Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 2 - Chương 6



Bạn học trong lớp đều ồ lên!! Biểu tình kích động tựa như tận mắt thấy vật thể bay ko xác định!!

"Sao lại như vậy!! Kim Ánh Minh thi chỉ có 108 điểm!!"

"Nhất định là tôi nghe lầm!! Hoặc là chính cô Bắc Nguyên Ái đã chấm sai!!"

"Ko thể nào!! Kim Ánh Minh ko thể thi không qua!! Cậu ấy là hoàng tử Hayakawa a!!"

Trong phòng học rộn lên tiếng khóc thét!

"Chuột chết!! Cậu cố ý thi hỏng phải ko?!" Mông Thái Nhất tức giận kêu to

"Thần Kinh!" Kim Ánh Minh không cho là đúng hừ hừ

"A!Cậu còn nói tôi là thần kinh! Chuột chết! Đồ đê tiện! Hạ lưu! Vô liêm sỉ!! Vì muốn trả thù tôi mà cố ý thi hỏng!!"

"Im lặng! Tất cả im lặng cho tôi!!" Bắc Nguyên Ái tỷ tức giận hét lên 1 tiếng, tay cầm cây thước dạy học, từ trên bục giảng vọt xuống!"Mông Thái Nhất!! Tên đáng chết này!! Mau ngồi xuống cho tôi!!"

Mông Thái Nhất thấy tình hình ko ổn vội vàng trở về chỗ ngồi của mình

Bắc Nguyên Ái tỷ thở phì phì nhìn tam giác Bermunda chúng tôi, cây thước dạy học bị nắm chặt trong tay vang lên tiếng "kẽo kẹt"

"Ba người các em! Quả thật khiến tôi rất thất vọng!! Thành tích học tập hiển nhiên lại kém như vậy!! Các em tự kiểm điểm lại cho tôi!!"

Tôi xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, giống như đà điểutôi rút cổ xuống dưới bàn học!

Ô ô ô ô!! Thành tích học của tất cả các môn đều là 10 điểm, 15 điểm............môn trên 20 điểm chỉ có mỗi ngữ văn mà thôi!! Sau này tôi làm sao còn có mặt mũi đi gặp người ngoài a!! Ô ô ô ô!! Lần này tôi thật sự tiêu đời, nhất định tôi sẽ bị đuổi học!!

Nhận xong phiếu điểm, mọi người còn chưa kịp tổng vệ sinh trường một lần cuối cùng trong năm, thì trên bảng thông báo đã đưa ra tin mới

Mông Thái Nhất lôi kéo tôi ỉu xìu chạy đến chỗ bảng tin tức

Hai tờ áp phích thật lớn xuất hiện trước mặt chúng tôi..........

Tờ thứ nhất là:

Thần tượng Hayakawa!! Kim Ánh Minh!!

Bạn học Kím Ánh Minh của Hayakawa tuy rằng đã thi hỏng trong kì thi cuối kỳ! Nhưng mà chuyện đó sẽ ko thể ảnh hưởng đến tình cảm thiêng liêng của chúng tôi giành cho anh!! Mỗi người vĩ đại đều có một hoặc hai điểm yếu, vậy nên chuyện thi hỏng của bạn học Kim Ánh Minh lần này càng khiến cho tình cảm của chúng tôi giành cho anh càng trở nên thân thiết!! Khoảng cách tâm linh giữa các FANS của anh và thần tượng của mình ngày càng được rút ngắn!!"

Ở phía dưới tờ báo lớn còn có ảnh chụp Kim Ánh Minh đang ngủ gục trên bàn học..........

Tờ báo này chắc là do các FANS của Kim Ánh Minh muốn tự an ủi mình...........

tờ báo tự làm còn lại là:

Điều sỉ nhục của Hayakawa! Mông Thái Nhất và Ma Thu Thu!!

Thành tích của hai kẻ vô công rồi nghề ko có học vấn lần này thật sực rất thối rữa!!Quả thật họ đã làm mất hết mặt mũi của học sinh Hayakawa chúng ta!!

Tương đồng với tờ báo trước, phía dưới cùng dòng chữ lớn là ảnh chụp của tôi và Mông Thái Nhất, phía trên ảnh chụp còn vẽ thêm hai thanh đại đao máu chảy đầm đìa...................

Ô ô ô.............cách đối xử của họ giành cho chúng tôi so với Kim Ánh Minh đúng là kém rất xa!

