Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 45:



Đúng lúc Trần Chẩn dẫn ngư dân và tiều phu vào cổng chính của cung thành, thì ở cổng thành phía đông An Ấp, Công Tôn Diễn mặt sưng húp vì thiếu ngủ nhiều ngày cũng quất ngựa hô to một tiếng, lao qua cổng thành.

“Chúa công, đã tới An Ấp rồi! Chúng ta nên về phủ tướng quốc trước, dù sao chúa công cũng nên nghỉ ngơi một lát!” Công Tôn Diễn quay người lại nói.

Bạch Khuê hai mắt lim dim, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ nói hai tiếng: “Vào cung!”

Công Tôn Diễn do dự một lát, rồi quất roi thúc ngựa, lao băng băng về phía cung thành.

Khi lão tướng quốc bước vào cửa cung, thì ngư dân và tiều phu đã dập đầu bái kiến ở thiên điện. Tiều phu đã nói xong, ánh mắt Huệ Vương đang chiếu sang ngư dân. Ngư dân sắc mặt lấm lét, đứng đực ra một lát, húng hắng vài tiếng, mới đọc ê a: “Thảo… thảo dân dậy sớm tới Phùng Trạch quăng lưới, đột… đột nhiên nghe thấy tiếng nước ở phía trước, tiếp đến nhìn… nhìn thấy trong nước có một vật đang bơi lội, thân dài vài trượng. Thảo dân chưa từng nhìn thấy giống vật đó bao giờ, vô cùng ngạc nhiên, bèn mở to mắt nhìn kỹ. Con vật ấy càng bơi càng nhanh, sau đó đột nhiên từ dưới nước bay… bay vút lên không trung vài… vài trượng, cất lên tiếng ngâm vừa vang vừa dài, như thế này…” hắn lấy hơi, phồng má, “u… hu…”

Ngụy Huệ Hầu miệng há hốc, ngả hẳn người về phía trước, vội vã hỏi: “Ngươi có nhìn kỹ vật đó chăng?”

Ngư dân lắc đầu nói: “Hôm đó sương mù dày đặc, thảo dân nhìn không rõ, chỉ thấy cơ thể nó to không gì bằng, hình thù giống mãng xà lớn, miệng nhả lửa hừng hực, cuồn cuộn lên xuống…”

Trần Chẩn đặng hắng khẽ một tiếng, ngư dân bèn im bặt. Ngụy Huệ Hầu mừng rỡ ra mặt, quay sang Trần Chẩn nói: “Quả nhân nghe nói rồng phượng theo nhau, trong núi có phượng, vậy thì vật này ắt là thiên long rồi!”

Trần Chẩn vòng tay tán đồng: “Bẩm chúa thượng, long phượng hiện thế, quả là may mắn khác thường!”

Ngụy Huệ Hầu ngoảnh sang phía tỳ nhân, vuốt râu nói: “Ồ, trời hiện điềm lành, hai vị hương dân đây trình báo có công, thưởng cho mỗi người ba mươi lượng vàng!”

Tỳ nhân ra hiệu, một hoạn quan liền bưng tới hai khay vàng. Ngư dân, tiều phu một lần nữa lại được nhìn thấy những thỏi vàng lấp lánh, vội vã dập đầu lia lịa, còn chưa kịp nói lời tạ ơn thì một hoạn quan khác chạy vào bẩm báo: “Khởi bẩm chúa thượng, Bạch tướng quốc cầu kiến!”

Nghe thấy ba chữ “Bạch tướng quốc”, Trần Chẩn bất giác giật mình đánh thót, ngư dân và tiều phu hai chân run lên bần bật. Song Ngụy Huệ Hầu lại rất đỗi vui mừng: “Ồ, lão ái khanh trở về rồi ư! Mau mời tướng quốc vào!”

Tỳ nhân dõng dạc hô: “Chúa thượng có chỉ, vời Bạch tướng quốc yết kiến!”

Bạch Khuê vội vã rảo bước vào, khấu đầu hô: “Vi thần khấu kiến chúa thượng!”

Ngụy Huệ Hầu tươi cười, chìa tay ra nói: “Lão ái khanh mau bình thân, ngồi đi, ngồi đi!”

Bạch Khuê lạy thêm một lạy: “Tạ ơn chúa thượng!” Vừa đứng dậy, nhìn thấy Trần Chẩn đang ngồi lù lù ở chỗ của mình, Bạch Khuê lập tức sầm mặt xuống. “Chúa thượng, ở đây hình như không có chỗ của lão thần!”

Trần Chẩn lập tức mặt mày biến sắc.

Ngụy Huệ Hầu quay sang Trần Chẩn, cười ha hả mà nói: “Trần ái khanh, khanh ngồi nhầm chỗ rồi, mau đổi chỗ đi!”

Trần Chẩn lúng túng đứng dậy, đi sang ngồi xuống hàng bên phải, vòng tay hướng về phía Bạch Khuê: “Hạ quan thất lễ, mong tướng quốc lượng thứ!”

Bạch Khuê chậm rãi bước tới chỗ của mình, ngồi xuống, khinh khỉnh nói: “Không phải thượng đại phu thất lễ, mà là lão hủ đây tới không đúng lúc!”

Trần Chẩn càng luống cuống: “Không phải, không phải, hạ quan không có ý này!”

Bạch Khuê còn định nói nữa thì Ngụy Huệ Hầu đã cắt ngang: “Lão ái khanh, đừng chấp việc này nữa, quả nhân đang có chuyện muốn kể cho khanh nghe đây!”

Bạch Khuê quay người lại, vòng tay cung kính: “Lão thần xin được lắng nghe!”

Ngụy Huệ Hầu chỉ tay vào ngư dân và tiều phu đang quỳ dưới đất, nói: “Hai vị hương dân đây vừa từ Phùng Trạch tới, nói là đích thân nghe thấy tiếng phượng hót rồng ngâm. Điềm may mắn này quả là nghìn năm có một!”

Bạch Khuê liếc nhìn hai kẻ kia, lòng đã sáng tỏ như gương, sắc mặt sa sầm, chiếu thẳng ánh mắt vào ngư dân và tiều phu, thấy hai kẻ này đều cúi gằm đầu, cố gắng nâng ống tay áo rộng che kín mặt, lại càng hiểu rõ, bèn chậm rãi nói: “Hai vị hương dân đây thật là có phúc, hãy ngẩng đầu lên để bản tướng nhìn rõ mặt!”

Ngư dân và tiều phu càng vùi mặt sâu hơn vào ống tay áo, toàn thân run bần bật, hai mông đít rung lắc hệt như hai cái sàng đang sàng thóc, Bạch Khuê nhìn rõ mồn một, bèn nghiêm giọng quát: “Hai vị hương dân, bản tướng muốn hai người ngẩng đầu lên, đã nghe rõ chưa?”

Ngư dân và tiều phu chẳng còn cách nào khác, đành phải ngẩng lên. Bạch Khuê vừa liếc nhìn lập tức nhận ra bọn họ, bèn nện mạnh nắm đấm xuống án, giận dữ quát lớn: “Điêu dân to gan, hẳn đã từng gặp bản tướng?”

Hai người mặt xám ngoét, toàn thân run rẩy.

Bạch Khuê cười nhạt: “Phượng hót rồng ngâm cái gì? Hai ngươi làm xằng làm bậy ở quê nhà còn chưa kể, lại dám tìm cách vào cung bày chuyện điêu trá, khi quân phạm thượng, các ngươi có biết đây là tội tru di cửu tộc?”

Nghe thấy bốn chữ “tru di cửu tộc”, hai kẻ gần như rũ liệt dưới đất.

Bạch Khuê chậm rãi quay sang phía Ngụy Huệ Hầu: “Bẩm chúa thượng, sau khi từ Mạnh Tân trở về, vi thần luôn sống ở Phùng Trạch, chưa từng nghe thấy phượng hót rồng ngâm, cũng chưa từng nghe ai nói tới chuyện này. Còn hai kẻ kia, vốn không phải là ngư dân hay tiều phu gì hết. Một tên là Câu Tam, chơi bời lêu lổng, nổi tiếng côn đồ. Tên kia là Chu Tứ, ham mê cờ bạc thành tính, lừa gạt cả cha mẹ vợ con. Mấy năm gần đây đào khơi kênh lớn, hai kẻ này nhiều lần trốn tránh lao dịch, đã bị thú thừa Đại Lương phạt đánh bốn mươi roi. Đúng hôm xử phạt, vi thần vừa hay đến đó, nên vẫn nhớ mặt! Điêu dân lại dám vào tận đây dối lừa chúa thượng, hẳn là có kẻ xui khiến, mong chúa thượng minh xét!”

Sắc mặt Ngụy Huệ Hầu chốc lát tối sầm, từ từ dịch chuyển ánh mắt sang Trần Chẩn: “Trần ái khanh, có chuyện này chăng?”

