Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 33



“Xin chào ngài Lục." Nam sinh khẽ bắt tay với người nọ rồi lập tức rụt về, có vẻ rất sợ người lạ, lông mi dưới kính mắt run lên nhè nhẹ, giọng cậu rất nhẹ, mềm mại nói: “Em là Nhiếp Sanh Cảnh, Sanh trong sanh ca, Cảnh trong phong cảnh.”

Biểu cảm của Lục Nguy có hơi phức tạp, cắn răng sau đó nắm chặt nắm tay.

Nam sinh cũng không chú ý tới vẻ khác lạ của hắn, cười ngại ngùng: “Các bạn học đều nói tên em nghe rất kì quặc, ngài Lục bỏ qua cho.”

Khi cậu ta nói mấy lời này thì hai má ửng đỏ có chút thẹn thùng.

Người nọ thấy vậy biểu cảm lại càng phức tạp hơn, khẽ cào cào tóc: “Không sao, đây là tên thật của cậu?”

“Phải ạ.” Nam sinh ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt trong suốt sáng ngời nhìn rất chân thành, nhưng trong lòng đã vui như mở cờ rồi.

Nhiếp thần kinh*! Bình thường hay chửi trẫm à!

*Sanh Cảnh là (shēng jǐng), đọc na ná thần kinh (shénjīng)

Đúng vậy, học sinh Nhiếp Sanh Cảnh nhìn e thẹn ngại ngùng này chính là Kỷ Vô Hoan, trong giới giải trí thường có diễn viên tuyến 20-30 đóng học sinh trung học, thiếu nam thiếu nữ xanh tươi mơn mởn các kiểu các kiểu, vậy nên lúc này cậu sắm vai rất nuột, mặt không đỏ mắt không chớp nói với Lục Nguy cậu là học sinh cấp ba trường X ở thành phố C, đang trên đường đi học bù thì đột nhiên xuất hiện ở đây.

“Nếu mẹ biết em trốn học sẽ đánh chết em mất…” Kỷ Vô Hoan sợ hãi nói.

Nếu phải diễn thì Kỷ Vô Hoan không ngại diễn trọn vai học sinh cún con ngượng ngùng này.

Mọi người theo sau NPC đi vào trong thôn, dọc đường đi có mấy gia đình đang mở cửa, nam nam nữ nữ đều ngồi ở trong sân nhìn ra như hóng chuyện vui, còn có người chủ động tới chào hỏi bọn họ.

Rất nhiệt tình.

So với bị nhốt trong biệt thự kín mít thì Kỷ Vô Hoan cảm thấy không khí ở đây trong lành dễ chịu hơn, nếu không phải đang ở trong thế giới khủng bố thì cậu còn nghĩ mình đang đi du lịch ấy chứ.

Dọc theo đường đi, qua lời của Trưởng thôn thì Kỷ Vô Hoan cũng lờ mờ hiểu được, thân phận của bọn họ lần này là đoàn thám tử mà Trưởng thôn mời đến để điều tra vụ án mất tích thần bí mấy ngày trước.

Vị Trưởng thôn này cũng mới nhậm chức mấy ngày trước, có câu ‘quan mới nhậm chức phải lấy uy’ nên ông ta muốn điều tra vụ án thật nhanh, gạt bỏ phong kiến mê tín để làm yên lòng cư dân trong thôn.

Nói tới đây, phó Trưởng thôn mấy lần muốn muốn mở miệng nói chuyện, bộ dáng thấp thỏm muốn nói lại thôi.

Có một người chơi cũ chủ động dò hỏi: “Tại sao lại nói là phong kiến mê tín?”