"Ai?! Là tên chết tiệt nào đã dán bài báo này!!" Mông Thái Nhất kêu to, hắn tức giận đến mức muốn nhe răng xé nát tờ báo "điều sỉ nhục của Hayakawa"

Các bạn học đến xem đều sợ tới mức phải lui về sau

Mông Thái Nhất thấy ko có người trả lời, liền quay đầu tức giận trừng mắt nhìn tấm ảnh chụp của Kim Ánh Minh!

"Này thì chuột chết..............tôi cho cậu ngủ!" Mông Thái Nhất vừa nói xong đã lấy từ trong túi xách ra một cây bút, vẽ lên trên ảnh chụp của Kim Ánh Minh

A! Tên Mông Thái Nhất này lại làm ra cái chuyện kì quái gì đây!!

Quả nhiên ko ngoài dự tính của tôi, Mông Thái Nhất đã đem mặt Kim Ánh Minh trong bức ảnh vẻ thành bộ dạng của một con chuột!....Trời ạ..........tôi thật ko biết trong đầu của tên này đang suy nghĩ cái gì...............

"Mông Thái Nhất! Em ở chỗ này làm gì!!" Từ phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói đầy phẫn nộ của Bắc Nguyên Ái tỷ

"A! Tiêu rồi!! Bà già tới!!" Mông Thái Nhất nói thầm 1 tiếng, bỏ chạy như bay! Nhưng ko ngờ tới, Bắc Nguyên Ái tỷ đã nhanh tay hơn, trước khi hắn kịp bỏ chạy nàng đã một tay xách được lỗ tai của Mông Thái Nhất!!

"A a a a! Bà già! Lỗ tai của tôi đau quá! Buông tay!!"

"Mông Thái Nhất! Em thi hỏng mà còn dám làm càn như vậy! Mau cùng tôi đến phòng giáo vụ!" Bắc Nguyên Ái tỷ tức giận nói, nàng quay đầu lại nhìn tôi "Thu Thu, em cũng phải đi theo tôi!"

"Dạ.............." Tôi vẻ mặt ửng đỏ cúi đầu, một câu cũng ko dám nói, run run đi theo phía sau Bắc Nguyên Ái tỷ

Cốc cốc cốc!

Tôi chết lặng nuốt 1 ngụm nước miếng, đi theo phía sau của Bắc Nguyên Ái tỷ và Mông Thái Nhất bước vào phòng giáo vụ

"Đến rồi?" thầy chủ nhiệm đứng lên hương Bắc Nguyên Ái tỷ gật gật đầu, sau đó, thầy lại đem ánh mắt chuyển về hướng của tôi và Mông Thái Nhất "Tôi muốn tìm các em!"

"Ông già này tìm cái gì mà tìm!" Mông Thái Nhất thì thào oán giận nói, hắn bị Bắc Nguyên Ái tỷ hung dữ trừng mắt 1 cái

Thầy chủ nhiệm ko để ý đến chúng tôi, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Kim Ánh Minh

"Bạn học Kim Ánh Minh, bài thi của em tôi đã xem qua tất cả, tuy rằng thành tích học tập ko tốt, nhưng mà nhìn qua em cũng rất thông minh a!"

".................." Vẻ mặt của Kim Ánh Minh vẫn ko chút thay đổi

"Chỉ là một con chuột ngốc, có cái gì mà thông minh! Hừ!" Mông Thái Nhất ở một bên bất mãn lầm bầm, kết quả lại được nhận lấy một cái ánh mắt xem thường của thầy chủ nhiệm

"Bạn học Kim Ánh Minh, tôi nghĩ chuyện thành tích ko được tốt lắm của em lần này có phải là do một nguyên nhân nào đó, đúng hay ko? Ha ha ha ha!"

"Ko có" Kim Ánh Minh thẳng thắn trả lời

Thầy chủ nhiệm ngẩn người, nhưng lập tức lại nói tiếp

"Bạn học Kim Ánh Minh thật sự rất khiêm tốn! ha ha ha ha!_________nhưng mà tôi tin rằng, chỉ cần tôi chịu khó phụ đạo thêm cho em!! lấy trí tuệ của em, nhất định thành tích sẽ rất vượt trội!!" Thầy chủ nhiệm quả quyết nói

"......................."

Thầy chủ nhiệm nóng mặt lạnh mông, sắc mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng

"Khụ khụ!" Thẩy chủ nhiệm đột nhiên chuyển hướng về phía tôi "Bạn học Ma Thu Thu, đối với chuyện của em, tôi quả thật ko biết nên nói cái gì cho phải, bởi vì em quả thực chính là điều sỉ nhục của Hayakawa, em có biết hay ko?!"

"A..........em.............em.........." Tôi trong lúc nhất thời run run không biết nên trả lời thế nào

Ô.............thái độ thầy chủ nhiệm đối với tôi so với Kim Ánh Minh quả thật là kém rất xa!

"Ê! ông già! Chúng tôi ko đạt tiêu chuẩn, tại sao ông chỉ mắng có mình Sẻ con chứ?!"

"Đồ ngu ngốc này!" Thầy chủ nhiệm hừ hừ đằng mũi

Mông Thái Nhất bỗng dưng đứng phắt dậy! Trên trán hắn đã nổi gân xanh, một phen nắm lấy áo thầy chủ nhiệm

"Ông già chết dịch!! Ông nói cái gì?! Dám chửi tôi là đồ ngu ngốc sao!! Ông chán sống rồi?!"

"Mông................Mông Thái Nhất..........." Tôi gấp đến độ ra sức túm lấy tay Mông Thái Nhất

"Mông Thái Nhất!! Em điên rồi sao?!" Thầy chủ nhiệm sợ tới mức kêu to

"Mông Thái Nhất!! Em mau buông thầy chủ nhiệm ra!!" Bắc Nguyên Ái tỷ ra sức túm lấy tay Mông Thái Nhất

Nhưng Mông Thái Nhất đã gần như muốn phát điên, căn bản đã ko nghe lọt tai lời nói của người khác

"Kim Ánh Minh! Anh mau ngăn cản Mông Thái Nhất đi!" Dưới tình thế cấp bách, tôi hướng Kim Ánh Minh cầu cứu

"Hừ...........ko liên quan gì đến tôi" Kim Ánh Minh nói rõ rồi liếc mắt nhìn Mông Thái Nhất 1 cái, quay đầu đi

Kim Ánh Minh................Ai.............Hai người ko thể hòa bình ở chung sao?

"Mông...............Mông Thái Nhất!! Em mà ko buông tay!! Tôi sẽ đuổi học em! Đuổi học!" Giọng nói của thầy chủ nhiệm bắt đầu run run

"Mông Thái Nhất!! Tên ngu ngốc này!! Buông tay, buông tay, mau buông tay!" Bắc Nguyên Ái tỷ cầm cây thước dạy học ra sức gọ vào đầu Mông Thái Nhất!

Nhưng mà Mông Thái Nhất tức điên đến mức con mắt cũng hồng hồng một chút phản ứng cũng ko có!! Hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào thầy chủ nhiệm bị xốc áo đến độ mặt mày đỏ bừng

"Mông Thái Nhất!! Đừng như vậy!! Buông thầy chủ nhiệm ra đi!! Anh sẽ bị đuổi học đó!" Tôi quýnh quáng, nước mắt lại ào ào chảy xuống "Mông Thái Nhất! Tôi ko muốn anh bị đuổi học đâu!"

Tôi bỗng nhiên cảm thấy thân thể Mông Thái Nhất đang run lên

Phịch!

Thầy chủ nhiện bị hắn xốc áo đến chết khiếp, theo bàn tay buông lỏng của Mông Thái Nhất té lăn xuống mặt đất

Mông...............Mông Thái Nhất hắn làm sao vậy? Tại sao biểu tình lại kích động như thế...........ách.............ko.........hình như phải nói là cảm động mới đúng

"Sẻ con! Cô vừa mới nói cái gì?! Có thể lặp lại một lần nữa hay ko?!" Mông Thái Nhất đột ngột xoay người nắm chặt tay tôi, kích động nhìn tôi nói

"Tôi..........tôi bảo anh mau buông tay............tôi ko muốn anh bị đuổi học........." Tôi ngây ngốc trả lời

"Chính là câu này! Chính là câu này!! Ô ô ô ô! Sẻ con cô quả nhiên vẫn còn thích tôi có phải hay ko?!"

A?! Cái gì mà thích a?? Tôi chỉ ko hi vọng hắn vì một sai lầm cấp thấp mà bị nhà trường đuổi học thôi! Tại sao lại biến thành..........

"Ầm ỹ chết được!"

A! Kim Ánh Minh

Kim Ánh Minh đột nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, đẩy mạnh Mông Thái Nhất ra,đứng chắn giữa tôi và Mông Thái Nhất. Ánh mắt khi hắn đứng lên.............như vậy là có ý gì?? Thật phức tạp nha..........

