Chim Công Trắng
Chương 50: Thuận Theo Tự Nhiên
Chạng vạng tan tầm, Lý Mậu nói: “Buổi sáng anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ nửa năm, bác sĩ khuyên anh bớt thức đêm.” Kỷ Nguyên nói: “Hôm nay anh kiểm tra sức khỏe à? Vậy tối qua anh…” Lý Mậu nói: “Dù sao cũng không thể nói chân tướng với bác sĩ, nói anh đêm qua chơi quá buông thả.” Kỷ Nguyên đỏ mặt, nói: “Vậy anh nên nhịn chút chứ.” Lý Mậu cười hỏi: “Tại sao phải nhẫn nhịn hả? Anh cũng chẳng phải thường xuyên thức đêm, thỉnh thoảng phóng túng, thân mật đến nửa đêm, anh cảm thấy rất thả lỏng mà.” Kỷ Nguyên trợn mắt há mồm, không tiếp lời. Mồm miệng của ông anh này không thể cản nổi. Lý Mậu nói: “Ngày mai phải đi Hàng Châu một chuyến, Tần Nhạc bàn bạc ổn thỏa rồi, chúng ta nên đi qua xem thử.” Kỷ Nguyên nói không đi. Nếu cứ dính lấy anh mãi, cô cảm thấy thể xác và tinh thần của mình tựa như toàn bộ đều thuộc về anh, không thuộc về bản thân. Lý Mậu hỏi: “Em thật không đi ư? Dự báo thời tiết Hàng Châu có thể có tuyết rơi, đứng tại đình giữa hồ ngắm tuyết cũng không đi sao?” Kỷ Nguyên nói: “Ngắm tuyết tại đình giữa hồ là quan điểm nghệ thuật cá nhân của Trương Đại, em không đi vô giúp vui.” Lý Mậu nói: “Nhóc Nguyên, em có biết đàn ông đi công tác, rất dễ dàng tăng thêm thành viên cho gia đình không?” Kỷ Nguyên sửng sốt. Lý Mậu nói: “Anh cưới thêm mấy cô vợ bé về, cùng em chơi mạt chược, có muốn không?” Kỷ Nguyên hiểu ra, vừa tức vừa cười, cô vươn tay ra nhưng không với tới anh. Lý Mậu đứng đằng sau sofa, cười nói: “Nhóc Nguyên, em nhất định phải trông chừng anh, ngày đêm không rời, không được làm biếng.” Kỷ Nguyên nhẹ nhàng cắn răng, nói: “Con người anh, xấu xa đến tận xương cốt.” Cô không thèm để ý tới anh, bỗng nhiên nghĩ đến, ca khúc hoặc bộ sách thích hồi năm mười mấy tuổi, nghe đi nghe lại, đọc đi đọc lại, yêu thích không buông tay, tới khi hai mươi mấy tuổi thì không còn thích nữa, cũng là chuyện rất bình thường. Những thứ yêu thích của con người đều sẽ thay đổi. Nếu anh thật sự đứng núi này trông núi nọ, tuy rằng cô từng nói muốn ngọc nát đá tan, nhưng cuối cùng nhất định sẽ thuận theo tự nhiên mà chia tay. Lý Mậu bỗng nhiên nói: “Công ty có hợp đồng với công ty hàng không, chuyến bay không cần trả tiền, không đi lãng phí.” Kỷ Nguyên ừ một tiếng. Lý Mậu còn nói: “Hàng thủ công của Tô Châu Hàng Châu đứng đầu từ xưa, tới giờ vẫn vậy. Công ty niêm yết dệt may phần lớn nằm ở vùng Giang Nam. Nếu chúng ta đặt may lễ phục kết hôn, đến Hàng Châu tìm thợ may, hẳn là sẽ toại nguyện.” Kỷ Nguyên nhìn chăm chăm Lý Mậu, hỏi: “Tại sao anh không nói thẳng ra?” Lý Mậu cười nói: “Bởi vì anh cùng em hẹn hò cần phải súc tích.” Kỷ Nguyên nói: “Anh đứng yên đó, em sẽ tha thứ cho anh.” Lý Mậu nói được, Kỷ Nguyên túm lấy anh. Anh sợ cô thất bại, tươi cười ôm lấy cô. Kỷ Nguyên cắn một cái trên vai anh, Lý Mậu kêu một tiếng. Ngày hôm sau, hai người ngồi máy bay đến Hàng Châu đi công tác, chẳng hiểu sao ngồi tại hàng cuối, lúc cất cánh rất kích thích, tiếng gầm vang giống như ngồi máy kéo, tiếng động giống như xảy ra điều bất trắc nào đó. Kỷ Nguyên rất bình tĩnh. Lý Mậu hỏi: “Nhóc Nguyên, em không sợ chút nào sao?” Kỷ Nguyên nói: “Có cái gì sợ chứ? Sợ thì cùng nhau đối mặt.” Cô nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay anh. Anh buồn cười. Lúc này Kỷ Nguyên đang mặc áo lông, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh trên máy bay. Lý Mậu nói với tiếp viên hàng không cần một tấm chăn, đắp trên người cô. Kỷ Nguyên cảm thấy anh quý trọng cô vô cùng. Cô hỏi: “Nếu sau này em không thể tự lo sinh hoạt, anh cũng già rồi chẳng thể động đậy, không ai chăm sóc em thì làm sao đây?” Anh nói: “Nhóc Nguyên, em có biết có một loại bảo hiểm gọi là bảo hiểm chăm sóc dài hạn không? Muốn anh mua trước một phần cho em không?” “…” Tới Hàng Châu, Lý Mậu cùng Tần Nhạc, Hòa Hiểu Tịnh gặp mặt hội hợp, muốn đi khảo sát công ty mạng kia. Kỷ Nguyên không có hứng thú, ở lại khách sạn, đi dạo xung quanh. Quầy hàng hóa tại khách sạn rất lớn, bán sản phẩm nổi bật, tơ lụa, lá trà, ấm trà, giấy bút mực, dược liệu chính cống. Lầu hai là phòng tiệc, có tọa đàm của chuyên gia cổ cầm, Kỷ Nguyên chui vào lắng nghe. Nhạc công nói, mọi chuyện nói tới ý cảnh, nhưng ý cảnh không thể lặp lại. Nhạc công tiện tay đánh đàn, đàn một đoạn, nói mấy câu. Trên bàn cổ cầm đốt đàn hương, đặt hoa lan, bộ đồ trà, cái quạt. Người tại Giang Nam, quả thật khác biệt rất lớn, phong nhã độc đáo. Nhạc công cũng không chỉ một người, còn có một cô thổi ống sáo, ngẫu nhiên hợp tấu một đoạn. Kỷ Nguyên nhìn tài liệu giới thiệu trên tay, trang giấy tinh xảo, rất có ý nghĩa một cơ hội trong đời. Cô nghe tới kết thúc, tâm tư bay bổng hồi lâu, không sống uổng một đời. Kỷ Nguyên trở về phòng, thấy thời tiết âm u ngoài cửa sổ, buổi tối rất có khả năng tuyết rơi. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi là vào năm nhất đại học, tuyết dính trên áo khoác, một điểm nho nhỏ, nhìn gần tay áo mới phát hiện là hình sáu góc. Lúc ấy cô còn có chút ngây ngô. Buổi tối, Lý Mậu trở về khách sạn, nói đã hẹn với một thợ may nổi tiếng, sáng mai sẽ qua đây. Kỷ Nguyên nói được. Lý Mậu hỏi cô muốn đi ăn cơm không, Kỷ Nguyên nói không đói bụng, muộn chút nữa hẵng