Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Chương 28
Khu phòng học ngoại khóa Đại học T“Chủ nhật tuần này bắt đầu học, thứ Sáu mình dẫn cậu đi lấy sách”, Nhan Trinh Tịch cùng Kiều Ân bước ra từ phòng đăng ký.“Học trong bao lâu?” Vì Nhan Trinh Tịch giúp đăng ký từ đầu đến cuối nên Kiều Ân cũng không nắm rõ lịch cụ thể.“Hai tháng, dự kiến là đến tầm giữa tháng Mười một.”“Không phải tuần nào cũng đi học đấy chứ?” Cô sợ mình không đủ nghị lực, cô cần người giám sát để nhiệt tình của mình không bị bay đi.“Nếu bận việc thì cậu có thể xin nghỉ nhưng hình như không được quá ba buổi, nếu không sau khi khóa học kết thúc sẽ không nhận được chứng chỉ.”“Ừ, cố gắng vậy, dù sao vừa mới khai giảng nên chắc cũng không có việc gì.”“Kiều Ân, cậu gầy đi đúng không?”, đột nhiên Nhan Trinh Tịch mở to mắt nhìn cô.“Thật sao, nhận ra à?”, Kiều Ân thích thú, cậu ta là nam sinh đầu tiên nói cô gầy, ngoài bọn A Nhã ra thì chẳng ai nhận thấy điều này cả.“Cảm thấy mặt nhỏ hơn một chút. Có phải gần đây cậu đang nỗ lực giảm cân không?”“Hi hi, tốt quá!”, Kiều Ân rút khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi. Trời đã vào thu mà sao vẫn nóng vậy chứ! Haizzz, béo quá cũng khổ, nhiệt lượng dư thừa, phải giảm cân cấp tốc thôi!“Thôi chết, mình quên không cầm thẻ sinh viên!”, xuống đến tầng ba Kiều Ân mới phát hiện mình quên thẻ sinh viên ở phòng đăng ký trên tầng sáu.“Để mình lên lấy cho!”, Nhan Trinh Tịch giữ cô lại rồi quay người chạy lên tầng. Cái cô nàng đáng yêu này, nếu chạy lên đó thêm lần nữa chắc mồ hôi vã ra như tắm mất!Kiều Ân nhìn cậu ta vẻ ngại ngùng, chân Nhan Trinh Tịch dài nên sẽ đi nhanh hơn, không như Kiều Ân. Số cô thật đen đủi, không có được cặp giò như thế.Kiều Ân dựa người vào tường quan sát xung quanh. Dù Nhan Trinh Tịch rất thích trêu chọc cô nhưng cũng có thể dễ dàng nhận ra cậu ta là một người rất biết quan tâm, chăm sóc người khác.Điện thoại của Kiều Ân đột ngột đổ chuông. Là anh. Cũng biết đường gọi điện cho cô rồi cơ đấy? Hai hôm trước anh chẳng thèm để ý gì đến cô. Kiều Ân có chút nôn nóng, vội nhấc máy.“Đang làm gì thế?”“Ngẩn ngơ!” Tại sao lại nói với anh như vậy chứ?“Đang ngẩn ngơ ở đâu?”“… Giảng đường ngoại khóa.”“Không xa lắm, anh đang ở ngoài giảng đường ngoại khóa đây. Tầng mấy thế, anh qua gặp em.”“Không cần đâu, em xuống bây giờ.” Anh muốn lên tìm cô ư? Lên đây mà gặp Nhan Trinh Tịch, chắc chắn anh sẽ không vui.“Tầng mấy?”, anh vẫn không chịu bỏ cuộc.“Tầng ba, em đang đi xuống, sắp xuống đến nơi rồi.” Hình như Nhan Trinh Tịch cũng đang đi xuống. Ôi! Mẹ ơi!“Ừ, cứ đứng đó đợi anh!” Trời đất ơi, anh vẫn muốn lên đây sao?Kiều Ân vẫn nắm chặt điện thoại dù đầu bên kia đã tắt máy, chỉ còn vọng ra những tiếng tút tút.“Ồ, anh cô đâu rồi? Sao lại bỏ cô đứng đây một mình thế này?”, một âm thanh sắc nhọn từ sau lưng Kiều Ân vọng đến.Kiều Ân giật mình quay đầu. Là một nữ sinh? Cô ta quen mình sao? Nhìn cô ta có vẻ quen quen nhưng Kiều Ân thật không nhớ đã gặp ở đâu. Cô ta trông khá xinh xắn, cao ráo nhưng ánh mắt hiện lên vẻ dữ dằn, hơi ác.