"Chuột chết!! Cậu làm gì vậy?? Ko thấy tôi và Sẻ con đang cùng nhau nói chuyện yêu đương sao?

Mông Thái Nhất ngu ngốc!! Ai nói chuyện yêu đương với anh a!!

"Ngu xuẩn"

"Ngu xuẩn?! Cậu dám nói tôi ngu xuẩn!!"

Bốp bốp...!! Loảng xoảng!! Bốp!! Loảng xoảng!!

............................

"Kim Ánh Minh!! Mông Thái Nhất!! Hai người mau dừng tay cho tôi!!"1 tiếng rống của "sư tử hà đông" cùng với tiếng vỡ vụn của một vật nặng vang lên

"A.........Bình hoa Cảnh Thái Lam của tôi..........." Thầy chủ nhiệm sau khi nhìn thấy "thi hài" của chiếc bình, giọng nói đã trờ nên đau khổ rên rỉ

"Chủ nhiệm, làm giáo viên, thấy học trò của mình thành tích yếu kém, ko có lý tưởng cũng là một phần trách nhiệm do tôi!! Cho nên tôi sẽ dùng thời gian mấy ngày này tự mình phụ đạo cho bọn họ, khiến cho bọn họ có thể thuận lợi vượt qua kì thi lại cuối kì. Hi vọng bạn học Ma Thu Thu có thể tham gia việc học bổ túc này____về phần chiếc bình hoa của thầy, ngày mai tôi sẽ phái người đem đến một cái bình hoa loại thượng hạng đến để đền bù!"

Thầy chủ nhiệm nghe thấy thế, khuôn mặt đau khổ ngàn lần mới khôi phục được đôi chút bình thường

"Khụ khụ, Ma Thu Thu, em nghe đây, nếu như ko có cô Bắc Nguyên Ái đây cầu tình, chỉ sợ em đã bị đuổi khỏi Hayakawa"

Đuổi học?? Nghe thấy hai chữ ấy, cả người tôi nhất thời rét run

Mông Thái Nhất dường như lại có vẻ muốn nói nói cái gì, nhưng hắn lại bị ánh mắt giết người của Bắc Nguyên Ái tỷ làm cho kềm nén

"Nể tình cô Bắc Nguyên Ái, cho nên tôi quyết định cho em 1 cơ hội thi lại! Nếu thi lại mà ko khá hơn, lập tức đuổi học! Có nghe hay ko!?"

"Đương nhiên còn có bạn học Kim và Mông Thái Nhất, các em cũng có một cơ hội thi lại, bắt đầu từ lúc này,nhân dịp kì nghỉ đông, cô Bắc Nguyên Ái sẽ phụ đạo cho các em, hi vọng các em phải hết sức cố gắng!! Đặc biệt là Mông Thái Nhất, tôi ko hi vọng lại thấy em học lại năm nhất một lần nữa!"

Bắc Nguyên Ái tỷ nhìn hai kẻ: Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất càng đấu càng khó phân thắng bại, không biết từ lúc nào đã đem ra một cây thước dạy học

"Hai kẻ ngu ngốc các người!! Bắt đầu từ ngày phải thành thành thật thật đến nhà tôi học phụ đạo!! Nếu ko............."

Cây thước trong tay Bắc Nguyên Ái tỷ mạnh mẽ rơi xuống đất

Răng rắc!

Cây thước dạy học cư nhiên đã bị gãy thành hai đoạn!!

"....................." Kim Ánh Minh lạng lùng nhìn đoạn thước dạy học trước mắt

"Bà già!! Bà thật mạnh!" Mông Thái Nhất kinh ngạc nhìn cây thước dạy học bị bẻ gãy kêu to!

"Ngày mai, vào lúc 2 giờ chiều, ba người các em phải đến nhà tôi đúng giờ, nếu ko có mặt, hậu quả tự mình gánh lấy!"

Trước những lời uy hiếp của Bắc Nguyên Ái tỷ, giữa trưa ngày hôm sau, tôi, Mông Thái Nhất và cả Kim Ánh Minh đã gặp mặt nhau trước cửa trường, cùng nhau bắt đầu buổi học bổ túc của Bắc Nguyên Ái tỷ

"Này! Cầm" Kim Ánh Minh đột nhiên đem túi xách đưa đến trước mặt Mông Thái Nhất

"Hả? Gì chứ? Túi xách của mình thì tự mình cầm!! Thối gần chết!" Mông Thái Nhất ko kiên nhẫn dùng sức, đem túi xách của Kim Ánh Minh đẩy ra

"Một tháng.Cầm" Kim Ánh Minh kiên định đẩy túi xách đến trước mặt Mông Thái Nhất

A! Đúng rồi! Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh không phải đã làm một cái giao hẹn sao, nếu Kim Ánh Minh đem bài thi cho hắn chép, thì hắn sẽ giúp Kim Ánh Minh xách túi xách trong vòng một tháng!

Ai.........Mông Thái Nhất, cái này gọi là làm bậy ko thể sống!! Anh lãnh trách nhiệm đi

"Ê! Chuột! Tôi chép bài của cậu nhưng thi chỉ được có 20 điểm thôi nha!! Cậu còn mặt mũi kêu tôi xách túi xách sao?!" Mông Thái Nhất tức giận nói

"Cầm" Kim Ánh Minh kiên quyết trả lời

"Chuột chết! Cậu nghe ko hiểu lời tôi nói sao?"

"Đồ lừa đảo"

"................"

Thảm,thảm rồi...............Tôi dường như đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Từ cửa trường học đến nhà Bắc Nguyên Ái tỷ mất khoảng 10 phút, trong 10 phút đi đường đó, bọn họ lại muốn "tỷ thí võ công" nữa sao!!?

Thượng đế phù hộ, trăm lần ngàn lần đừng như thế nha, nếu ko thì Bắc Nguyên Ái tỷ nhất định sẽ tức chết

"Cầm. Một tháng"

Ánh mắt Mông Thái Nhất xoay tròn!!

"Được, được rồi! phiền chết được! Cậu cứ như là hòa thượng niệm kinh"

A?! Mông Thái Nhất hiển nhiên đã nhận lấy túi xách của Kim Ánh Minh!! Ko thể nào!! Chẳng lẽ Mông Thái Nhất chịu thua Kim Ánh Minh

Nhưng mà sự thật đã chứng minh điều này ko có khả năng xảy ra!

Mông Thái Nhất vừa mới nhận lấy túi xách từ tay Kim Ánh Minh ko bao lâu thì ngay sau đó hắn đã lập tức trút hết tất cả sách trong túi ra, làm chúng rơi vươn vãi trên mặt đất!

"....................." Kim Ánh Minh nhìn đống sách sững sờ

"Mông Thái Nhất, anh làm gì vậy?" Tôi kinh ngạc hỏi

"Hì hì hì hì! Sẻ con, tôi chỉ đáp ứng giúp chuột chết mang túi xáchchứ đâu có nói giúp hắn mang sách trong túi chứ! Oa ha ha ha!"

A? Ko phải chứ? Lại còn như vậy!

"Nhặt lên"

"Ko nhặt, ko nhặt! Thế nào, thế nào?!" Mông Thái Nhất cợt nhã vẫy vẫy túi xách của Kim Ánh Minh, nhanh như chớp bỏ chạy

"Tôi giúp anh nhặt!" Nhìn Kim Ánh Minh mặt mày nhăn nhó, tôi vội vàng ngồi xổm xuống thay Mông Thái Nhất thu dọn cục diện rối rắm

Một quyển.............

Hai quyển............

Ba quyển.............

A? Bên kia là một bàn tay đang nhặt sách, Mông Thái Nhất đã trở lại rồi sao? Tôi ngẩng đầu............Kim Ánh Minh!

Là Kim Ánh Minh! Hắn ko ư hừ một tiếng đã ngồi xổm xuống nhặt sách............

"Lễ tình nhân, đi đâu?"

..............Cái gì? Cái gì đi đâu? Kim Ánh Minh muốn nói đến chuyện gì?

"giao hẹn, lễ tình nhân!"

Tôi rốt cuộc cũng nhớ ra cái chuyện giao hẹn trong lễ tình nhân, hắn đang hướng tôi mời mọc sao? Tôi có cảm giác đầu lưỡi mình đang quíu lại

"Tôi...........tôi............sao cũng được!"

"A, vậy xem phim"

"A?...............Ừ...........được" Mặt của tôi đã nóng bừng, sự kiện đột ngột này hình như đã khiến tôi muốn phát sốt............

