Chiến Thần

Chương 12: Tham quan Kenton



Hoàn cảnh trên hành tinh Kenton rất tốt, không khí ẩm ướt mà không đè nén, hoàn cảnh thích hợp cho sinh tồn như thế làm cho chủng vật trái đất tên Đường Vũ cảm thán không thôi.

Đường Vũ thầm nghĩ, sau này cậu tốt nghiệp từ Kenton thì đồng nghĩa đã được dát một lớp vàng, chắc chắn dễ tìm việc, tiền lương cũng không thấp, truy cầu của cậu cũng nên đề cao hơn.

Vậy thì tìm một hành tinh có hoàn cảnh tốt hơn nữa để định cư, không yêu cầu phải tốt như Kenton, nhưng ít nhất không thể kém hơn Mayo.

Trạm đầu tiên họ đến là khu tưởng niệm lịch sử liên bang Hick.

Đường Vũ phát hiện, sau khi học xong đại khái về lịch sử liên bang, nhìn mấy thứ này hoàn toàn không còn phí sức nữa.

Bên trong trưng bày rất nhiều ảnh anh hùng liên bang, có người đã qua đời, đương nhiên cũng có người còn sống khỏe mạnh. Mỗi người đều có một đoạn băng hình, thậm chí còn có cảnh trên chiến trường.

Đứng trước những đoạn ghi hình đó, Đường Vũ có cảm giác chân thật như đích thân mình đang đứng trong đó.

“A__!” Khi đoạn ghi hình được chiếu, rất nhiều học sinh lần đầu tiên tham quan đều kêu ra tiếng.

Đó là một trăm năm trước, khi liên bang Hick mở rộng lãnh thổ tinh tế, một cuộc chiến dịch nổi danh nhất, nguy hiểm nhất, có ý nghĩa nhất trong lịch sử.

Quan chỉ huy của cuộc chiến đó là thượng tướng Phùng Đề, trận chiến dịch liên bang tổn thất một tiểu đoàn cơ giáp, vào lúc đó mà nói tuyệt đối là tổn thất thảm thiết.

Cuối cùng thượng tướng Phùng Đề đích thân bước lên cơ giáp, huyết tính bùng phát, không chỉ khống chế được cục diện chiến trường, còn đợi được đội quân cứu viện đến, cướp được chủ quyền của hai hành tinh tự nhiên.

Nhưng thượng tướng Phùng Đề lại gặp vấn đề khác thường với tinh thần lực, dẫn đến không thể tiếp tục điều khiển cơ giáp được nữa.

Đường Vũ cảm nhận sự tiêu sái đại sát tứ phương của Phùng Đề, còn có sự quyết tuyệt chưa từng có, nhiệt huyết liền sôi trào, hình ảnh vụt qua trước mặt cậu, hai mắt Đường Vũ không chớp lấy một cái.

“Kích thích quá, thượng tướng Phùng Đề quả thật quá anh dũng!”

“Ôi, tiếc là cuối cùng không thể điều khiển cơ giáp được nữa.”

“Nhỏ giọng chút… Phùng Dương…”

Đường Vũ hoàn hồn lại nghe mấy bạn học thầm thì, đột nhiên ý thức được, thấy vị anh hùng trưởng bối trong gia tộc lúc xế chiều, Phùng Dương chắc không dễ chịu gì.

Cậu quay người, phát hiện Phùng Dương vẫn đang nhìn những hình ảnh lặp lại đó, trong mắt lộ ra chút lạc lõng.

Không biết nên an ủi người bạn này thế nào, Đường Vũ duỗi tay ra, khoát lên vai đối phương, kéo người đó ra khỏi những hình ảnh kia, nói: “Kể cho tôi nghe câu chuyện về ông ấy đi.”

Lịch sử liên bang đã học hết rồi, đương nhiên cũng biết, xuất thân của Phùng Dương còn cao hơn dự liệu của cậu.

Đường Vũ cứ cho rằng Phùng Dương là thiếu gia của gia đình có tiền có thế gì đó, sau mới biết người ta là một trong bảy đại thế gia của liên bang.

Khó trách lần đầu tiên gặp mặt, Phùng Dương hiểu lầm cậu lên cơn hoa si với Phùng Nghị, mà Phùng Nghị lại là một trong ba ngôi sao mới của liên bang hiện nay.

