Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh

Chương 4



Quả thật An Bối Nhã không đoán sai. Nhậm Quả Quả tới nơi trước một tiếng nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Bách Nghiêu Tân.

Anh nhìn Nhậm Quả Quả mà theo lời An Bối Nhã là bảo mẫu có kinh nghiệm vô cùng phong phú này, lông mày từ từ nhăn lại.

"Cô tròn mười tám chưa?" Anh bắt đầu nghi ngờ lời cam đoan của An Bối Nhã rồi.

Cô bé trước mắt chỉ cao tới ngực an, ngũ quan rất xinh xắn, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào ngọt ngào, đôi mắt to tròn trong sáng dường như chỉ ở nhờ một nửa trên mặt cô. Mái tóc đen tết thành hai bím, mặc áo thun trắng và quần yếm màu xanh nhạt. Giữa cái áo thun trắng còn có một hình trái tim đỏ tươi, dưới cái quần yếm là đôi giày búp bê màu hồng nhạt, đeo ba lô màu hồng chấm trắng sau lưng.

Bảo mẫu này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh.

Anh cho rằng bảo mẫu nên mặc đồ công sở trang trọng, tóc búi sau đầu, hơn nữa còn có dáng vẻ nghiêm túc hoàn thành công việc một cách nghiêm chỉnh chứ khong phải là cô bé nhút nhát không dám nhìn anh như đang làm việc gì sai như thế này. Không biết cô bé này đã trưởng thành đầy đủ hay chưa!

Ngay lúc đó Bách Nghiêu Tân có xúc động muốn gọi điện thoại chất vấn An Bối Nhã xem có phải cô đang chỉnh anh không!

Nhậm Quả Quả thấp thỏm bất an đứng trước mặt Bách Nghiêu Tân, nghe anh hỏi thì cô hồi hộp trả lời: "Tôi...Tôi hai mươi mốt tuổi rồi."

Dứt lời, cô liếc anh bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó nắm chặt rồi lại mở ra hai tay đầy lo lắng. Cô cảm thấy ánh mắt anh như lột sạch mình, dường như rất không hài lòng với cách ăn mặc này của cô.

Lẽ nào có chỗ nào không đúng à? Nhậm Quả Quả cúi xuống nhìn mình.

Cô suy nghĩ thật lâu mới ăn mặc thế này. Dù sao cũng là bảo mẫu, cô không thể mặc Âu phục được. Sau một hồi lựa chọn, cô quyết định lấy gọn nhẹ làm chủ đạo.

Trước kia khi cô tới nhà trẻ thực tập thì cũng mặc áo thun ngắn tay và quần jeans. Tiền bối cũng nói vậy là tốt nhất, dù sao cũng là chăm sóc trẻ em, đương nhiên phải lấy quần áo nhẹ nhàng nhất của bản thân làm chủ đạo.

Hai mươi mốt tuổi? Được rồi, tuy đã qua mười tám nhưng có trẻ quá hay không? Bách Nghiêu Tân không tin bảo mẫu này có kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa nhìn dáng vẻ non nớt của cô, anh tuyệt không cảm thấy cô có thể chăm sóc trẻ con tốt.

Bách Nghiêu Tân quyết định bảo cô bé này rời đi, "Cô..."

"Oa oa..." Tiếng khóc chợt vang lên chói tai trong phòng. Lúc này Bách Nghiêu Tân mới nhớ tới cháu gái bé nhỏ vẫn đang ngâm mình trong đống phân. Vì để mở cửa cho cô bé bảo mẫu này nên anh đặt bé lên bàn.

Có người ngoài ở đây nên Bách Nghiêu Tân thấp giọng chửi một câu, chuẩn bị quay lại dỗ cháu gái nhưng trước mắt phải bảo cô bé này rời đi. Lúc anh định mở miệng thì đối phương đã lách qua anh, bước nhanh vào nhà.

Bách Nghiêu Tân mất hứng nhíu mày. Anh rất không thích có người chưa được mình cho phép đã bước vào nhà. Hành động của cô bé này khiến anh có cảm giác bị xâm phạm lãnh thổ, "Này cô!"

Anh đuổi theo, định đuổi cô bé ra thì thấy cô không ngại bẩn chút nào mà ôm viên cầu nhỏ dính đầy phân lên, vừa đung đưa vừa dỗ bé.

"Ngoan, không khóc! Cô bé xinh đẹp!"

"Oa oa...hức!" Viên cầu nhỏ vừa khóc vừa nấc, thấy có người để ý tới mình thì chớp đôi mắt ướt nước, nhìn Nhậm Quả Quả chằm chằm, mở cái miệng nhỏ nói thứ tiếng chỉ bé mới hiểu, "A a a..."

