Chồng Ngốc Của Tôi

Chương 2



Màn đêm buông xuống, Dương Minh Sơn chìm trong tĩnh lặng, ánh trăng dịu dàng che phủ khắp mọi nơi, trong lúc mọi người đang chìm sâu vào trong giấc ngủ thì Phong gia lại vô cùng náo nhiệt.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đỗ Vũ, Phong Vũ Vọng hơn ba giờ chiều chạy đi ngủ đến hơn mười hai giờ đã bị đói làm tỉnh giấc. Sau khi ăn xong bữa tối liền bắt đầu chạy đi gõ cửa phòng đám người Đỗ Vũ khiến bọn họ không thể ngủ nổi. Thế còn chưa nói, anh lại còn ầm ĩ muốn bọn họ đưa đến Kiều gia đón Kiều Nhung Ngọc nữa.

“Nhanh nhanh, em muốn đi đón Nhung Nhung.” Phong Vũ Vọng chạy vòng quanh đám người đang mệt mỏi ngồi trên sofa, vừa chạy vừa kêu làm bọn họ nhức hết cả đầu.

Mạnh Triết vỗ trán, đau đầu nhìn anh: “Em trai à....”

Anh thật không biết nên nói gì nữa, bây giờ cho dù bọn họ đưa anh đến Kiều gia thì người ta vẫn đang ngủ mà.

“Em đừng chạy nữa.” Nhậm Ngã Hành bị anh làm cho choáng hết cả đầu.

“Vâng” Vừa nghe anh rống to, Phong Vũ Vọng liền ngoan ngoãn đứng yên, đổi thành mở to mắt mong chờ nhìn bọn họ.

“Em trai, em muốn đến Kiều gia cũng phải đợi trời sáng chứ.”

Đỗ Vũ thật sự hận chết mình, đúng là miệng quạ đen mà. Nó thì tốt rồi, ba giờ chiều liền chạy đi ngủ còn anh phải ở lại văn phòng cùng xử lý văn kiện với mọi người đến tận khuya, mới vừa nằm chưa được 3 phút đã nghe thấy tiếng đập cửa long trời lở đất, đương nhiên là anh sẽ bị mất ngủ rồi.

“Nhưng Nhung Nhung bảo em đến sớm đón cô ấy mà.”

Thấy mọi người đều không có ý đưa mình đi đón Nhung Nhung, hốc mắt anh lập tức đỏ lên, nước mắt vương trên khóe mi, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Vừa thấy vẻ mặt này của anh, Bạch Dật Phong vội vàng mở miệng: “Em trai, không phải bọn anh không cho em đi đón người mà giờ này chắc cô ấy vẫn còn đang ngủ.”

Tuyệt đối không thể để cho anh khóc, nếu đánh thức cha nuôi dậy thì bọn họ muốn trốn cũng chẳng được. Tuy bọn họ rất nuông chiều anh nhưng còn kém xa so với ông, muốn gì được nấy, cho dù bất chấp thủ đoạn cũng phải giúp anh đạt được ước nguyện.

“Vậy em đến nhà chờ cô ấy tỉnh lại, như vậy cô ấy vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy em, sẽ biết em rất ngoan vì đã đến sớm đón cô ấy.”

Thật ra suy nghĩ của anh rất đơn giản, chính là để Kiều Nhung Ngọc biết anh rất nghe lời đến sớm đón cô, như thế, cô sẽ không tức giận mà không để ý đến mình nữa. (dễ thương quá! :"> )

“Trời ạ.” Đỗ Vũ kêu thảm thiết, ba người kia cũng chẳng còn gì để nói.

“Mấy đứa đưa nó đến Kiều gia rồi quay về nghỉ ngơi.”

Phong Long Sinh từ trên lầu chậm rãi đi xuống, xem ra là bị tiếng đập cửa long trời lở đất của Phong Vũ Vọng đánh thức, chỉ có điều vẫn trốn ở cầu thang chưa xuất hiện thôi. Nếu ông còn trốn nữa thì đứa con trai ngốc kia sẽ không ngoan ngoãn buông tha cho bọn họ đâu.

“Nhưng bây giờ mới hơn hai giờ sáng, chúng con đưa nó đi dọa ma à.”

Đỗ Vũ không nhịn nổi trợn trừng mắt, đúng là một người cha chuyên làm hư con mà. Có lẽ nên nghĩ cách dọa nó để nó không ầm ĩ đòi đến Kiều gia nữa.

“Chẳng sao cả, người Kiều gia sẽ không đuổi nó về đâu.” Điểm này ông vô cùng chắc chắn, nể mặt ông Kiều gia sẽ không dám bày ra vẻ mặt khó coi đâu.

Đúng vậy, sẽ không đuổi đâu chỉ hận nó đến chết thôi!

“Em trai à...” Ha ha, không tin là cậu còn dám ầm ĩ đòi đến Kiều gia, vẻ mặt Đỗ Vũ xấu xa nghĩ.

“Anh định làm gì?” Bạch Dật Phong nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền biết có chuyện không hay, anh ta sẽ không nghĩ ra cái chủ ý vớ vẩn nào đó chứ.

Ra hiệu OK, ý bảo cứ giao cho mình xử lý.

Mạnh Triết và Nhậm Ngã Hành cùng nhíu mày, trong lòng nổi lên một cảm giác bất an.

“Đỗ Vũ, em đừng...” Mạnh Triết muốn ngăn cản cũng chẳng kịp nữa, Đỗ Vũ đã mở miệng nói trước.

“Em trai, bây giờ mà em đến đánh thức cô Kiều thì cô ấy sẽ chán ghét em đó.”

.....................

Vừa dứt lời, tất cả âm thanh đều lập tức tan biến khiến người ta có ảo giác ‘nói cũng như không’. Một trận gió lạnh thổi qua làm mọi người rùng mình rồi mới kịp phản ứng trước câu nói của anh.

Đỗ Vũ vừa nói xong liền cảm thấy không khí lập tức biến đổi, khó hiểu nhìn mọi người, chẳng hiểu tại sao bọn họ lại nhìn mình kỳ quái như thế.

