Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 18: Nào, cắt móng tay



Ngày hôm sau tôi đem một bộ quần áo mua ở quầy giảm giá ra cho hắn mặc, là bộ khi đi mua áo sơmi ngang qua cửa hàng mua được, một bộ com-lê được may không tốt lắm.

“Tốt lắm, năng động lên thì hiệu quả sẽ rất tốt, lần đầu tiên phỏng vấn phải lễ phép, tốt nhất nên cười chân thành, không cho ngoài cười nhưng trong không cười.”

Hắn mặc com-lê đúng là thích hợp ngoài ý muốn, khiến tôi lại hoài nghi rằng có đúng là tôi mua đồ giảm giá không vậy, sao thằng nhóc này mặc vào lại so với hàng hiệu còn hàng hiệu hơn. Người mẫu trời sinh khiến người ta ghen tị, mấy ngàn Geny lại mặc giống như mấy chục vạn Geny mới cam tâm.

Hắn động động tay, không quá quen “Quần áo này không thoải mái.”

Tôi sửng sốt, không nhịn được cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn “Nhẫn nhịn đi, có vài chỗ không thoải mái nhưng vẫn phải thích ứng, chờ về nhà, cậu cởi là được.” Không biết hắn có phát hiện ra hay không, rằng hắn rốt cục có một lần nói thật, tuy là oán giận, không lẽ đây có nghĩa là sự tin tưởng của hắn đối với tôi đang dần dần thành lập.

“À.” Hắn sờ sờ tay áo “xoẹt” Một đường chỉ rách toạc thành một lỗ hổng, mặt hắn không chút thay đổi nhìn “Tôi không dùng lực.”

“Ừ, tôi biết.” Tôi cũng mặt không chút thay đổi, hàng giảm giá vẫn chỉ là hàng giảm giá, dù mặc vào trông giống hàng hiệu nhưng chỉ cần kiểm tra chút là nhận ra ngay hàng dởm “Cậu tận lực tận lực không nên dùng sức, quần áo thật sự rất yếu ớt.” Nếu không phải là đi phỏng vấn tìm việc, tôi cũng không quá tán thành chuyện hắn mặc quần áo xịn, thằng nhóc này cả đầu hoàn toàn chỉ biết phá hỏng, chỉ cần khiến hắn cảm nhận được không thoải mái khi cử động mạnh, hắn sẽ bớt đi ý nghĩ bạo lực trong đầu. Lúc trước không phải là cậu đã chê giường tôi không đủ để cậu xoay người, kết quả đang ngủ chân vươn ra một chút thôi đã đá bay mất bờ cuối giường đi, khi tỉnh lại còn cực kỳ bình tĩnh nói: “Vì sao giường lại có bờ giường ngăn hai đầu như thế, khi chân duỗi thẳng không phải là rất bất tiện sao?”

Thật có lỗi quá, bởi vì cuối giường trống rỗng khiến cho tôi không có cảm giác an toàn cho nên không chiều nổi cái chân dài của cậu. Vô cùng vô cùng xin lỗi, bởi vì cậu chiếm giường của tôi mà tôi lại quên dỡ tấm ngăn cuối giường xuống khiến tôi vô nhan gặp Giang Đông phụ lão. Cậu cho là cậu ăn không phải trả tiền uống trắng ngủ trắng ai chứ.

Chuyện còn lại thì không tất yếu phải nhất nhất liệt kê ra, tôi sợ kể ra nhiều quá sẽ không kìm được ý muốn không biết tự lượng sức mình rằng lấy cái chổi đánh đuổi hắn đi ra ngoài, mà nếu làm thật thì… tôi bỗng có dự cảm không hay...

Tôi ra hiệu hắn vươn tay ra, năm ngón tay thon dài rất đẹp, khi cầm có thể cảm nhận được đường chỉ tay rất mỏng manh, không non mịn giống người sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng không có dấu vết từng trải qua việc nặng gì. Tôi lấy ngón tay điều chỉnh lại cổ tay áo, không khó để vuốt phẳng lại.

Đưa hắn ngồi xuống sô pha, lấy kim khâu từ cái giỏ ra, khâu lại chỗ đường chỉ vừa bị rách, chỉ cần khâu cẩn thận chút là không nhìn ra nó từng bị rách.