"Thúi thúi đúng không? Tắm thơm thơm sẽ không thúi nữa..." Nhậm Quả Quả cười, liếc thấy quần áo trên người viên cầu nhỏ này dính đầy phân nhưng không thèm để ý chút nào. Nhưng khi đối mặt với Bách Nghiêu Tân thì cô vừa nở nụ cười vừa hồi hộp nói, "Ấy, xin lỗi, xin hỏi phòng tắm ở đâu ạ?"

Bách Nghiêu Tân nhìn cô bằng ánh mắt sắc như sao. Trên tay viên cầu nhỏ dính đầy phân từ mông, điều này khiến anh vốn định đuổi cô ra liền nuốt lời lại, chỉ tay về phía trái, "Ở đó."

"Cảm ơn." Từ đầu tới cuối Nhậm Quả Quả không dám nhìn Bách Nghiêu Tân lâu. Nhận được câu trả lời của anh, cô lập tức cúi đầu, bước nhanh về bên đó, vừa đi vừa dỗ viên cầu nhỏ. Lúc cô nhìn bé, đôi mắt to cong cong, khi nhìn Bách Nghiêu Tân thì mới vì căng thẳng mà cụp xuống. Ngón tay cô vuốt ve khuôn mặt mềm mại của viên cầu nhỏ. Cô bé liền tò mò bắt lấy tay cô ngay lập tức.

Nhậm Quả Quả để mặc viên cầu nhỏ cầm lấy, "Lại đây nào, tắm thơm thơm thôi...!" Cô ôm viên cầu nhỏ vào phòng tắm, tiện tay ném ba lô đeo phía sau xuống đất phía ngoài phòng tắm.

Bách Nghiêu Tân trừng mắt nhìn cái ba lô bị vứt bừa trên đất, lông mày nhíu lại. Cô bé bảo mẫu xâm nhập địa bàn của hắn không hiểu chút phép tắc nào. Ba lô đeo trên vai có thể vứt xuống đất được à?

Nhịn xúc động muốn nhặt ba lô trên đất cất đi, Bách Nghiêu Tân dựa vào cửa phòng tắm, nhìn Nhậm Quả Quả đặt viên cầu nhỏ vào trong bồn tắm nhỏ đã pha sẵn nước ấm.

"Bì bõm!" Vừa chạm vào nước, viên cầu nhỏ liền hưng phấn múa máy chân tay.

"Tiểu Bối Bối thích tắm thơm thơm à?" Nhậm Quả Quả nhớ khi đứng ngoài cửa sổ nghe thấy Bách Nghiêu Tân gọi viên cầu nhỏ này như vậy. Cô xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống, cầm sữa tắm tắm cho viên cầu nhỏ.

"Lại đây, rửa cái mông nhỏ trước nào." Cô chà cái mông nhỏ mập mạp của viên cầu nhỏ một lượt rồi đổ nước đi, một tay ôm cô bé, một tay đổ đầy nước sạch vào cái bồn tắm nhỏ, sau đó đặt cô bé vào.

Thấy động tác thuần thục của cô bé, Bách Nghiêu Tân nhíu mày. Vốn cháu gái khóc suốt nhưng vào tay cô thì lại cực kỳ im lặng, luôn mở to đôi đồng tử màu lam mà nhìn cô.

Xem ra bảo mẫu mà An Bối Nhã giới thiệu cũng có tay nghề thật. Điều này khiến Bách Nghiêu Tân tạm thời bỏ cái ý nghĩ đuổi cô ra khỏi nhà đi.

Nhậm Quả Quả tắm rửa cho viên cầu nhỏ thật sạch sẽ, lấy khăm tắm lớn bọc chặt lấy bé, "Tắm sạch rồi, thơm thơm quá!" Cô khẽ cọ vào mặt viên cầu nhỏ khiến cô bé cực kỳ vui vẻ, đôi môi cánh hoa nho nhỏ mở lớn, a a nhỏ nước miếng.

Nhậm Quả Quả bị chọc cười bởi dáng vẻ đáng yêu này của viên cầu nhỏ. Cô rất thích trẻ con, nếu không đã không học ngành giáo dục mầm non. Trẻ con là tiểu ác ma nhưng cũng là tiểu thiên sứ đáng yêu.

"Tiểu Bối Bối thật đáng yêu!" Cô cười híp mắt, cọ cọ gò má viên cầu nhỏ.

Bách Nghiêu Tân thấy nụ cười của cô gái nhỏ thì mâu quang chớp lên. Sự yêu thích trên mặt cô bé rất chân thật, không hề có chút giả dối nào. Điều này khiến anh bỏ sự đề phòng trong lòng xuống.

Nhưng còn cần phải quan sát thêm, nếu không anh sẽ không yên tâm giao cháu gái cho cô bé này chăm sóc.

"Tên của cô là gì?"