Phong Long Sinh cũng bị dọa đến kinh sợ, lo lắng nhìn con trai. Mạnh Triết bày ra vẻ mặt đúng như mình dự đoán, Bạch Dật Phong phản ứng lại đầu tiên, thầm nghĩ thật sự là một chủ ý vớ vẩn còn phản ứng của Nhậm Ngã Hành có vẻ trực tiếp hơn, lớn tiếng quát: “Đồ ngốc này, anh nói linh tinh gì đó.”

Phản ứng thứ hai của mọi người là lo lắng nhìn về phía Phong Vũ Vọng, quả nhiên đúng như dự đoán, nước mắt nhanh chóng trào ra giống như vỡ đê. Đây mới là bắt đầu, chỉ thấy sau vài tiếng nấc nghẹn miệng anh há to chuẩn bị gào khóc. (tưởng tượng cái cảnh này đúng là tốn bao nhiêu kalo a!)

Bạch Dật Phong vội vàng chạy đến, che miệng anh lại: “Em trai, đừng gào mà.”

Còn Nhậm Ngã Hành thì tặng ngay cho Đỗ Vũ một đấm: “Đồ không có đầu óc.”

Lúc Đỗ Vũ nhìn thấy Phong Vũ Vọng chuẩn bị khóc liền biết mình đã phạm sai lầm lớn rồi nên cũng để mặc cho Ngã Hành đánh không có hoàn trả. Thế nhưng, thật sự là con bà nó đau a, khẳng định là bầm tím rồi.

Phong Long Sinh cũng đi tới phía sau, đập cho anh một cái.

Miệng tuy bị bịt kín song anh vẫn chưa từ bỏ ý định mở mồm nói chuyện, đến nỗi lời anh nói ra nghe như kiểu thiên thư ( sách do thần tiên trên trời viết ra), không một ai hiểu.

“Nông nông...Tát niệm lâu...” Vừa khóc vừa nói rất đáng thương, định dùng sức kéo tay che trên miệng xuống nhưng chỉ tốn công vô ích. (ý anh nói là Nhung Nhung...chán ghét em...bó tay với anh! ^:)^ )

“Em trai, em đừng nghe nó nói linh tinh, cô Kiều sao có thể chán ghét em được.”

Mạnh Triết đầu đầy vạch đen, anh hoàn toàn không hiểu Vũ Vọng đang nói gì song đại khái cũng đoán ra được.

“Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai nói lung tung đó.”

Đỗ Vũ vội nhận sai, trong nhà bọn họ làm cho Vũ Vọng khóc là chuyện không thể tha thứ được, hình phạt là phải giúp má Lỗ dọn vệ sinh ít nhất một tháng, nhìn tình hình này thì chắc anh bị phạt ba tháng rồi.

“Đúng thế, Vũ Vọng à, Nhung Ngọc thích con còn không kịp sao có thể chán ghét con được.” Phong Long Sinh cũng gia nhập vào hàng ngũ an ủi.

“Tham tích mã?” ( Có thật không?)

Ngừng khóc, mặt vì bị bịt miệng khiến hô hấp không thuận mà đỏ bừng, hai mắt mở to, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa càng thêm trong trẻo.

Tham tích mã? Nhậm Ngã Hành suýt chút nữa thì thổ huyết, đang nói gì vậy chứ.

Nhìn mặt anh đỏ bừng vội nói với Bạch Dật Phong ở phía sau: “Anh ba, mau buông nó ra, anh muốn nó chết ngạt à.”

Nghe vậy liền vội vàng buông tay, nhìn Phong Vũ Vọng đang liều mạng hít thở, áy náy nói: “Rất xin lỗi.”

Sau khi hô hấp thông thuận, anh ba bước làm thành hai vọt đến bên cạnh Phong Long Sinh giữ chặt tay ông ra sức lắc: “Cha, cha, Nhung Nhung thật sự thích con sao? Phải không? Phải không?” Thật là vui quá đi, cha nói Nhung Nhung thích anh.

“Đừng lắc, đừng lắc nữa.” Vội vàng ngăn cản động tác của anh, xương cốt già yếu của ông sắp bị đứa con ngốc này lắc cho rụng rời rồi.

Thấy anh dừng lại động tác mới đưa tay vỗ trán anh một cái: “Là thật, chính miệng nó nói với cha như thế.”

“A!”

Một hồi hô to: “Nhung Nhung thích mình!”

Cảm xúc biến đổi nhanh chóng, trong nháy mắt liền quên đi buồn bực lúc trước, lại khoa chân múa tay chạy vòng quanh mọi người.

“Em trai à.” Mạnh Triết giữ chặt anh, tiếp tục để cho anh làm loạn nữa thì anh chưa mệt, bọn họ đã bất tỉnh hết rồi.

“Chuyện gì, chuyện gì?”

Tay chân ra sức giãy dụa muốn tránh khỏi bàn tay đang giữ chặt quần áo của mình nhưng một chút hiệu quả cũng chẳng có. Chỉ thấy anh như một con mèo bị tóm chặt cổ, tứ chi lắc lư song vẫn không có kết quả.(sao anh lại đáng yêu đến vậy cơ chứ!)

Thấy anh vui vẻ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đêm hôm khuya khoắt để cho anh khóc đến long trời lở đất thì ngày mai chẳng biết báo chí sẽ đăng thành cái dạng gì nữa. Không khéo lại nói bọn họ ngược đãi hoàng thái tử chính thống của Phong thị v.v...

“Em không muốn đi đón cô Kiều nữa à?” Bạch Dật Phong cười hỏi anh, nhìn dáng vẻ vui sướng kia thì chắc đã quên mất chuyện này rồi.

“Hả?” Dừng động tác, một lúc lâu mới kịp phản ứng.

“Muốn, muốn.” Suýt chút nữa thì quên mất phải đi đón Nhung Nhung rồi.

Ha ha, quả nhiên là quên rồi.

“Vậy đi thôi, bọn anh đưa em đi.” Mạnh Triết đổi thành kéo tay anh, trực tiếp lôi ra ngoài. Ba người còn lại đi đằng sau, chậm chạp tiến ra cửa.

“Mấy đứa đưa nó đến rồi về nhé, chờ sáng mai đến đón nó cũng được.” Phong Long Sinh đứng phía sau dặn dò.

Đỗ Vũ quay đầu, nghẹn họng nhìn người đang đứng bên cạnh cổng lớn, suýt chút nữa thì thổ huyết. Bọn họ đi cũng phải mất một , hai tiếng rồi đến khi đó còn trở về ngủ được sao? Chẳng bằng mượn phòng khách của Kiều gia rồi ngủ một giấc còn thuận tiện hơn.

“Đi đón Nhung Nhung thôi.” Ngồi trên xe, giống như một đứa bé ồn ào hai tay chống xuống ghế, mông nhổm lên ra sức nhìn xung quanh, vô cùng vui vẻ.

“Ngồi yên, xe chạy rồi.” Ngồi trên ghế lái, Bạch Dật Phong mỉm cười nhìn anh.

“Vâng.” Không ngọ nguậy nữa, song đôi mắt to kia vẫn ra sức nhìn xung quanh, giống như làm thế sẽ có thể nhanh chóng đến Kiều gia. (Woa, yêu anh chết mất thôi!)

“Em đoán, chúng ta sẽ bị người Kiều gia hận chết đó.” Đỗ Vũ ai oán nói.

Ba giờ đêm, chạy đến quấy rầy giấc ngủ của người khác, không bị oán giận mới là lạ.

“Đừng nói lung tung.” Mạnh Triết cảnh cáo anh. Còn mở mồm nói lung tung nữa thì xem anh trị cậu như thế nào.

Ngoan ngoãn ngậm miệng, Đỗ Vũ có thể nói là không sợ trời, chẳng sợ đất chỉ sợ hai chuyện: một là Phong Vũ Vọng khóc, hai là Mạnh Triết tức giận. Tuy bình thường Mạnh Triết rất điềm tĩnh, vô cùng quan tâm đến bọn họ nhưng nếu chọc anh tức giận thì so với quả bom nổ chậm Nhậm Ngã Hành còn khủng bố hơn. Đã trải qua một lần, anh không muốn bị lần thứ hai nữa.

Nhậm Ngã Hành ngồi trên ghế phụ cũng quay đầu liếc anh một cái.

Đáng đời! Kẻ làm việc không suy nghĩ rất xứng đáng bị dạy dỗ.

************************

“Ai vậy, nửa đêm nửa hôm...” Bị tiếng chuông cửa đánh thức, người hầu tên Tiểu Lỵ dậy mặc thêm áo khoác, vừa ngáp vừa khó chịu đi ra mở cửa.

“Ngài là?” Lúc nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, đôi mắt một mí trong nháy mắt liền trợn to suýt nữa thì rớt ra ngoài. Trai đẹp a, cực phẩm, cực phẩm, cô chưa từng gặp qua người nào đẹp trai đến vậy đâu.

Bị cử đi nhấn chuông, Nhậm Ngã Hành có chút khó chịu đối với phản ứng háo sắc của cô. Kiểu phụ nữ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của bọn họ anh thấy nhiều rồi, người sau còn hơn người trước.

“Chúng tôi tìm cô chủ nhà cô.”

“Cô chủ còn đang ngủ....” Nhìn đến xuất thần, chỉ biết đáp lại theo bản năng.

Nhíu mày, sao có thể gặp phải một cô gái háo sắc đến vậy?

“Có thể để chúng tôi vào không?”

Thật là, ai chẳng biết cô chủ nhà cô vẫn đang ngủ chứ, theo lẽ thường thì hiện tại mọi người đều ngủ cả nhưng đứa ngốc nhà anh lại vô cùng quá khích, hoàn toàn không phải người bình thường.

“A, được.” Cũng chẳng thèm hỏi rõ thân phận đối phương lập tức kéo cửa ra để bọn họ lái xe vào.

Quả nhiên là quá háo sắc, nếu bọn họ là cướp thì Kiều gia sẽ tổn thất vô cùng thê thảm rồi. Tuy nghĩ vậy nhưng vẫn quay lại xe rồi cùng tiến vào Kiều gia.

Xe vừa mới dừng, không đợi những người khác kịp phản ứng, Phong Vũ Vọng đã lập tức nhảy xuống, vừa chạy vừa la: “Nhung Nhung, Nhung Nhung, anh đến đón em đây.”

“Trời ạ.”

Đỗ Vũ nhanh chóng xông ra giữ người, ngăn lại tiếng gào của anh: “Mọi người còn đang ngủ, em muốn đánh thức tất cả dậy à?”

“Nhưng mà...” Anh muốn gặp Nhung Nhung.

“Cô có thể dẫn nó đi đến phòng cô chủ nhà cô không?” Mạnh Triết vừa xuống xe liền hỏi ngay.

Năm người lần lượt bước xuống, tất cả đều rất đẹp trai, thấy vậy nước dãi Tiểu Lỵ sắp chảy ra khắp nơi rồi. Woa, hạnh phúc quá, một lần xuất hiện năm trai đẹp luôn.

“Cô à?” Bạch Dật Phong nhíu mày nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô.

“A, vâng, xin đi theo tôi.” Nghe thấy tiếng gọi lập tức phản ứng lại. Trời ơi, trai đẹp gọi mình, hạnh phúc quá, giờ phút này bảo chết cô cũng cam tâm.

“Vũ Vọng, em đi theo cô ấy, cô ấy sẽ đưa em đi gặp Nhung Nhung của em.” Nhậm Ngã Hành chỉ vào cô hầu gái vẫn đang nhìn bọn họ chằm chằm, dặn dò. (Nhung Nhung của em đó!)

“Vâng.” Vội vàng chạy theo lên lầu.

Thấy anh đã lên trên, bốn người phía dưới liếc nhau một cái.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Đỗ Vũ hỏi.

Kiều gia này chỉ có một người hầu thôi sao? Chẳng nhìn thấy những người khác đâu cả.

“Mấy người....” Bị đánh thức, vợ chồng Kiều thị từ trong phòng đi ra cùng Đào quản gia tới đại sảnh, lúc nhìn thấy bốn người đàn ông đang mệt mỏi ngồi trên ghế liền vô cùng kinh sợ.

“A, hai người đến đúng lúc lắm.”

Đỗ Vũ bật đứng lên, vội vàng hỏi: “Phòng dành cho khách ở đâu?”

Buồn ngủ quá, còn chưa được ngủ nữa thì anh sẽ chết mất.

Bị phản ứng của anh hù dọa, Kiều Nguyên Sinh sợ đến không nói nên lời, chỉ biết ngây ngốc chỉ phương hướng cho anh.

