Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 27
Vì sao lại là hắn!Như thế nào lại liên quan đến cái tên biến thái kia !Đồng Thiên Ái hoang mang, tay trái cầm điện thoại bất giác nắm chặt.Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận điên cuồng cùng sự căm phẫn bất bình, tận lực khắc chế cảm xúc, nàng cố gắng khôi phục bình tĩnh.“Từ mama, không có việc gì !…… người yên tâm đi! Người căn bản không cần lo lắng!……”“Vì sao?…… Hả?…… Đó là bởi vì…… Bởi vì ta nghe nói cái kia…… Tần tổng giám đốc là ……doanh nhân rất có tình thương……”“Đúng vậy đúng vậy…… Cho nên người yên tâm đi…… Tốt rồi…… Người cũng đi ngủ sớm một chút……” .Lập tức cắt đứt cuộc gọi, Đồng Thiên Ái tài mòn sức yếu cúi gầm mặt. Đầu óc có điểm rối loạn, nàng đột nhiên nhớ lại đêm đó.Hắn khiêu khích nàng, nàng lên xe hắn.Sau đó nàng nhảy khỏi xe hắn, vội vàng rời đi.Mà Tần Tấn dương ngồi ở trong xe Benz, đối nàng rống to một câu.“Đồng Thiên Ái! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại!”.Nàng nghiến răng nghiến lợi, giờ đã hiểu được hàm ý của hắn ở câu nói kia.Nguyên lai theo như lời hắn, “Gặp lại” chính là vì chuyện này!Hắn đúng là tên tiểu nhân bỉ ổi, cư nhiên dám dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy!Rốt cuộc hắn muốn cái gì?Chẳng lẽ hắn thực muốn mua lại khu đất ở cô nhi viện?Rốt cuộc là vì cái gì?Đồng Thiên Ái nghĩ tới nguyên nhân thực sự trong chuyện này, nàng chậm rãi hướng đi về phía trước.Trên đường chính, đèn nê ông tỏa sáng, một cái khu phố toàn các cửa hàng buôn bán, đâu đó vang lên tiếng một khối thuỷ tinh lớn rơi xuống đất, thế nhưng lại không hề gây ảnh hưởng tới Đồng Thiên Ái vẫn đang trầm tư suy nghĩ.Tai nàng lúc này lại truyền đến thanh âm khiến cho người ta không khỏi phiền chán“Muốn lấy lại phim ảnh sao? Ta nói lại lần nữa nhé, hãy làm nữ nhân của ta!”Đồng Thiên Ái dừng lại cước bộ, hai tay che lỗ tai.Ý không muốn nghe thấy giọng nói của tên nam nhân này, chỉ muốn phủi mọi thứ thuộc về hắn ra khỏi cuộc đời nàng.Thật sự là đen đến chết!Nàng rốt cuộc đã trêu chọc ai kia chứ!Không biết đi như thế nào để trở về khu nhà, nàng móc ra chìa khóa mở ra cửa, ấn xuống chốt mở, căn phòng hoàn toàn tối đen lập tức bật sáng…..Đồng Thiên Ái theo thói quen nhìn về phía bức ảnh treo trên vách tường, khuôn mặt sáng sủa ấy khó có thể nhiễm u sầu.“Mẹ à! Cái tên biến thái chết tiệt kia, mục đích của hắn thực ra là muốn con phải làm……”Đồng Thiên Ái trên mặt có chút đỏ ửng,“Nữ nhân của hắn” , mấy chữ này như thế nào cũng không thể nói nên lời .Ảo não cắn môi, nàng lại hỏi tiếp nói,“Con có nên đáp ứng hắn không đây?”.Bức hình chụp người phú nữ như cũ hé ra khuôn mặt ôn nhu tươi cười, nàng nhìn Đồng Thiên Ái, trầm mặc không nói.Đồng Thiên Ái xoay người đi vào phòng ngủ.Nhìn thấy chiếc giường lớn, vội vàng giang hai tay, cứ như vậy ngã xuống giường.Đầu chôn thật sâu ở trong gối, trong lòng cũng đã ra quyết định.Ngày hôm sau, Đồng Thiên Ái thức dậy rất sớm.Ăn mặc chỉnh tề đâu vào đấy, vừa lúc ra khỏi tòa nha liền móc ngay di động, ấn liên tiếp một dãy kí tự.” Thật có lỗi quá! Bạch minh ca! Hôm nay em có việc quan trọng! Buổi chiều em không thể đi xem film cùng anh được!”Nhìn dòng chữ “Đã gửi thành công” , nàng ấn nút cho điện thoại di động chuyển sang trạng thái tắt máy.Đi tới đường lớn, Đồng Thiên Ái ngăn đón một chiếc taxi.“Chú ơi, đưa cháu tới toà nhà Tần thị.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương