Chiến Thần Vương Gia-Lãnh Vương Phi

Chương 10: Rèm Thưa!!



Năm thịnh trị thứ hai mươi ở phía Nam Thiên phổ chịu một trận hạn hán lớn. Phía Nam trước giờ là nơi có khí hậu ôn hòa, lương thực luôn dư thừa còn là nơi cung cấp một lớn lương thực để nuôi quân.

Nhưng bởi vì những năm gần đây ở phía Đông vào mỗi mùa Đông, những người dân du mục vì rét không có lương thực đã tập thành một nhóm tấn công phía đông chiếm lương thực. Triều đình phải điều binh đến phía Đông, lại phải lấy phần lớn lương thực dữ trự ở phía Nam chuyển đến cho quân. Tuy rằng cuộc chiến chỉ nằm ở qui mô nhỏ nhưng nó cứ liên tục, dân du mục tiến đến biên giới gây chiến sau đó lại rút lui vào sâu trong thảo nguyên rộng lớn làm binh lính triều đình khó tiêu diệt hết. Mãi cho đến đầu năm nay, bộ tộc du mục đó đã cử ra một người được xem là tín nhiệm làm sứ giả đến Thiên Phổ xin ngừng chiến, bởi vì liên tục thiếu lương thực và tiến hành chiến tranh mà số lượng người của bộ tộc này bị suy giảm mạnh không thể tiếp tục chiến tranh được bắt buộc phải đầu hàng qui thuận triều đình Thiên Phổ.

Vừa kết thúc được chiến tranh, Thiên Phổ lại xảy ra hạn hán lớn, vì phía Nam lại là nơi cung cấp lương thực chính nên khiến cho phía Nam xảy ra nạn cướp bóc. Triều đình khi đó cử Phong thái gia ( đã mất ) cùng con trai là Phong Nghiêm Cẩn dẫn binh lên phía Nam bình ổn lại khu vực.

Năm đó Vân thị là một gia đình quí tộc thế anh trăm năm, phò ba vị tiên hoàng lên ngôi thành công, đã có rất nhiều đời trước làm quan. Nhưng từ ba đời trở lại đây đã không còn liên quan tới con đường quan trường nữa, cả gia tộc đều trở về cố hương là phía Nam để sinh sống. Tại đây Vân thị gần như có tầm ảnh hưởng đến toàn phía Nam, dù không còn làm quan trong triều nhưng vẫn có công phò ba vị tiên hoàng mà được giữ chức Quốc Công truyền thừa từ đời này sang đời khác. Khi phía Nam bị hạn hán, Vân thị là gia đình đầu tiên mở cửa phát gạo, dẫn đầu toàn phía Nam dâng sớ kêu cứu lên triều đình, cũng như giúp triều đình trấn an người dân nơi đây.

Phong thái gia vận chuyển lương thực, tiền tài và binh lính tới gần thành Liên Minh cùng với Vân gia tiến hành bình ổn lại phía Nam, cuối năm Thịnh Trị thứ hai mươi, một trận mưa lớn đổ xuống bầu trời Thiên Phổ dân chúng vui mừng cảm tạ trời đất, việc bình ổn lại phía Nam cùng hoàn thành.

Sáng ngày Trừ Tịch ( 30 tết ), Thu Linh cùng Mĩ Lan đi chùa Vạn Phúc cầu an vì một năm qua khắp Thiên Phổ nổi lên không biết bao sống gió. Chùa Vạn An nằm sâu trong một rừng tre, cạnh dòng sông Viễn Thu chảy ngay thành Liên Minh, là ngôi chùa nổi tiếng ở phía Nam Thiên Phổ vì khung cảnh đẹp.