“Haizzz, sao thế? Quên tôi nhanh vậy sao?”, nữ sinh kia cười lạnh, “Lại làm ra vẻ đáng thương, lúc nào cũng mang cái bộ mặt khổ đau đó, chẳng trách Thiệu Minh Vỹ lại khốn đốn như vậy! Nhìn là thấy ghét!”.Hình như cô nàng này ghét Kiều Ân, không, phải là vô cùng căm ghét mới đúng!Cô ta quen anh sao? À, đúng rồi, Kiều Ân chợt nhớ ra, cô nàng này chính là Tần Viên Viên, cô ta đã cặp kè với anh một thời gian trước khi anh quen Phương Tuệ. Nhưng chẳng hiểu tại sao, một ngày nọ cô ta đột nhiên biến mất, không thấy xuất hiện bên cạnh anh nữa. “Tần Viên Viên?”“Hừm, cuối cùng cũng nhớ rồi hả! Trước đây, nếu không phải cô cố ý nói xấu tôi trước mặt Thiệu Minh Vỹ thì sao anh ta lại bỏ rơi tôi như vậy chứ!”, bỗng Tần Viên Viên ghé sát Kiều Ân nói.Kiều Ân hơi sợ, lùi về sau mấy bước nhưng không may phía sau lại là vách tường.“Không phải tôi.” Cô không biết Tần Viên Viên đang nói gì?“Yêu nữ! Tôi đã sớm biết các người không phải anh em từ lâu rồi mà! Hôm đó ở buồng điện thoại chẳng phải hai người đã không chịu nổi nữa sao, thật kinh tởm! Cô nhìn lại bản thân đi, người thì một đống thịt mà cũng dám thích Minh Vỹ”, Tần Viên Viên nắm chặt cổ tay Kiều Ân, hét lên.Đau quá, Kiều Ân bực mình hất tay cô ta ra. Thật đáng ghét, cô ta dựa vào đâu mà làm vậy với cô? “Cô là người đưa chủ đề kia lên mạng sao?”“Đã có gan làm mà còn sợ bị người khác biết sao?” Có vẻ Tần Viên Viên quyết không buông tha cô. Cô ta nhìn Kiều Ân khinh thường rồi tiếp tục tiến sát đến cô.“Cô vô duyên quá đấy!” Kiều Ân trừng mắt nhìn cô ta căm ghét. Cô đẩy nhẹ cô ta ra, không thèm để ý đến nữa.“Cô béo vậy, ngoài bộ ngực vĩ đại ra thì dựa vào đâu mà dám quyến rũ Minh Vỹ?”, lời cô ta càng lúc càng quá đáng.Kiều Ân bịt chặt tai lại, chỉ muốn bỏ đi ngay lập tức. Cô ta bị điên rồi, không nên để ý đến cô ta.“Cô đứng lại cho tôi! Tôi vẫn chưa nói xong”, Tần Viên Viên nắm tay Kiều Ân, dùng hết sức kéo giật về sau.Kiều Ân vội rút tay lại: “Cô buông tay ra, tôi không muốn nói chuyện với cô!”.Hai người quay sang giằng co nhau. Tuy thân hình Kiều Ân to béo hơn Tần Viên Viên nhưng không ngờ ngay từ đầu cô ta dùng sức mạnh như vậy. Cuối cùng, Tần Viên Viên càng ngày càng lấn tới, ức quá không chịu được nữa, Kiều Ân rút mạnh tay thoát khỏi sự níu giữ của cô ta rồi chạy nhanh xuống dưới nhà.Thấy Kiều Ân định bỏ chạy, Tần Viên Viên vội nhoài người cố giữ vai Kiều Ân kéo lại nhưng không kịp. Kiều Ân lao nhanh về phía trước, chẳng may bị trượt chân, cả người ngã lăn xuống dưới.“A… Mẹ ơi…”, Kiều Ân đầu óc hoảng loạn, tay khua khoắng khắp nơi hòng bấu víu vào lan can nhưng toàn thân vẫn bị lăn xuống theo quán tính, không thể dừng lại được. Cảnh tượng trước mắt cô như trời long đất lở, Kiều Ân như một chiếc thang máy đang lao xuống.Tần Viên Viên đờ người, đúng là Kiều Ân bị ngã xuống dưới rồi!“Kiều Ân!”, vừa hay Nhan Trinh Tịch đang xuống cầu thang nên đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, cậu cứng người sợ hãi. “Kiều Ân!”, Nhan Trinh Tịch vội lao xuống đỡ Kiều Ân. Trời ạ, sao lại như vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương