Chiến Dịch Trái Tim

Chương 41



SÁNG HÔM SAU, mọi người quây quần trong thư phòng tại căn nhà trên phố của bố mẹ Gabriel để thảo luận về những gì đã xảy ra trong những ngày qua.

Những tàn dư cuối cùng của cơn say mới làm sục sôi huyết quản chàng đã nhạt phai và lúc này Gabriel lại thấy ê ẩm vì lớp bầm tím thứ hai mà mình chuốc lấy. Nhưng chính cái ý thức rằng chàng đã để cho Stilwell đi xa đến mức suýt chút nữa là làm hại được Venetia mới là điều khiến chàng không ngủ được. Chàng đang uống tách cà phê đặc thứ ba.

“Ngoài phương thuốc của nhà giả kim, tôi và Venetia cũng tìm được nhật trình của Stilwell, ghi chép về những thí nghiệm của hắn,” Gabriel kể. “Hắn thực chất là một nhà tự nhiên học. Hắn sở hữu một số năng lực tâm linh rất giống của tôi.”

Hàng chân mày của Venetia chau vào nhau vì khó chịu. “Như tôi đã chỉ ra không chỉ một lần, sự tương đồng về các khả năng tâm linh chẳng có nghĩa gì cả. Ngài và Stilwell khác hẳn nhau như ngày với đêm vậy.”

Bà Marjorie nở một nụ cười nồng ấm đồng thuận với nàng. “Chính xác đấy con yêu.”

“Mối liên hệ giữa ông Stilwell và Hội Arcane là thế nào vậy ạ?” Edward hỏi. “Làm sao ông ta lại biết đến phương thuốc thế?”

Ông Montrose hắng giọng. “Ta nghĩ chắc là ta có thể trả lời được cho câu hỏi ấy đấy, cậu nhỏ à. Khi ta nghe đến cái tên Stilwell, có một số sự kiện bắt đầu trùng hợp lại với nhau. Không phải thế sao, anh Hippolyte?”

Ông Hippolyte buồn bã gật đầu. “Cha của John Stilwell là Odgen Stilwell. Có thời gian Odgen từng giữ một chân trong Hội đồng Trị sự của Hội Arcane cho đến khi ông ta từ chức vì những lý do mà ông ta chẳng bao giờ giải thích cho chúng tôi biết. Ông ấy cũng sở hữu tư chất tâm linh mà con trai của ông ta phô diễn. Nhưng quan trọng hơn là, ông ta bị ám ảnh với những mật mã riêng biệt của đấng sáng lập.”

“Chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy thế ạ?” Amelia hỏi.

Ông Hippolyte thở dài. “Thật tiếc ta phải nói rằng Odgen Stilwell là một kẻ lập dị có tiếng trong một hội đoàn đầy người lập dị. Đến gần cuối đời thì ông ta mỗi lúc một khép kín, hoang tưởng và sợ hãi đủ chuyện. Ông ta cắt liên lạc với tất cả thân bằng cố hữu. Cuối cùng chúng ta cũng biết được về cái chết của ông ấy và đánh dấu trong các ghi chép là ông ta đã mất.”

“Thế còn con trai ông ta thì sao, cái gã tên Stilwell này ấy,” dì Beatrice hỏi.

“Câu chuyện trở nên phức tạp rồi đây,” ông Montrose bảo. “Các ghi chép cho thấy Odgen Stilwell có một con trai tên John đã qua đời nhiều tháng trước đây.”

“Chỉ ngay sau khi hắn theo đuôi tôi và Caleb đến chỗ phòng luyện kim của nhà giả kim và đánh cắp lấy phương thuốc thôi,” Gabriel nói. “Hắn che giấu các vết tích của mình rất khéo. Dầu sao thì, tôi và Caleb lại đang tìm kiếm một nghi phạm có dây mơ rễ má đến Hội Arcane mà lại còn sống nhăn răng cơ.”

“Stilwell lại còn chôn vùi các vết tích của hắn thêm sâu hơn bằng cách giết hại đức ngài Ackland và khoác lấy danh tính của ông ta,” ông Montrose nói tiếp.

“Sao hắn lại phải làm thế?” Amelia hỏi.

Ông Hippolyte nhìn cô bé. “Một phần là vì hắn cần một danh tính khác biệt hoàn toàn với danh tính của chính hắn. Hắn có được điều này bằng cách trở thành một lão già đi đứng không vững. Nhưng cũng có một lý do khác khiến hắn chọn Ackland làm nạn nhân của mình.”

“Một lý do xưa nhất quả đất,” bà Marjorie nhanh nhảu. “Tiền. Khi Stilwell trở thành đức ngài Ackland, lẽ đương nhiên hắn toàn quyền hưởng của cải của Ackland.”

“Hắn cần tiền để theo đuổi các thí nghiệm của hắn,” Gabriel bảo. “Nhưng đồng thời hắn cũng có một ham muốn đen tối là được hoạt động trong xã hội thượng lưu mà không bị phát hiện. Hắn tự thấy mình như một con sói đội lốt cừu non. Một kẻ đi săn, rình rập mà không bị chú ý đến, giữa các con mồi của hắn.”

“Tại sao hắn lại kết giao với Rosalind Fleming làm gì chứ?” dì Beatrice hỏi.

Nãy giờ Gabriel đã cố tránh né câu hỏi này. Chàng nốc thêm cà phê rồi hạ tách xuống. Chàng thật thận trọng tránh không nhìn sang Venetia.

“Stilwell tự cho mình là một loại thượng đẳng, một con người tiến hóa hơn hẳn. Hắn nghĩ nghĩa vụ của hắn là phải sản sinh ra con cái có khả năng phô diễn được thiên khiếu của hắn. Vì thế hắn tìm kiếm một bạn phối ngẫu xứng đáng.”

“Hừ.” Ông Hippolyte bỗng nhiên trầm ngâm. “Hoàn toàn tự nhiên thôi mà, ta nghĩ là thế.”

Gabriel quắc mắt nhìn cha. Ông Hippolyte chớp chớp mắt rồi chợt mặt mày đỏ lựng.

“Dĩ nhiên, con người thật điên rồ,” ông vội nói.

Gabriel thở dài đoạn ngả người dựa ra sau ghế. “Stilwell săn lùng một bạn phối ngẫu thích hợp giữa hàng trăm phụ nữ ở Luân Đôn tự cho là mình sở hữu năng lực tâm linh. Trong khi tìm kiếm hắn phát hiện ra một ả mà chúng ta biết đến với cái tên Rosalind Fleming. Khi ấy là Charlotte Bliss.”

Hai mắt Edward mở lớn. “Thế phu nhân Fleming cũng sở hữu năng lực tâm linh ạ?”

“Bọn anh cũng không rõ,” Gabriel đáp. “Với lại rốt cuộc thì Stilwell cũng có biết đâu. Tuy nhiên, hắn có viết rằng ả ta chắc chắn là nhà thôi miên có nghề nhất.”

“Sau cùng Stilwell kết luận rằng ả ta sở hữu được vài năng lực tâm linh sơ đẳng cho phép ả gia tăng cường lực cho khả năng thôi miên của mình,” ông Hippolyte thêm vào. “Nhưng hắn tin rằng khả năng của ả rất yếu.”

“Dù thế nào đi nữa,” Gabriel nói tiếp, “thì ả cũng đã thuyết phục được Stilwell về năng khiếu của ả, ít ra là trong một thời gian. Hắn đã rất ấn tượng với vài biểu hiện của thứ được gọi là thuật đọc tâm của phu nhân Fleming và hắn quyết định rằng ả sẽ là người phối ngẫu tuyệt hảo. Về phần mình, phu nhân Fleming mừng điên lên vì có được một nhân tình giàu có đến thế, mặc cho ả phải giả vờ như hắn vừa già vừa hom hem.”

“Thật không may cho phu nhân Fleming,” ông Hippolyte nói, “Stilwell bắt đầu thấy nghi ngờ việc ả tự cho mình sở hữu năng lực siêu nhiên. Cùng khoảng thời gian hắn bắt đầu thấy hết hứng thú với ả, thì hắn rốt cuộc đã thành công trong việc giải mã phương thuốc.”

“Và phát hiện ra đoạn văn cuối cùng trong cuốn sổ cảnh báo rằng thần dược của nhà giả kim, về thực chất, là một loại thuốc độc tác dụng chậm có thể khiến người ta hóa điên nếu như thuốc giải không được uống cùng lúc,” Gabriel nói.

“Đoạn văn trong cuốn sổ cho biết rằng phương thuốc giải được khắc trên nắp chiếc hòm sắt,” ông Hippolyte nói. “Thế là Stilwell phái hai người đến trụ sở Hội để đánh cắp nắp hòm ấy.”

Ông Montrose nghiêm nghị gật đầu. “Stilwell biết được vị trí của trụ sở Hội cũng như nhà bảo tàng bên trong đấy nằm chính xác ở đâu bởi vì cha hắn, một thành viên trong Hội đồng Trị sự, từng biết rõ những điều này và đã truyền đạt lại cho con trai mình.”

“Tôi đã có thể ngăn chặn được vụ đánh cắp hòm sắt,” Gabriel tiếp, “nhưng vào thời điểm ấy tôi nhận thấy tên trộm này rất quyết tâm nên cần phải dứt điểm mới được. Vì thế tôi đã chuyển hòm sắt vào Hầm Lớn trong trụ sở Hội rồi cho loan truyền rằng chiếc hòm đã bị hủy hoại còn tôi thì đã mất mạng trong vụ hỏa hoạn nơi ấy. Tôi nghĩ rằng làm thế sẽ khiến kẻ thủ ác bớt cảnh giác hơn và sẽ dụ cho hắn ra khỏi nơi ẩn náu. Nhưng thay vì thế, hắn vẫn ở nguyên trong lớp ngụy trang sâu kín của mình.”

Ông Hippolyte khum khum nâng tách giữa hai lòng bàn tay. “Stilwell viết trong sổ ghi chép rằng mặc dù hắn thấy tin tức về cái chết của Gabriel có phần đáng ngờ - rất có khả năng là vì chính hắn cũng đã giả mạo cái chết của mình nên biết được việc này dễ dàng đến dường nào – hắn vẫn tin mình đã thất bại trong công cuộc đoạt lấy phương thuốc giải. Hắn quyết định từ bỏ nổ lực lấy lại phương thuốc ấy.”

Venetia chun mũi. “Và rồi một phu nhân Jones nào đấy xuất hiện giữa Luân Đôn, một góa phụ và tình cờ lại là một nhà nhiếp ảnh. Lòng nghi ngờ của Stilwell trỗi lên ngay lập tức, không chỉ bởi vì tôi đang sử dụng họ Jones mà còn là vì hắn biết được thời gian gần đây có một nhiếp ảnh gia đã được thuê đến chụp lại ảnh bộ sưu tập đồ cổ tại trụ sở Hội. Lại thêm việc Gabriel được cho là đã chết còn tôi lại xuất hiện trong xã hội với tư cách là một góa phụ nữa chứ.”

“Một loạt những trùng hợp ngẫu nhiên ấy khơi dậy bản năng săn mồi của hắn,” Gabriel tiếp lời. “Cũng giống như tác động của chúng lên các bản năng của tôi. Stilwell chợt nhận ra rằng nếu Venetia là người đã chụp ảnh bộ sưu tập, hẳn phải có một bức ảnh về nắp chiếc hòm sắt mà hắn có thể dùng để giải mã lấy phương thuốc giải. Nhưng hắn cũng biết rằng Hội Arcane sẽ không bao giờ để cho nhiếp ảnh gia giữ lấy bản sao của các tấm ảnh mà cô ấy đã chụp, chứ đừng nói gì đến phim âm bản. Mặc dù vậy, hắn vẫn kết luận rằng cũng đáng để mắt đến Venetia lắm.”

“Vậy nên hắn đã thuê Harold Burton đi theo dõi chị ấy một thời gian để xem thử chuyện gì đang diễn ra,” Amelia nói vào.

Dì Beatrice cau mày. “Làm sao hắn lại biết có một nhiếp ảnh gia đã được thuê làm việc tại trụ sở Hội Arcane chứ?”

“Xin nhớ cho là Stilwell biết rất rõ vị trí trụ sở Hội,” Gabriel đáp. “Hai gã mà hắn phái đến đánh cắp chiếc hòm sắt đã quan sát khu tu viện ấy một hai ngày gì đấy từ một vị trí thuận lợi trên sườn đồi gần bên. Với sự trợ giúp của kính thiên văn thu nhỏ, bọn chúng đã trông thấy Venetia đang chụp ảnh cho vài món cổ vật ngoài hàng hiên.”

“Đúng là tôi rất thích tận dụng ánh sáng tự nhiên mỗi khi có thể,” Venetia chua chát nói.

“Dù sao đi nữa,” Gabriel kết lại, “tên đột nhập trốn thoát được tối hôm ấy đã báo cáo lại với Stilwell rằng có một nhiếp ảnh gia hiện diện tại trụ sở.”

Ông Hippolyte lắc lắc đầu vẻ kinh tởm. “John Stilwell tự cho mình là một khoa học gia thời hiện đại. Hắn đam mê các học thuyết của Darwin vì hắn nghĩ các học thuyết ấy khẳng định lòng tin của hắn là một loài thượng đẳng. Hắn đã lầm thê thảm.”

“Chắc chắn là thế rồi,” Edward lên tiếng, hân hoan một cách ghê gớm. “Cứ nhìn xem số phận hắn đã ra làm sao thì biết. Sau rốt thì, ngài Stilwell vĩ đại lại bị một con rắn độc ti tiện kết liễu.”

Mọi người nhìn sang cậu bé.

Gabriel phá lên cười. “Nói hay lắm, Edward. Nói hay thật đấy.”

“Tóm lại, đây chỉ là một ví dụ thú vị về sự cân bằng mong manh của vạn vật,” dì Beatrice trầm ngâm. “Có vẻ như chuyện về sự tiến hóa này còn phức tạp hơn John Stilwell hằng nghĩ nhiều.”

Khuôn mặt Edward nhăn nhó tỏ vẻ quan tâm rất hung, “Chuyện gì sẽ xảy ra cho đám côn trùng và mấy con cá mà gã Stilwell nuôi giữ trong phòng luyện kim vậy ạ?”

Gabriel bĩu môi. “Theo kinh nghiệm bản thân anh thì anh có thể nói là còn rất ít cá sống sót trong bể ấy, nếu không muốn nói là chẳng còn con nào.”

Venetia rùng mình. “Ngày may mắn lắm đấy, thưa ngài. Ai mà biết được Stilwell nuôi sinh vật nguy hiểm nào trong bể ấy.”

“Còn về đám côn trùng và rắn rít,” ông Hippolyte bảo, “ta đã liên lạc với một người bạn của ta là một nhà tự nhiên học. Ông ta sẽ tiếp quản các sinh vật ấy. Ta nghĩ là phần lớn trong số ấy rồi sẽ chui vào bộ sưu tập của ông ta thôi.”

“Vậy thì, chuyện này gần như đã được kết thúc rồi, phải không nào? Bà Marjorie thốt lên với vẻ hài lòng. “Kẻ thủ ác đã chết. Phương thuốc đã được lấy lại. Vấn đề nổi cộm duy nhật còn sót lại hình như Rosalind Fleming thì phải.”

“Nếu xem xét kỹ đến chuyện này,” Venetia bảo, “ta sẽ thấy ả ta chỉ là một nạn nhân khác của John Stilwell mà thôi. Nhưng tôi vẫn thắc mắc vì sao ả ta lại căm ghét tôi đến thế.”

“Ta có thể trả lời đều này cho nàng.” Gabriel đáp. Chàng khoang hai tay lên bàn. “Điều này được viết trong nhật trình của Stilwell.”

“Thì sao nào?” Venetia gợi hỏi.

“Ta tin mình từng nhắc đến việc Stilwell bắt đầu nghi ngờ tư chất tâm linh của phu nhân Fleming. Nhưng càng tìm hiểu nhiều về phu nhân Jones nào đó, hắn càng tin rằng phu nhân Jones ấy hẳn phải sở hữu những năng lực siêu nhiên thực thụ và mạnh mẽ.”

Venetia trừng mắt dữ dội. “Hắn viết về em ư?”

Edward cau mày. “Ý anh là gã Stilwell ấy quyết định rằng hắn muốn cưới chị Venetia thay vì phu nhân Fleming à?”

“Hắn chỉ mới bắt đầu hình thành kế hoạch như thế thì anh đã hồi phục lại sau cú ngã chết người dưới hẻm núi, khôi phục được trí nhớ và quay về nhà trong vòng tay người vợ yêu dấu của anh rồi,” Gabriel đáp.

“Em hiểu rồi,” Venetia lặng lẽ nói. “Rosalind Fleming ghét em vì ả ta sợ là mình đang đánh mất tình yêu của John Stilwell. Ả biết hắn đang tính đến chuyện thay thế ả bằng em. Ả ghen.”

Dì Beatrice gật đầu. “Dì từng bảo cháu rằng đàn bả ở vị trí của ả ta thì luôn luôn ý thức được là tương lai của mình treo lơ lửng bằng sợi chỉ mành mà.”

