Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2



Ông chưa bao giờ kể cho người khác biết chuyện này, cho dù nói thì cũng không ai tin. Ông vội đứng dậy, nghiêm túc nói: “Bất kế các cháu nói thật hay giả, bất kế Tân Trạm có thật sự làm chuyện đó hay không, ông đều không cho phép ly hôn, càng không cho phép cậu ấy rời khỏi nhà họ Lâm!”

“Ông nội, ông nói gi vậy?” Nghe vậy, Lâm Tuyết Trinh lập tức giận dữ giậm chân.

Đúng lúc này, Tân Trạm bước vào phòng. Anh mắt Lâm Tuyết Trinh sảng lên, vội chạy qua kéo tay Tân Trạm nói: “Anh mau nói với ông nội là anh đã đồng ý ly hôn với chị tôi đi.”

Tần Trạm liếc nhìn Lâm Tuyết Trinh, không nói một lời, đi thẳng đến trước mặt cụ Lâm, củi đầu kêu ông nội. Thấy Tân Trạm, cụ Lâm vội đứng dậy, kéo cố tay Tần Trạm, cười khẽ nói: “Tân Trạm, cháu không cần nói gì hết, ông tin cháu”

Tần Trạm lại lắc đầu cười khổ: “Ông à, lần này cháu đến đây. Là để nói lời chào tạm biệt ông.

Nghe vậy, sắc mặt cụ Lâm tức khác thay đổi, sốt ruột hỏi: “Tần Trạm, cháu sao vậy? Ông biết cháu bị oan, bây giờ ông sẽ kêu hai đứa nó nói xin lỗi cháu ngay”

“Kêu bọn trai xin lồi á? Dựa vào gi chứ!” Chị em nhà họ Lâm không phục.

“Chủng bay.” Cụ Lâm đang định răn dạy thì Tần Trạm mệt mỏi xua tay, cay đắng nói: “Ông ơi, cháu biết cháu không xứng với Khinh Thiên, cũng biết cháu không thể trả hết ân tình cho ông, cho nên ba năm qua cháu vẫn luôn làm việc chăm chỉ, không oản hận một câu.”

“Nhưng.. Cháu thật sự chịu đủ cuộc sống như thể này rồi.”

“Ở nhà họ Lâm, cháu thậm chí còn không bằng người hầu, mọi người đều chưa từng nhìn cháu, thậm chí không thể ngồi ăn chung bản với họ”.

“Ân tình của ông, cháu sẽ không quên suốt đời, nhưng nhà họ Lâm. Châu thật sự không muốn ở lại đây nữa.”

Nói rồi, Tần Trạm khom lưng chào cụ Lâm, sau đó xoay người rời đi.

Cụ Lâm hé miệng nhìn theo, muốn nói gì đó mà lại phát hiện cổ họng nghẹn ngào, không nói nên lời.

Bước ra cổng nhà họ Lâm, lần đầu tiên Tần Trạm cảm thấy thoải mái như lúc này. Cuối cùng thì cuộc sống nhục nhã của mình cũng đã hoàn toàn kết thúc.

“Từ hôm nay trở đi, mình không cần sống uất ức như thể nữa. Tân Trạm âm thầm tự nhủ.

Đúng lúc này, bốn năm người cầm gây mau chóng chạy đến chỗ anh. Không phải ai khác mà chính là Triệu Sĩ, bạn trai Lâm Tuyết Trinh. Triệu Sĩ là một kẻ ăn chơi trác táng đúng tiêu chuẩn, kết bạn với một đám người giang hồ, nghe nói trước kia từng đánh gãy chân người khác để trút giận giúp Lâm Tuyết Trinh! Cho nên khi thấy Triệu Sĩ, trong lòng Tân Trạm hơi khẩn trương.

“Thằng nhóc, không ngờ mày chẳng những bất lực mà còn là thằng súc sinh!” Triệu Sĩ bước tới túm cổ áo Tần Trạm, đặt anh lên tường.

Tần Trạm cán răng giải thích: “Tôi không muốn đụng vào cô ta.”

“Nói vậy là cô ấy quyến rũ mày?” Sắc mặt Triệu Sĩ lạnh lẽo, giơ tay tát lên mặt Tân Trạm.

Mặt Tân Trạm đỏ lên, kiến trì nói: “Triệu Sĩ, tôi đã rời khỏi nhà họ Lâm, từ nay về sau sẽ không còn gặp Lâm

Tuyết Trinh nữa, cậu… buông tôi ra.”

“Buông mày ra á?” Triệu Sĩ cười khẩy: “Thế cháng phải là cho mày đụng chạm bạn gái tao miễn phi hay sao?”

Nói xong, hắn ta phất tay, mấy người bên cạnh lập tức cầm gây đưa lên.

“Tao cho mày một cơ hội, một là quỳ xuống nói xin lỗi Lâm Tuyết Trinh, hai là tao đánh gãy một tay của mày, chọn đi” Triệu Sĩ móc mũi, ngạo mạn nói.

Tần Trạm cần răng: “Triệu Sĩ, cậu đừng khinh người quả đáng”

“Khinh người quá đáng?” Triệu Sĩ lại giơ tay tát lên mặt Tần Trạm: “Mày đừng có nói nhảm với tao, quỳ không?”

Sắc mặt Tân Trạm vô cùng khó coi. Anh đã hạ quyết tâm sẽ không sống uất ức như trước kia, thế nên anh căn răng nói: “Có giỏi thì cậu đánh chết tôi đi!”

“Tao đậu mợ mày!” Nghe vậy, Triệu Sĩ giận tím mặt, giơ chân đá lên bụng Tân Trạm.

Tân Trạm lùi lại mấy bước, lần đầu tiên siết chặt năm tay, nện lên mặt Triệu Sĩ. Nhưng mỗi ngày Tân Trạm đều ở nhà giặt quần áo nấu cơm, nào có sức lực? Cú đấm này chẳng những đe dọa Triệu Sĩ mà ngược lại chọc giận hắn ta.

“Mày còn dảm đánh trả hà? Mẹ nó, đảnh cho tao!” Triệu Sĩ ra lệnh, bốn năm người kia tức khác ùa lên. Gậy gộc đập lên người Tân Trạm như mưa, Tần Trạm chỉ có thế ôm đầu trốn tránh, Không lâu sau, hai tay của anh đã chết lặng, dần dần mất hết tri giác, sau đó rũ xuống.

“Bop!”

Rốt cuộc, sau một cú đánh lên đầu, Tân Trạm hoàn toàn mất thăng bằng, máu tươi chảy xuống trên trán anh. Ý thức của anh dần mơ hồ, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể.

“Muốn ngủ một giấc quả. Cuối cùng cũng được giải thoát rồi sao?” Trước khi ngã xuống, lần đầu tiên Tân Trạm cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này.

Thế giới lâm vào bóng tối, dường như có từng đốm sáng nhấp nháy hiện lên.

“Kẻ bất lực”.

Trong lúc hôn mê, Tân Trạm mơ màng nghe thấy một giọng nói xa lạ.

“Ai? Ai đang nói vậy?!” Nghe thấy giọng nói này, Tân Trạm nhất thời bối rối kêu lên.

“Thân là con trai của rồng mà lại sống uất ức như thế, thật làm mất mặt ta.” Giọng nói kia lại vang lên.

Sau đó, trước mặt Tần Trạm xuất hiện từng hình ảnh, trong hình ảnh là cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, dường như cả thế giới đều bị khỏi đen bao phủ, trông như địa ngục trần gian, khiến người ta kinh hãi. Mà cảnh tượng cuối cùng là một người đàn ông đứng trên đỉnh núi, lạnh lùng nhìn hết thảy. Khí chất bễ nghễ thiên hạ, giống hệt một vị quân vương, khiến người ta không nhịn được muốn quỷ lạy.

Song cánh tượng ấy chỉ khiển Tân Trạm sởn tóc gáy. Anh hoảng sợ nhìn người đàn ông này, khàn giọng kêu la: “Ông… Rốt cuộc ông là ai? Tôi đang ở đâu vậy?”