Câu hỏi của Bách Nghiêu Tân khiến Nhậm Quả Quả bị dọa sợ. Cô ngoảnh lại thì thấy anh đang đứng ở cửa phòng tắm...Á! Anh đứng ở đó từ khi nào? Sau đó cô thấy ba lô mình vứt trên đất, lập tức trợn tròn mắt. Trời ơi! Cô vậy mà lại ném đồ loạn trong nhà anh!

Cô từng nghe học tỷ An Bối Nhã nói Bách Nghiêu Tân vô cùng chú trọng sự sạch sẽ và gọn gàng!

Nghĩ vậy, nụ cười thoải mái trên mặt Nhậm Quả Quả biến mất lập tức, ánh mắt nhìn anh cũng mất tự nhiên, thêm chút giấu diếm khiến anh nhận ra một cách dễ dàng.

Anh sớm phát hiện ra dường như cô bé trước mặt rất sợ mình. Khi đối mặt với Tiểu Bối Bối hoàn toàn khác với anh.

Nhưng anh cũng không thèm để ý việc này. Miễn là cô bé có thể làm tốt công việc thì anh chẳng quan tâm những điều khác, "Tôi tên là Nhậm Quả Quả." Cô trả lời, len lén quan sát xem sau khi anh nghe tên mình thì có phản ứng gì không nhưng không có, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản.

Trong lòng cô thấy hơi thất vọng. Cũng đúng, sao anh có thể nhớ cô bé mình gặp trong yến hội sáu năm về trước. Hơn nữa khi đó cô cũng không giới thiệu tên với anh. Người cô quen biết không nhiều vì trong nhà bảo vệ cô quá tốt nên ngay cả khi đi học cũng không ai biết cô là công chúa nhỏ được nhà họ Nhậm cưng chiều nhất.

Nhưng thất vọng qua đi, Nhậm Quả Quả lại thấy may mắn. May mắn là Bách Nghiêu Tân không biết cô. Nếu biết công chúa nhỏ của nhà họ Nhậm đi làm bảo mẫu, anh không nghi ngờ cô có ý đồ khác mới là có quỷ.

Tuy cô không có ý đồ gì thật nhưng vẫn chột dạ nghĩ, chỉ là tiếp cận người tình trong mộng của mình thôi, không tính là có ý đồ gì đâu nhỉ?

Nhậm Quả Quả không hề nghĩ tới chuyện đến quyến rũ hay mê hoặc Bách Nghiêu Tân.. Cô hiểu mình rất rõ, biết bộ dạng của mình tuy không khó nhìn nhưng không phải là mỹ nữ kinh diễm. So với vị hôn thê xinh đẹp động lòng người trước kia của anh, cô không gì con vịt con xấu xí.

Đừng hiểu lầm, cô không tự ti. cô chỉ cảm thấy hoàn mỹ như anh hợp với cô gái hoàn mỹ hơn. Có thể vào nhà Bách Nghiêu Tân làm bảo mẫu là cô đã thoả mãn rồi.

thật ra học tỷ An Bối Nhã chưa lập gia đình thì cô thấy chị ấy mới thật xứng đôi với anh.

Bách Nghiêu Tân đương nhiên không biết nghĩ của cô. Nếu anh biết cô cảm thấy anh xứng đôi với An Bối Nhã, anh nhất định sẽ dựng thẳng lông tơ lên tại chỗ. Chỉ có chồng của cô gái An Bối Nhã hung ác như mụ phù thuỷ này mới chịu nổi cô ta thôi.

Nghe thấy tên Nhậm Quả Quả, anh chỉ có một ý nghĩ: Tên này thật đáng yêu, thật hớp với cô bé này.

"Đưa tiểu Bối Bối cho tôi" Anh vươn tay về phía Nhậm Quả Quả.

"A ..." cô đưa Viên cầu nhỏ cho anh.

Bách Nghiêu Tân ôm cháu gái phúng phính, nhìn Quả Quả dính đầy nước, cái áo thun màu trắng trên người cô dính thứ bẩn thỉu màu vàng.

"Sửa sang lại mình một chút đi" Anh hờ hững ra lệnh.

"Vâng ạ" Nhậm Quả Quả khép hai chân làm tư thế đung theo bản năng.

Bách Nghiêu Tân không nói gì, chỉ nhiếc nhìn cô rồi ôm viêm cầu nhỏ rời khỏi phòng tắm.

Anh vừa đi, cô đã thả lỏng cơ thể cứng ngắc. Sau đó ôm mặt rên rỉ.

cô đang làm gì vậy! Vậy mà lại đứng nghiêm đáp lời anh. Còn thiếu chút nữa là cô nhấc tay làm tư thế chào. Rống! Mất mặt quá!

