Chim Hoàng Yến

Chương 13: Trao đổi



Hai người bọn họ ngồi ở cạnh hồ nhỏ chưa đến một lúc thì hai người đi ra ngoài mua cơm đã cẩn thận mang hộp cơm đến, mua ở Vinh Phúc Trai gần đó, ngay cả túi đựng hộp cơm cũng không giống những tiệm cơm khác.

Ăn cơm xong, Bùi Hướng Tước lắp bắp hỏi Trần Duệ: "Xin hỏi, hai phần cơm hết bao nhiêu tiền?"

Trần Duệ đứng hình ngay tại chỗ, một tiểu thiếu gia sao có thể khách khí như vậy chứ, trong bụng đã có lý do kiếm cớ thoái thác nhưng thấy Lục Úc gật đầu, liền thành thật nói ra một số tiền.

Bùi Hướng Tước cau mày, Lục Úc nói lại cho cậu: "Hai phần cơm năm mươi tệ."

Bùi Hướng Tước lấy hai đồng 50 tệ từ trong túi tiền cũ nát ra, nghiêm túc giải thích: "Đây là tiền cơm của hai chúng tôi. Còn đây, mời hai vị tiên sinh ăn cơm."

Còn suy xét rất chu toàn.

Lục Úc cười híp mắt, cầm lấy rồi đi lên đưa cho Trần Duệ, còn giả bộ đưa tiền cho người kia nhưng thực tế lại chỉ nói một câu: "Đi ăn cơm đi, A Bùi mời mấy người."

Trần Duệ: "À...... vâng....."

Lục Úc và Bùi Hướng Tước đi rồi, để lại hai người đối mặt nhau không nói gì, một người hỏi: "Ông chủ và cậu bé kia rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Trần Duệ không lên tiếng, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng: "Không cần biết là có quan hệ gì. Thái độ của ông chú với cậu bé kia, còn không phải thấy rõ rồi sao?"

Người kia đăm chiêu: "Cũng đúng". Người như bọn họ, làm chuyện gì, làm cái gì không phải đều là đi theo ý tứ của ông chủ hay sao.

Mà ý của ông chủ, đây có lẽ là lần dễ nhận thấy nhất.

Từ bệnh viện về đến nhà, Bùi Hướng Tước đầu tiên là tìm một nơi vừa an toàn vừa vững chắc để sắp xếp cho bức tranh được tặng, thỉnh thoảng lại nhìn bức tranh đó, so sánh với mấy nét họa đơn giản khi mình viết nhật kí, khiến cậu có chút tự ti, nhưng cuối cùng cũng chỉ khen ngợi trong lòng một câu.

"Lục thúc thúc lợi hại quá đi!"

Lục Úc đối với những gì liên quan đến Bùi Hướng Tước đều thập phần kiên nhẫn, đời trước anh đã có thể giao tiếp lưu loát với Bùi Hướng Tước, đời này cũng sẽ như thế. Nhưng chuyện này không thể sốt ruột, chỉ có thể chậm rãi sống cùng nhau, lặp đi lặp lại từng câu từng chữ thật nhiều lần, Lục Úc rất rõ ràng điểm này.

Một hôm, Lục Úc về nhà sớm, lúc gõ cửa căn phòng cách vách, Bùi Hướng Tước tay cầm đũa ra mở cửa, trong miệng còn nhai đồ ăn, không mở nổi miệng. Anh nhướn người lên nhìn vào trong phòng thấy bát mì nóng hổi đặt trên bàn bếp.

Anh nhướng mày, quyết định, hiện tại là thời cơ tốt, cũng nên giải quyết vấn đề ba bữa cơm của Bùi Hướng Tước rồi.

Anh nói: "A Bùi, tôi muốn thương lượng với em một chuyện, về sau đừng ăn mì gói nữa, không tốt cho cơ thể. Tôi biết làm cơm, sau này làm thêm cho em một phần."

Sau khi hiểu được lời Lục Úc nói, Bùi Hướng Tước ngẩn ra, đặt đũa lên bát, cúi đầu, tựa hồ đang suy xét.

Lục Úc đứng trước mặt Bùi Hướng Tước, vóc dáng anh rất cao, đứng ở cạnh cửa sổ, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh mắt trời chiếu vào bên trong, mờ hồ mà lại ấm áp.

Bùi Hướng Tước ngẩng cao đầu ưỡn ngực thẳng lưng, mới có thể có sức lực để từ chối, chẳng qua là cậu không nhìn sắc mặt Lục Úc mà thôi.

Cậu cố lấy dũng khí cự tuyệt: "Không được, như thế, như thế, anh sẽ rất phiền."

Lục Úc nhẹ nhàng tránh lời cự tuyệt của cậu, chỉ đột nhiên đổi đề tài: "Thực ra tôi cũng bị bệnh."

Thanh âm của anh rất bình thản, nhưng Bùi Hướng Tước nghe được trong lòng lại co rút, thực khẩn trương hỏi: "Bị bệnh? Bệnh gì?"

Lục Úc an ủi cậu: "Không phải bệnh nặng gì. Chỉ là không thể ngủ được, cả đêm đều không ngủ được."

Anh phải giải thích một hồi cho Bùi Hướng Tước rằng loại bệnh này khó biểu hiện ra ngoài mặt hơn cả căn bệnh của cậu.

Đầu lưỡi Bùi Hướng Tước như thắt lại, thanh âm run rẩy, cũng không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ lặp đi lặp lại câu: "Vậy, vậy thật khổ sở, không ngủ được, quá khó chịu rồi....". Lúc cậu mới đến công trường, có bị trật chân một lần, không ảnh hưởng đến hoạt động, nhưng rất đau. Ban ngày làm việc mệt nhọc, đến tối lại càng đau, liên tục ba ngày như thế đều không ngủ được thế là khó chịu cả tuần, sự bực dọc đó còn đi muộn hơn những cơn đau ở chân.

"Em đừng lo lắng." Lục Úc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bùi Hướng Tước, ngay cả một chút hoài nghi lời nói của anh cũng không có, trong lòng liền mềm mại, đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, từng ngón tay chạm lên mái tóc mềm nhẹ rồi lập tức buông ra: "Mấy hôm trước, tôi đột nhiên tìm được phương thuốc cho chính mình. Em còn nhớ không? Có một hôm em đứng ở ban công hát, tôi nghe xong liền có thể ngủ ngon cả đêm."

Anh thầm nghĩ: Bởi vì, em là phương thuốc duy nhất của tôi.

Trao đổi với Bùi Hướng Tước là một chuyện tốn rất nhiều sức lực, mỗi một cầu, một từ đều phải lặp đi lặp lại hơn nửa tiếng, cậu mới có thể hiểu được.

Bùi Hướng Tước không giải thích được tình huống này, ngây ngô hỏi: "Vì sao?" Cậu chưa bao giờ nghĩ mình có được thiên phú dị bẩm như thế.

Lục Úc cúi người, khóe môi nhếch lên: "Tôi cũng đã nghĩ thật lâu, có lẽ là do em hát hay, hay hơn bất cứ ai."

Bùi Hướng Tước ngẩn người, một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại, mãi mới phản bác: "Nói bậy, anh nói dối."

Lục Úc cũng không nói lại nhóc ngốc Bùi Hướng Tước, lại đưa ra lời đề nghị ban đầu, nhưng bằng phương thức mới: "Em xem, bệnh của tôi, chỉ có thể chữa bằng giọng hát của em, cho nên coi như là báo đáp đi, cung cấp ba bữa trong ngày cho em có được không?"

Như thế sẽ dễ tiếp nhận hơn cơm ba bữa được miễn phí.

Không ngờ Bùi Hướng Tước sau khi nghe xong lại vội vàng xua tay: "Tôi không cần báo đáp...."

Lục Úc đối tốt với cậu như thế, dẫn cậu đi khám bệnh, giúp cậu chữa trị, còn nguyện ý nghe cậu hát, cậu nếu chỉ hát một bài còn muốn được đền đáp, thì quả thực quá bất nhân rồi.

Lục Úc tựa đầu nhìn Bùi Hướng Tước một chút tiện nghị cũng không chịu chiếm trước mặt, dở khóc dở cười, đành phải cứng rắn, lạnh nhạt nói: "Nếu đã vậy tôi cũng không chiếm tiện nghi của em nữa. Em không cần phải hát cho tôi đây, tôi cả đêm không ngủ khó chịu cũng quen rồi."

"Không được!" Bùi Hướng Tước vì muốn mau chóng nói ra suy nghĩ của mình mà hai má đỏ bừng, ngẩng đầu, bướng bỉnh đáp trả: "Anh như thế, quá tùy hứng rồi. Sao có thể không chữa trị bệnh của mình chứ!"

"À?" Khóe mắt của Lục Úc nhướng lên, trong giọng mang đầy ý tứ dụ dỗ: "Vậy em có đồng ý nhận lời đề nghị của tôi hay không?"

Tâm tư của Bùi Hướng Tước đơn thuần, đương nhiên sẽ bại dưới tay Lục Úc, chỉ đành đáp ứng hiệp ước này, ủ rũ nói: "Được."

Bên ngoài đã dần tối, trên trời lác đác vài ngôi sao. Bát mì trên bàn đã nguội hết, nhũn thấy một khối sệt sệt, Bùi Hướng Tước còn chút tiếc của.

Lục Úc cười trêu cậu: "Về sau không cho em ăn thứ này nữa. Nếu em dám ăn lén, sẽ không nhờ em chữa bệnh cho nữa."

Bùi Hướng Tước như lâm vào đại địch.

Trước khi mở cửa vào phòng, vừa bước chân trái lên, đã bị kéo lại.

Anh xoay người, thấy Bùi Hướng Tước đang nắm lấy góc áo mình, khó khăn hỏi: "Thật sự.... Rất hay sao?"

Lục Úc nhịn không được nghĩ, nếu chim sẻ nhỏ của anh bị lột sạch lông, thì bây giờ toàn thân chắc còn đỏ hơn cả ánh mặt trời.

Anh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, âm tiết này quá mức đơn giản, Bùi Hướng Tước nghe một lần là có thể hiểu được.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa nhà sát vách đóng lại.

Lại thẹn thùng rồi, thật là đáng yêu.

Nếu có thể, anh chỉ muốn đóng một cái lồng bằng kim loại, sau đó nhốt Bùi Hướng Tước vào trong, để cậu chỉ hát cho mình nghe, chỉ vì mình mà xấu hổ, cũng chỉ vì mình, mới có thể chạm vào cậu.

Đáng tiếc là không thể. Anh phải khắc chế bản thân, không được làm như vậy, để giẫm lên vết xe đổ của đời trước.

Lục Úc đi thẳng vào trong nhà, mở cửa, lấy mấy quyển sách dạy nấu ăn mới mua vài ngày trước đặt dưới bàn trà lên, chọn ra vài món, làm cho Bùi Hướng Tước ăn.

Tám giờ tối ngày hôm sau, Bùi Hướng Tước lần đầu tiên ăn cơm Lục Úc nấu, sắc vị có đủ, ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi, ăn hết hai bát cơm, dạ dày đã được lấp kín. Lục Úc phát rầu nhìn cậu, cuối cùng đành phải dẫn Bùi Hướng Tước bụng tròn xoe xuống nhà đi dạo tiêu thực.

Hai người chậm rãi đi dạo, điện thoại Bùi Hướng Tước độ nhiên rung lên, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn vào màn hình.

Là số điện thoại của Bùi Định.

Bùi Hướng Tước không lập tức nghe điện, chỉ gọi Lục Úc đang đi phía trước: "Lục ca, tôi đi nghe điện thoại một lát."

Sắc mặt cậu thoạt nhìn không tốt, như là đang rất sợ hãi, nhưng không có cách nào Lục Úc cũng không vạch trần, chỉ gật đầu: "Em đi đi, tôi đi ra chỗ kia, lát sẽ quay lại tìm em."

Chỉ nói hai câu mà điện thoại trong tay Bùi Hướng Tước đã reo lên hơn chục lần, giống như muốn đòi mạng vậy.

Bùi Hướng Tước mở máy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy đầu bên kia là tiếng nói nóng nảy như pháo đốt.

Di động kiểu cũ loa không tốt, thanh âm to đến mức người xung quanh cũng có thể nghe thấy. Một người phụ nữ mang con gái mình đi qua nghe được liền vội vã che tai con gái mình lại nhanh chóng rời đi.

Cậu cười khổ, lúc này cậu lại thấy may mắn, may mà mình nghe không hiểu. Sẽ không biết Bùi Định đang mắng mình cái gì, cũng không biết người xung quanh xì xào bàn tán ra sao.

Bùi Hướng Tước che di động lại, đứng im một hồi không nhúc nhích, chân đã tê rần, Bùi Định mới cảm thấy mắng đã, "cạch" một tiếng, cúp điện thoại.

Thực ra gọi điện cho Bùi Hướng Tước cũng chẳng có tác dụng gì, tác dụng duy nhất chắc cũng chỉ là chỗ để phát tiết cơn nóng giận của Bùi Định mà thôi.

Một lúc sau, một tin nhắn được gửi đến.

Bùi Định viết: "Tiền tháng này đâu? Không phải cái thứ tạp chủng như mày lêu lổng bên ngoài tiêu hết rồi, mặc kệ cả nhà chết đói đấy chứ."

Hăn luôn gọi Bùi Hướng Tước là tạp chủng, bởi vì không tin một nam nhân khỏe mạnh như mình lại sinh ra một thằng ngu đến nói cũng không biết.

Bùi Hướng Tước cắn chặt môi, ngón tay ấn trên bàn phím một hồi, do dự mãi mới viết: "Ba, công trình kia vì không có giấy phép khởi công, ông chủ đã bị cảnh sát bắt tạm giam, con hiện tại không có việc làm."

Quả nhiên, Bùi Định nhận được tin nhắn xong đã nhắn lại một tin thật dài bên trong toàn là mắng Bùi Hướng Tước vô cụng, sao chổi, phế vật không biết kiếm tiền.

Bùi Hướng Tước nghĩ, cậu có cách nào khác sao?

Từng ngón tay run rẩy gõ chữ, gõ sai mấy lần liền, hết xóa lại sửa, mãi mới gửi tin cam đoan: "Con đang tìm việc, tháng sau, tháng sau nhất định sẽ tìm được."

Chỉ có như thế, Bùi Định mới không ép cậu lập tức trở về nhà, khiến cậu mất đi cuộc sống hiện tại.

Bùi Định một câu cũng không hỏi thêm, chỉ nói tháng sau phải gửi gấp đôi, nếu không cũng đừng mong về nhà nữa.

Bùi Hướng Tước ôm lấy khuôn mặt, thân thể nhỏ gầy liên tục run rẩy, ngơ ngác đứng ở chỗ cũ. Kì thực ngay đến cả dáng vẻ tươi cười của Bùi Định với mình cậu cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ đôi bàn tay ấm áp của mẹ khi cậu còn nhỏ.

Bà nói: "Tiểu Tước, phải nghe lời, nghe lời ba con. Về sau phải ngoan một chút, chỉ còn lại con và ba thôi. Đừng để mẹ chết rồi cũng vẫn phảo lo lắng cho con và ba, được không?"

Tay bà ấm áp như thế mềm mại như thế, nhưng đến phút cuối lại lạnh như băng, không còn một chút tia ấm, Bùi Hướng Tước dù có cố gắng thế nào, cũng không khiến độ ấm kia trở lại.

Cậu đã đáp ứng lời mẹ rồi.

Lục Úc không đi xa, đứng phía sau bụi cây, nghĩ Bùi Hướng Tước sẽ khóc, nhưng cậu lại không khóc.

Chờ khi đến gần, Bùi Hướng Tước thậm chí còn không quá miễn cưỡng cười với anh, giống như ngày thường: "Chúng ta về thôi."

Lục Úc thờ ơ đáp ứng, đi phía sau Bùi Hướng Tước, cũng đại khái đoán ra người gọi điện đến cho Bùi Hướng Tước.

Là Bùi Định.
Chương trước Chương tiếp
Loading...