Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 49:



Cùng lúc này, một bóng người vội vã bước vào trong phủ Thượng đại phu, rẽ vào khu nhà của Thích Quang. Thích Quang nghe thấy tiếng bước chân, nhận ra Đinh Tam, vội bước ra hỏi: “Có động tĩnh gì không?”

Đinh Tam tiến lại gần, thì thầm vài câu vào tai Thích Quang, Thích Quang hỏi ngay: “Ngươi nhìn rõ chứ?”

“Tiểu nhân không nhìn sai. Trời còn chưa sáng, tiểu nhân đã tới gần Bàng gia, mắt không rời khỏi thằng oắt họ Bàng. Vừa rồi thằng oắt đó vội vã ra khỏi nhà, tới phố Bắc Nhai mua một thanh kiếm, sau đó vòng vèo một hồi, tới cánh rừng ở ngoại ô phía bắc, loáng cái đã mất tích trong rừng sâu. Tiểu nhân đuổi theo không kịp, lại không dám nấn ná ở đó quá lâu, lập tức quay về bẩm báo Thích gia!”

Thích Quang gập ngón giữa lại, gõ nhịp xuống mặt bàn: “Hai người bọn chúng đã bắt tay nhau thì cứ để chúng đi chung một đường!” Miệng nói, tay lôi ra một chiếc túi từ trong hòm. “Chút tiền này để các huynh đệ mua rượu uống! Nói với các huynh đệ, sự việc thành công, Thích gia ta sẽ trọng thưởng!”

Đinh Tam nhận lấy: “Tạ ơn Thích gia!”

Thích Quang trợn mắt hỏi: “Có biết thế nào là để chúng đi chung một đường không?”

“Chính là tiểu nhân dẫn theo vài đệ tử, trừ khử hai thằng oắt đó!”

Thích Quang khẽ lắc đầu: “Công phu của La Văn thì ngươi đã biết, nghe nói thằng oắt họ Bàng kia võ nghệ cũng rất rất cao cường. Dựa vào mấy miếng võ quèn của các ngươi, trừ khử chúng thế nào?”

“Việc này… Việc này…”

Thích Quang dằn mạnh từng tiếng: “Nghe nói thằng oắt Bàng gia rất có hiếu, chuyện này đúng không?”

“Thưa phải. Bàng Quyên mồ côi mẹ từ nhỏ, trong nhà chỉ có hai cha con hắn nương tựa vào nhau mà sống!”

Thích Quang vẫy tay: “Lại đây!”

Đinh Tam ghé sát lại, Thích Quang thì thầm vào tai hắn, Đinh Tam gật đầu lia lịa.

Vào giờ Nhân định, La Văn lặng lẽ tới trước phủ thượng đại phu, quả nhiên đã thấy Bàng Quyên đứng đợi sẵn ở đó. Vừa trông thấy La Văn, Bàng Quyên nói nhỏ: “Tại hạ đã thăm dò kỹ rồi, trong hậu hoa viên nhà gian tặc có một hầm ngầm, gia phụ bị nhốt ở đó!”

La Văn gật đầu nói: “Tại hạ cũng đoán là ở đó. Bên trong quanh co ngoắt ngoéo, nếu không thông thạo đường đi, đã vào trong rồi đừng hòng thoát ra được!”

“Có vẻ như La huynh đã từng vào đó?”

“Đúng vậy! Ông lão trông coi hầm ngầm chơi thân với tại hạ, thường mời tại hạ xuống hầm uống rượu!”

“Vậy thì tốt quá! Đi thôi!”

Hai người tìm một chỗ khuất, nhảy qua tường vây vào trong, chưa đầy một canh giờ đã tới trước hầm ngầm. Quan sát xung quanh không thấy ai, La Văn bèn mở khoá, bước vào bên trong.

Trong hầm rất cao lớn, rộng thênh thang. Hai người đi chưa được bao xa, thấy phía trước có đuốc cháy, vừa đưa mắt nhìn, quả nhiên thấy Bàng Hành bị nhốt trong cũi, hình như không có ai canh giữ.

Bàng Quyên vội chạy lại, khẽ gọi: “Cha!”

Bàng Hành bị trói giật cánh khuỷu ra phía sau, trói chặt vào một cọc gỗ, miệng nhét đầy bông, nghe thấy tiếng Bàng Quyên gọi, ú ớ muốn nói, song không thành tiếng.

Bàng Quyên giận dữ, máu huyết sôi lên sùng sục, xông lên định đạp cửa cũi thì La Văn kêu lên thất thanh: “Bàng huynh, chúng ta mắc lừa rồi!”

Lời vừa dứt, bỗng nghe sau lưng ồn lên từng chặp, cửa ngầm sập lại đánh rầm một tiếng. Cùng lúc, đuốc trong hầm vụt sáng, hơn chục sát thủ tay lăm lăm đao kiếm lao tới vây kín, kẻ cầm đầu chính là Đinh Tam.

Bàng Quyên quét mắt nhìn khắp lượt, hỏi La Văn: “La huynh, liều mạng với chúng chứ?”

La Văn đảo mắt một vòng, lập tức thì thầm: “Mau, chạy theo tại hạ!” Nói xong, hét vang một tiếng, cầm kiếm lao vào một góc. Bàng Quyên cấp tốc bám theo, đâm chém hỗn loạn, gấp rút mở ra một đường máu, rẽ vào một ngách hầm. La Văn cắm đầu chạy hết tốc lực, rẽ ngoặt liên hồi, vừa đánh vừa chạy, đám Đinh Tam bám sát sau lưng không rời. Sắp tới cuối đường, La Văn bị một đao chém trúng chân, bước đi có phần lảo đảo.

Bàng Quyên kinh sợ kêu lên: “La huynh!”

Đám Đinh Tam đã đuổi theo sát nút, Bàng Quyên bèn xông lên chặn chúng lại. Tuy phía Đinh Tam số người đông đảo, song lại không thể phát huy lợi thế số đông trong đường hầm, hơn nữa lại có Bàng Quyên dũng mãnh chặn đầu, nên không ai dám xông lên. Hai bên giằng co tại chỗ. La Văn chống kiếm, gắng gượng đứng dậy, tiến lên vài bước, sờ thấy cửa ngầm, xoay mạnh chốt sắt, mở ra một cánh cửa, hét lớn: “Bàng huynh, mau lên, chạy ra bên ngoài sẽ gặp một vạt trúc, rẽ phải là tới tường vây!”

Bàng Quyên vừa đánh vừa lùi, đáp: “Huynh đi trước đi, tôi ngăn cản chúng!”

La Văn vội nói: “Còn không đi, chúng ta chết chắc!”

Bàng Quyên đã lùi tới cửa, La Văn thình lình xô mạnh Bàng Quyên ra ngoài, còn mình tiện tay đóng sập cửa, cài chốt lại. Bàng Quyên gắng sức đẩy mạnh vào trong, song cánh cửa vẫn trơ trơ không hề nhúc nhích. La Văn ở bên trong quát lên: “Bàng huynh, mau chạy đi!”

Tiếp đến, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm loảng xoảng, tiếng gào rú thảm thiết, sau đó là tiếng rên rỉ, rồi tiếng người rút chốt cửa.

Bàng Quyên không còn cách nào khác, vội cắm đầu chạy thục mạng, quả nhiên gặp một vạt trúc, vội rẽ sang phải thì tới tường vây. Khi đám Đinh Tam đuổi tới thì Bàng Quyên vừa hay đã nhảy vọt qua tường. Đợi đám Đinh Tam qua được tường vây, đã không thấy bóng dáng Bàng Quyên đâu nữa. Cả bọn lùng sục một thôi một hồi, chẳng tìm thấy gì, đành tiu nghỉu quay về phủ.

Đang ngồi trong viện chờ tin, thấy Đinh Tam hộc tốc chạy về, quỳ phục xuống đất, Thích Quang đã hiểu nguồn cơn, lạnh lùng nói: “Lại để chúng chạy thoát rồi ư?”

“Tiểu nhân vô dụng, đã trừ khử được tên họ La, để thằng oắt Bàng gia chạy thoát!”

Thích Quang sầm mặt xuống.

Đinh Tam vội nói: “Thích gia yên tâm, thằng oắt đó chưa thể chạy xa được!”

“Cái gì?”

“Chỉ cần chúng ta vẫn giam lão già, lo gì thằng oắt không quay lại!”

Thích Quang lừ mắt nhìn hắn: “Lũ xuẩn ngốc các ngươi, đến việc cỏn con này cũng làm không xong, bảo ta ăn nói thế nào với chúa công đây?”

Đinh Tam dập đầu nói: “Xin Thích gia dạy bảo!”

Thích Quang đứng dậy, đi tới đi lui một hồi, rồi nói: “Ngươi nghe đây, hai tên lưu manh hôm qua, cộng với La Văn, cả thảy ba mạng, cứ đổ hết tội lỗi cho Bàng Quyên. Các ngươi sắp xếp hiện trường rồi báo lên phủ tư đồ!”

Đinh Tam đảo mắt một vòng: “Quả là diệu kế! Bẩm Thích gia, tiểu nhân sẽ làm ngay!”

“Còn nữa!” Thích Quang chậm rãi nói. “Sắp xếp vài người canh chừng Bàng sư phụ, không để ông ta có chuyện sơ sảy!”

“Tiểu nhân tuân lệnh!”

Đinh Tam quay ra, sai người đưa Bàng Hành đi, dàn xếp hiện trường, bảo người viết cáo trạng ngay trong đêm, tố rằng Bàng Quyên tham tiền của tiều phu và ngư dân, đã giết họ cướp tiền, bị vệ sĩ trong phủ phát hiện, bèn giết chết vệ sĩ rồi bỏ trốn, quả là đầu đuôi liền mạch, nghe rất hợp tình hợp lý. Thích Quang xem xong cáo trạng vô cùng hài lòng, sai người tới phủ tư đồ báo án.

Đường đường kinh đô Đại Ngụy, lại ngay trong phủ thượng đại phu canh gác thâm nghiêm, liên tiếp xảy ra hai án mạng, hơn nữa kẻ bị giết còn là con dân mẫu mực vừa được quân chủ đích thân triệu kiến, ban thưởng hậu hĩnh, khiến phủ tư đồ không khỏi bàng hoàng. Chu Uy cảm thấy sự việc nghiêm trọng, bèn sai người tới phủ thượng đại phu kiểm tra hiện trường, xác định hung thủ là Bàng Quyên, bèn lập tức viết cáo thị truy nã, đóng quan ấn, gửi đi khắp nơi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...