Cho dù cảm thấy mất mặt thì cô cũng không dám lề mề lâu. Chỉ dùng hơn mười phút để rửa sạch thứ bẩn trên người mình. cô bước ra khỏi phòng tắm, không quên cầm lấy ba lô trên đất.

cô ôm ba lô đi tới phòng khách thì thấy Bách Nghiêu Tân đã thả Bối Bối trên ghế sô pha, cấm tã trong tay, đang cố gắng đổi tã cho bé.

"Ngoan, Tiểu Bối Bối đừng nhúc nhích" Anh dỗ viên cầu nhỏ.

"A a..." Tiểu Bối Bối đá chân, cắn móng tay, hai chân khua không ngừng nhưng không chịu nằm yên để anh đổi tã cho.

Anh không làm cách nào mặc tã cho Tiểu Bối Bối được. Mà anh là người rất rắc rối, không chịu được những thứ không gọn gàng, cho nên cái tã anh mặc vào cởi ra, muốn mặc cho đàng hoàng.

Nhưng Bách Nghiêu Tân rất kiên nhẫn nhưng còn bé thì không. Bị lăn qua lăn lại vài lần, viên cầu nhỏ bắt đầu méo miệng, nước mắt ngưng lại trong đôi mắt, "Oa!" một tiếng khóc lên.

"Oa oa oa...." Viên cầu nhỏ hình như rất tức giận, lần này khóc càng dữ, bàn tay nhỏ bé múp míp nắm chặt, hai chân đạp loạn không ngừng.

Bách Nghiêu Tân bị khóc đến chóng mặt. Trời ơi! Trẻ con là sinh vật không cách nào khống chế được nhất trên đời này!

Viên cầu nhỏ mặc kệ chú mình nghĩ gì. cô bé vô cùng cái kỉnh, khóc lớn, mắt rung rung nhìn Quả Quả. Bé ngừng khóc một chút rồi lại quắt cái miệng nhỏ, vươn tay ra với Nhâm Quả Quả.

"Hu hức hu..." Hoàn toàn là dáng vẻ tủi thân, xin được ôm ấp.

"..." Nếu không phải viên cầu nhỏ không biết nói. Bách Nghiêu Tân thật muốn hỏi bé xem ai mới là chú ruột của nó! Bảo mẫu tói chưa đầy một giờ mà cô cháu gái nhỏ đã làm phản rồi.

Nhưng anh rất sợ tiếng khác của viên cầu nhỏ nên giao tã cho Nhậm Quả Quả "Mặc vào cho nó."

"Vâng ạ." cô vội vàng nhận lấy cái tã. Từ lúc viên cầu nhỏ này vươn tay ra với cô, cô đã sớm mềm lòng, muốn xông tới.

cô thả ba lô trong tay xuống rất tự nhiêm nhưng trước khi nó rơi xuống đất cô kiên nhớ rằng Bách Nghiên Tân rất ngăn nắp nên cô liếc mắt về phía anh.

Anh rất vừa lòng với việc rốt cuộc cô đã biết phép tắc. "Để trên sô pha cũng được."

"Vâng ạ." Nhậm Quả Quả thật cẩn thận đặt ba lô trên sô pha, cầm tã ngồi vào bên cạnh viên cầu nhỏ.

"Lại đây, Tiểu Bối Bối không khóc, mặc tã trước đã..." cô nâng cái mông nhỏ của viên cầu nhỏ lên, xoa phấn rôm rồi nhanh chóng chải cái tả ra.

"A a!" Viên cầu nhỏ hit hít lỗ mũi đot ủng, chớp chớp đôi mắt ngập nước, nín khóc, ngược lại còn chọc chọc về phía Nhậm Quả Quả đầy tủi thân, đồng tử màu lam lên án Bách Nghiêu Tân đã chuồn mất.

Nhậm Quả Quả mím môi, nín cười.

Bách Nghiêu tân cảm thấy đúng là cha nào con lấy. Cháu gái khó trị y hệt ông anh cả của anh.

Thấy bảo mẫu đã mặc xong cho viên cầu nhỏ, Bách Nghiêu Tân quyết định phải rửa sạch mình trước. trên người anh vẫn còn dấu nước Tiểu Bối Bối ... Lúc này anh mới nghĩ tới đã để cô bảo mẫu thấy được dáng vẻ thảm hại của mình ... Shit! Chỉ một buổi sáng, lần đầu tiên anh ghi vào lịch sử với ba lần nói tục.

Bách Nghiêu Tân lạnh mặt, cực kỳ mất hứng mà đi vào phòng.

Anh vừa rồi đi, cô đã thả lỏng hơi thở như ngừng lại của mình. Trời sinh cô rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, cô nhận ra dường như anh mất hứng, sợ tới mức chỉ dám thở nhẹ, "Tiểu Bối Bối, con xem, con chọc chú tức giận rồi kia" Nhậm Quả Quả duỗi ngón tay ra đi lên mũo viên cầu nhỏ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...