Phó trưởng thôn lập tức chen vào: “Mọi người không biết đó thôi, thôn chúng tôi bị dính một lời nguyền! Đều là do bọn họ xúc phạm tới lời nguyền nên mới bị…”

Trưởng thôn đột nhiên trừng lão một cái, nổi giận mắng: “Ông lại nói linh tinh! Làm gì có lời nguyền gì!” Sau đó kể lại những chuyện đã xảy ra cho các người chơi: “Đại khái là vào ba tháng trước có một gia đình bốn người tới thôn chúng tôi, hai vợ chồng và hai đứa con song sinh nam nữ, chồng là thợ đóng giày, vợ là nông dân chuyên trồng hoa. Vào đêm mấy ngày trước bọn họ lại đột nhiên biến mất!”

Trưởng thôn vừa dứt lời thì tiếng hệ thống vang lên bên tai các người chơi.

【Ting ~ nhiệm vụ chính đã mở: Sự biến mất kì lạ của một gia đình tại thôn Thân Lâm. 】

【 Mong người chơi trong bảy ngày điều tra ra sự thật về chuyện gia đình nhà Dương Phát mất tích.

Gợi ý 1: Có thể hỏi tất cả người dân trong thôn.

Gợi ý 2: Gương.

Cảnh báo: cần phải mau chóng điều tra rõ.

Phần thưởng: Ngoại trừ phần thưởng cố định thì người đầu tiên vượt ải có thể đạt được một phần thưởng ngẫu nhiên, có xác suất đạt được đạo cụ hi hữu. 】

Kỷ Vô Hoan nín thở nhấm nuốt từng câu từng chữ, song khi nói xong phần thưởng cậu mới xác định được.

Không có, thật sự không có.

Chỉ có hai gợi ý và một cảnh báo?

So với cửa trước cũng quá ít rồi? Kỷ Vô Hoan rất bất ngờ.

Trước khi tiến vào trò chơi, dưới dâm uy của Nhiếp Uyên, Khỉ tâm không cam lòng không nguyện gửi cho Kỷ Vô Hoan một phần tài liệu.

Đó là những tài liệu tổng hợp về các cửa mà toàn bộ thành viên Phục Long Đường và Nhiếp Uyên vượt qua trong mấy năm qua.

Nội dung đều là tự kể lại, qua đó Kỷ Vô Hoan có thể nhìn ra tính cách của từng người.

Ví dụ như Nhiếp Uyên, cách miêu tả của hắn giống hệt tính hắn vậy, vừa giả ngầu lại vừa đáng ghét, lời ít mà ý nhiều, câu nào câu nấy như trần thuật không có xíu cảm xúc nào.

Nghe như hắn không thấy sợ gì hết.

Nhưng Kỷ Vô Hoan thì khác, dù chỉ đọc thôi, còn giữa ban ngày ban mặt mà cũng toát mồ hôi lạnh, đột nhiên cậu lại nghĩ tới cảnh Nhiếp Uyên một mình đối mặt với những con quái vật khủng bố, trong tuyệt cảnh không có chút hi vọng nào, lần lượt lướt qua tử vong.

Hắn đã nghĩ gì? Sức mạnh nào đã chống đỡ hắn sống đến hiện tại? Hắn luôn chủ động tiến vào trò chơi là vì muốn mau chóng qua cửa, đạt được phần thưởng rồi trở về thế giới thật sao?

Kỷ Vô Hoan thử suy nghĩ khác đi, có câu sống lay lắt còn hơn chết, mà Nhiếp Uyên luôn cố gắng như vậy, chẳng lẽ… hắn có người yêu sao? Hắn dám lén lút Kim Ốc Tàng Kiều sau lưng mình? Ngẫm lại trước đó Nhiếp Uyên không để cho ai vào nhà, còn có ánh mắt trêu chọc của Chương Tuấn Phong và Tưởng Minh Uy nữa.

Tròn Tròn nhất định là có vấn đề!

Kỷ Vô Hoan thu lại liên tưởng càng bay càng xa của mình, quay trở về trò chơi.

Dựa theo những tài liệu đã xem cậu có tổng kết ra một quy luật, số lượng gợi ý và cảnh báo trong trò chơi khối Rubik không quá gắn liền với độ khó của cửa đó, nhưng sẽ liên quan mật thiết tới sự thật của phòng đó.