Đỗ Vũ theo hướng tay ông chỉ, tùy tiện tìm một căn phòng, kéo cửa ra rồi lập tức ngã xuống giường gáy to.

Vẫn là Lâm Tuyết lại lấy được bình tĩnh, vừa thấy dáng vẻ của bọn họ liền đại khái đoán được vì cái gì mà họ lại xuất hiện tại nhà mình vào lúc này.

“Cậu Phong?”

“Nhờ người hầu kia của quý gia dẫn đi tìm cô Kiều rồi.” Mạnh Triết lễ phép đáp.

“Cái gì?” Không xong rồi, bảo bối còn đang ngủ, sao có thể để cho một người đàn ông tùy tiện vào phòng cô được. Phong Nguyên Sinh kinh hãi, lập tức định xông lên lầu may mà Lâm Tuyết phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời giữ ông lại.

“Ông muốn làm gì?” Cái lão điên này.

“Tôi muốn đi lên đánh thằng nhóc kia.” Lại dám xông vào phòng riêng của bảo bối, không đánh anh gần chết ông tuyệt không bỏ qua.

Ông vừa dứt lời, ba người còn lại tại đại sảnh lập tức biến sắc, hung dữ nhìn về phía ông.

“A?”

Cảm giác không khí trong nháy mắt chẳng những thay đổi mà còn ẩn chứa sát khí, ông sợ đến nỗi vội trốn ra sau lưng vợ: “Tôi...Tôi chỉ nói đùa thôi....” Mẹ ơi, mấy người này hung dữ quá đi.

“Đúng vậy, ông ấy chỉ nói đùa chút thôi, ông ấy không dám đánh cậu ấy đâu.”

Lâm Tuyết vội vàng giải thích, mấy người này đúng là khác xa so với lời đồn, xem ra bọn họ vô cùng bảo vệ Phong Vũ Vọng.

“Cơm có thể ăn bậy....” Nhậm Ngã Hành lạnh lùng nói.

Mạnh Trết cũng lạnh lùng mở miệng: “Không thể nói lung tung.”

Đánh? Hừ, bọn họ đến cả mắng còn không nỡ, lại dám nói đánh nó, đúng là chán sống mà.

Tuy Bạch Dật Phong không nói gì nhưng ánh mắt kia có thể khiến cho người ta hận đến muốn mổ bụng tự sát.

“Đúng...Rất xin lỗi...” Sống hơn nửa đời người, lại bị mấy tên nhóc này dạy bảo thật quá mất mặt mà.

“Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ để sáng mai nói.” Lâm Tuyết vội nói sang chuyện khác, miễn cho ông xã bị dọa sợ đến chết.

“Cũng được.” Gật đầu, nói thật, bị anh giày vò cả một đêm, bọn họ thật sự quá mệt mỏi rồi.

“Đào quản gia, ông dẫn mấy người họ đến phòng dành cho khách đi.”

Vì thế, Đào quản gia liền dẫn mấy người đi đến phòng nghỉ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Kiều Nguyên Sinh sợ gần chết, sau khi bọn họ rời đi mới dám bước ra, song, ông vẫn không hiểu gì cả.

“Chỉ là cậu Phong giữ đúng lời hứa với con gái, tới ‘sớm’ đón nó mà thôi.”

Cố ý nhấn mạnh chữ ‘sớm’. Ai, tên ngốc Phong gia này, thật quá đáng yêu mà, chắc con gái cũng không ngờ đến nó sẽ ‘sớm’ như vậy đã đến đón người rồi.

“Hả?”

Chợt hiểu ra, ông cảm thấy quá khó tin: “Vậy cũng quá sớm mà.” Nhìn đồng hồ treo tường, mới 3strong5’ sáng, thật sự là rất sớm.

Ngáp một cái, kéo ông trở về phòng: “Đi về ngủ thôi.”

Buồn ngủ quá!

“Tự anh vào đi, tôi muốn đi ngủ.” Tiểu Lỵ dẫn Phong Vũ Vọng tới phòng Kiều Nhung Ngọc rồi ngáp dài một cái, giục anh mau chóng đi vào để cô còn đi ngủ tiếp.

“Được, cô đi đi.” Dùng sức gật đầu.

“Một mình anh không sao chứ?” Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, hoài nghi hỏi.

Lại dùng sức gật đầu: “Không sao.”

“Vậy được rồi, tôi đi ngủ đây.” Nói xong liền quay người đi xuống lầu.

Thấy cô đi xuống rồi, Phong Vũ Vọng mới nhẹ nhàng mở hé cửa, khẽ thò đầu vào nhìn xung quanh.

Thực ra, lúc chuông cửa vang lên Kiều Nhung Ngọc đã tỉnh rồi nhưng cô chỉ ngồi dậy cũng không định xuống xem là ai. Song, cô cũng có thể đoán ra được.

Khi nhìn thấy Phong Vũ Vọng thò đầu vào cẩn thận dò xét cô liền nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ. Biết ngay là anh mà.

Nhìn về phía giường quả nhiên thấy được người thương. Trong giây phút anh nhìn thấy Kiều Nhung Ngọc lập tức bị mê hoặc, chỉ có thể ngây ngốc đẩy cửa vào, đứng bên cạnh cửa ngơ ngác nhìn cô, chỉ có duy nhất một suy nghĩ: cô đẹp quá!

Bị đánh thức từ trong mộng đẹp, Kiều Nhung Ngọc tóc dài rối tung xõa sau lưng, ánh mắt có chút mông lung, môi cánh hoa đỏ tươi hơi sưng, mặc bộ đồ ngủ màu trắng viền hoa càng tôn lên nét đáng yêu của cô, ánh đèn ngủ màu vàng từ phía sau chiếu lên khiến cho toàn thân cô như tỏa ra một vầng sáng mê người.

Nhìn người đang ngây ngốc đứng cạnh cửa liền mỉm cười vẫy tay với anh: “Lại đây.”

“Ừ.” Từ từ nhấc chân lên.

“Đóng cửa lại.” Nhìn Phong Vũ Vọng bị mình mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cô càng cười tươi hơn, nụ cười rực rỡ suýt chút nữa làm anh bất tỉnh.

“Được.”

Từ từ xoay người đóng cửa nhưng tầm mắt vẫn không nỡ rời khỏi cô, chỉ thấy đầu anh quay một hướng còn thân lại ở một hướng khác, vất vả lắm mới đóng được cửa.

Sau khi đóng cửa, lại chậm rãi bước về phía cô. Động tác vô cùng chậm chạp giống như sợ đi nhanh quá thì cô sẽ biến mất. Anh đi rất chậm, đoán chừng để con rùa trên đất nó bò còn nhanh hơn anh.

Thật quá đáng yêu mà! Lại giơ tay ra vẫy vẫy anh: “Lại đây nhanh lên.”

Thật sự nghe lời, chỉ thấy hành động chậm rì rì của anh trong nháy mắt liền thay đổi giống như một cảnh phim quay chậm đột nhiên bị tua nhanh lên, vút một cái đã đứng trước giường cô.

Ai da, sao lại có một người đáng yêu đến vậy chứ? Cô yêu anh chết đi được. (Ta cũng yêu anh ấy chết đi được!)

Nằm xuống, kéo chăn đắp ngang người rồi nhấc lên một góc vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình: “Vào đây, nằm bên cạnh em.”

“Ừ.” Ngồi xuống giường cởi giày cùng bít tất.

“Cởi bớt quần áo ra đi.” Mặc nhiều như thế nằm ngủ sẽ không thoải mái.

“Ừ.” Đứng lên, bắt đầu cởi quần áo. Áo khoác, áo sơ mi, quần dài...Anh vừa cởi vừa nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình liền xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Nhìn mặt anh đỏ bừng liền nở nụ cười, tuy cô không chút đỏ mặt nhìn anh cởi quần áo nhưng thực ra cô vẫn rất xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn một người đàn ông cởi đồ trước mặt mình, cô phải tự chủ lắm mới khống chế được bản thân, ra sức nói với chính mình đừng ngại ngùng mới dám nhìn anh như thế.

Thấy anh cởi xong quần dài đang định cởi nốt vật che đậy cuối cùng cô liền không nhịn nổi nữa, vội ngăn lại. (đố mấy nàng vật đó là gì? Hì hì!)

“Không cần cởi cái đó.” Anh còn cởi nữa sẽ thật sự trống trơn mất.

Nhìn lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ, đôi chân thon dài cùng cơ bụng săn gọn cô rốt cuộc không khống chế được nữa mà đỏ bừng mặt. Woa, không ngờ dáng người anh lại gợi cảm đến vậy.

Đỏ mặt, chui vào trong chăn, nằm nghiêng người, nhìn chằm chằm cô. Lúc hai chân của mình chạm phải bàn chân mềm mại của cô mặt anh càng đỏ hơn, khoa trương nhất là cổ cũng đỏ theo.

Sau khi kéo chăn đắp tốt cho cả hai, cô mới nhìn anh.

“Nhung...Nhung Nhung...Nhung...” Vì quá lo lắng anh đến cả nói chuyện cũng lắp bắp, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì. Mặc dù bình thường anh cũng không nói được cái gì cho ra hồn cả.

Vươn tay ra giữ chặt mặt anh, cười dịu dàng: “Đừng quá lo lắng, em cũng đâu có ăn anh.”

Bật cười, đùa với anh, chắc anh cũng chẳng hiểu được ý của cô đâu.

“Anh không ăn được.” Lắc đầu, có lẽ do chăn che khuất cơ thể nên anh cũng bớt đi ngại ngùng, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.

Biết ngay mà!

“Sao anh đến sớm vậy?”

Hiện tại chắc chỉ mới hai, ba giờ sáng thôi. Không phải là thức suốt đêm rồi nhìn lịch thấy đã sang ngày mới liền chạy đến đây đó chứ? (chuẩn lun)

“Anh tỉnh dậy lập tức đến đón em ngay.”

Tay lén lút chạm vào eo cô rồi lập tức thu về giấu sau lưng giống như làm như thế cô sẽ không biết mình chạm vào cô. (Đáng yêu chết đi được!)

“Anh ngủ bao lâu?”

Quá thần kỳ rồi, coi như là chín giờ ngủ thì cũng chẳng được bao lâu vậy mà vẫn tỉnh được. Dĩ nhiên cô biết anh chạm vào mình nhưng vẫn im lặng chỉ mỉm cười nhìn anh.

Thấy cô nhìn mình cười giống như chưa phát hiện ra, anh lại nhẹ nhàng chạm vào lần nữa, lần này đặt trong vài giây rồi lại lập tức rút về giấu sau lưng. Cười ngây ngô, may quá, Nhung Nhung chưa phát hiện ra.

“Em vừa đi thì anh lập tức đi ngủ luôn.”

Cụ thể ngủ mấy giờ anh cũng không biết, chỉ biết rằng, đói bụng anh liền thức dậy.

Kinh ngạc thầm nghĩ, hôm qua lúc rời khỏi nhà anh hình như mới ba giờ chiều, lúc đó anh đã chạy đi ngủ rồi sao? Chả trách hiện tại tinh thần anh lại tốt như vậy.

Vươn tay bóp nhẹ mũi anh: “Vậy bây giờ có buồn ngủ không?”

Lắc đầu, hiện tại nhìn thấy cô tinh thần anh càng tốt hơn, căn bản không muốn ngủ nữa, đồng thời, anh lại vươn tay ra định chạm vào cô, nhưng lần này, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giữ chặt tay anh đặt lên eo mình.

“A.” Nhung Nhung phát hiện rồi!

Sợ hãi nhìn cô, muốn xem cô có tức giận hay không, tức giận vì anh tùy tiện chạm vào mình.

Kéo cánh tay khác của anh từ trong chăn ra tìm một tư thế thoải mái gối đầu lên rồi ngáp một cái: “Anh ngủ cùng em nhé.” Nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại.

“Ừ.”

Cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn của cô ghé sát trong lòng mình, ngây ngốc nhìn hàng mi dày cong vút, anh liền có dũng khí đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon. (Lãng mạn quá đi!)

Không nghe rõ anh nói gì, chỉ cảm nhận được nụ hôn còn vương lại trên trán mình, khẽ nhếch khóe miệng cười đến vô cùng hạnh phúc.

