Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 33



Nghe vậy, sắc mặt Địch Sáng thay đổi: “Củ cải? Cậu kia, cậu biết hoa sen trắng trị giá bao nhiêu tiền không?”

“Tôi không biết nó trị giá bao nhiêu tiền, nhưng tôi biết dược hiệu của hoa sen trắng gần như bằng không.” Tần Trạm hừ lạnh: “Ngược lại là viên thuốc trong tay tôi, anh biết nó bao nhiêu tiền không?”

Cụ Tô im lặng, không lên tiếng can ngăn. Mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng ông đã sướng rơn. Đây chính là cục diện mà ông muốn thấy, khơi dậy địch ý của hai người trẻ tuổi để chọn lựa cháu rể cho nhà họ Tô.

“Ông chủ, đã chuẩn bị bữa ăn xong rồi ạ.” Lúc này, người hầu đi tới nói.

Cụ Tô đứng dậy cười nói: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”

Mấy người ngồi vào bàn cơm, Địch Sáng ngồi bên phải Tô Uyên, còn Tần Trạm đương nhiên là ngồi bên trái. Tâm trạng của Tô Uyên cũng không được vui cho lắm, liên tục cau mày. Trong bữa cơm, Địch Sáng liên tục gắp đồ ăn cho Tô Uyên, song đều bị cô từ chối. Sau bữa cơm, cụ Tô đứng dậy cười nói: “Ông già rồi, ăn cơm xong là lại buồn ngủ, ông đi nghỉ trước đây, mấy đứa tán gẫu đi nhé.” Nói xong, ông nhìn Hoàng Lĩnh, khẽ nói: “Đừng để họ làm quá mức.”

“Vâng.” Hoàng Lĩnh khẽ gật đầu.

“Cô Uyên, tôi có mấy câu muốn nói với cô.” Địch Sáng đứng dậy.

Tô Uyên cau mày: “”Có việc thì gì anh nói thẳng ở đây luôn đi.”

Địch Sáng cười nói: “Có người ngoài nên không dễ mở lời, người nào đó nên lảng tránh trước thì tốt hơn.”

Tô Uyên sợ anh ta xằng bậy nên đi theo Địch Sáng vào phòng khác. Vừa vào cửa, Địch Sáng đã nhanh chóng đóng cửa lại, sốt ruột nói: “Uyên, anh không biết rốt cuộc cụ Tô có ý gì, nhưng cậu ta đã cứu mạng cụ Tô thì chỉ cần trả ít tiền đuổi đi là được. Loại người như cậu ta sao có thể dẫn ra ngoài gặp người!”

Tô Uyên cau mày hỏi: “Loại người như anh ấy? Anh ấy là loại người nào?”

Địch Sáng hừ nhẹ: “Tiện dân, tiện dâng tầng dưới chót.”

Sắc mặt Tô Uyên lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng nói: “Anh biết tôi ghét nhất điểm nào ở anh không? Đó chính là sắc mặt tự cho là cao quý hơn người của anh đấy!”

“Ha ha, thế thì cũng phải có vốn liếng mới được.” Địch Sáng tự hào nói: “Anh đã điều tra cậu ta rồi, chẳng qua chỉ là một tên phế vật bám váy vợ mà thôi, hoàn toàn không xứng trở thành đối thủ của anh.”

Tô Uyên phiền chán nói: “Được rồi, anh nói xong chưa? Tôi muốn ra ngoài.”

Địch Sáng vội kéo tay Tô Uyên, đau khổ khuyên nhủ: “Tô Uyên, em ngẫm lại đi, cho dù cậu ta có tiềm lực thì em cho rằng cậu ta phấn đấu cả đời có bằng nhà họ Địch được không? Có những thứ đã được định sẵn từ khi mới sinh ra rồi!”

“Còn anh thì khác, anh với em môn đương hộ đối, chỉ cần anh đồng ý thì có thể kêu nhà họ Địch tới làm mai bất cứ lúc nào, khi đó cụ Tô sẽ vì một thằng tiện dân mà từ chối nhà họ Địch sao?” Địch Sáng kích động nói.

Tô Uyên lạnh mặt nói: “Anh ngậm miệng lại được không? Thứ mà anh tự hào chẳng đáng là gì trong mắt người khác đâu.”

“Ha ha, thể thì cậu ta có gì đáng tự hào? Tự hào cậu ta là thằng bám váy vợ? Tự hào cậu ta là thằng bị cắm sừng sao?” Địch Sáng càng nói càng kích động, cuối cùng liên tục sỉ nhục.

Đúng lúc này, cửa bị mở ra một cách bạo lực. Sau đó Tần Trạm đen mặt bước vào phòng.

“Anh cho rằng tôi không nghe thấy lời anh nói sao?” Tần Trạm lạnh mặt hỏi.

