Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 28: Rắc rối bức hình phát sinh 3



“Sẻ con, cô đi đâu vậy……….” Tôi giật tay khỏi tay Mông Thái Nhất, chạy như bay về phía trước

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá , muốn trốn đi……………Nhưng thiên hạ to lớn này lại không có chỗ cho Ma Thu Thu tôi dung thân

Bãi đỗ xe…………….

Tôi biết, hiện tại , chỉ có chỗ đó là tôi có thể trốn, bởi vì nơi ấy co Kim Ánh Minh, có Linh, có những kí ức tốt đẹp………………

……………………

Bãi đỗ xe trống rỗng , không có tiếng kêu của Linh càng thêm hoang vắng , dưới chân còn sót lại một ít mẫu bánh vụn cùng thức ăn cho mèo

“Linh…………..Kim Ánh Minh…………..” Tôi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt cũng trào ra , rơi xuống.

Tại sao………….tại sao lại thành ra như vậy?

Không phải nói đến Hayakawa là sẽ có hạnh phúc sao? Tại sao hạnh phúc lại không chân thật? Tại sao? Tại sao…………..

Túi xách của Kim Ánh Minh nằm lẻ loi dưới đất, cái túi xách đã từng là nhà của Linh, khiến cho tôi nắm bắt được một ít kí ức………………..

“Đây là đang nói cảm ơn. Nè, ôm nó………….Như vậy, ừ, như vậy…………..”

“Linh!”

“Ách?”

“Nghĩa là lông vũ”

“Nó ………..nó sao lại………….sao lại ở…………”

“Tan học nhìn thấy”

……………..

“Phát run…………….”

“Nó nó ……………cần………….ổ”

“Ổ?”

“Bỏ nó vào đi”

“Đồ ăn?”

“Ừ,ngưu ngưu…………….sữa, diện diện………….bánh bao……………”

“Cũng vậy?”

“Ừ”

………………………….

Tôi gạt đi nước mắt của mình, phủi chiếc túi xách vướng đầy bụi, Linh mất, Kim Ánh Minh mất, chỉ còn có nó là ở cùng tôi……………

Đây là cái gì? Tôi nhặt tờ giấy từ trong túi rơi ra, mở ra nhìn nhìn. Nước mắt vừa mới ngừng lại tiếp tục trào ra

“Nói cho tôi biết…………….hắn thật sự có nói cho tôi biết……………” Một mình ở bãi đỗ xe vừa khóc vừa cười, tâm lại đau đến không thể nào chịu được, đau đến mức tôi không còn sức để cầm lấy tờ giấy kia………………..tim tôi như lảo đảo rơi xuống

Bên trong là bức tranh Linh lười biếng lau mặt, tựa như mặt nó với tôi trăm phân giống nhau

Phía dưới bức tranh còn để lại vài dòng ngắn

Thực xin lỗi, Linh tôi tặng người. Đừng buồn, hi vọng cô có thể nhận nó

Ming

Tôi lần đầu tiên khóc lớn như vậy, không phải vì tôi, không phải vì Linh, mà là vì Kim Ánh Minh

Tại sao tôi không tin tưởng hắn, tại sao không hề đến bãi đỗ xe, tôi còn ngang nhiên làm hại hắn không còn cách nào đến trường học……….

Không, tôi nhất định phải nói chuyện với Kim ÁNh Minh, tôi không có bội ước với hắn, mặc kệ là hắn tin hay không tin, tôi cũng phải nói cho hắn, tôi không có làm!!

Tôi nhất định phải chờ hắn trở về……………

Sau khi tôi hạ quyết tâm kiên trì đến cùng, một ngày mới lại đến

Kim Ánh minh vẫn không xuất hiện, Mông Thái Nhất luôn ở cạnh bên cạnh tôi, một bước cũng không dám rời. Hắn cẩn thận như vậy thật khiến cho tôi khổ sở………………….

Vào tiết bốn giờ thể dục, đột nhiên trời nổi cơn mưa to. Ở sân vận động, sau khi giảng xong bài lý thuyết thể dục, thầy thể dục phát động mọi người cùng nhau chơi trò “Tiểu ong mật” : hai người một tổ, một bên niệm khẩu quyết, một bên ra búa, kéo bao, người thua phải bị đánh tay

Mông Thái Nhất kinh hoảng bị một đám nam sinh kéo đi chơi,thật đúng là một tên dễ dàng thỏa mãn. Tôi lại bị rơi vào hoàn cảnh cô lập hoàn toàn, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nhìn

“Ma Thu Thu, tôi với cậu một tổ đi!” Ấn Tuyết, tổ trưởng tổ tôi đi đến trước mặt

Tôi lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của nàng, có chút sợ hãi, nhưng vẫn đáp ứng

“Một con ong mật nhỏ, bay đi tìm hoa nha, ong ong!”

Ấn Tuyết ra bao, tôi ra kéo. Tôi thắng

Ấn Tuyết xòe bàn tay ra, tôi nhẹ nhàng đánh khẽ một cái

“Ong ong!”

Ấn Tuyết ra kéo, tôi ra búa. Tôi lại thắng

Ấn Tuyết vẫn vươn thẳng tay ra, tôi cũng nhẹ nhàng đánh khẽ một cái

Tâm tình tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái………….

Lần thứ ba, tôi thua.

Tôi ngượng ngùng xòe bàn tay ra………….

“Chát!” Một cái âm thanh thanh thúy vang lên làm cho bạn học trong lớp đều im lặng, hướng về phía chúng tôi mà nhìn

Tôi ngây người, Ấn Tuyết không dựa theo quy tắc trò chơi mà đánh vào lòng bàn tay, ngược lại còn hung hăng hướng lên mặt tôi giáng cho một cái tát! Tôi ôm khuôn mặt nóng bừng bừng, ngơ ngác nhìn về phía nàng

“Sao vậy? Không phục? Không chịu thua!?” Ấn Tuyết nâng cằm lên nhìn tôi, lạnh lùng nói

“Tại……..tại sao!”

“Có dám chơi nữa hay không a!” Ấn Tuyết khiêu khích

Tại sao? Tại sa? Không phải tôi a! Mặt của tôi nóng bừng bừng, không rõ đến tột cùng là do cái tát kia hay chính là lửa giận của chính mình. Đầu óc của tôi có lẽ đã bắt đầu mơ hồ, tôi kéo Mông Thái Nhất đang vùng lên lại, đáp ứng chơi tiếp

“Một con ong mật nhỏ, bay đi tìm hoa nha, ong ong!” Ấn Tuyết lại niệm khẩu quyết. Sau chuyện này, tôi so với lúc nãy đã tỉnh táo hơn nhiều, còn lo lắng cái gì nữa

Kết quả, tôi thắng. Ấn Tuyết xòe bàn tay ra, tôi run run giơ tay lên, tôi thực hận không thể dùng mười phần khí lực như nàng vừa rồi đánh xuống!!!Cuối cùng, chỉ có thể vỗ thật nhẹ lên tay nàng (Rin: Sẻ con hiền quá Y-Y!! Gặp ta, ta tát cho sái cả hàm….ha …ha….)

“Ong ong!”

Tôi thua

“Chát!” Mặt của tôi in lại một cái bạt tai, Cái bạt tai này vừa vặn lại đánh vào chỗ vừa mới bị đánh, tôi đau đến nước mắt cũng chảy ra

“Chơi tiếp!” Ấn Tuyết lớn tiếng ra lệnh nói

Kết quả, tôi lại thua. Tiếp theo, lại là một cái bạt tai……………..

Bạn học trong lớp càng xem càng hưng phấn, Mông Thái Nhất rốt cuộc cũng không nhịn được một tay đẩy Ấn Tuyết ra. Ấn Tuyết trở lại với đám bạn, cùng nữ sinh xung quanh phát ra tiếng cười vui vẻ khi trả thù xong

Tôi xấu hổ cùng giận dữ không chịu nổi, nước mắt chảy xuống

“Sẻ con, tôi đưa cô về nhà!” Mông Thái Nhất không đành lòng nói

“Mông Thái Nhất, chuyện của tôi không cần anh lo” Tôi ngang ngược nói

“Ma Thu Thu, tôi và cô chơi tiếp đi!”

Một nữ sinh vừa mới cùng Ấn Tuyết cười to đi tới, nàng tên Tôn Diêu

Không đợi tôi mở miệng đáp ứng, nàng đã vội vàng niệm khẩu quyết

Kết quả, tôi thắng. Tôi chờ nàng xòe bàn tay, nhưng không ngờ, nàng lại hung hăng huống lên mặt tôi giáng một cái bạt tai!

Tôi mờ mịt nhìn hắn

“Đối với một ngươi vô sỉ, chỉ nên có cái kết cục này!” Tôn Diêu cao ngạo nói. Ấn Tuyết cùng đám nữ sinh xung quanh vì câu nói kinh điển của Tôn Diêu liền liều mạng vỗ tay

Tôi sững sốt

Tại sao!? Tại sao mọi người đều nói như vậy?! Tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy?!! Chẳng lẽ tôi thật sự đáng giận như vậy sao?

Tôi bắt đầu hoài nghi bản thân

“Ma Thu Thu! Tôi cũng muốn chơi!”

Là nữ sinh ngồi cùng Ấn Tuyết. Lúc này tôi đã hoàn toàn chết lặng, cản bản không biết phản ứng như thế nào, rốt cuộc nên nhận lời hay từ chối

Nữ sinh này cũng giống như Tôn Diêu, dù là tôi thua hay thắng, đều không do dự hướng lên mặt tôi tát tai, hơn nữa mỗi cái tát đều dùng sức rất mạnh, đánh đến khi chính tay nàng cũng tê rần, mà mặt của tôi vì bị tát cũng sưng phù, biến hồng

“Sẻ con, cô điên rồi a!” Mông Thái Nhất vọt tới, đem đám nữ sinh xung quanh toàn bộ đuổi đi, một tay túm lấy tôi, đem tôi đên phòng y tế

“Sẻ con, cô làm sao vậy! Sao lại để cho đám người đó bắt nạt mình như vậy?! Cô không biết tự bảo vệ bản thân mình sao?” Mông Thái Nhất ở bên tai tôi không ngừng lảm nhảm

Điên rồi sao?

Tôi ngoại trừ phát điên dường như cũng chỉ biết rơi lệ…..rơi lệ…………………

Mông Thái Nhất hùng hùng hổ hổ lục tung tủ dược phẩm nữa ngày, cũng tìm được một lọ cồn sát trùng. Hắn dùng bông gòn thấm một ít cồn rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi. Nhưng mà cồn sát trùng vừa xa lên đã bị nước mắt của tôi rửa sạch. Mông Thái Nhất sửng sốt lại xoa cồn, nhưng một lần nữa lại bị nước mắt rửa trôi………….

“Sẻ con, đừng khóc……………” Mông Thái Nhất khổ sở nói

Trong đầu tôi một mảnh tịch mịch, tâm như rơi vào vực sâu vạn trượng, chỉ có nhe nhóm ánh sáng chờ đợi Kim Ánh Minh lúc sáng lúc tối, nếu ngay cả ánh sáng duy nhất này cũng biến mất, tôi ………….tôi …………….tôi không dám tưởng tượng…………

“Sẻ con………………” Mông Thái Nhất nhẹ nhàng nói, lại gắt gao đem tôi ôm vào lòng

Giống như phản xạ có điều kiện, tôi mạnh tay đẩy hắn ra! Mông Thái Nhất không cẩn thận ngã ngồi xuống đất, vừa kinh ngạc vừa giận nhìn tôi

“Không cần!!” Tôi hét to một tiếng, rồi tựa như một con ngựa hoang bị hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi phòng y tế

Vừa mới bị Mông Thái Nhất ôm trong nháy mắt, sao tôi lại cảm thấy ấm áp như vậy !!? Tôi thậm chí còn đối với cái ôm ấm áp của Mông Thái Nhất sinh ra một chút nhớ nhung! Không thể như vậy! Là hắn hại Kim Ánh Minh, là hắn hại tôi!! Tôi tự nhủ với chính mình
Chương trước Chương tiếp
Loading...