Chiến Thần Đỉnh Cấp

Chương 52: Chiến Đấu Với Hoắc Chính



CHƯƠNG 52: CHIẾN ĐẤU VỚI HOẮC CHÍNH

Ngay từ lúc trước khi đến, Diệp Hàn đã tìm hiểu lai lịch của Hoắc Chính, Võ Hồn của hắn là Cuồng Bạo Hắc Hùng, là một loại lực lượng còn mạnh hơn lực lượng hệ Võ hồn.

Vì vậy, Hoắc Chính không hề sử dụng binh khí.

Lúc này cuộc chiến mới bắt đầu, Diệp Hàn chính là tân sinh nên Hoặc Chính sẽ không trực tiếp biến hình.

Trong chớp mắt, hai người tiếp xúc.

"Lưu Thủy kiếm pháp!"

Sau khi đến gần, Diệp Hàn bắt đầu vung chém Cửu Kiếp Linh Huyết kiếm trong tay, thi triển Lưu Thủy kiếm pháp.

Mà Hoắc Chính, trực tiếp dùng một tay đánh văng kiếm của Diệp Hàn, một tay tấn công.

Mới nhìn, không có ai chiếm được thế thượng phong.

"Tiểu tử, nếm thử một chiêu này của ta, Băng Sơn quyền!”

Hoắc Chính bỗng nhiên ngưng tụ một lượng lớn chân khí, một quyền hướng phía Diệp Hàn đánh tới.

Một quyền này, đủ để phân thắng thua, nếu như Diệp Hàn bị đánh trúng, đoán chừng sẽ trực tiếp bại trận.

Chỉ tiếc, Diệp Hàn cũng không dễ dàng thua như vậy.

"sóng chồng 100 tầng!”

Diệp Hàn tái hiện một màn ngày hôm đó, nắm chắc Cửu Kiếp Linh Huyết kiếm trong tay, dùng thân kiếm cùng nắm đấm của Hoắc Chính đối đầu.

"Oành!"

Một âm thanh trầm đục truyền ra.

Cửu Kiếp Linh Huyết kiếm của Diệp Hàn và nắm tay phải của Hoắc Chính đều bị dao động mãnh liệt.

"Tiểu tử, vẫn còn một quyền đây.”

Hoắc Chính bỗng nhiên hướng về phía trước đạp mạnh một bước, quyền trái đánh ra.

Một quyền này, vẫn là cấp đỏ thượng phẩm võ học Băng Sơn quyền như cũ.

"Muốn đánh trúng ta cũng không có dễ dàng như vậy!"

Ánh mắt Diệp Hàn lóe lên, cấp tốc sử dụng Bôn Tập Bộ lui lại, cả người trong nháy mắt kéo dài khoảng cách với Hoắc Chính.

"Lưu Thủy kiếm pháp, nước chảy đá mòn!”

"Phốc!"

Một tia sáng lóe lên rơi vào đầu vai Hoắc Chính, nhưng đáng ngạc nhiên chính là một cú đánh này vậy mà lại không làm tổn thương đến Hoắc Chính.

"Ha ha, bên trong ta còn mặc một bộ bảo giáp, chỉ bằng công kích này của ngươi, cũng muốn phá vỡ sao?"

Hoắc Chính cười to nói.

Con cháu trong gia đình danh gia vọng tốc quả nhiên lợi hại, trên người còn có bảo bối, ngược lại khiến cho Diệp Hàn bất ngờ.

"Ta lại muốn nhìn, tay của ngươi có phải cũng mặc?"

Con mắt Diệp Hàn lần nữa trừng một cái.

"Hưu!"

Kiếm quang hiện lên.

Lần này chính xác rơi vào trên tay Hoắc Chính, mặc dù bị chân khí đỡ được không ít nhưng vẫn đâm rách da Hoắc Chính, máu tươi chảy ra, nhưng chỉ là bị thương ngoài da.

"Hoắc Chính này nghe nói đã đột phá đến tầng chín Võ Cảnh, lẽ ra có thể tới Linh võ cảnh nhưng vẫn không có, chẳng lẽ lại…”

Diệp Hàn trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến điều này.

Hắn đã hiểu một chút, Hoắc Chính này không phải muốn vọt tới cảnh giới tầng mười Võ Cảnh?

Người bình thường chỉ biết chín tầng, nhưng Diệp Hàn lại là biết, mỗi một đại cảnh giới thật ra đều có mười tầng. Chỉ có điều tầng mười này không phải người nào cũng có để đột phá đến được.

Nếu như có thể đột phá đến mở tầng mười Võ Cảnh, như vậy thể chất, chân khí, võ học đều trải qua thay đổi hết sức mạnh mẽ.

Điều này đối sự tu luyện trong tương lai đóng vai trò hết sức quan trọng.

Hoắc Chính này chính là mở tầng chín Võ Cảnh chờ đợi trong hai năm, cho nên chân khí cực kỳ dồi dào, dường như sắp mở được tầng mười Võ Cảnh đứng đầu cấp bậc.

Chỉ tiếc, hắn gặp Diệp Hàn.

"Nếu nước chảy đá mòn không có tác dụng, vậy thì ta liền dùng phương pháp khác đánh bại ngươi.”

Lúc này, khí tức của cơ thể Diệp Hàn bỗng nhiên tăng vọt, tiếp theo đây hắn phải thực sự nghiêm túc.

"Oành!" "Oành!" "Oành!"

Một tiếng động trầm đục rơi vào tai mọi người xung quanh, khiến bọn họ phải nín thở, trong nháy mắt, Diệp Hàn vậy mà đánh cùng Hoắc Chính đánh qua sáu chiêu mà không hề xuất hiện dấu hiệu sẽ bị thua.

Chẳng lẽ, Diệp Hàn có thể chống nổi?

"Khá lắm, xem ra nếu không biến thân sẽ đánh không thắng được ngươi.”

Hoắc Chính quát khẽ một câu, một giây sau, hắn trực tiếp sử dụng Võ Hồn biến thân.

Vũ Hồn Thú biến thân, trong nhiều trường hợp đều sẽ thay đổi ngoại hình.

Võ Hồn của Hoắc Chính này là Cuồng Bạo Hắc Hùng, sau khi biến thân, thân hình của hắn biến lớn hơn, trên người cũng mọc ra một bộ lông màu đen.

Thoạt nhìn, thực sự giống một con gấu đen.

"Bôn tập bộ!"

Nhìn thấy Võ Hồn biến thân của Hoắc Chính, Diệp Hàn cũng không lùi mà tiến tới, đối phó với khổ người lớn như vậy chỉ cần một môn thân pháp tốt liền có thể nhẹ nhàng tránh sự tấn công của hắn.

"sóng chồng 100 tầng!”

Diệp Hàn hung ác bổ một kiếm ra, rơi vào bên hông Hoắc Chính, nhưng bản thân Hoắc Chính vốn có một bộ bảo giáp lại thêm lông tóc Võ Hồn sau khi biến thân, một chiêu này của Diệp Hàn chỉ giống như gãi ngứa.

"Ha ha ha, sau khi ta biến thân vẫn chưa có bất kỳ người nào có thể phá được lớp phòng ngự của ta.” Hoắc Chính hô to.

"Ồ? Mấy chiêu rồi?"

Diệp Hàn đột nhiên hỏi một câu.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Chính lập tức thay đổi, trước mắt chỉ còn lại hai chiêu.

Chỉ tiếc là cho dù hắn dùng toàn lực xuất kích vẫn không thể sờ đến góc áo của Diệp Hàn.

Mười chiêu đã qua, Hoắc Chính đã thua!

"Không thể ngờ qua mười chiêu vẫn không làm gì được ngươi.” Con mắt Hoắc Chính hơi nheo lại, chậm rãi nói.

"Có chuyện gì mau nói, trận chiến này vẫn chưa xong đâu.” Diệp Hàn có chút không kiên nhẫn.

Nghe nói như thế, Hoắc Chính rất là kinh ngạc, nói: "Ngươi còn muốn đánh tiếp?"

Đã qua mười chiêu, hắn đã thua Diệp Hàn năm ngàn hỏa năng, nhưng Diệp Hàn lại còn muốn tiếp tục đánh, chẳng lẽ lại nghĩ có thể chiến thắng hắn sao?

Nói đùa sao!

"Ta còn chưa thắng ngươi, ngươi cũng không thắng ta, vì sao không đánh tiếp?" Diệp Hàn trả lời.

"Được, nếu đã như vậy ta sẽ làm như ngươi mong muốn!”

Hoắc Chính cũng không còn nói nhảm, giống như một con mãnh thú hướng Diệp Hàn vọt tới.

"Oành!" "Oành!" "Oành!"

Diệp Hàn triển khai Bôn tập bộ, liên tục dùng Cửu Kiếp Linh Huyết kiếm đập điên cuồng lên thân Hoắc Chính.

"Vô dụng, ngươi không thể phá được phòng ngự của ta!" Hoắc Chính nói.

"Gấp làm gì, chỉ cần đánh ngươi trở về nguyên hình là được rồi.” Diệp Hàn tiếp tục trả lời.

"Đánh về nguyên hình?"

Hoắc Chính sau khi nghe được, lại lần nữa cười nói: "Ta đã chờ đợi hai năm ở tầng chín Võ Cảnh, lượng chân khí của ta không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng được, muốn ép ta trở về nguyên hình, chân khí của ngươi cũng không đủ.”

"Hoàn toàn chính xác, hiện tại chân khí của ta không đủ, nhưng ai nói ta phải dùng phương pháp này?"

Đợi đến khi lời nói nhả ra, Diệp Hàn đã là vọt đến phía sau Hoắc Chính.

Vừa rồi hắn dùng kiếm tích đập Hoắc Chính cũng không phải muốn khiến hắn bị tổn thương mà là muốn thăm dò lực phòng ngự của Hoắc Chính.

Trình độ này, không sai biệt lắm!

"Phốc!"

Lúc này, Diệp Hàn dùng toàn lực đâm ra một kiếm, đâm vào sau lưng Hoắc Chính.

Tuy nhiên da lông và bảo giáp của Hoắc Chính rất cứng cỏi, hắn căn bản không bị tổn thương.

Tiếp theo, Diệp Hàn lại cấp tốc vọt lên, một kiếm đâm vào trên lưng Hoắc Chính, vẫn không thể làm tổn thương đến Hoắc Chính.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Hoắc Chính đang không rõ rút cuộc Diệp Hàn đang nghĩ gì, nhịn không được hỏi một câu.

"Đợi chút nữa, ngươi sẽ biết!"

Diệp Hàn chỉ trả lời một câu như vậy, lại cấp tốc vây quanh người Hoắc Chính, hung hăng đâm về phía bụng hắn.

Mọi người xung quanh cũng không hiểu Diệp Hàn đang làm gì, rõ ràng không phá nổi lớp phòng ngự, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện như vậy.

Vì sao không tấn công cánh tay Hoắc Chính, hết lần này tới lần khác muốn tấn công nơi không có khả năng phá vỡ.

Nhưng mà tiếp theo, bọn họ thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...