Người đàn ông kia không nói một lời, chi lạnh lùng nhìn chằm chầm Tân Trạm. Một lát sau, ông ta mới lên tiếng: “Nếu ta còn đứa con trai khác thì sẽ không giao truyền thừa cho con.”

Con trai? Tân Trạm cả kinh, người này chính là người cha không quen biết của mình? Nhìn người đàn ông cao lớn này, Tân Trạm bỗng nảy sinh cảm giác thân cận.

“Ngài. Ngài là cha tôi sao?” Tân Trạm kêu lên.

Bao nhiêu năm qua, anh nằm mơ cũng muốn biết cha mẹ mình là ai, song cụ Lâm chưa bao giờ nói cho anh biết. Tần Trạm được gặp cha mẹ trong giấc mơ không chỉ một lần, nhưng mỗi lần, cha đều quay lưng về phía minh. Bóng dáng cao lớn ấy dần dần trùng khớp với “Cha!” Giờ khắc này, Tân Trạm không thể nhịn được nữa, thậm chí không để ý tới thi thể dưới chân, ra sức chạy về phía ông ấy. Song bất kể Tân Trạm cố gắng đến mấy thi khoảng cách giữa hai người vẫn vô cùng xa xôi.

Người đàn ông kia cứ thế nhìn Tân Trạm, một lát sau mới chậm rãi nói: “Từ nay trở đi, con sẽ kế thừa truyền thừa của ta, mong rằng con đừng khiến ta thất vọng”

Dứt lời, ông bèn quay lưng sang nơi khác, mặc cho Tân Trạm ra sức kêu to, ông vẫn không hề quay đầu lại. Bóng dãng ấy rất cao lớn, nhưng cũng có mấy phần cô đơn, lẳng lặng nhìn thế giới này, dường như còn chút quyển luyến.

Không lâu sau, cảnh tượng trước mật Tân Trạm bắt đầu sụp đổ, bóng dáng của cha cũng dần dần biến mất.

“Cha ơi.. Cha đừng đi.” Tân Trạm ra sức kêu to, nước mắt vỡ òa.

“Cha ơi, con van cha đừng đi.” Tân Trạm quỳ trên mặt đất gào khóc. Mấy năm nay, anh từng ảo tưởng võ số lần, nếu cha mẹ mình còn sống thì tốt biết mấy, vậy thì sẽ không còn kẻ nào dám bắt nạt minh nữa đâu. Anh vô cùng khao khát tình thân.

Cuối cùng, cảnh tượng trước mắt dần dần tan biến, không lâu sau, trước mắt anh chỉ còn lại một vùng tối om.

Đến khi tinh lại, anh đã nằm trên một chiếc giường cỡ lớn, bên cạnh là tủ quần áo cổ kính, đằng trước là bộ bàn ghế gỗ lê.

“Anh đã tinh lại rồi.” Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh Tân Trạm. Anh ngước mắt nhìn thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp, làn da trắng như ngọc trai đứng bên cạnh giường.

“Cô là ai?” Tân Trạm hồ nghi nhìn có gái. Cô gái xua tay nói: “Tôi thấy anh nằm bên đường không ai quan tâm nên mới đưa anh về bệnh viện. Nhưng kỳ lạ là anh bị thương nặng đến vậy mà bác sĩ vẫn nói anh không sao”

Tân Trạm gõ lên đầu mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là vì… Giấc mơ đó?”

Đúng lúc này, một tia sáng màu vàng xuất hiện trong đầu Tân Trạm. Tia sáng ấy bao bọc đủ loại công pháp bi minh luân tịch, có y học thánh điển, bí thuật tu tiên, huyền thuật đương thời… Mà trong đan điền của anh là một dòng khí màu xanh biếc, liên tục nhấp nhô như rồng cuộn mình.

“Truyền thừa?” Tân Trạm bông bùng tỉnh: “Đây là truyền thừa của cha mình ư?”

Nghĩ đến đây, anh không khỏi vui mừng, xem ra cảnh tượng vừa rồi cũng không phải là giấc mơ.