"Chúng ta đi nhanh đi, Bắc Nguyên Ái tỷ đang chờ" Tôi cúi đầu, đè nặng giọng nói run run, nói xong quay đầu bỏ chạy

Đang lúc thời điểm tôi mắc cỡ gần chết, Mông Thái Nhất lại đột nhiên ko biết từ chỗ nào chui ra chạy tới nói "Sẻ con, cô còn bần thần ở nơi này sao!!? Nhanh lên đi, đến trễ, bà già lại nổi bão"

Vừa nghĩ đến bộ dạng phát hỏa của Bắc Nguyên Ái tỷ, tôi ko khỏi bước nhanh hơn

"Hai tên ngu ngốc các người!! nhanh ngồi vào bàn!" Bắc Nguyên Ái tỷ tức giận quát tháo hai kẻ từ cửa vào đến giờ luôn luôn tạo chiến tranh lạnh

"Ừ..............." Kim Ánh Minh thành thành thật thật đáp

"Vâng! Tuân mệnh! Tôi lập tức ngồi!" Xem ra Mông Thái Nhất lại bệnh cũ tái phát,hắn vẻ mặt nịnh nọt ngồi xuống bên cạnh tôi

"Được rồi, ba ngồi, mau đem sách tiếng giở sach trang 78!"

"78...................78............." Mông Thái Nhất tựa như người niệm kinh cầm sách của mình ra sức lật

Nhưng còn Kim Ánh Minh..............Trời ạ! Hắn hiển nhiên lại bắt đầu "câu cá"! Hắn một mặt vừa khò khò ngủ gật mặt khác lại lật sách tiếng Anh

"Kim Ánh Minh! Kim Ánh Minh!!" Bắc Nguyên Ái tỷ thở phì phì vỗ vỗ đầu Kim Ánh Minh

"A..........." Kim ÁNh Minh xoa xoa đôi mắt mông lung đầy vẻ ngái ngủ, vẻ mặt vô tội nhìn Bắc Nguyên Ái tỷ

Trời ạ! Vẻ mặt này của hắn cũng thật đáng yêu!! Bất kể ai thấy cũng sẽ ko thể nào giận được hắn

Quả nhiên ko sai! Bắc Nguyên Ái tỷ nhìn Kim Ánh Minh ko hề tỏ ra tức giận

"Được rồi, được rồi!! Đúng là chịu hết nổi! mau lật sách đi!"

"Ừ"

"Chậc chậc chậc chậc! Chuột chết! Cô Bắc Nguyên Ái vất vả phụ đạo cho chúng ta! Cậu còn tỏ cái thái độ này!! Cậu ko đem Bắc Nguyên Ái tỷ để vào mắt sao!!?" Mông Thái Nhất vẻ mặt khinh thường nói

"A, vậy thì ngươi thế nào??" Bắc Nguyên Ái tỷ liếc xéo Mông Thái Nhất đang châm ngòi ly gián

"A!! Tôi là một học sinh chăm chỉ hiếu học, đương nhiên sẽ ngoan ngoãn vâng lời dạy bảo của cô Bắc Nguyên Ái!! Sách tôi đã lật đến trang 78!" Mông Thái Nhất tinh thần tỉnh táo lớn tiếng

Ko thể nào?? Hắn từ khi nào đã trở nên thành thậ như vậy..........Tôi vụng trộm liếc mắt nhìn Mông Thái Nhất có chút khác thường

A! Một mỹ nhân cỡ ngực MM đang mỉm cười phong tình vạn chủng với tôi..............."cuốn sách" Mông Thái Nhất nói đến là.........sách giáo khoa hay là tạp chí người lớn vậy?! Ô ô ô ô! Tôi biết Mông Thái Nhất ko có khả năng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn mà!

"Chết tiệt!!" Bắc Nguyên Ái tỷ nổi trận lôi đình vỗ thật mạnh vào đầu Mông Thái Nhất 1 cái "Ai cho ngươi đem thứ này vào!"

"A!Nhưng mà khẩu hiệu của trường ko phải là vui để học sao?!" Mông Thái Nhất ôm đầu oan ức kêu to

"Xú tiểu tử! Ngươi chỉ biết hiểu nhầm khẩu hiệu của trường! Ta đánh!!"

Bắc Nguyên Ái tỷ ko phân trần lại vỗ xuống 1 chưởng!!

"Oa! Nhưng mà cái này cũng là sách anh văn a!!"

"Đây là sách anh văn bại hoại!! Xem ra ngươi ko thể học hành ngoan ngoãn!!"

"A!Bà già ngừng tay!! Đau quá!!"

"Ít nói nhảm lại"

Bắc Nguyên Ái tỷ và Mông Thái Nhất ở trong phòng chơi trò đuổi giết, còn tên Kim Ánh Minh kia hiển nhiên vẫn bình yên nằm trên bàn học thở ra bọt khí!!.

