Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 10: Kỷ Ngưng Gì Đó Đều Là Mây Bay



Chương 10: Kỷ Ngưng gì đó đều là mây bay

Huấn luyện quân sự ngày thứ hai mươi tám, Diệp Hiểu Tư luôn thực quật cường khóc.

Sinh viên đại học năm nhất huấn luyện quân sự kỳ hạn ba mươi ngày, hai mươi mấy ngày trước vất vả cô không khóc, sáng sớm năm giờ huấn luyện dã ngoại đi bộ mười mấy km cô không khóc, bởi vì đồ ăn không hợp khẩu vị bị đau bụng cô cũng không có khóc, chỉ riêng lúc sắp giải phóng này đây, cô khóc.

Bởi vì Kỷ Ngưng.

Kỷ Ngưng gọi điện thoại cho cô, "Hiểu Tư, thật xin lỗi, cậu nên đi tìm hạnh phúc của cậu đi."

Diệp Hiểu Tư luôn giả vờ như không tim không phổi ngây ngẩn cả người, tay nắm chặt điện thoại nửa ngày không nói ra lời, mà đầu bên kia điện thoại lại bảo trì trầm mặc.

Đại khái qua năm phút đồng hồ, có lẽ lâu hơn một chút, Diệp Hiểu Tư khắc chế lên tâm tình của mình nói, "Được."

Cúp điện thoại, ngực khó chịu liều mạng mãnh liệt, vì thế mở QQ, muốn nói cho Nghiêm Thiều Nguyệt khó chịu của cô, nhưng mà, khi nhin2t hấy biểu tượng màu xám mới nhớ tới, đây là giữa trưa, tỷ còn đang làm việc.

Sau đó, liền nhận được tin nhắn của Nguyễn Vân: "Cậu biết gì không? Kỷ Ngưng cùng Tiếu Dĩ Bằng ở cùng một chỗ."

Sau khi nhìn thấy những lời này, tâm trạng hỗn loạn không có biện pháp khống chế, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Diệp Hiểu Tư gắt gao nắm chặt điện thoại, phảng phất muốn nắm vỡ điện thoại bằng sức lực bình thường.

Giữa trưa ngày hôm đó, cô nằm ở trên giường của mình, đưa lưng về phía giường của bạn cùng phòng, nước mắt thấm ướt gối. Đợi cho đồng hồ báo thức vang lên, đau đầu muốn chết, nhưng vẫn cố chịu mặc quần áo tử tế mang giày mũ tiếp tục huấn luyện.

Cho đến khi Nghiêm Thiều Nguyệt đến tối mới biết được chuyện này, đối với máy tính đau lòng nửa ngày, lại không có chút biện pháp nào.

Nàng biết đứa trẻ hết hi vọng kia vẫn luôn che dấu nổi thống khổ của mình, cho nên mới giả vờ như không biết về việc đó, nhưng mà, hôm nay... ai...

Diệp Hiểu Tư tắm rửa xong, phơi quần áo xong, không giống như thường ngày lập tức nằm chết dí trên giường chơi điện thoại. Mà là mặc áo sơmi quần jean mang giày cứng vào, chậm rì rì đi ra ký túc xá, sau đó lên cầu thang đi đến sân thượng tầng cao nhất, ngơ ngác ngồi dưới đất nhìn bầu trời đêm.

Tình cảm sáu năm, cho dù chỉ là bạn bè, cũng không có cách nào nói quên liền quên, huống chi là người cô yêu.

Bắt đầu từ ngày chia tay đó, cô mỗi ngày đều cố ý làm đủ loại chuyện để chuyển hướng lực chú ý đi, thậm chí không đi ăn cơm mà liều mạng ngủ, sau đó lại càng liều mạng chơi trò chơi.

Cô già vờ như quên đi trên thế giới còn có cái người kêu Kỷ Ngưng kia, giả vờ như quên đi cái người tên Kỷ Ngưng kia rất quan trọng với cô.

Nhưng mà, đây chỉ là giả vờ như quên đi.

Lúc Nhan Mộ Sương đi lên sân thượng gọi điện cho mẹ, chưa từng nghĩ lại sẽ chứng kiến một thân ảnh vô cùng phong phanh ở trong bóng đêm.

Khi nhìn thấy thân ảnh kia, nàng chỉ hơi sửng sốt, cũng không có bị dọa, bởi vì đây là sân thượng, cũng sẽ có người ở trên này gọi điện thoại.

Nhưng mà khi đến gần mới phát hiện cũng không phải như nàng suy nghĩ.

Lúc này Diệp Hiểu Tư mặc dù không có khóc, chỉ là ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, nhưng xung quanh mình lộ ra dáng vẻ cô đơn.

Mặc dù không biết người đang ngồi kia bị làm sao , nhưng khi Nhan Mộ Sương cảm nhận được bầu không khí này, đang nghe đến đầu bên kia điện thoại mẹ kêu tên nàng, vẫn là theo bản năng giảm thấp âm thanh xuống.

Mà Diệp Hiểu Tư cũng ý thức được có người đến đây, nhưng không có đứng dậy, thậm chí cả mặt đều lười ngước lên.

Ngươi gọi điện thoại của ngươi, ta phát điên của ta, không liên quan gì nhau.

Bởi vì ý nghĩ như vậy, Diệp Hiểu Tư không hề cố kỵ ngồi, cuối cùng thẳng thắng nằm xuống đất.

Nhan Mộ Sương mặc dù đang gọi điện thoại, nhưng mà ánh mắt vẫn thường nhìn về phía thân ảnh kia, sau khi thấy cô nằm chết dí trên mặt đất nhịn không được trong lòng nhảy dựng, vì thế nói chuyện điện thoại xong đi qua nói, "Bạn như vậy, rất dễ bị cảm lạnh."

Diệp Hiểu Tư híp mắt nhìn cái người đang nhìn xuống mình kia, một lát sau mới nói, "Là chị?"

Mà Nhan Mộ Sương cũng nhận ra cô, mang theo một ít ngữ khí kinh ngạc, "À là em sao, sao lại nằm ở đây, không trở về ký túc xá nghỉ ngơi sao?"

Trong đầu trăm ngàn ý niệm xoay chuyển, Diệp Hiểu Tư trong nháy mắt suy nghĩ đủ loại đáp án, cuối cùng thở dài đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, "Cần phải về rồi."

Tựa hồ ý thức được cái này không phải chân chính trả lời, lại cũng không có hỏi tới, Nhan Mộ Sương gật đầu nói, "Cùng nhau đi."

Sau đó hai người sóng vai hướng đầu hành lang đi đến, một đường không nói gì.

Cho đến khi đi đến cầu thang, Diệp Hiểu Tư chịu không nổi không khí quỷ dị này chủ động nói, "Học tỷ cũng ở tòa nhà này?"

"Ừm, ở lầu bốn, trên lầu của em."

Nghe thấy câu trả lời như vậy, Diệp Hiểu Tư sửng sốt, sau đó cười cười, "Trí nhớ của chị thật tốt."

Nhan Mộ Sương chỉ thản nhiên cười cười không nói gì thêm, vì thế hai người lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Khi đến lầu bốn, Nhan Mộ Sương rẽ sang hành lang, trước khi rẽ dường như là nhớ tới cái gì, xoay người nói, "Sau này đừng nằm như vậy, sân thượng gió lớn, dễ bị cảm mạo."

Diệp Hiểu Tư lại sửng sốt, sau đó hoàn toàn theo bản năng đáp, "À, được."

Trở lại ký túc xá, trước ánh mắt nghi hoặc của bạn cùng phòng đi thay quần , Diệp Hiểu Tư nằm chết dí trên giường sau đó lấy điện thoại ra, đăng nhập QQ.

Nghiêm Thiều Nguyệt sau khi thấy cô xuất hiện, tâm trạng luôn treo lên mới hạ xuống, sau khi thấy tin nhắn của cô lại nâng lên lần nữa.

Tin nhắn kia là: tỷ, em quyết định , cậu ấy nói muốn em tìm hạnh phúc của em, em đây tìm cho cậu ấy xem. Em tới đại học Z đã lâu như vậy, liền thấy một mỹ nữ, chính là học tỷ ngày hôm đó, cho nên, em quyết định em muốn theo đuổi học tỷ đó.

Tuy rằng biết rõ Diệp Hiểu Tư tâm tình như vậy không đúng, lại cũng không biết bây giờ nên làm cái gì, vì thế Nghiêm Thiều Nguyệt thở dài, trả lời, "Được, chính là em ngay cả tên của người ta đều còn không biết."

Diệp Hiểu Tư trả lời: "Em sẽ nghĩ cách hỏi thăm, hôm nay mới phát hiện chị ấy với em ở cùng một tòa nhà."

Cùng Nghiêm Thiều Nguyệt tán gẫu trong chốc lát, Diệp Hiểu Tư bị thúc giục tắt QQ, sau đó nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thành bánh mì loại lớn, lại vẫn ngủ không được.

Mấy thứ loạn thất bát tao ở trong đầu nối đuôi nhau dũng mãnh tràn vào.

Cô không phải là người chủ động, có thể nói, thậm chí có chút đầu gỗ.

Thổ lộ, nhưng thật ra là Kỷ Ngưng thổ lộ trước, kết giao một thời gian, đa số cũng là Kỷ Ngưng chủ động.

Cho nên, chia tay, cũng là Kỷ Ngưng chủ động đưa ra, cô chỉ là một người bị động chờ đợi.

Dùng sức lắc đầu, cố gắng đem tên Kỷ Ngưng trong óc đuổi đi, Diệp Hiểu Tư tự nói với mình, Kỷ Ngưng gì đó đều là mây bay, bắt đầu từ ngày mai, hết thảy đều lấy học tỷ xinh đẹp làm trọng.

Nghĩ tới cái này, cũng cảm thấy đỡ hơn, Diệp Hiểu Tư nghiêng người nhìn vách tường, không biết vì cái gì, chợt nhớ tới đã gần một tháng không có vào Du kiếm giang hồ.

Không biết Nguyệt Dạ thế nào, không có cô liên luỵ, thăng cấp hẳn là nhanh hơn chứ.

Huấn luyện quân sự trước một đêm, Diệp Hiểu Tư riêng cùng Sương Nguyệt Dạ nói cô có thể một tháng không thể login, mà Sương Nguyệt Dạ thản nhiên nhắn lại chữ "À".

Có đôi khi Diệp Hiểu Tư suy nghĩ, phải là chuyện gì, mới có thể để cho Sương Nguyệt Dạ không cần phải luôn bình tĩnh như vậy.

Nếu Sương Nguyệt Dạ biết Chính là tiểu bạch kiểm người chồng trên danh nghĩa của nàng là nữ, còn có thể bình tĩnh như vậy sao?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ này, tâm lại đột nhiên cảm giác bị nâng lên, sau đó nặng nề  buông xuống, khiến Diệp Hiểu Tư có cảm giác đau nhức kỳ quái.

Nguyệt Dạ làm sao có thể sẽ biết cô là nữ, các nàng căn bản là không biết thôi. Huống chi, coi như đã biết thì thế nào, đây chỉ là trò chơi, không phải sao?

Lúc sắp ngủ, trong đầu Diệp Hiểu Tư nghĩ loạn một đoàn, trong chốc lát là bích y nữ tử ven hồ trong trò chơi, trong chốc lát là thân ảnh màu xanh nhạt dưới gốc cây ở hiện thực, trong chốc lát lại là ngày mưa nhỏ chia tay Kỷ Ngưng mặt tràn đầy nước mắt.

Mà hết thảy việc này, thẳng đến khi cô ngủ, như trước cô ở trong mộng rối rắm, trong lúc cô ngủ mơ, hàng lông mi nhẹ nhàng nhăn lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...