Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 52: Trọng Sinh Ở Tận Thế 3



Edit: Xanh Lá

“Hạ Mộc.” Giọng nói trầm thấp mang theo sự chán ghét, ánh mắt lạnh như băng sương thậm chí còn có sát ý bên trong.

“Cảnh báo, cảnh báo, giá trị hắc hóa của nam chính đã đến 80%.”

Giọng nói của hệ thống vang lên từ trong đầu, Đường Khanh vốn đã bực bội, tức khắc liền cả giận nói: “Câm miệng.” Giọng nói vừa phát ra, lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện mình thế mà lại nói ra thành tiếng, lập tức ảo não không thôi, muốn giải thích, lại phát hiện là đã muộn, bởi thân mình cô đã bị hung hăng ném vào trên tường.

Đau đớn kịch liệt quét qua toàn thân, nhưng cô lại không dám mở miệng, chỉ sợ vô ý một chút liền chọc cho nam chính hắc hóa làm thịt cô ngay tại trận.

Thống khổ đời trước vẫn còn lại trong đầu, ánh mắt Sở Việt lạnh băng nhìn người ngã trên mặt đất, người lúc trước được mình nâng niu trong lòng bàn tay này, ngay cả chạm vào cũng không nỡ chạm, cuối cùng lại tiến vào vòng tay người khác, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp mà hại hắn thi thể không được toàn vẹn. Nhìn cần cổ trắng nõn của kia, hắn rất muốn tiến lên bóp chặt, sau đó bóp nát cô. Chỉ là khi đến trước mặt cô, hắn lại dừng tay lại. Tuy rằng hận cô, nhưng rốt cuộc cũng là người mình bảo vệ mấy chục năm trời.

Đường Khanh nhìn người đàn ông đứng trước mắt mình, sợ hãi co rụt lại, tiếp theo, cô liền nghe được một giọng nói lạnh băng truyền đến từ trên đỉnh đầu.

“Cút.”

Nghe vậy, như sợ hắn sẽ đổi ý, Đường Khanh lập tức bò dậy, không quay đầu lại mà chạy biến ra khỏi căn phòng.

Nhìn bóng dáng cô biến mất, Sở Việt cười, chỉ là kia nụ cười kia lại cực kỳ khủng bố.

Hắn lúc trước đúng là mắt bị mù, thế mà lại đi coi trọng một người phụ nữ như thế! Nhìn mà xem, lúc này còn chưa gặp nguy hiểm, hắn chẳng qua mới nói một chữ “cút”, đã sợ tới mức ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng, cứ như vậy bỏ hắn lại sau lưng.

Hạ Mộc và hắn cũng coi như thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, gia thế hai nhà tương đương, cha mẹ cũng luôn vui mừng khi bọn họ ở bên nhau, mà khi cha mẹ Hạ Mộc xảy ra tai nạn xe qua đời, hắn chính là người đầu tiên tiếp nhận chăm sóc cô ta, hắn cẩn thận đối đãi với cô ta ngần ấy năm, lại nhận được hồi báo như thế, đúng là buồn cười đến cực điểm!

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên đấm một cú vào tường, trong nháy mắt, máu tươi chảy ròng, nhưng hắn lại như không hề cảm thấy.

Đường Khanh co người dưới lầu một, vừa run sợ trong lòng mà nhìn lên cầu thang. Có thể một lời không hợp liền ném cô vào tường, xem ra Sở Việt đã trọng sinh. Chỉ là, rõ ràng trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng không biết sao, cô thế mà lại muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Hệ thống à, ta phát hiện ta quả nhiên vẫn thích nam chính một lời không hợp liền đánh người hơn.” Như vậy, lúc cô rời đi sẽ không có gánh nặng tâm lý.

Hệ thống, “Ta không phát hiện ngươi thế mà lại là M* đấy.” (*M trong SM, chỉ người thích chịu ngược đãi)

Đường Khanh:……

Động tĩnh ở lầu hai tuy rằng không lớn, nhưng Sở Việt trước nay đều nâng niu Hạ Mộc trên đầu quả tim, Đường Khanh trước mắt lại cứ như vậy quần áo xộc xệch mà chạy ra khỏi phòng, tức khắc khiến một đám người giúp việc nhận thấy có điều không ổn.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người ở đây, một nhân vật chính khác rốt cuộc cũng đi xuống.

Sau cơn mất khống chế ngắn ngủi, Sở Việt rất nhanh liền khôi phục lại, thế giới trước mắt còn chưa bị biến đổi, nhưng hắn lại rất rõ ràng, chỉ hai ngày nữa, thế giới này sẽ liền phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, Hạ Mộc hắn tạm thời chưa xử lý, rốt cuộc hiện tại cô cũng không gây ra được chút uy hiếp nào, trước mắt quan trọng nhất chính là tìm kiếm vật tư, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên dừng bước, tiếp theo, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Đường Khanh đang co rúm một bên.

“Hạ Mộc, cô lại đây.” Nói xong, hắn thay đổi ý định ra cửa, một lần nữa đi lên lầu hai.

Đường Khanh do dự một hồi, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện đi theo.

Lầu hai, trong thư phòng, Sở Việt từ trên cao nhìn xuống cô.

“Cô có gì muốn nói không.”

“Cái này phải xem anh muốn nghe gì nữa.” Đường Khanh cực kỳ thành thật, cô cũng không muốn gạt người, động tĩnh ngày hôm qua lớn như vậy, với chỉ số thông minh của Sở Việt, không thể có chuyện không nghi ngờ, so với chờ bị hắn phát hiện, còn không bằng hiện tại liền thẳng thắn.

Sở Việt đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, nếu nói ngày hôm qua hắn còn không rõ vì sao cô muốn mua nhiều nhu yếu phẩm sinh hoạt như vậy, thì hôm nay đã hoàn toàn hiểu rõ.

“Cô là ai.” Hắn híp mắt, ánh mắt lạnh lùng.

“Tôi là ai cũng không quan trọng.” Đường Khanh thản nhiên, “Thế giới tiếp theo sẽ như thế nào, tôi nghĩ anh hẳn cũng rõ.”

“Cô đang thăm dò tôi.”

“Sao có thể nói là thăm dò được, tôi chỉ muốn xác nhận một việc và bảo vệ tính mạng mình mà thôi.” Nếu muốn ngụy trang thành người trọng sinh giống như hắn, vậy cần phải có đủ lực hấp dẫn, khiến hắn không đến mức vì hận Hạ Mộc mà làm thịt cô, thậm chí còn nguyện ý giữ cô lại bên cạnh hắn.

Nếu nói lúc trước chỉ là hoài nghi, vậy lúc này Sở Việt có thể hoàn toàn xác nhận, người trước mắt không phải là người hắn đã quen biết mấy chục năm, rốt cuộc nếu là Hạ Mộc, cô ta sẽ không có can đảm đàm phán với hắn.

“Nếu cô không phải Hạ Mộc, vậy có thể cút.” Nếu cô là Hạ Mộc, giữ lại bên cạnh cũng không phải không được, một khi cô hành động giống như kiếp trước, hắn sẽ không chút lưu tình giết cô trước khi cô hoàn toàn phản bội. Chẳng qua, hiện tại nếu cô không phải Hạ Mộc, vậy cô chết hay sống cũng không liên quan đến mình. Hắn không phải là nhà từ thiện mà gặp ai cũng giữ bên cạnh mình.

Đường Khanh không rời đi, ngược lại còn đàm phán với hắn: “Xem ra, Sở tiên sinh hẳn cũng giống với tôi, nếu anh và tôi đều biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chi bằng cùng nhau liên thủ.”

Sở Việt châm biếm, “Cô có tư cách gì mà liên thủ với tôi.”

“Nếu như không tuyệt đối nắm chắc, sao tôi lại nói lời này đây.” Đường Khanh nói xong, vung tay lên, một cái bàn liền cứ như vậy biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Sở Việt nhíu mày, ngay sau đó cảnh giác nhìn về phía cô, “Hệ không gian.”

Đường Khanh đem trả chiếc bàn kia về chỗ cũ, “Đồ tôi mua ngày hôm qua hẳn anh đều rõ ràng, nếu đã biết rõ thì tất nhiên cũng có thể đoán được không gian của tôi không phải là không gian chết. Nếu chúng ta liên thủ, vật tư tôi có thể chứa giúp anh, làm kho chứa đồ di động, anh phải bảo đảm anh toàn tính mạng cho tôi.” Nói xong, cô thấy Sở Việt không nói, lại tiếp tục: “Sở tiên sinh có thể suy xét, chỉ là…… anh cũng biết thời gian không đợi người.”

Sở Việt thấy cô nói xong liền đi, lúc này mới thu hồi ánh mắt nghiền ngẫm, từ trên ghế đứng lên, “Tôi có thể đồng ý với cô.”

Nghe vậy, Đường Khanh dừng bước chân, xoay người nhìn về phía hắn, duỗi tay nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Thấy thế, mặt Sở Việt lộ vẻ chán ghét, “Nếu cô cũng đến đây từ thế giới kia, nên biết tôi chán ghét điều gì.”

Đường Khanh cũng không biểu hiện nửa điểm không vui, ngược lại mang theo một tia áy náy nói: “Xin lỗi, tôi quên mất Hạ Mộc của anh đã từng phản bội anh.”

Sở Việt híp mắt. Hắn sở dĩ nói như vậy, chỉ vì muốn xem người trước mắt biết bao nhiêu chuyện của mình, xem ra cô còn biết không ít.

Thời gian không đợi người, sau khi cả hai đạt thành hiệp nghị, Sở Việt liền dẫn theo cái kho chứa đồ di động này ra cửa. Dọc theo đường đi, Đường Khanh cũng biểu hiện rất tốt, không có bất cứ câu oán hận nào. Đến tận tối, hệ thống rốt cuộc nhịn không được mở miệng.

“Khanh Khanh, giả thiết nhân vật đã sụp đổ, chú ý một chút.”

Đường Khanh sửng sốt, ngay sau đó ha hả cười, “Ha hả, giả thiết nhân vật sụp đổ? Ngươi còn biết đến giả thiết nhân vật à? Giả thiết nhân vật của nam chính mấy đời trước đều đã sụp đổ thành cái dạng quỷ gì rồi!”

Hệ thống lại không còn lời gì để nói, kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, hệ thống chủ bên kia nhất định đã xảy ra vấn đề gì rồi, chỉ là…… chuyện này hắn không có quyền hỏi đến.
Chương trước Chương tiếp
Loading...