Ô ô ô ô............Tôi thật đến đây để học bổ túc sao??

Nửa giờ sau, rốt cuộc Mông Thái Nhất cũng bi Bắc Nguyên Ái tỷ bắt được, bạo lực dạy dỗ hắn 1 chút!! Còn Kim Ánh Minh đan đi theo Chu Công cũng bị Bắc Nguyên Ái tỷ lôi về, hơn nữa nàng còn khuyến mãi thêm cho hắn 1 cái vỗ đầu!!

Buổi học bổ túc của chúng tôi sau khi trải qua nhiều phong ba như vậy cuối cùng bắt đầu!

"Từ này phải bỏ chữ cuối cùng mới có thể thêm ing..............."

Bíp bíp bíp bíp.............

"A, Khải Chấn hả...........đại ca đang học bài.............cái gì? Kiêu ngạo như vậy?? Giúp tôi xử lý xú tiểu tử kia..............."

"Những dòng này dịch sang tiếng Trung sẽ là............."

Bíp bíp bíp bíp............

"Cậu nói gì...........A? Bọn chúng chán sống rồi...........Được!! Đợi tôi xử lý chúng________A, bà già này!! Sao bà lại lấy bút chì chọi tôi.......bắt chuyện điện thoại cũng ko yên..........."

.............................

"Từ này ko phải là danh từ................"

"Khò............khò.............."

A? Ở đâu truyền ra tiếng ngày rất nhỏ vậy?

Ông trời của con ơi!! Nhìn qua Kim Ánh Minh "đang chuyên tâm đọc sách", cư nhiên cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng?? Hắn lại ngồi ngủ nữa rồi!!

"Kim Ánh Minh?................Kim Ánh Minh mau tỉnh lại a!...................."

...............................

"Mông Thái Nhất, nếu như ngươi chỉ còn một ngày để sống, ngươi sẽ làm gì?"

Bắc Nguyên Ái tỷ hình như là bị Mông Thái Nhất chọc cho tức điên rồi, nàng đột nhiên đặt ra một câu hỏi ko liên quan đến bài học

"Bà già, câu hỏi này có chút khó, tôi phải nghĩ đã!" Mông Thái Nhất bắt đầu suy tư "Vậy tôi sẽ ở chỗ này! Đúng, tôi sẽ ở đây học bổ túc!"

"A? Xú tiểu tử, ngươi còn có chút tinh thần hiếu học!" Mặt Bắc Nguyên Ái tỷ thoáng dịu lại 1 chút

"Đó là bởi vì tôi học phụ đạo ở chỗ này, tôi sẽ có cái cảm giác "sống một ngày bằng sống một năm" a!"

"Ngươi nói cái gì?!!............."

Binh binh.........bốp bốp! Binh........bốp bốp.........!

Bắc Nguyên Ái tỷ kẹp chặt cổ Mông Thái Nhất tàn bạo đánh!! Tôi cũng vì Mông Thái Nhất bỏ ra 3 phút mặc niệm..........

Vừa đúng lúc ấy chuông đồng hồ lại vang lên 21 tiếng, Bắc Nguyên Ái tỷ rốt cuộc cũng đóng sách Anh văn lại

Tôi quay đầu nhìn lại Kim Ánh Minh. Oa! Thật lợi hại!! Hắn có thể ngủ thẳng giấc với tư thế ngồi. Về phần Mông Thái..........thật khó nói, đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy mà hắn vẫn chưa mở miệng nói một câu, chỉ ngơ ngác nhìn mặt bàn, không phải tên này lại đang tính toán đến sự kiện xung đột đổ máu gì trong đầu chứ!!?

"A? Đã xong rồi!?" Mông Thái Nhất chợt hoàn hồn

"A.........." Kim Ánh Minh ngủ say rốt cuộc cũng đã tỉnh

"Mệt mỏi quá.................." Tôi duỗi cái lưng mỏi thì thào nói

"Hắc hắc! Sẻ con!! Cô đúng là tu chưa đắc đạo a! Mới ngồi có 1 chút mà đã than mệt! Cô xem tôi này!! Một chút mệt cũng ko có!! Dù cho có ngồi ở đây đến mấy tiếng cũng ko thành vấn đề!" Mông Thái Nhất dương dương tự đắc nói

"Thật sao?" Bắc Nguyên Ái tỷ nhìn nhìn Mông Thái Nhất, nâng mi

"Đương nhiên!’