Ví dụ trong trò chơi lần trước có rất nhiều đáp án được gài vào trong gợi ý, ngược lại thì người chơi luôn phức tạp hóa lên nên mới không tìm ra sự thật.

Mà trong trò chơi lần này, nội dung gợi ý rất ngắn, có phải sự thật cũng đơn giản thôi không?

Mà so với “gợi ý” thì thứ khiến Kỷ Vô Hoan để ý hơn nhiều chính là nội dung cảnh báo.

Rõ ràng đã đặt ra thời gian hạn chế rồi thì vì sao lại cảnh báo bọn họ mau chóng điều tra rõ, nếu không “mau chóng” thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Kỷ Vô Hoan chạm tới vành tai theo bản năng, đột nhiên phát hiện người bên cạnh đang nhìn cậu, vì thế lộ ra biểu tình ngạc nhiên: “Oa, ngài Lục nghe thấy không? Có radio!”

“… Đó là hệ thống.” Lục Nguy trầm ngâm: “Cậu thật sự là lần đầu tiên tiến vào trò chơi?”

Kỷ Vô Hoan yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, ngài Lục thì sao?”

Thật ra thì Kỷ Vô Hoan cũng không phải cố tình giả làm người mới, nhưng cậu cảm thấy học sinh trung học ngây thơ nếu vào trò chơi lần đầu tiên sẽ hay ho hơn, hơn nữa cậu rất nghi ngờ người tên Lục Nguy chủ động bắt chuyện với mình này, giấu một con bài chưa lật vẫn tốt hơn.

“Vậy sao?” Lục Nguy cong môi hơi nhíu mày: “Tôi thấy cậu rất bình tĩnh, còn tưởng là người chơi cũ kìa.”

Kỷ Vô Hoan mím môi, bất an nắm quai ba lô, nhỏ giọng nói: “Ngài Lục, thật ra thì trong lòng tôi rất sợ hãi.”

Lục Nguy nhìn đôi mắt đang chớp chớp dưới cặp kính, đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, à một tiếng không hỏi gì nữa.

Kỷ Vô Hoan dường như đã hiểu ra, Lục Nguy này chắc cũng vào một mình, thấy mấy người chơi cũ đều đã có đồng đội nên mới chuyển sang người thoạt nhìn rất bình tĩnh là mình?

Nếu vậy thì có thể giải thích được vì sao lúc đầu hắn quan sát tất cả người chơi.

Hắn đang tìm người để làm đồng đội tạm thời.

Lục Nguy nghe Kỷ Vô Hoan nói là lần đầu vào trò chơi thì cũng không định nói chuyện gì với cậu nữa, hắn đi lên trước vài bước chủ động hỏi Trưởng thôn: “Gia đình kia mất tích thế nào?”

Sắc mặt Phó trưởng thôn đột nhiên biến đổi, trong mắt không giấu được sợ hãi, nhưng Trưởng thôn thì vẫn rất bình thản kể ra.

Theo lời Trưởng thôn thì đó là chuyện từ một tuần trước.

Dương Phát vẫn đi làm ở bãi than và sửa giày trên đường như ngày thường, lúc xế chiều hắn thu dọn đồ về nhà.

Hôm đó mấy nhà hàng xóm vẫn còn thấy hai đứa con của hắn chơi đùa trong sân, vợ Dương Phát là Kim Phượng Lâm thì ngồi cạnh lu nước rửa rau.

Tất cả đều rất bình thường, nhưng ngay đêm hôm đó, cả nhà bốn người đều mất tích một cách bí ẩn.

Ban đầu là ông chủ bãi than phát hiện Dương Phát đã vài ngày không tới bãi than, sau thì hàng xóm cũng phát hiện bọn họ đã mấy ngày không ra khỏi nhà, mãi đến ba ngày trước bọn họ chạy tới gõ cửa không ai trả lời mới phát hiện cửa bị khóa từ bên trong.

