Chú Ái Tinh Không

Chương 11



Editor: Nguyệt

“Trong số các cậu có ai từng tiếp xúc với cơ giáp chưa?” Chiếc cơ giáp màu đen đột nhiên nói chuyện, nghe tiếng thì là vị thiếu úy vô lại vừa rồi.

“Có tôi. Tôi từng tham gia câu lạc bộ cơ giáp, nhưng cũng chỉ điều khiển loại máy mô phỏng thế này thôi.” Gerald điều khiển chiếc cơ giáp đứng ngay cạnh Chung Thịnh, hai tay múa may vung vẩy ra chiều tự đắc.

“Tốt, độ phù hợp của cậu phải cao hơn người khác 5%, nếu không được thì không hợp cách.”- Chiếc cơ giáp màu đen lạnh giọng nói.

Gerald nhất thời hóa đá, hai cánh tay vừa rồi còn vì hưng phấn mà múa may giờ lại cứng đờ giơ cao quá đầu, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

Chung Thịnh không nhịn được bật cười. Cái cậu Gerald này đúng là xui xẻo. Độ phù hợp ở đây không chỉ là độ phù hợp giữa tinh thần lực với cơ giáp, mà còn là khả năng khống chế cơ giáp linh hoạt. Một người điều khiển cơ giáp thuần thục có thể dễ dàng đạt 100% độ phù hợp, nhưng với những tay gà mờ lần đầu tiếp xúc với cơ giáp, đạt được 75% đã là giỏi lắm rồi. Có lẽ vì để công bằng nên giám khảo của trường quân đội Đệ Nhất mới đề cao mức độ phù hợp đối với những thí sinh từng tiếp xúc cơ giáp. Dù sao chỉ cần từng tập luyện qua là đã chiếm ưu thế trong lần trắc nghiệm này rồi, mà 5% cũng không tính là nhiều.

Còn Chung Thịnh ư? Anh thật vô sỉ không nhìn đến kinh nghiệm điều khiển cơ giáp hơn mười năm trời của mình. Đó không phải là chuyện đời trước sao? Đời này anh mới chỉ là một lính mới lần đầu sờ đến cơ giáp, cho nên anh chẳng hề có áp lực phải giấu giếm chuyện đời trước.

Nghe tiếng Chung Thịnh cười, chiếc cơ giáp màu đen lạnh lùng hỏi: “Buồn cười lắm sao?”

“Không, thưa trưởng quan.” – Chung Thịnh lập tức nghiêm mặt đáp.

“Vậy cậu cười cái gì?”

“Xin lỗi, trưởng quan.”

“Hừ.”

Chiếc cơ giáp màu đen có vẻ hài lòng với câu trả lời của Chung Thịnh, không tiếp tục làm khó anh nữa.

“Chú ý, đây là bài trắc nghiệm cuối cùng của các cậu. Lát nữa tôi sẽ làm mười động tác, các cậu chỉ cần điều khiển cơ giáp làm được năm trong số đó là thông qua. Đương nhiên, hoàn thành càng nhiều càng tốt, còn cụ thể tốt ở chỗ nào thì chờ sau này các cậu trở thành học viên chính thức sẽ biết.”

“Rõ chưa?” – Thiếu úy lớn tiếng hỏi.

“Rõ!” – Mọi người đồng loạt trả lời.

Sau đó, chiếc cơ giáp màu đen bắt đầu làm một vài động tác cơ bản.

Bởi vì đa số thí sinh dự thi là thanh niên mười tám tuổi, hầu như chưa từng chạm đến cơ giáp, nên chiếc cơ giáp màu đen không làm động tác nào quá khó, ban đầu chỉ là một vài động tác cơ bản như chạy, dừng, chuyển hướng linh tinh. Nhưng sau sáu động tác cơ bản, độ khó tăng dần lên. Giao cắt, quay ngược hình vòng cung, Thomas liêu sát, và động tác thứ mười – thắt cổ chữ thập ngược. (Nguyệt: Hãy tưởng tượng đến hình ảnh Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá.) Động tác cuối cùng đòi hỏi người điều khiển phải có tố chất rất tốt, thể thuật tối thiểu đạt cấp tám mới hoàn thành được.