Nhìn vẻ mặt ngọt ngào lúc say ngủ của cô anh liền cảm thấy thỏa mãn, giống như chính mình đã có được cả thế giới. Cũng chẳng biết đã nhìn cô bao lâu, anh liền cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu đếm lông mi của cô.

Chờ anh đếm xong thì đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, thầm nhủ trong lòng: đợi cô tỉnh lại nhất định phải nói cho cô biết phát hiện của mình.

Hàng mi bên trái của Nhung Nhung có 178 sợi, bên phải là 196 sợi.

Cứ như thế, một tay anh khoác ngang eo cô, tay còn lại bị cô gối đầu lên còn đầu anh lại dựa sát đầu cô, hai người đều bình yên đi vào giấc ngủ.

Trời vừa sáng, Kiều Nguyên Sinh cả đêm mất ngủ rời giường đầu tiên, vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi định xông ra ngoài.

Gần như rời giường cùng lúc với ông, Lâm Tuyết liền gọi chồng lại: “Mới sáng sớm ông đã muốn chạy đi đâu?”

“Tôi đến phòng bảo bối xem một chút.” Tên ngốc kia, tuy ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông, nếu anh dám động vào bảo bối thì ông nhất định cho anh đẹp mặt.

“Mới sáng sớm ông chạy đến phòng con gái làm gì?” Giữ chặt chồng, không để ông xông ra.

“Tôi đi xem tên ngốc kia có động chạm đến bảo bối hay không.” Càng nghĩ càng hăng, giống như trâu lồng chỉ muốn xông ra ngoài.( ^:)^ )

Sức lực của Lâm Tuyết không bằng chồng nên chỉ có thể để mặc ông kéo đi.

“Ông phát điên gì thế, tôi nói cho ông biết tên ngốc Phong gia kia không như ông nghĩ đâu...” Cái lão điên này, mới sáng sớm đã phát bệnh còn chưa tính lại còn giống như trâu lồng, đấu đá linh tinh nữa.

“Ông chủ?”

Sáng sớm thức dậy quét dọn, Tiểu Lỵ cầm chổi đứng trên hành lang liền nhìn thấy một kỳ cảnh như thế. Chưa từng thấy bà chủ mất phong độ như vậy cũng chưa từng gặp qua ông chủ luôn thương yêu bà chủ lại đối xử với bà chủ như thế. Xem bà chủ đáng thương đang bị ông chủ kéo đi, thực đồng cảm. (những nhân vật trong truyện này quá khó đỡ luôn!)

Chỉ có điều, cô gái giúp việc này chẳng những háo sắc mà mắt còn kém nữa. Rõ ràng là Lâm Tuyết cố gắng giữ Kiều Nguyên Sinh nên mới bị kéo đi, sao cô có thể nhìn thành Kiều Nguyên Sinh cứng rắn kéo vợ đi chứ.

Xem ra, hình tượng yêu vợ của Kiều Nguyên Sinh tại thời khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.

Một quyền đẩy cửa phòng con gái ra, lúc nhìn về phía giường ông suýt nữa thì té xỉu.

Lâm Tuyết cũng theo vào, nhìn thấy hai người trên giường liền cười đến vui sướng, hai đứa này thật đúng là hạnh phúc.

Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai người còn đang say ngủ nên không biết có người xông vào. Chỉ có chút khác biệt là, chăn tơ hiện tại đã trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn đã biết nửa người trên Phong Vũ Vọng không mặc gì còn Kiều Nhung Ngọc tuy vẫn mặc áo ngủ nhưng đầu vai bên trái hơi trễ xuống lộ ra bả vai trơn bóng, mê người. Quần áo đàn ông rơi đầy bên cạnh giường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa, đầu Phong Vũ Vọng còn dựa sát vào đầu cô, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người khác còn dưới con mắt của một người cha thương con gái thì lại là chuyện lớn.

“Tên ngốc này, lại dám....” Lửa giận ngút trời định xông đến bên giường, quyết định phải dạy cho tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con gái mình một bài học.

“Ông muốn làm gì?” Lâm Tuyết kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu để ông đi thì còn ra thể thống gì nữa.

“Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia một bài học, lại dám chiếm tiện nghi của bảo bối!” Đáng ghét, quá coi thường ông rồi.

“Ông...” Lâm Tuyết đang định nói thì bị một giọng nói biếng nhác ngắt lời.

Chỉ thấy Kiều Nhung Ngọc dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Phong Vũ Vọng còn đang say ngủ liền mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ đang đứng cách giường chưa đến một mét.

“Hai người đang làm gì vậy?” Đôi vợ chồng này sao vậy, mới sáng sớm đã chạy đến phòng cô làm ầm ỹ rồi.

“Bảo bối à, con giúp mẹ khuyên nhủ ba con đi....” Lâm Tuyết thấy con gái tỉnh liền vội vàng cầu cứu.

“Ba muốn cho tên ngốc kia một bài học!” Gầm lên một tiếng, thoát ra khỏi sự lôi kéo của vợ, lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người vẫn đang nằm trên giường dậy.

Kiều Nhung Ngọc lập tức đẩy tay ông ra, hơi bĩu môi: “Ba, ba làm gì vậy? Anh ấy vẫn đang ngủ mà.” (Bảo vệ chồng thế!)

“Con còn dám hỏi ba làm gì sao?” Bị con gái đẩy tay ra, ông chỉ có thể đứng cạnh giường dậm chân.

“Nó lại dám ngủ cùng với con, ba không dạy dỗ nó....”

“Ừm?” Bị âm thanh khủng bố đánh thức, Phong Vũ Vọng dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấy Kiều Nhung Ngọc ngồi bên cạnh mình lập tức mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô.

“Nhung Nhung!”

“Ngoan.” Vỗ nhẹ lưng anh, cảm nhận rõ xúc cảm từ đôi tay rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.

“Cái tên ngốc này!” Thấy anh vừa tỉnh dậy đã ôm lấy con gái yêu, ông càng thêm phát hỏa.

“A?” Lại một tiếng gầm thét hung dữ, anh sợ đến mức hơi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, anh vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn Kiều Nguyên Sinh, kinh sợ chào hỏi.

“Chú Kiều.....” Không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nói chuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ?