“Nhưng điều gì đã khiến John Stilwell nghĩ là em có thể sở hữu tư chất tâm linh vậy chứ? Venetia hỏi.

Gabriel nhìn chăm chăm vào cha mình. “Con nghĩ là con sẽ để cha giải đáp cho câu này vậy, thưa cha.”

“Được chứ,” ông Hippolyte đáp. Mắt ông sáng lên hăm hở. “Stilwell lập luận rằng nếu như cô thực sự đã kết hôn với Gabe, thì có khả năng rất cao là cô cũng sở hữu những tư chất tâm linh đích thực.”

Venetia rõ ràng không hiểu. “Cháu thật không nghĩ ra tại sao hắn lại máy móc nhảy sang kết luận như vậy.”

“Tại sao ư, bởi vì mọi người trong Hội đồng Trị sự, bao gồm cả Odgen Stilwell, đều biết rằng Hội Arcane có một truyền thống lâu đời,” ông Hippolyte nói. “Người thừa kế vị trí Hội trưởng luôn luôn tìm kiếm người vợ mà bản thân cô ấy cũng sở hữu những tư chất tâm linh.” Ông mỉm cười trìu mến với bà Marjorie. “Cứ lấy bà vợ yêu dấu của ta làm ví dụ. Cô sẽ không bao giờ muốn chơi bài cùng bà ấy đâu. Bà ấy có thể đọc rất rõ những gì cô đang cầm trong tay như thể lá bài ấy được viết hẳn ra mặt sau vậy.”

Bà Marjorie mỉm cười hiền hậu. “Phải thú thật đấy là một năng khiếu khá hữu ích thời em còn trẻ. Chắc chắn năng khiếu này đã giúp em thu hút sự chú ý của mình đấy, Hippolyte à.”

Ông Hippolyte cười toe âu yếm. “Tôi đã thua cả vố trước khi biết được mình gặp trúng thứ gì.”

Hả?” Venetia thất kinh. “Thưa bác Jones, bác đang nói rằng bác chọn cháu làm vợ con trai bác chỉ bởi vì cháu có thể nhìn thấy thần khí thôi ư?”

“Ta không rõ lắm về bản chất các năng lực của cháu,” ông trả lời. “Nhưng ta biết có những thành tố tâm linh nào đấy trong tư chất của cháu sẽ bổ sung cho tư chất của Gabe.”

“Cháu hiểu rồi,” Venetia đáp dứt khoác.

Ông Hippolyte muộn màng nhận ra hẳn là mình đã lỡ miệng. Ông vô vọng đưa mắt nhìn bà Marjorie, kiếm tìm lối thoát.

Bà Marjorie chăm chú nhìn Venetia. “Cháu đã hiểu sai mục đích của ông nhà ta trong chuyện này rồi,” bà điềm tĩnh nói. “Hippolyte chỉ quan tâm đến hạnh phúc của Gabe thôi. Thiên khiếu của Gabe đã khiến thằng bé bao nhiêu năm qua phải tự mình chịu bao phiền muộn. Nó ngày càng trở nên đơn độc và xa cách. Cứ ngày càng bỏ nhiều thì giờ hơn với sách vở. Cả ông nhà và ta đều sợ rằng nếu nó không tìm được một người phụ nữ có thể hiểu và chấp nhận được những khía cạnh tâm linh trong bản tính của thằng bé, thì chắc nó sẽ không bao giờ được biết tình yêu đích thực là gì.”

“Rành rành là Gabe chưa gặp may trong việc tìm kiếm người phụ nữ thích hợp,” ông Hippolyte nghiêm túc nói vào. “Vậy nên ta đứng ra đảm nhận việc ấy về mình.”

Không ai nói một lời.

“Ta nghĩ,” bà Marjorie vừa lên tiếng vừa đứng dậy, “rằng chúng ta nên để cho Gabe và Venetia thảo luận riêng về việc này.”

Bà dẫn mọi người đi ra khỏi phòng đọc sách, chân váy của bà thước tha lướt qua mặt thảm. Không nói không rằng, từng người một đều đứng lên theo chân bà, chỉ trừ Venetia.

Vụ rút lui này vội vã thật, Gabriel thầm ghi nhận. Thực chất thì, việc mọi người không giẫm đạp tranh nhau ra cửa đã là một điều đáng kinh ngạc rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...