“Mọi người thử phá cửa chưa?”

Trưởng thôn gật đầu: “Hôm đó tôi không ở trong thôn, lúc ấy là Tiểu Lưu và mấy người trong thôn tới cạy cửa, Tiểu Lưu cậu kể lại cho mọi người đi.”

Tiểu Lưu? Kỷ Vô Hoan còn tưởng rằng Phó trưởng thôn lớn tuổi hơn Trưởng thôn cơ, hóa ra là do mặt hắn già.

“Hầy.” Phó Trưởng thôn tiếp lời, như nhớ lại chuyện gì đó rất đáng sợ, run rẩy nói: “Chuyện hôm đó là thế này, hôm đó đã giờ tan tầm rồi, tôi đang ở nhà ăn cơm thì Tiểu Hoa là hàng xóm cách vách nhà Dương Phát tới tìm, nói…”

Lục Nguy ngắt lời dong dài của ông ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có thể dẫn bọn tôi đi xem không?”

Trưởng thôn có hơi kinh ngạc: “Bây giờ á? Đã sắp 7h rồi, mọi người không đói sao? Đi ăn cơm trước đã, tôi đã dặn tiệm chuẩn bị đồ ăn xong xuôi rồi, chờ mọi người ăn uống no đủ, ngủ một giấc rồi sáng mai tôi dẫn mọi người đi.”

Lục Nguy cố chấp nói: “Không, tôi muốn đi xem tình hình trước.”

Kỷ Vô Hoan âm thầm giơ ngón cái với người anh em kia, cậu cũng nghĩ như vậy, bởi vì hệ thống đưa ra cảnh báo “nhanh chóng” thì tất nhiên phải dùng tốc độ nhanh nhất để tra ra sự thật mới yên tâm được.

Đồng thời cậu lại cảm thấy người này có hơi quen quen, tuy giọng không giống, cách ăn mặc rồi tư thế đi đứng cũng khác nhưng giọng điệu nói một không hai cao ngạo này…

Tự nhiên lại thấy giống…

Kỷ Vô Hoan khẽ xoay khuyên tai, nếu không phải cậu biết cấp bậc Rubik của Nhiếp Uyên rất cao thì còn tưởng mình lại gặp trúng tên cờ hó kia.

Thấy bọn họ khăng khăng đòi đi, Trưởng thôn đành phải đồng ý dẫn qua.

Kỷ Vô Hoan thấy Lục Nguy lại lui tới cạnh cậu, luôn duy trì khoảng cách đi sau vài bước.

Cả một quãng đường, Phó trưởng thôn trông rất căng thẳng.

Hiển nhiên là ông ta biết gì đó.

Nhà Dương Phát nằm về phía Bắc thôn, theo lời Trưởng thôn giới thiệu thì thôn này cũng không lớn, hai mươi phút là có thể đi hết, xung quanh đều là sông, chỉ có cửa thôn là có đường đi ra ngoài.

Đương nhiên có vết xe đổ nên không ai dám đi ra ngoài.

Đi khoảng mười phút thì bọn họ đã tới nhà Dương Phát.

Nhìn qua thì không có gì khác biệt với những căn nhà ở đây, sân mở, nhà hai tầng sơn trắng, cửa lầu một là cửa gỗ, hai bên cửa dán câu đối màu đỏ, còn treo hai cái đèn lồng.

Trong sân rất sạch sẽ, hoặc là nói là quá sạch sẽ, ngoại trừ ở góc có hai chuồng gà trống trơn và lu nước thì không còn gì khác, đúng là trông không giống nơi một tuần trước từng có người ở.

Sắc trời đã dần tối, nơi này không phải đường chính trong thôn nên không có đèn đường, ngoại trừ nhà Dương Phát thì xung quanh còn có hai gia đình đã sáng đèn.

Trưởng thôn mở đèn trong sân lên, trước mắt lập tức sáng ngời, nhưng bóng đèn này cũng không quá tốt, không có chụp đèn, treo lủng lẳng trên một thanh sắt, gió thổi qua là lắc lư.

Còn thường chớp nháy mấy cái.

Không khí vì thế mà trở nên quỷ dị.

Trưởng thôn đi tới cửa, vừa chuẩn bị mở lại dừng lại, xoay người nói: “Mọi người tới mở đi, tôi sợ tôi mở lại phá đi chứng cớ gì, dù sao mọi người mới là người chuyên nghiệp!”

Kỷ Vô Hoan thầm nghĩ, Phó trưởng thôn của mấy người không phải đã dẫn người tới cạy cửa rồi sao!

Lục Nguy ôm tay đứng cạnh cậu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Phó trưởng thôn.

Phó trưởng thôn thấy bọn họ định mở cửa thì rất sợ hãi, ngay lúc tới đây ông ta đã lui tít ra ngoài rồi.

Có mấy người chơi không nhịn được hỏi: “Chỗ này bị nguyền rủa thế nào? Hôm đó các ông đã thấy gì?”

Phó trưởng thôn mím môi nhìn Trưởng thôn, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng: “Trong thôn chúng tôi có một truyền thuyết, vào thời dân quốc có một cô gái chết oan chết uổng, đập đầu vào gương, sau đó dùng mảnh kính cắt cổ tay tự sát, trước khi chết đã nguyền rủa cả thôn, chỉ cần bị cô ta…”

“Ê!” Trưởng thôn lại ngắt lời ông ta, dường như có hơi tức giận, nổi giận mắng: “Tiểu Lưu, ông đừng có dọa thế, làm gì có cái gì? Lời nguyền ở đâu ra, dù gì ông cũng là người có học, sao lại mê tín đi tin tưởng mấy thứ lời nguyền này?”

Phó Trưởng thôn nghe vậy cũng sốt ruột, kích động nói luôn: “Đây là chuyện từ ông nội tôi truyền lại, mỗi một thế hệ chúng tôi đều tuân thủ không dám làm trái, ông từ ngoài tới tất nhiên là không biết rồi, sao ông cứ không tin vậy? ! Không tin thì mở cửa ra đi! Tôi đã khuyên Dương Phát suốt rồi, nhưng cậu ta cũng không tin tà, nằng nặc…”

Ông ta còn chưa nói xong đã khựng lại.

“Két ——” một tiếng.

Cửa gỗ kia tự nhiên mở ra một khe nhỏ.

Cùng lúc đó, đèn trong sân bị gió thổi lắc trái lắc phải, như chạm phải cái gì mà cứ phát ra tiếng hư hư, còn không ngừng chớp tắt.

“Hư hư —— hư hư —— hư —— ”

Ánh đèn chớp nháy, thời gian như dừng lại, chỉ còn khung cảnh cứ ẩn hiện theo bóng đèn.

Như quay phim chiếu chậm, cánh cửa kia vẫn đang mở dần ra!

Khi ánh đèn lại sáng tiếp thì cửa đã hoàn toàn mở ra, như một cái hố đen ngòm, gió lạnh thổi tới.

Khi bóng đèn lắc lư chiếu tới trong cửa thì tất cả mọi người đều thấy được trong phòng có một loạt bóng đen!

Kỷ Vô Hoan lập tức cảm thấy một luồng rét buốt chạy dọc sống lưng, ngay khi có người vừa hét lên thì cậu lập tức xoay người muốn bỏ chạy, ai ngờ vừa bước được một bước đã bị một bàn tay mạnh mẽ chặn lại, theo quán tính cậu húc luôn vào trong lòng đối phương.

Khi mũi đụng tới lồng ngực đối phương, cậu vậy mà ngửi được một mùi hương quen thuộc, người nọ kề sát tai cậu nói thầm: “Đừng sợ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...