“Cô Uyên, bác sĩ Hiển đã đến.” Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc như người hầu khẽ nói. Cô Uyên gặt đầu, sau đó nhìn Tần Trạm: “Nếu anh đã tỉnh lại rồi thì tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.”

Tân Trạm vội ngồi dậy, củi đầu nói: “Cảm ơn cô đã đưa tôi về đây.”

Cô Uyên trợn trắng måt: “Hòa thượng trong chùa nói muốn cứu người thì cũng phải làm nhiều việc thiện. Tôi cũng là vì ông nội tôi thôi.” Nói xong, cô chuẩn bị đi ra ngoài.

“Này… Tên đầy đủ của cô là gi?” Tân Trạm kêu to. Cô Uyên nhìn Tân Trạm, xua tay: “Không cần biết tên đâu, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, có lẽ sau này sẽ không còn gặp lại nữa” Dứt lời, cô Uyên bèn quay đầu đi ra ngoài.

Tần Trạm không nhịn được cười khổ lắc đầu. Anh cũng không vô lại ăn bám ở đây, bèn dọn dẹp một chút rồi ra ngoài. Bên ngoài là vườn hoa rất lớn, còn có ba chiếc siêu xe đỗ ở đây, có thể thấy được gia cảnh cô Uyên rất giàu có. Mà chính giữa vườn hoa là một bộ bàn ghế bằng gỗ lim, một ông lão và một người ăn mặc như bác sĩ đang ngôi ở đó nói chuyện với nhau. Ông lão kia tóc đã hoa râm, trông rất suy yếu, như bị bệnh nặng lâu ngày.

“Bác sĩ Hiến, bệnh tinh của ông nội tôi đều trông cậy vào ngài” Cô Uyên bước tới, khách khí nói.

Người được gọi là bác sĩ Hiển khẽ gật đầu cười nói: “Cô đừng lo lắng, tôi đã khám cho cụ Tô rồi, ông ấy chỉ bị hao hụt tinh thần, thiếu dương khí mà thôi, uống mấy đợt thuốc xem thử thế nào.”

Nghe vậy, cô Uyên nhất thời vui vẻ, cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn ngài.”

Bác sĩ Hiển cười khẽ: “Chữa bệnh cứu người là thiên chức của tôi, cô không cần khách sáo”

Dứt lời, anh ta đang định chuẩn bị phối thuốc cho cụ Tô.

“Bắc sĩ Hiển, có phải ngài đã nhìn nhầm rồi không?” Đúng lúc này, Tân Trạm bỗng lên tiếng.

Bác sĩ Hiến cau mày, quan sát Tân Trạm: “Cậu là ai?

Cháng lẽ cũng là bác sĩ?”

Cô Uyên nhíu mày:. “Sao anh còn chưa đi?” Sau đó quay sang giải thích: “Bác sĩ Hiển đừng hiểu nhầm, anh ta chỉ là một người bạn của tôi.”

Tân Trạm sốt ruột giải thích: “Mặc dù tôi không phải là bác sĩ, nhưng cũng có thể nhận thấy ông cụ này đang gặp nguy hiểm tới tính mạng.”

Anh có thể thấy rõ khí đen đang vây quanh cụ Tô. Luồng khí này giống hệt với khi đen trong giấc mơ.

“Nói hươu nói vượn!” Bác sĩ Hiển nhất thời giận tím mặt: “Sao? Cậu đang nghi ngờ y thuật của tôi hả? Có Uyên, nếu cô không tin tôi thì tôi sẽ rời đi ngay bây giờ!”

Cô Uyên nhất thời nóng nảy, tức giận nhìn Tân Trạm: “Anh còn dám bậy nữa thì đừng trách tôi không khách khi!”

Tân Trạm hé miệng, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, đành phải ngoan ngoãn đứng một bên, không nói một lời.

Mà đúng lúc này, cụ Tô nằm trên ghế mây bồng run rẩy dữ dội, sau đó vé mặt đau đớn, khó thở, khuôn mặt biến thành màu tím tái.
Chương trước Chương tiếp
Loading...