Lần đầu gặp lúc khai giảng, sự thân thiện của Phùng Nghị đến nay Đường Vũ vẫn nhớ rõ, không ngờ nhân vật lợi hại như vậy lại rất hiền hòa.

66di]*9/!71lnxd[{be6070@ huyetphong @yv*$44ta57?+iy82]$cr

Nếu Phùng Dương cũng hiền hòa vậy, thì người theo đuôi chắc đủ gom thành một tiểu đoàn, nhưng với cái cá tính khắc nghiệt của cậu ta thì người bình thường đều không dám tiếp cận, hơn nữa tướng mạo cậu ta lại đẹp, thành tích cực kỳ tốt, như đóa hoa trên đỉnh núi cao, người bình thường không dám tùy tiện lại gần.

Đương nhiên, cũng có không ít dũng sĩ từng muốn kết giao với Phùng Dương, đều bị mắng cho xối xả, nói người ta không mang ý tốt. Phùng Dương biểu đạt rất rõ, tất cả những người cảm thấy cậu đẹp trai, tất cả những người biết gia thế cậu hiển hách, đều không có tư cách trở thành bạn của cậu!

Có tiền, tùy tính.

Chỉ có Đường Vũ, bị cưỡng ép cột dính cùng phòng với Phùng Dương, cột thành bạn hợp tác, còn không biết làm sao lọt vào mắt Phùng Dương, cho nên được tiếp nhận.

Chỉ dựa vào điểm này, đã đủ kéo một đống hận thù cho Đường Vũ.

Rận nhiều rồi không sợ cắn, Đường Vũ đã quen với cảnh đi đâu cũng bị chỉ trỏ.

Cánh tay cậu đặt trên vai Phùng Dương đã sắp bị người ta dùng mắt khoét lỗ, vẫn mỉm cười không đổi sắc.

May mà Kenton có phong cách thuần phác, trừ thích nhiều chuyện, cũng không có ai có hành động quá khích.

Chiếu đến đoạn ghi hình tiếp theo, Đường Vũ đột ngột sững người tại chỗ.

Có một cảm giác vô cùng quen thuộc ập tới, giống như sinh mạng bị người ta khống chế, toàn thân nhẹ run rẩy không thể kìm hãm.

Điều này làm cậu nhớ đến lúc ở Hạn Hải, cảm giác kinh sợ do người đàn ông sau lưng nện bước đi về phía cậu tạo nên.

“Ui… sao đáng sợ vậy.” Học viên bên cạnh không kìm được nói.

Xem ra người có cảm giác bị khống chế sinh tử không phải chỉ có mình Đường Vũ.

Trong bóng tối vô tận vô biên, chỉ có nơi vô cùng vô cùng xa xôi có vài điểm sáng cực kỳ yếu ớt, điểm sáng lúc sáng lúc tối.

Xem ra, bối cảnh của đoạn ghi hình này chắc là trong vũ trụ.

Đột nhiên, bên cạnh có thứ gì đó vụt qua như u linh, cực nhanh cực tĩnh, làm người ta rợn tóc gáy, vì không có ánh sáng, căn bản không nhìn rõ được đó là cái gì.

Chỉ biết rằng động tác của “u linh” đó nhanh đến mức mắt cũng khó thể bắt được.

Khi các học sinh sắp không nhịn được oán trách đoạn ghi hình này quá mức khủng bố, gần đó lóe lên từng đốm lửa nhỏ. Nhờ một chút ánh sáng đáng thương của đốm lửa, mọi người cuối cùng cũng biết đó đại khái là gì – một chiếc cơ giáp.

“Sisyphus…”

$)21uqsd43jg44dooz}`(nefs#.@ Huyetphong143 @ag&#aq71{|,/20/!~31jq27sy

Không biết là ai kêu lên, mọi người lập tức xao động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Trong bóng tối truyền đến tiếng hoan hô đã cố gắng áp chế hưng phấn của các học sinh.

Đường Vũ khá quen tai với mấy chữ “Sisyphus” này, hồi tưởng lại một chút, mới nhớ ra trước đây Carlos từng nhắc qua, đó là… cơ giáp của Ian Clermont!