" Thiếu gia, ngài xem nước ở đây thật trong xanh, đến đây đã mấy tháng chỉ có ngày hôm nay mới thật sự là thoải mái. Ngài thấy tiểu nhân nói có đúng không." Một chiếc thuyền chở ba người xuôi trên sông Viễn Thu, một trong ba người đó chính là con trai trưởng của Phong tướng quân người vừa được hoàng thượng hạ chỉ sắc phong hôm qua Phong Nghiêm Cẩn. Tên người hầu thân cận đưa tay lướt trên mặt nước, tận hưởng bầu không khí trong lành trên sông nói với Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn đứng trên mũi thuyền, phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh vật. Đúng là mấy tháng nay chẳng chút nào thoải mái, luôn sống trong lo âu chờ đợi trời mưa. Nếu thật sự không mưa thì Thiên Phổ thật sự sẽ không trụ vững nổi nữa :" Ừ ! Cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều nếu có thể về nhà thì tốt hơn. Nhưng năm nay chúng ta sẽ đón tết tại đây ở Vân phủ." Hắn thật sự muốn trở về đón tết cùng mẫu thân và huynh đệ, ở đây chỉ có phụ thân và hắn. Nhưng hắn biết không chỉ mình mà còn cả hơn mấy ngàn binh lính cũng chẳng thể trở về tết này.

Người lái đó cho thuyền bơi gần phía rừng tre, nơi đó có một lối đi mòn là đường dẫn lên chùa Vạn An, người đến kẻ về nối đuôi nhau di chuyển trên đường. Chợt có bóng dáng thu hút ánh mắt của Nghiêm Cẩn, cô nương mặc y phục màu tím, mái tóc dài, dáng đi nhẹ nhàng, hắn không nhìn rõ mặt nhưng không hiểu sao hắn không thể rời mắt khỏi bóng dáng ấy.

Chiếc thuyền từ từ lướt qua người thiếu nữ ấy, Nghiêm Cẩn không một khắc nào rời mắt khỏi người đó. Cô nương ấy chợt quay đầu ra phía dòng sông và nhìn thấy Nghiêm Cẩn. Mắt giao mắt, một nụ cười trên đôi môi, giây phút ấy nơi lòng ngực của hắn như trống đánh, pháo nổ. Hắn chẳng nghe được gì ngoài tiếng thình thịch, một sức lực nào đó đang ghìm chặt hắn lại, hắn không thề nhúc nhích động đậy. Khi chiếc thuyền trôi xa, tên nô tài thấy kì lạ mới lay mạnh, hắn bừng tỉnh dậy lập tức cho thuyền tấp vào bờ đuổi theo nhưng chẳng còn thấy ai nữa.

Nghiêm Cẩn trở về doanh trại với tâm trạng não nề, hắn thật sự muốn gặp lại cô nương lúc sáng.

" Thiếu gia, Lão gia nói muốn người tắm rửa thay trang phục chỉnh tề cùng lão gia đến Vân Phủ đón Tết Trừ Tịch với người Vân gia." Nô tài đứng ngoài thông báo với Nghiêm Cẩn.

" Ta biết rồi. Ngươi nói lại với phụ thân ta sẽ đến nhanh thôi." Nghiêm Cẩn uể oải trả lời.

Chiều đến Phong tướng quân hạ lệnh cho binh lính đêm nay được uống rượu và đàn hát mừng ngày đoàn viên. Phong Nghiêm Cẩn cùng phụ thân và vài phó tướng tiến vào thành đến Vân phủ :" A Thái, chút nữa tìm một cửa hiệu điểm tâm ngon ghé vào mua mấy loại điểm tâm để biếu cho Vân gia." Phong tướng quân ngồi trong xe ngựa nói với vị phó tướng thân cận với mình đang đi ngựa cạnh xe, giọng ông ôn hòa chẳng chút nào giống tướng quân hùng dũng trên xa trường.

" Tiểu nhân đã dò hỏi được một chỗ, người Vân phủ thường mua điểm tâm ở đó chốc nữa đến sẽ ghé vào mua. Tướng quân ngài thấy có được không ." A Thái nghiên đầu vào cạnh cửa sổ nói. Hắn đã cho người đi dò hỏi trước, cùng sát cánh bên Phong tướng quân nhiều măm nên hắn khá hiểu đi ông ta việc gì cũng giải quyết tốt.

" Ngươi làm tốt lắm, trở về ta sẽ dâng tấu đề bạt ngươi với Hoàng thượng." Phong tướng quân không hề bạc đãi người của mình nhất là người đã bên hắn lâu như vậy.

A Thái cười đến nỗi không khép được miệng, mấy năm chịu khổ cuối cùng cũng được đền đáp : " Đa tạ ngài chiêu cố."

