ kinh nghi ngưng trọng trên mặt gã trung niên cũng bất quá chỉ thoáng qua, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi vươn một ngón tay, nhẹ nhàng trỏ tại bàn tay thúc công.

Cơ thể hai người đồng thời chấn động, bất đồng chính là sắc mặt gã trung niên đó như thường, mà sắc mặt thúc công trong nháy mắt lại đỏ bừng, tựa như uống rượu, một hơi liên tục lui ba bước, sắc mặt cực kỳ khó coi, lúc này mới miễn cưỡng ổn định, nhìn chằm chằm gã trung niên, ngực cố gắng đè xuống khí huyết đang nhộn nhạo, miễn cưỡng nói: "Bản sự khá lắm, quả nhiên bản sự rất khá."

Lão vừa mở miệng, mọi người đều biết, thúc công cũng không phải đối thủ!

Lúc này, đã có không ít thanh niên Nguyệt gia hướng ánh mắt tới Tiểu Lôi, theo bọn họ thấy, có lẽ chỉ có hôm nay Nguyệt Sơn đại triển thần uy, mới có thể địch nổi gã trung niên thần bí này.

"Tốt lắm, tốt lắm…." Sắc mặt Thúc công rất khó coi: "Lão đầu tử ta không phải đối thủ của các hạ, vị bằng hữu đó của các hạ đâu? Mời hắn xuất hiện đi, ta thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc là đứa con cháu đáng khinh của phòng nào lại làm ra sự tình này!"

"Là ta !"

Một thanh âm trong trẻo vang lên tại cánh cửa từ đường.

Vừa nghe thanh âm này, Tiểu Lôi liền biến sắc! Sắc mặt Nguyệt Hoa càng tái nhợt, bất khả tư nghị nhìn về đại môn!

Chỉ thấy một cô gái dáng người mảnh dẻ chậm rãi tiến đến, tướng mạo nàng thanh tú, mặc một chiếc áo khoác màu vàng, trên cánh tay trái đeo băng đen, khuôn mặt bi thương băng lạnh. Nàng đi đến, lập tức khiến cho không ít tử đệ Nguyệt gia kinh hô!

Nguyệt Tinh?!

Khuôn mặt Nguyệt Tinh lạnh lùng, không hề để ý tới ánh mắt mọi người, bước tới phía trước, đứng trước mặt thúc công, khom người chậm rãi nói: "Thúc công, bằng hữu này, là cháu mời đến."

Mọi người trầm mặc một lúc, đột nhiên bộc phát ra vô số thanh âm giận dữ.

"Tiện nhân!"

"Ăn cháo đá bát!!"

"Phản đồ!!"

"Hỗn đản!!"

Sắc mặt Nguyệt Tinh lạnh lùng, con ngươi tựa như hai khối băng vĩnh cửu, nhìn xoáy vào thúc công, chậm rãi nói: "Thúc công, cháu mời vị bằng hữu này đến, chính là vì bảo vệ cháu, nếu không, cháu vừa lộ diện, sợ rằng đã bị người ta hại chết!"

Sắc mặt nàng lạnh nhạt, không hề úy kỵ những lời nhục mạ chung quanh, chỉ quay đầu, hời hợt nói một câu, nhất thời mọi người im bặt.

"Cháu biết…. Thái công chết như thế nào! Người là bị người ta hại chết!"

Trong Từ đường an tĩnh, thanh âm Nguyệt Tinh như đập vào tai mọi người……….
Chương trước Chương tiếp
Loading...