Lập tức leo đến trước mặt anh, che ở giữa hai người, giọng nói lộ vẻ trách móc: “Ba, ba đang dọa anh ấy đó.” Phát điên gì vậy, mới sáng sớm đã tức giận lớn như thế định dọa chết người ta à.

“Ba....Con bé này, con lại dám trách móc ba...” Khó tin chỉ vào mình.

“Ba giúp con dạy cho kẻ dám chiếm tiện nghi của con một bài học, con lại còn trách móc ba!”

Trên đời này còn công lý nữa hay không? Cái gì mà ông dọa anh, tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho anh lại chạy đến nhà mình đoạt con gái yêu.

“Hử?” Nhíu mày, đối với lời nói của ông cực kỳ bất mãn, cô hơi tức giận rồi đó.

“Nhung Nhung...” Giật nhẹ ống tay áo của cô, Phong Vũ Vọng đang trốn sau lưng cô có chút lúng túng. Bởi vì anh thật sự không biết mình đã làm gì sai.

Quay đầu, dịu dàng nhìn anh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh rồi cô liền đi xuống giường nhặt quần áo của anh vứt bừa bãi dưới đất lên, đặt ở trên giường: “Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước đã.”

“Ừ.” Nhấc chăn đã trượt xuống dưới lưng lên, anh lập tức mặc quần áo.

“Woa, con gái yêu, dáng người của nó không tồi đâu.” Lâm Tuyết khẽ kinh hô, thật không ngờ, dáng người của tên ngốc này lại được đến vậy.

Nghe được lời khen của vợ, Kiều Nguyên Sinh đối với anh càng thêm khó chịu. Đoạt con gái của ông còn chưa nói lại còn dám dụ dỗ vợ ông nữa, không thể tha thứ được.

Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to: “Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à?” Quá đáng lắm rồi.

Phong Vũ Vọng mới chui đầu qua cổ áo liền chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa không. Tủi thân, bĩu môi, chú này thật hung dữ.

Còn Kiều Nhung Ngọc lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: “Ba à, con muốn thay quần áo, mời ngài ra ngoài cho.”

Nói xong liền khẽ mỉm cười: “Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo.” Đến lúc đó, mẹ không đánh chết ba mới là lạ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô vừa mới dứt lời, Lâm Tuyết liền vươn tay ngọc véo tai ông rồi lôi ra ngoài.

“Bà xã, nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá.” Phi phi phi, bảo bối hư, biết rõ nếu nói như thế thì bà xã chắc chắn sẽ không để ông tùy ý làm loạn nữa. Hiện tại, cô lại vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trả thù ông như vậy.

Nghe thấy ông kêu đau, Lâm Tuyết chẳng những không nới lỏng mà còn dùng sức véo một cái.

“Cái lão điên này, lại còn dám nhìn phụ nữ thay quần áo, không muốn sống nữa phải không?”

Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc.

“Tôi đâu có, tôi bị oan mà!” Đau quá, bà xã thật nhẫn tâm mà lại còn dùng sức nữa. Ông thật sự bị oan, ông nói muốn nhìn con gái thay đồ lúc nào chứ, tất cả đều là nó nói, ông so với Đậu Nga còn oan uổng hơn đó.

Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, Lâm Tuyết liền nháy mắt với cô. (có bà mẹ như thế này thì còn gì bằng!)

Mỉm cười, cô biết mẹ sẽ giúp cô thu phục ba mà.

“Nhung Nhung...” Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Phong Vũ Vọng vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với anh à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia?

Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp anh.

“Đừng để ý đến họ, anh ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi.”

“Ừ.” Cầm quần lên mặc vào.

Kiều Nhung Ngọc cũng cầm bộ quần áo vừa lấy ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Mặc quần áo xong, Phong Vũ Vọng ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, nhìn cửa phòng vệ sinh không chớp mắt. Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Kiều Nhung Ngọc, còn cả lúc cô dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng đầy say mê.

“Nghĩ cái gì thế?” Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong Kiều Nhung Ngọc vừa bước ra liền thấy anh đang nhìn chằm chằm phòng vệ sinh. Hơn nữa, còn chẳng để ý tới cô, rõ ràng là nghĩ đến xuất thần rồi.

“Hả?” Vừa hồi thần đã thấy Kiều Nhung Ngọc ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt mình.

“Nhung Nhung.” Vươn tay ra vòng qua eo cô. Anh rất rất thích cô.

Anh ngồi, cô đứng, cô liền cúi đầu tựa vào trán anh: “Anh gọi em Nhung Nhung, em có phải cũng nên gọi anh là Vũ Vũ không?” Ha ha, cô thích xưng hô đáng yêu như thế.

“Được.” Lại một lần nữa bị nụ cười dịu dàng của cô làm cho choáng váng đầu óc.

“Gọi anh Vọng Vọng cũng được.”

Vương Vượng? (chị ấy nghe nhầm!)

Quên đi, nghe như gọi chó vậy, cô cứ gọi anh Vũ Vũ là được rồi.

Cúi đầu thấp chút nữa rồi đặt một nụ hôn lên má anh. Cô rất vui vẻ, thấy anh bị cô mê hoặc đến không biết ngày đêm cô liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Có thể hôn nhẹ ở đây không?” Buông một tay ra chỉ vào môi mình, xấu hổ hỏi.

“Tự anh làm.” Cười nhìn anh, muốn anh tự hành động. Mỗi lần đều là cô chủ động, cô cũng sẽ rất ngại đó.

“Có thể chứ?” Anh thật sự có thể hôn cô sao?

Gật đầu.

“Anh có thể hôn nhẹ em bất cứ lúc nào sao?”

A, tên này cũng chẳng ngốc lắm đâu, cũng biết ‘được voi đòi tiên’.

“Có thể chứ?” Chắc Nhung Nhung sẽ không tức giận đâu nhỉ?

“Nếu Nhung Nhung không thích thì anh sẽ không hôn nhẹ em nữa.”

Anh rất hy vọng có thể hôn nhẹ cô bất cứ lúc nào, nhưng nếu Nhung Nhung không thích thì cứ quyết định vậy đi. Bằng không đến lúc đó, Nhung Nhung tức giận chẳng để ý đến anh nữa thì thảm. (dễ xương quá đi!)

Nhìn dáng vẻ cẩn thận giống như sợ mình sẽ tức giận, cô liền vòng tay qua cổ anh: “Nếu anh muốn hôn em, lúc nào cũng được không cần hỏi ý em.”

Anh chủ động thân thiết cùng mình, cô vui còn chẳng kịp sao có thể giận anh chứ.

Không biết trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì mà lại cẩn thận với người mình thích như thế.

“Thật sao?” Thật khó tin, Nhung Nhung lại không tức giận còn nói anh có thể hôn cô bất cứ lúc nào, không cần hỏi.

“Thật.”

Ra vẻ tức giận, chu môi nhìn anh: “Rốt cuộc anh có muốn hôn nhẹ hay không?”

“Muốn.” Thấy cô có vẻ không vui, lập tức áp môi mình lên môi cô.

Lưu luyến trên làn môi hơn một phút cảm thấy vẫn chưa đủ liền dè dặt lè lưỡi, vốn định chạm nhẹ môi cô nhưng thấy cô không tức giận, ngược lại còn hơi hé miệng, anh vội vàng đưa lưỡi vào trong miệng cô.

Nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô khiến anh muốn ngừng mà không được, tay đặt trên eo cô liền dùng sức kéo cô vào trong lòng mình. Còn cô thuận thế quỳ gối giữa hai chân anh, cả người dựa sát vào anh.

Cảm giác bộ ngực mềm mại của cô ép sát lồng ngực mình khiến anh nổi lên phản ứng đầu tiên kể từ khi trưởng thành, dục vọng nhanh chóng thức tỉnh, tay đặt trên eo lần vào qua vạt áo rồi vuốt ve lưng cô.

Song ngoại trừ hôn môi, anh hoàn toàn không biết phải làm gì nữa, chỉ biết bụng dưới căng tức, một cỗ nhiệt lưu tràn khắp cơ thể. Anh vừa hôn vừa không ngừng kêu tên cô.

Cô cũng cảm nhận được dục vọng của anh, tuy mấy năm qua đều ở quốc gia có tư tưởng mở như Mỹ nhưng dù sao cô vẫn là người phương Đông, rụt rè là bản chất nên cô cũng không có kinh nghiệm. Nhưng cô vẫn khá hơn anh, ít nhất thì cô cũng biết phản ứng sinh lý của anh là gì. Cũng giống như anh, ngoại trừ nhiệt tình đáp trả cô thật chẳng biết làm gì nữa.

“Nhung Nhung....” Anh rất khó chịu, chưa từng có cảm giác như vậy. Anh cảm thấy chỉ hôn môi thôi vẫn chưa đủ, anh thấy được nên làm cái gì đó nhưng lại chẳng biết là gì, chỉ có thể để dục vọng hành hạ mình.

“Cô chủ, em....”

Nghe bà chủ nói cô chủ đã dậy rồi, Tiểu Lỵ sau khi quét dọn hành lang sạch sẽ liền đẩy cửa phòng định dọn dẹp phòng giúp cô. Cô vừa tiến vào, lập tức nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt này sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài.

“Rất xin lỗi, cô chủ, em không biết...” Đóng cửa, dựa lưng vào cửa thở phì phì, hai má đỏ ửng. Trời ạ, cô xem được một cảnh quá kích thích rồi.

Bị người quấy rối, hai người đang hôn đến bùng cháy rốt cuộc cũng buông nhau ra.

Phong Vũ Vọng ôm cô, thở phì phò, môi hơi mở liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cứ như thế mà ôm cô ngã xuống giường. Kiều Nhung Ngọc tựa vào lòng anh cũng thở gấp, toàn thân đỏ ửng, không nói thành lời.

“Nhung Nhung...” Khẽ gọi tên cô, anh vừa cảm thấy bụng dưới không khỏe vừa hưởng thụ cơ thể mềm mại của cô.

Sau khi hô hấp ổn định, cô tựa vào lòng anh vươn tay ra vẽ vòng tròn trên ngực anh, xấu hổ không nói nên lời.

Một tay vòng qua eo cô, tay kia giữ lại bàn tay nhỏ nhắn không an phận của cô.

Khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: “Vũ Vũ?”

Đáng thương nhìn cô, giọng nói mang theo chút nức nở: “Nhung Nhung, anh thật khó chịu....”

“Anh bị bệnh sao? Chỗ nào không thoải mái?” Vừa nghe anh nói khó chịu, trực giác cho là anh bị bệnh, hoàn toàn quên mất anh khó chịu là do dục vọng chưa được thỏa mãn.

“Anh...Chỗ đó...Không...Không...” Xấu hổ chẳng thể nói ra mình không khỏe chỗ nào chỉ ấp a ấp úng, đáng tiếc, nói một lúc lâu cô vẫn không hiểu.

“Rốt cuộc là anh khó chịu ở đâu?” Thấy anh không nói rõ ràng liền sốt ruột ngồi dậy.

Mà chỗ cô ngồi xuống lại vừa vặn chạm phải dục vọng của anh

“Mông của em...Mông...Chạm...Chạm...” Anh vặn vẹo, định tránh khỏi cô nhưng khi anh xoay người lại khiến cô cảm nhận được rõ ràng dục vọng của anh.

“Anh...” Cuối cùng cũng biết anh nói khó chịu ở đâu, cô xấu hổ nhảy dựng lên, chạy cách xa anh hai bước.

“Nhung Nhung...” Muốn vươn tay ra ngăn cản cô rời khỏi mình, anh thích cảm giác cô tựa vào mình, vừa thoải mái lại vừa hạnh phúc.

“Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em xuống phòng ăn chờ anh.” Nói xong, vôi vàng chạy ra khỏi phòng.

Quá xấu hổ, tuy cô chấp nhận anh, cũng muốn có được anh thế nhưng cô không muốn phát sinh quan hệ nhanh như thế. Nếu mới quen biết mà hôm sau đã phát sinh chuyện thì thật quá mức đối với cô.

“Nhung Nhung....” Thấy cô chạy đi anh suýt chút nữa lại khóc, anh thật sự rất khó chịu....

Tủi thân đứng dậy, cảm giác dưới quần phồng lên liền đỏ bừng mặt. Ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị xuống lầu.

Có lẽ anh nên tìm thời gian hỏi qua mấy anh một chút, xem anh có phải sinh bệnh hay không, bởi vì anh chưa từng bị như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...