Đi gần nửa canh giờ thì tới cửa Vân phủ, Vân thái gia cùng phu nhân tự mình đứng trước cửa phủ cùng con cháu đón Phong tướng quân, phải biết điều này có bao nhiêu vinh hạnh. Phong tướng quân chỉ mới được phong tướng có hơn hai ngày, gia thế nhà ông cũng chỉ là quan trung lưu nay tới đời ông nhờ nỗ lực bao nhiêu mới có thể được chức Tướng Quân sao so được với Vân phủ. Vậy mà người Vân thái gia này một chút cũng không khinh thường đều xem là khách quí tiếp đãi khiến ông kính trọng biết bao nhiêu.

" Vân thái gia, ngài thật là không cần phải đứng ở đây đón tại hạ vậy đâu, ngài làm cho tại hạ thật ấy náy." Phong tướng quân lập tức xuống xe thi lễ với Vân thái gia tỏ lòng kính trọng của mình, mấy người theo sau cũng đều thi lễ.

Vân thái gia lập tức đỡ người vỗ vỗ lên tay Phong tướng quân nói :" Sao lại ngại, được đón tiếp Phong tướng quân chính là vinh hạnh của Vân gia, thảo dân nhất định phải đón ngài từ cửa." Vân thái gia bây giờ chân chính là một thảo dân, chức Quốc công ông đã để lại cho người con cả đang sống tại kinh thành thừa hưởng. Bởi vì đây là tiên hoàng ban cho, tuy ông đã đến gặp hoàng thưởng để xin thu hồi nhưng hoàng thưởng không muốn thu. Ông không còn cách nào khác đành lưu lại con trưởng tại đây kế thừa tước vị.

Phong tướng quân cũng biết chuyện này nhưng dân thường thì sao. Ông ta là dân thuộc hàng cao cấp đấy ai dám thất lễ đây:" Ngài không nên nói vậy. Làm thảo dân mà được như ngài ai lại không muốn chứ."

" Haha. Nào mời mọi người vào nhà, chúng ta không thể đứng đây nói chuyện mãi được." Vân thai gia hào sảng nói.

Mọi người cùng nhau lần lượt tiến vào sảnh chính Vân phủ. Vân thái gia cùng Phong tướng quân ngồi hai bên ghế chủ vị hướng ra cửa. Người Vân gia cùng người tướng quân chia ra ở hai phía.

Phong tướng quân đưa ray gọi con trai đến gần mình :" Đây là trưởng tử Phong Nghiêm Cẩn , lần này ra ngoài tại hạ chỉ đưa mình nó theo. Mau lại đây bái kiến Lão thái gia đi."

Phong Nghiêm Cẩn vừa nghe đến tên mình liền tiến lên khom người chắp tay thi lễ với Lão thái gia : " Vãn bối Phong Nghiêm Cẩn ra mắt Vân Lão thái gia."

Ông ta vuốt vuốt chùm râu nhìn Nghiêm Cần một lượt từ trên xuống, âm thầm đánh giá con người hắn. Vóc dáng cao lớn,  khuôn mặt chính trực, khí chất của một vị tướng quân ẩn hiện nơi gương mặt Nghiêm Cẩn. Lão Vân gia khen vài câu với hắn :" Hảo ! Phong thiếu gia đúng là tuổi trẻ tài cao. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Haha."

Phong tướng quân nhìn thấy con trai mình được khen nên rất tự hào cả gương mặt tràn đầy tự tin. Mặc dù ông ta biết Vân gia này nơi nơi đều là nhân tài, nhưng hôm nay con trai ông được gia chủ khen chứng tỏ nó có thực lực. Dù sao cũng nên khiêm tốn một chút : " Là Vân thái gia ngài ưu ái cho nhi tử. "

Vân thái gia cùng Phong tướng quân nói chuyện với nhau hơn nửa canh giờ thì có nô tài từ bên ngoài tiến vào sảnh nói:" Hồi Lão thái gia, Phong tướng quân, phu nhân mời mọi người đến hoa viên dùng tiệc."