"Được lắm,hôm nay các người phải làm xong phần bài kiểm tra này rồi mới được về!!" Bắc Nguyên Ái tỷ đem một cuốn đề thi ném tới trước mặt chúng tôi "Qua hai tiếng tôi sẽ đến thu bài"

A?! Ko phải chứ!! Còn phải làm bài kiểm tra?!

Tôi và Kim Ánh Minh dùng ánh mắt giết người lườm lườm Mông Thái Nhất!

"A.............A.............." Mông Thái Nhất nhìn tôi rồi lại nhìn Kim Ánh Minh "Hai người lườm tôi cái gì?! Chẳng qua là làm bài kiểm tra thôi!! Có gì đâu mà đáng ngại!"

Ko có gì đáng ngại mới là lạ! Ô ô ô ô! Tôi chết mất!! Đều tại tên đại ngu ngốc Mông Thái Nhất này! Đại ngu ngốc!!

Tôi nhìn vào bài thi đau khổ cắn bút mà Kim Ánh Minh lại vỗ vỗ miệng ngáp 1 cái, xong xui lại ngã xuống bàn ngủ tiếp

"Hì hì hì hì!" Mông Thái Nhất đột nhiên cười trộm 1 tiếng

"Anh.........anh định là gì?" Tôi căng thẳng hỏi

"Sẻ con! Bộ dạng ngủ của chuột đúng là thật khó nhìn! Tôi quyết định sẽ giúp hắn trang điểm!"

"Trang...........trang điểm?!"

Khi tôi còn chưa kịp ngăn cản, Mông Thái Nhất đã muốn cầm lấy cấy bút nước vẽ vẽ lên mặt Kim Ánh Minh. Hắn bịt miệng lại nín cười vẽ một vòng tròn trên mặt Kim Ánh Minh..............lại thêm 1 vòng tròn nữa.............

A! Là con chuột! Mông Thái Nhất ngang nhiên vô tư vẽ một con chuột lên mặt Kim Ánh Minh!! Khuôn mặt trắng nõn nà lúc trước đã bị mực nước làm cho rối loạn, ở đôi mắt khép chặt ngủ say được tô điểm bằng một cái vòng tròn, gương mặt Kim Ánh Minh còn được hắn tô điểm bằng mấy cọng râu chuột xiêu xiêu vẹo vẹo, đuôi chuột là một đường nét thô thô kéo dài từ mũi Kim Ánh Minh cho đến đôi môi đẹp mê người của hắn

"...................."

"Ha ha! Sẻ con! Cô xem, cô xem! Chuột chết như vậy có phải đã trở nên xinh đẹp hơn ko?" Mông Thái Nhất che miệng cười gian

"........................" Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Mông Thái Nhất, tên này vài ngày sau nếu bị sét đánh chết, tôi cũng sẽ ko cảm thấy kì quái

Mông Thái Nhất sau khi "đại công cáo thành", liền quăng bút sang một bên, đi vòng vòng trong phòng vài cái, cuối cùng cũng ngã xuống sô pha ngủ khò

Quên đi, quên đi, mặc kệ hắn!! Tôi trước hết phải làm bài kiểm tra cái đã! Nhưng mà............Ô ô ô! Tôi thật sự rất mệt a!!

Lại qua nửa tiếng

"Ô............." Kim Ánh Minh gãi gãi đầu ngồi dậy

"A! Anh............anh tỉnh rồi!?" Tôi và Kim Ánh Minh bốn mắt nhìn nhau

"Phì!"

"A?" Kim Ánh Minh hoang mang nhìn tôi

Ko hay rồi! Vừa rồi thấy "đại kiệt tác" của Mông Thái Nhất trên gương mặt Kim Ánh Minh, tôi đã nhịn ko được cười thành tiếng!! Thật bất lịch sự!!

"A........ko.............ko có gì.............." Tôi cố sức nhịn cười

"Toilet?" Kim Ánh Minh chớp đôi mắt lờ mờ đầy buồn ngủ hỏi

"Toilet? A! Ở..........ở bên kia!" Tôi chỉ chỉ tay vào một cánh cửa bên phải trả lời

"Cảm ơn" Kim Ánh Minh nói còn chưa xong đã đứng dậy đi hướng về phía toilet mà đi

Nhưng khi vừa đi ngang qua tấm gương được treo trên tường thì hắn đột nhiên dừng lại!

Tiêu rồi.............Hắn đã phát hiện...............
Chương trước Chương tiếp
Loading...