Địch Sáng cười nhạo: “Cậu nghe được thì đã sao? Ha ha, cho dù tôi mắng cậu ngay mặt thì cậu cũng phải chịu đựng!” Nói tới đây, anh ta buông Tô Uyên ra, bước đến trước mặt Tần Trạm, ngạo mạn nói: “Cậu với tôi hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, tôi có thể đánh bại cậu về mọi mặt.”

Bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo. Trong lòng Tân Trạm không hề dao động, bình tĩnh vô cùng. Tần Trạm từ nhỏ đã sống trong sự sỉ nhục nên những lời trào phúng này có là gì?

“Nếu cậu thức thời thì hãy mau cút đi.” Địch Sáng lạnh giọng nói: “Không thì đừng trách tôi không khách khí.

Tần Trạm cười lạnh, đặt tay lên vai Địch Sáng: “Anh không sợ tôi đánh anh à?”

“Đánh tôi?” Địch Sáng chỉ vào mũi mình, cười phá lên: “Tôi biết cậu có võ công, nhưng tôi nói cho cậu biết, võ công vớ vẩn của cậu chẳng có ích lợi gì trước mặt tôi đâu.”

“Từ 8 tuổi tôi đã vào bộ đội huấn luyện, 12 tuổi đã có thể đánh thắng người trưởng thành, bây giờ ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp của tỉnh cũng không dám lỗ mãng với tôi, huống chi thứ tiện dân như cậu.” Địch Sáng vặn cánh tay, mỗi thớ cơ bắp trên người đều phát ra tiếng vang răng rắc.

“Thế à?” Tần Trạm nhíu mày, bỗng tăng thêm sức lực lên tay. Địch Sáng chỉ cảm thấy vai mình như bị ghìm chặt, cảm giác đau đớn lan tràn khắp người.

“Muốn chết à!” Địch Sáng tức giận quát lên, giơ nắm đấm vào thẳng mặt Tần Trạm. Tân Trạm nhanh chóng giơ bàn tay khác, thoải mái bắt được nắm đấm của anh ta, dùng sức bóp một phát, nắm đấm kia như sắp nổ tung.

“Cậu!” Ánh mắt Địch Sáng hiện lên một tia ác độc, thúc gối nhằm ngay hạ bộ của Tần Trạm. Tần Trạm lạnh mặt, dùng sức ném Địch Sáng ra ngoài.

“Thật âm ngoan.” Tần Trạm bước đến gần Địch Sáng, đúng lúc này, Hoàng Lĩnh bỗng quát lên: “Dừng tay!”

Ông ta chặn trước mặt Tần Trạm, lắc đầu nói: “Tần Trạm, không thể xằng bậy, người trẻ tuổi luận bàn là chuyện thường nhưng phải biết có chừng có mực.”

“Có chừng có mực?” Tần Trạm nhìn Hoàng Lĩnh: “Hai chiêu của anh ta đều muốn lấy mạng tôi, chẳng lẽ ông không nhận ra sao?”

“Chuyện này..” Hoàng Lĩnh nhất thời im lặng, không biết trả lời như thế nào. Đúng như Tần Trạm đã nói, Địch Sáng âm ngoan độc ác, hoàn toàn không nể tình chút nào.

“Giáo đầu Lĩnh, có phải ông đã quá thiên vị rồi không?” Tần Trạm chất vấn.

Hoàng Lĩnh xấu hổ nói: “Được rồi, tôi xin lỗi cậu, được chưa?”

Lúc này, Địch Sáng nhảy bật dậy, cắn răng nói: “Võ công giỏi lắm, nhưng có ích lợi gì đâu? Tập võ giỏi đến mấy cũng chỉ là thằng vũ phu, còn tôi có thể chơi chết cậu bất cứ lúc nào.” Nói xong, anh ta nghênh ngang đi đến trước mặt Hoàng Lĩnh, cười nói: “Chú Lĩnh, khi nào có rảnh tới nhà cháu chơi nhé, ba cháu cứ nhắc đến chú suốt.”

Hoàng Lĩnh cười nói: “Có rảnh tôi nhất định sẽ đi. Cũng lâu rồi tôi chưa gặp ba cậu.”

Địch Sáng quay sang, đắc ý nhìn Tần Trạm, không hề che giấu thái độ thách thức. Tần Trạm lạnh mặt, bỗng giậm chân một phát, thoáng chốc đã đi đến trước mặt Địch Sáng. Hoàng Lĩnh nhất thời cảm thấy không ổn, nhưng lúc này muốn can ngăn cũng đã muộn, chỉ có thể hô to: “Dừng tay!”

Địch Sáng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy phần chân đau đớn, ngay sau đó, chân của anh ta bị gấp khúc một cách quái dị.

“Á!” Địch Sáng đau đớn quỳ xuống đất, mồ hôi tuôn rơi như mưa. Hoàng Lĩnh nhất thời kinh hãi, tức giận quát lên: “Tân Trạm, cậu làm gì vậy hả?”

Tần Trạm không quan tâm tới Hoàng Lĩnh mà chỉ lạnh lùng nhìn Địch Sáng: “Nếu tôi muốn giết anh, không ai có thể cứu được anh.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...