Vân thái gia dẫn đầu đoàn người đến hoa viên ở Vân phủ. Vì người ở Vân phủ tương đối nhiều nên những ngày lễ lớn cần sum họp đa số đều tổ chức ở hoa viên lần này cũng như vậy.

Hoa viên Vân Phủ tương đối rộng lớn, trong hoa viên trồng đa số là cây cổ thụ lâu năm tạo bóng mát, ngoài ra bên dưới những gốc cây có bồi thêm những khóm hoa. Tuy không phải loài hoa gì quý hiếm nhưng mỗi loài đều đem đến một hương thơm ngào ngạt. Mỗi lần gió nổi lên hương hoa cũng theo đó hòa quyện vào không trung mang lại một cảm giác dễ chịu. Ở giữa hoa viên là một sân viện trống trải, tiệc được bày tại đây. Nơi đây còn có một núi giả được thợ lành nghề tạo nên làm phong cảnh ở hoa viên thêm rực rỡ.

Vân thái thái đang chỉ dạy cho nô tì làm việc, có người tiến lên bẩm Lão gia tới bà liền ngừng ngay đến đón Lão gia:" Lão gia người tới rồi sao, đã nói hết chuyện chưa ?" Vân thái thái được nô tì dìu đi tới, bà cười nói với hai người kia.

" Haha. Làm sao mà hết được. Sao phu nhân bà đã dọn tiệc xong chưa ?" Vân thái gia đón lấy tay thê tử mình cười nói. Người đời đã sớm nghe nói nam tử Vân gia từ nhỏ đã được dạy đối với thê tử kết tóc với mình tuyệt đối luôn phải thương yêu và tôn trọng. Họ có thể có thiếp nhưng phải được thê tử đồng ý và thiếp không được có con trừ khi thê tử không thể mang thai.

Nhà ai mà có con gái gả vào Vân gia thì cả đời không phải lo nghĩ con gái không hạnh phúc. Ngược lại nhà ai rước được con gái Vân gái chính là phúc đức tổ tiên để lại. Bởi vì Vân gia mấy đời tuy đông nhân khẩu nhưng đa phần đều là con trai, cho nên nữ nhi họ Vân càng được dạy dỗ vô cùng tốt. Không những tinh thông cầm, kỳ, thi, họa mà nữ công gia chánh, tam tòng tứ đức đều biết.

Phong tướng quân trước khi đến cũng đã nghe nhiều về Vân gia nhưng chứng kiến tận mắt mới thật sự tin. Dù đã ngoài ngũ tuần, ánh mắt Vân thái gia vẫn nồng đậm yêu thương nhìn thê tử mình, thứ mà chính bản thân ông ta đã rất lâu không còn cảm giác với thê tử ở nhà của mình.

Vân thái thái mặc kệ ánh mắt Phong tướng quân đang dán vào phu thê mình,  bà cũng chẳng quan tâm,  vừa nói vừa chỉ đến mấy chiếc bàn bày thức ăn.

Phong tướng quân nhìn thấy có nhiều người đang tiến tới đây, họ đều mặt y phục sang trọng nên ông khẳng định đây là người nhà của Vân thái gia.

Nhìn thấy con cháu mình đi tới, Vân thái gia cũng lên tiếng : " Phong tướng quân, người đi đầu là nhị nhi tử của lão cùng thê tử nó, phía sau lưng nó là lão tam, tứ, ngũ cùng thê tử bọn chúng và các con của chúng. Bên này tam nữ nhi của ta hơn hai tháng nữa là nó xuất giá còn tứ nữ nhi còn đang định hôn sự." Vân thái gia cùng thê tử có mười một người con, đều là con dòng chính, chỉ có đại nhi tử là sống tại kinh thành năm nay không trở về quê nhà ăn tết.

Bọn họ cùng nhau bái kiến Phong tướng quân, đột nhiên trưởng tử của Phong tướng quân thốt lên : " Cô nương . . ." Hắn chỉ gọi được lên hai từ rồi lại im lặng, mọi người đều đỗ dồn ánh mắt nhìn. Cô nương kia chính là người hắn đã gặp lúc sáng. Vì quá muốn gặp mà vừa lúc nãy hắn đã thất thố thật là xấu hổ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...