Đường Vũ liền tràn trề tinh thần.

Chỗ đốm lửa đang diễn ra cảnh hai cơ giáp đối đầu, động tác của Sisyphus nhanh đến mức khó tin, tia lửa sinh ra khi cơ giáp va chạm nhau lấp lóe cực nhanh, nhưng trong lúc tia lửa chợt lóe chợt tắt, cơ giáp to lớn đó vẫn không thay đổi phương vị.

Quỹ tích vận động quái dị không tuân theo quy luật nào, khiến tất cả những người đang xem đều nghẹn họng.

Phải biết rằng đó là ở vũ trụ, trong môi trường chân không, mất trọng lực, không có trở lực, tất cả động tác sẽ trở nên khó khăn chưa từng có. Chỉ trong vài nhịp thở, khi mọi người còn chưa nhìn rõ được chiếc cơ giáp khác, trận đấu đã kết thúc.

Đốm lửa cuối cùng tắt đi, Sisyphus giống như một vị thần chết, trở lại với bóng tối.

Đội ngũ tham quan chìm vào trầm mặc yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều không dám tưởng tượng, nếu ở trên chiến trường, thật sự gặp được một đối thủ như thế, vậy sẽ là một tai họa không thể nghịch chuyển.

Trong toàn bộ những đoạn ghi hình, ảnh hưởng của Ian Clermont là ngắn nhất, từ khi tiến vào bóng tối vô biên, đến khi cảnh quay kết thúc, chỉ ngắn ngủi mười lăm giây.

Mười lăm giây…

Đường Vũ siết chặt tay, căn bản là có thúc ngựa cũng theo không kịp!!

“Cậu ngốc à?” Giọng Phùng Dương truyền đến, kéo tư duy Đường Vũ đã phiêu vào vũ trụ cùng với Ian Clermont.

“Nhìn cái bộ dạng chưa trải đời của cậu đi, hừ.” Phùng Dương sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đả kích Đường Vũ, cậu ta hừ rồi tiếp tục nói: “Mười lăm giây thì tính là gì, trên chiến trường ghi chép nhanh nhất của Ian là tám giây.”

“Tám giây?” Đường Vũ kinh ngạc lớn tiếng kêu lên, tiếp theo lập tức giả bộ như chưa có gì phát sinh.

Thấy người khác không còn bất mãn trừng cậu nữa, Đường Vũ mới cúi đầu, nhìn đôi tay mình.

Mẹ nó, cho dù tay có tàn cũng không theo kịp tốc độ của người đàn ông đó!

Phùng Dương giống như có thuật đọc tâm, tiếp tục đả kích Đường Vũ: “Đừng so nữa, trình tự viên chuyên thuộc của Ian là trình tự viên cấp thứ đế, chỉ chậm hơn cấp đế trong truyền thuyết một chút, cậu không có hy vọng đâu.”

Đường Vũ trừng mắt nhìn cậu ta, “Không hy vọng chẳng lẽ không thể có chút mơ ước sao!”

“Với cậu?” Phùng Dương khinh thường nhìn Đường Vũ, “Cậu học thuộc lịch sử liên bang trước đi hãy nói.”

“Đừng nhắc đến lịch sử liên bang nữa! Nếu không tuyệt giao!” Đường Vũ che đầu kêu lên.

Trên đường, lại thấy rất nhiều đoạn ghi hình chiến đấu của anh hùng liên bang.

Phùng Dương hôm nay đặc biệt nói nhiều, kéo Đường Vũ kể lại chuyện của Ian Clermont và anh trai Phùng Nghị của mình.

Trên vai bỗng có thêm một cánh tay, chỉ thấy Carlos vừa khoát vai Đường Vũ vừa hỏi Phùng Dương: “Hai cậu nói gì vậy, hứng thú đầy trời.”

&zmjy47kp52::xvcl260ro43@ Huyết – Phong @shrq!,[=wm57.&na5mn28?=

“Phùng Dương biến thành con cừu điên.” Đường Vũ chế nhạo.

“Khốn kiếp! Tôi là có ý tốt cho cậu biết cậu đừng si tâm vọng tưởng.”

“Tôi không nghĩ gì cả.”