Trần Chẩn sớm đã trấn tĩnh trở lại, đảo con ngươi vài vòng, từ từ đứng dậy nhìn thẳng vào Bạch Khuê, cố gắng nói thật chậm rãi: “Những lời này của Bạch tướng quốc, rõ ràng là muốn kết tội hạ quan. Bạch tướng quốc xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, hạ quan dù có mười miệng cũng khó lòng biện hộ. Hôm nay trước mặt chúa thượng, hạ quan không dám nói bừa, nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này!”

Ngụy Huệ Hầu nghe Trần Chẩn nói vậy, mặt vẫn tối sầm, song cũng gật đầu mà nói: “Trần ái khanh cứ nói!”

Trần Chẩn quay sang tiều phu, ung dung dẫn dắt: “Xin hỏi tiều phu, tướng quốc đại nhân đây nói, đại nhân đã từng gặp ngươi ở Đại Lương, có chuyện này không?”

Thấy tiều phu liếc nhìn lại, Trần Chẩn lừ mắt ra hiệu.

Tiều phu lập tức hiểu ý, vội lắc đầu quầy quậy: “Tiểu nhân sống ở Long Sơn, quanh năm kiếm sống bằng nghề đốn củi, hơn chục năm qua chưa rời khỏi núi một lần, chưa từng gặp tướng quốc đại nhân!”

Trần Chẩn hết sức hài lòng, lại quay sang phía ngư dân: “Xin hỏi ngư dân, đã từng gặp tướng quốc đại nhân chưa?” Ngư dân đương nhiên cũng lắc đầu.

“Trông hai ngươi bộ dạng thực thà, chắc cũng không dám dối trá!” Trần Chẩn khẽ cười một tiếng, lại nhìn sang tiều phu. “Vậy ta hỏi tiếp, ngươi nghe thấy phượng hót lúc nào, ở đâu?”

Tiều phu ngẩng lên, chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Khuê, vội vã cúi đầu né tránh.

Trần Chẩn lớn tiếng hỏi: “Tiều phu, đây là triều đường, không phải Đại Lương, ngươi nghe thấy gì thì nói thế ấy! Nếu có nửa lời giả dối, bản quan tất xử ngươi tru di cửu tộc.”

Tiều phu nghe vậy, vội vàng nói thật mạch lạc: “Vào một buổi chiều nọ, tiểu dân đang đi đốn củi, đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót trong núi.”

Trần Chẩn sầm mặt: “Là chim hót, hay là phượng hót?”

Tiều phu vội vã sửa lại: “Là… là phượng hót!”

“Sao ngươi biết đó là phượng hót?”

Tiều phu đã lấy lại bình tĩnh, dõng dạc nói: “Tiểu dân nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn con chim kết thành đàn bay vòng quanh đỉnh núi, một lát sau lại đột nhiên biến mất, ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng hót dài vọng lại từ đỉnh núi, âm thanh vang động tới hơn chục dặm, tựa như tiên nữ ca hát. Tiểu dân từ nhỏ đã được nghe chuyện trăm chim chầu phượng hoàng, do vậy đoán rằng tiếng hót ngân dài kia chắc chắn là tiếng hót của chim phượng!”

Trần Chẩn từ từ đứng dậy, bước tới phía trước Ngụy Huệ Hầu, dập đầu sát đất nói: “Trắng đen phải trái đã rõ, mong chúa thượng minh xét!”

Ngụy Huệ Hầu khẽ gật đầu, chậm rãi nhìn về phía Bạch Khuê, trầm giọng nói: “Lão ái khanh, khanh trở về khi nào?”

“Chúa thượng!” Bạch Khuê nôn nóng, quên bẵng cả tôn ti. “Lời kể của tiều phu có rất nhiều sơ hở, rõ ràng là muốn giở trò gian xảo lừa gạt chúa thượng!”

Ngụy Huệ Hầu nghiêm mặt, rồi đột ngột cao giọng: “Bạch Khuê, quả nhân hỏi khanh, khanh từ Đại Lương trở về khi nào?”

Bạch Khuê trong lòng giật thột, bèn từ từ đứng dậy, dập đầu sát đất: “Khởi bẩm chúa thượng, vi thần vừa trở về, còn chưa kịp hồi phủ!”

“Lão ái khanh!” Giọng Ngụy Huệ Hầu chậm rãi, “khanh đã có tuổi, đi đường xa xôi hẳn đã mệt mỏi, mau trở về phủ nghỉ ngơi ba ngày rồi hãy lên triều!”

Bạch Khuê trong lòng ớn lạnh, liếc sang Trần Chẩn, lại nhìn hai kẻ lưu manh và số vàng bày trước mặt chúng, thở dài một tiếng, khấu đầu nói: “Vi thần lĩnh chỉ!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...