ăn. Anh sờ trán cô, hỏi: “Em không bị say máy bay chứ?” Cô nở nụ cười, nói: “Không phải.” Anh nói: “Hôn lễ của chúng ta mời công ty chuyên tổ chức hôn lễ phụ trách, nhóc Nguyên, em có thể dựa theo nguyện vọng quyết định chi tiết.” Kỷ Nguyên nghĩ đến phải chọn hóa trang, ghi hình, tiệc rượu, bánh ngọt, rượu nước, bó hoa, ca khúc, thiệp mời, quà lưu niệm… Bỗng nhiên cảm thấy hết sức rườm rà. Cô nói nhanh gọn: “Đều do anh quyết định, anh nhớ tham dự là được.” Lý Mậu cười hỏi: “Cái nhà này, rốt cuộc ai là phụ nữ?” Kỷ Nguyên cười nói: “Em không có nguyện vọng về phương diện này, anh cũng biết mà.” Lý Mậu hỏi: “Vậy đều do anh quyết định ư?” Kỷ Nguyên nói được. “Chứng lo âu?” “Có chút.” Lý Mậu nở nụ cười, ôm cô vào lòng, nói: “Nhóc Nguyên, mặt mũi em trắng bệch, thật sự đến ngày kết hôn hôm đó, khách khứa sẽ tưởng rằng em là cô dâu do anh giành về.” Kỷ Nguyên mỉm cười, nói: “Hôn lễ nhiều như vậy, vợ chồng hạnh phúc ít như thế, em hơi bất an.” Lý Mậu nói: “Những cặp vợ chồng đó, đánh nhau cãi nhau, chính là cách bày tỏ của bọn họ. Bọn họ hạnh phúc lắm.” Kỷ Nguyên phì cười. Lý Mậu nói: “Những việc tại hôn lễ, chúng ta mỗi tuần tuyển chọn một việc, tới mùa xuân khi kết hôn đều chọn xong xuôi, được không?” Kỷ Nguyên gật đầu. Lý Mậu mở ra máy tính xách tay, nói: “Trước tiên chọn ca khúc hôn lễ, chọn một ca sĩ em thích.” Kỷ Nguyên nhìn danh sách, nói: “Ca sĩ này được lắm, nhưng em cảm thấy anh ta rất đáng tiếc.” Lý Mậu hỏi: “Đáng tiếc thế nào?” Kỷ Nguyên nói: “Ban đầu anh ta rất tự do không chịu gò bó, sẵn lòng mở rộng cửa lòng. Sau đó, anh ta bị áp lực bên ngoài dồn ép, thay đổi rạn nứt. Ngược lại bị ràng buộc, rốt cuộc không còn hát ra được loại cảm giác của trước kia.” Lý Mậu nói: “Một người rất khó làm trọng tài của bản thân, cần tham khảo bên ngoài.” Kỷ Nguyên nói: “Em không cần.” Lý Mậu nở nụ cười, hỏi: “Vậy phải làm thế nào đặt ra tiêu chuẩn?” Kỷ Nguyên nói: “Thời gian chính là tiêu chuẩn đó. Sự phán đoán của con người, bao gồm phán đoán của chính em, đều sẽ sai lầm không theo chuẩn mực. Rất nhiều người rêu rao lợi hại, thực ra không có giá trị gì.” Lý Mậu mỉm cười, nói: “Nhóc Nguyên của anh nổi điên rồi.” “…” Anh hỏi: “Vậy chọn ca khúc hồi trước của ca sĩ này làm nhạc đệm hôn lễ, được không?” Kỷ Nguyên nói được. Lý Mậu khép lại máy tính, trêu chọc: “Chọn một bài hát cũng phức tạp như vậy, hôn lễ quả nhiên là một công trình to lớn.” Kỷ Nguyên nói: “Bây giờ hủy bỏ còn kịp.” Lý Mậu cười nói: “Nhóc Nguyên, anh đã sắp ở rể nhà em, em nợ anh một nghi thức long trọng.” Kỷ Nguyên phì cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương