Chồng Là Thầy Giáo

Chương 24



Buổi tối hôm đó, Yên Nhi hì hụi trong phòng bếp nấu đủ món trên đời. Một phần là do rảnh rỗi, hai là muốn làm lành với ông chồng giận dai...

Vừa có tiếng mở cửa, cô đã nhảy tót ra, dở bộ mặt tươi cười như không có gì tươi hơn nữa chào đón.

- Mừng anh trở về, có mệt không? Em lấy nước cho anh uống nhá!

Nhất Nam liếc cô rồi đi vào trong nhà, thấy một bàn ăn thịnh soạn rồi lại quay sang nhìn cô. Chắc không bị thương như lần trước?

- Có chuyện muốn nói với anh?

Cô bắt lấy cơ hội, kéo ghế cho anh ngồi xuống rồi sang bên kia ngồi đối diện. Yên Nhi bắt đầu ăn năn hối hận...

- Em biết em sai... Chuyện về mẹ anh... Em... Em sẽ không nhắc lại nữa. Anh... Đừng giận nữa a... Đừng giận nữa...

Nhìn mặt cô xị xuống, hai tay thì lắc lắc tay anh. Nhất Nam khụ một tiếng rồi gắp thức ăn nhét vào miệng cô.

- Đừng nói nữa!

Thức ăn trong miệng hình như hơi sai sai, Yên Nhi nhai nhai rồi mặt mũi bỗng đen ngòm chạy đi nhổ.

Thức ăn giết người nha! Cô quay lại bàn ăn đúng lúc anh đang chuẩn bị bỏ vào miệng, cô lập tức ngăn cản.

- Đừng... Đừng... Đừng ăn! Anh ăn mà lăn ra ngất là em không biết nương tựa vào ai đâu!

- Tại sao?

- Không nuốt được! Em cho hơi nhiều ớt với lại cái đó chưa có chín...

Kết thúc bữa cơm trong cơn đói. Yên Nhi vác gối vào phòng anh. Từ hôm qua anh đột nhiên ngủ riêng nên hôm nay cô quyết định sang ngủ với anh.

Căn phòng tối đen như mực chỉ có chút ánh sáng của điện thoại đang réo trên bàn.

Anh đang trong phòng tắm, cô lại gần xem thử. Kha Thảo! Chị gái này vẫn liên lạc với anh... Yên Nhi cắn môi, nhấp nút tắt cuộc gọi.

Hứ, lại tính ve vãn chồng cô đây mà! Chẳng biết có âm mưu gì khác không!

Từ đằng sau, anh ôm cô, mái tóc ươn ướt rủ xuống mang theo hương thơm của dầu gội. Cơ thể anh ấm nóng áp sát vào người, Yên Nhi hơi run lên.

- Này...Á.....

Cô bị anh đè xuống giường, môi anh nhanh chóng ngậm lấy đôi môi kia. Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, bàn tay luồn vào trong áo bóp nắn những đường cong mềm mại.

Nhận thấy cô gần như không chịu được anh mới lưu luyến buông đôi môi bị anh hôn đến đỏ tấy. Cô thở dốc, hai má đỏ bừng bừng, đã lâu không tiếp xúc nên có vẻ hơi là lạ.

- Anh mấy hôm nay nhịn đói! Em chính là bữa ăn!

Nhịp tim đập nhanh liên hoàn, cơ thể cô mềm nhũn ra kệ anh hôn khắp cơ thể.

Từng đồ có trên người bị anh dần dần cởi ra, Nhất Nam liếm nhẹ lên vành tai cô, phía dưới, anh tách đôi hai chân đang khép chặt. Nhìn cô ngon mắt, mấy ngày anh phải nhịn rồi nhưng hôm nay thì không nhịn nổi nữa.

- Ư... Nhất Nam... Anh...

- Hửm?

Cô nghĩ một lúc rồi lại thôi. Vẫn là không nên nói, nhưng lỡ gọi anh rồi thì phải làm sao?

- Anh, có làm thầy giáo nữa không?

Đột nhiên lúc này, phía bên dưới truyền đến một đợt khoái cảm, anh đẩy vào sâu hơn, lưỡi cũng lướt trên đầu ngực của cô không tự chủ mà cắn nhẹ một cái. Yên Nhi rướn mình, thở dốc, người hơi run lên. Não bộ của cô cũng sắp không nghĩ được gì... Cô chìm đắm vào cảm giác lạ kì này.

Anh vẫn không ngừng ra vào, cơ thể tuôn ra mồ hôi ướt đẫm, mùi hương trên người cô quả có sức quyến rũ...

- Anh sẽ quay lại làm thầy giáo của em!

Trong căn phòng tĩnh mịch, những âm thanh ái muội phát ra làm căn nhà đang yên lặng trở nên có sức sống...

[…]

Chiếc điện thoại trên bàn reo lên, phá tan giấc ngủ của hai người.

Yên Nhi xoay mình,  ôm lấy thân anh cọ cọ ngủ tiếp. Mùi vị của cơ thể anh là mùi mà cô thích nhất, làm cô thấy rất yên bình mà chẳng lo nghĩ gì cả.

Thông báo có 10 cuộc gọi nhỡ từ đêm qua tới giờ, chắc do anh hưởng thụ nên không nghe thấy điện thoại kêu. Anh cũng không hề biết một cuộc gọi là bị cô tắt đi!

- Alo?

Bên kia hét lên một cách chói tai làm Nhất Nam suýt thủng màng nhĩ.

- Này, cậu làm chuyện đó thì cũng phải nghe điện thoại đã chứ? Công ty xảy ra chuyện rồi, mau về mà làm người thừa kế đi!

Nghe vậy, sắc mặt anh bỗng tối sầm lại. Chuyện này cuối cùng cũng đến, tranh gia tài đầy rẫy người nhưng tại sao cứ bắt anh về thừa kế?

- Còn nghe không đấy?

- Kha Thảo, cậu giúp tôi thêm kéo dài ra một tiếng. Tôi sẽ đến!

- Nhanh lên đấy!

Tắt cuộc gọi, anh nhìn xuống cô gái nhỏ nằm bên. Khóe môi khẽ mỉm cười, Nhất Nam nhẹ nhàng hôn lên trán cô rồi từ từ rời khỏi.

Anh ra ngoài, chuẩn bị đồ ăn, viết cho cô một lá thư đi kèm. Anh sợ rằng khi cô tỉnh dậy không thấy anh, đến tối hay đến ngày mai không thấy anh về, cô sẽ lo lắng.

Chuẩn bị xong xuôi, cũng chỉ còn nửa tiếng nữa, Nhất Nam đẩy cửa phòng khẽ nhìn cô đang say giấc một lần nữa rồi rời đi.

[Còn]
Chương trước Chương tiếp
Loading...