“Cậu dám nói vừa rồi cậu không nghĩ muốn làm trình tự viên của Ian?”

Đường Vũ muốn nói lại thôi, bị người chọt trúng, nói không ra lời. Trong lòng thì thầm nghĩ, nghĩ thôi cũng đâu có phạm tội.

Sở dĩ Phùng Dương biết suy nghĩ của Đường Vũ, đó là vì phàm là người của khoa trình tự, nhìn thấy đoạn ghi hình đó, đều sẽ muốn trở thành bạn hợp tác của người đàn ông kia, cái đó thật sự làm người ta khao khát, ngay cả cậu cũng từng ảo tưởng qua.

Nhưng, trình tự viên cấp thứ đế, là cậu chỉ có thể nhìn mà không thể với.

Ra khỏi khu tưởng niệm lịch sử, Kenton an bài nơi nghỉ cho học sinh, hành trình ngày đầu tiên đã kết thúc.

“Carlos, cậu không về có được không đó?” Đường Vũ hỏi người vẫn luôn dính sau lưng cậu và Phùng Dương.

“Mỗi lần tôi đến đều mang tình báo cho các cậu, vậy mà còn đuổi tôi đi, thật đau lòng…” Carlos trưng vẻ thương tâm, phối hợp với gương mặt đen thui, lại tạo ra hiệu quả chọc cười.

“Tình báo gì?” Đường Vũ cũng phát hiện, có bạn là học sinh khoa tình báo, cũng có chút chỗ tốt.

Chẳng hạn có một lần Kenton tổ chức kiểm tra toàn bộ ký túc xá, Đường Vũ được thông báo cho biết trước, nên đã sửa chữa người máy trở lại như cũ, nếu không bị trường túm được, sẽ ghi lại một lần cậu vi phạm kỷ luật.

Còn có một lần, Carlos nói với cậu nhà ăn của trường cung cấp rượu đỏ miễn phí số lượng có hạn, cậu liền dẫn Phùng Dương đi uống cho đã.

Tuy đều là chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại có lợi ích thực tế.

Thấy Đường Vũ cảm thấy hứng thú, Carlos đưa tay trái ra: “Tôi muốn trình tự người máy bảo mẫu của cậu.”

“Sao lại đòi nữa?”

“Cho hay không?”

+]22wt?|#%[~gpmb&|ss33vdcw89.,@ Light-Raito44 @=\(|558144zyueoo+^67ns[$8ah

Đường Vũ chuyển trình tự cho Carlos, đưa ngón trỏ ra: “Quy tắc cũ, hiệu quả một tháng.”

Carlos liền tươi cười đầy mặt, lộ ra hàm răng trắng, hiệu quả đó làm Đường Vũ nhớ đến người Châu Phi ở trái đất.

“Nghe nói tối nay ở trấn này sẽ có một cuộc đấu giá, bên trong có nước Lạc Thần tạm thời nâng cao tinh thần lực.”

Đường Vũ cực kỳ thất vọng: “Chúng ta không cần dùng đến tinh thần lực, cần nước Lạc Thần làm gì?”

“Đừng vội mà, cũng có thứ tốt thích hợp với các cậu – nước Mạn Đà La nâng cao độ sử dụng não lên trong thời gian ngắn.”

Đường Vũ vẫn chẳng mấy hứng thú, nhưng Phùng Dương vừa nghe đến nước Mạn Đà La, lập tức ngẩng đầu.

Vì Phùng Dương có hứng thú với nước Mạn Đàn La, ba người bạn cùng đến cuộc đấu giá.

Sống trên hành tinh nhân tạo năm năm, vừa ra ngoài đã đâm đầu vào học viện Kenton, Đường Vũ còn chưa từng thấy qua cuộc đấu giá của thế giới này, nói thật, hiện tại cậu chính là ếch ngồi đáy giếng, có quá nhiều quá nhiều thứ chưa từng biết đến.

Phùng Dương trình ra chứng minh thân phận của mình, mặc dù ba người chỉ nhất thời sinh ra hứng thú, nhưng vẫn được xếp cho một căn phòng cao cấp.

Ngồi ở đây, trong thế giới tràn đầy khoa học viễn tưởng, lại một lần nữa làm mới thế giới quan của Đường Vũ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...