Khâu xong mũi cuối cùng, cúi đầu dùng răng nanh cắn đứt chỉ, nhìn chỉ có vẻ vẫn dài quá, lại dùng móng tay cắt đứt. Hắn rút tay về “Như vậy là được rồi.” Tuyệt không để ý đầu tay áo có ra một cái chỉ thò ra.

Kỳ thật cũng không vướng bận, tôi lấy ra một cái bấm móng tay, dùng khẩu khí dỗ đứa trẻ nói: “Đưa bàn tay đây nào, móng tay của cậu quá dài.”

“Móng tay?” Vươn năm cái móng vuốt, đặt ở trước mặt tôi.

Tuy rằng hắn không có biểu cảm gì, nhưng sự tò mò ở trong mắt hắn rất rõ ràng, tôi chậm rãi giúp hắn cắt đi móng tay dư thừa “Ừ, trước kia không có ai giúp cậu cắt sao?”

Trầm mặc một chút “Chẳng phải là khi móng tay dài quá tự mình có thể tự tách ra sao?”

Tôi mờ mịt ngẩng đầu, thấy vẻ mặt hắn đương nhiên, tôi không nói gì.

“Không lẽ cậu... ngay cả tự mình cắt móng tay tử tế cũng chưa từng.”

“Sao có thể.” Hắn cười vô cùng sáng lạn.

“Cười giả đến như vậy, có ai không nhìn ra là cậu nói dối chứ, trước kia móng tay cậu dài nhất định là xé ra phải không, chả trách móng tay cậu lại kỳ quái như vậy, sao cậu lại có thể xé như thế chứ, trông giống hệt như cắt lúa mạch vậy.”

“Cô nhìn ra rồi à, cô không biết là xé nó ra sẽ đơn giản hơn nhiều sao?”

“Lần sau khi dài quá, không được xé, tôi giúp cậu cắt.” Cuộc sống của hắn ở phương diện nào cũng khiến cho người ta phát sợ, tôi bắt đầu lo lắng, ngay cả cắt móng tay cũng không biết, vậy các phương diện còn lại thì sao? Ví dụ như ở phòng tắm, tôi lại không thể tận mắt thấy hắn xử lý vấn đề vệ sinh như thế nào, hắn có thể tự mình tắm rửa hay không, Ủa? Lúc trước khi bị thương đều là tôi giúp hắn lau người, hiện tại vết thương tốt lên hình như tôi chưa thấy hắn tắm rửa.

Cầm móng của hắn ngửi ngửi, không có mùi gì kỳ lạ, thì hẳn là có được rửa sạch. Tôi nhìn hắn một cái, thôi vậy, loại vấn đề xấu hổ này vẫn là không nên hỏi, nói thế nào thì tôi cũng nên giả vờ làm cô gái mười lăm tuổi thanh xuân sao cho giống một chút.

“Không giống với xé.” Hắn đưa móng tay đã được cắt tốt đến trước mắt, rất có hứng thú nghiên cứu một chút.

Nhìn không nổi nữa, tôi đẩy hắn ra cửa “Thời gian dự thi sắp đến, đừng muộn.”

Tôi đứng ở cửa nhìn theo hắn đi đến cổng, khi hắn mở cửa cổng ra thuận tay hái hai đóa hoa Nguyệt đang leo trên tường, đóa hoa màu trắng mà thanh linh, mới mẻ tràn ngập sinh khí. Hắn quay đầu, để hoa tới bên môi, tươi cười với tôi, dịu dàng, tươi mát, một nụ cười mỉm đầy hứa hẹn của một thiếu niên hoàn mỹ.

Tôi hoảng sợ, kiểu cười quá giả.

Nhìn bóng dáng hắn đi xa, không biết vì sao có cảm giác mình vừa thả ra một đống yêu ma quỷ quái đi tai họa thế giới.

Chỉ mong, là cảm giác sai lầm.

“Miru, trường học của em gọi điện thoại nói, trường học đã sửa sang lại tốt rồi, sắp phải đi học.” Majo đội mũ rơm vươn đầu ra khỏi cửa sổ.

Tôi đi qua “Khi nào thì đến trường?” Lúc trước, trường học bị ngập nước, nhà trường cho phép năm thứ nhất và năm thứ hai nghỉ một vài ngày, nhưng những ngày này bởi vì nhặt được một tên bị thương khó nuôi mà trở nên rối loạn, cho nên không hề cảm thấy mình được nghỉ.

“Ngày lễ hội hoa kết thúc là toàn trường tập hợp.”

“Lễ hội hoa? Còn bốn ngày nữa chính là lễ hội hoa của thành phố Esme, đúng rồi, lễ hội hoa hàng năm, trường học đều cho ba ngày nghỉ, nghĩa là em còn có một tuần nữa.” lễ hội hoa là một ngày hội lớn xinh đẹp.

“Đúng vậy, năm nay Miru có tác phẩm gì? Năm trước, em được giải cá nhân, tiền thưởng mười vạn Geny. Cộng cả giải nhất cuộc thi là hai trăm vạn Geny, ngoài việc chăm sóc hoa thì vẫn có thể dùng làm phí sinh hoạt trong nửa năm.” Majo vẻ mặt tham tiền “tôi ở với quỷ”.

“Thuận theo tự nhiên, vui vẻ là được rồi.” Mỗi lần tổ chức cuộc thi trồng hoa náo nhiệt, hoa trên toàn thế giới cứ như đều chạy hết về thành phố này vậy, đó tuyệt đối là biển hoa danh xứng với thực.

“Majo, giúp em gọi cuộc điện thoại cho cục bưu điện, mua một cái điện thoại.” Không quá thích đồ điện hiện đại, nhưng không có điện thoại thì rất bất tiện, đặc biệt khi đến lễ hội hoa, bạn bè hay gọi điện thoại chúc mừng nhau.

“Ừ, màu của điện thoại theo tông màu nhạt, anh nhớ rõ em không quá thích tông màu đậm, năm nay có kiểu điện thoại mới hiện đại hơn, hình dạng hoa quả, anh giúp em chọn một cái. Đúng rồi, em thả thằng nhóc kia ra không sợ nguy hại đến xã hội sao.” Majo bay tới một câu, vẻ mặt hưng phấn tò mò.

“Nguy hại xã hội? Nói ai thế?” Phiền toái cậu đừng có đạp một chân vào bất an trong lòng tôi chứ

“Làm ơn, tuổi thằng nhóc kia vẫn còn nhỏ, nhưng vừa thấy là biết hắn là kẻ chuyên gây sóng gió, Miru, đừng nói là em nghĩ rằng em đã cứu cừu ăn cỏ đấy. Khi hắn trừng anh, anh cực kỳ muốn nhượng bộ, rất có tiền đồ đấy.”

Tôi nhìn vẻ mặt Majo vui sướng khi người gặp họa, lạnh lùng nói: “Bữa sáng của anh đã không còn.”

“Không! Vừa thấy thiếu niên kia là biết đó là một tên thuần thiện chân thành, giúp người làm niềm vui, lương tri cao quý, hy vọng của thế giới tương lai đều ở trong tay hắn, sinh mệnh đạo đức thế giới đều thấy được ở hắn, em nhìn phẩm đức của hắn thật cao thượng, em nhìn hành động của hắn thật vĩ đại! Cứ tiếp tục ăn mì ăn liền thì anh sẽ trở thành xác ướp thứ nhất của phố Bối Bối mất, Miru, em đã nói sẽ giúp anh làm bữa sáng mà! Không nên nuốt lời chứ!” Majo giả khóc vươn tay thê lương vẫy vẫy với ra ngoài cửa sổ.

“Majo.” Tôi xoa huyệt Thái Dương, đau đầu “Thì ra vì một chút bữa sáng mà anh có thể bán cả hy vọng tương lai của thế giới cùng đạo đức, cái tên lôi thôi này, đi xem mắt tìm cô gái tới quản anh cho em, nếu không thì cả đời ăn mì ăn liền đi.”

Không để ý tới Majo đang gào khóc thảm thiết sau lưng, tôi đi thẳng vào nhà, mệt cả đầu lẫn thân, trở về ngủ lấy lại sức, cuối cùng có thể ngủ giường, ngủ sô pha không quen chút nào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...