Chung Thịnh biết rất rõ, lấy tư chất của các thí sinh trên tinh cầu Hải Lam thì không có khả năng làm được động tác này. Đương nhiên, nếu ở tinh cầu thủ đô có lẽ sẽ có vị tinh anh nào đó làm được, ví dụ như ngài Ariel chẳng hạn. Nhưng, bọn họ tuyệt đối không có khả năng. Cho nên, anh khẳng định vị thiếu úy này làm ra động tác bảnh như thế chẳng qua là để khoe kỹ xảo của mình cho mấy thí sinh đáng thương có thể là đàn em tương lai này nhìn thôi.

Đối với chuyện này, Chung Thịnh chỉ cười nhạt. Bắt nạt một đám thí sinh còn chưa được tính là học viên chính thức, vị thiếu úy này cũng thật lắm chuyện. Nếu thể chất hiện tại của anh bằng được một nửa đời trước, anh hoàn toàn có thể làm trọn vẹn mười động tác này, bao gồm treo cổ chữ thập ngược, để cho vị thiếu úy đây lác mắt một phen.

Mặc dù lòng thầm phỉ báng hành vi của viên thiếu úy, Chung Thịnh vẫn chỉ khiêm tốn làm sáu động tác cơ bản. Đùa chắc, anh chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi, trước giờ chưa từng động đến cơ giáp. Nếu anh đột nhiên làm thuần thục một đống động tác chiến thuật, chỉ sợ trường quân đội Đệ Nhất chưa tuyển thì anh đã bị cục an ninh kiểm sát liên bang bắt đi rồi.

Dù anh đã khiêm tốn nhưng thói quen ngấm vào tận xương không thể thay đổi được. Là một chiến sĩ cơ giáp quân hàm thiếu tá, độ phù hợp của anh đương nhiên là 100%. Với anh, cơ giáp như là một phần thân thể kéo dài vậy, nên những động tác cơ bản này anh thực hiện rất nhuần nhuyễn.

So với biểu hiện vụng về của các thí sinh khác, thành tích của Chung Thịnh hiển nhiên là rất chói mắt. Vị thiếu úy kia cũng rất kinh ngạc với biểu hiện của anh. Lần đầu điều khiển cơ giáp mà độ phù hợp đã đạt 100%, người như thế không phải không có, nhưng rất hiếm. Nếu không phải hồ sơ dự thi kèm cả lý lịch có ghi Chung Thịnh là trẻ mồ côi, không có điều kiện tiếp xúc với cơ giáp, vị thiếu úy này nhất định sẽ hoài nghi có phải Chung Thịnh quanh năm ngâm mình trong câu lạc bộ cơ giáp hay không.

“Cậu làm rất tốt.” – Viên thiếu úy tán thưởng.

Chung Thịnh đứng thẳng tắp, lễ phép nói với viên thiếu úy: “Cảm ơn trưởng quan khích lệ.”

Viên thiếu úy cảm thấy rất hứng thú với biểu hiện của Chung Thịnh. Anh ta nhìn Chung Thịnh, sau đó cười cười, chỉ cánh cửa nhỏ bên cạnh, nói: “Đi ra ngoài đi.”

Chung Thịnh và những người khác lễ phép chào viên thiếu úy rồi rời khỏi. Chờ bọn họ đi rồi, viên thiếu úy mở quang não của mình lấy danh sách thí sinh ra, đưa tay định tích vào tên của Chung Thịnh, chẳng ngờ lại phát hiện đã có một dấu tích trước đó rồi.

“Thằng nhóc này, đúng là làm người ta ngạc nhiên.” Viên thiếu úy kinh ngạc lẩm bẩm, sau đó trịnh trọng đánh dấu tích thứ hai vào trước tên Chung Thịnh.

Ra khỏi cánh cửa nhỏ là đến bên ngoài khu khảo hách phía tây. Chung Thịnh vất vả lắm mới thoát khỏi Gerald, sau đó liền thấy Hạng Phi phấn chấn hớn hở đẩy cửa đi ra.

“Xem ra cậu thi cũng rất tốt?” – Chung Thịnh cười hỏi.

Hạng Phi hứng khởi gật đầu: “Tinh thần lực tớ đạt những 132 kia. Vị thiếu úy tóc đỏ nói rất xem trọng tớ, còn cho tớ số liên lạc, bảo tớ vào trường rồi thì liên lạc với anh ấy.”

Chung Thịnh hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra. Anh vỗ vỗ vai Hạng Phi: “Chúng ta còn chưa chính thức vào trường quân đội, cậu tốt nhất đừng liên lạc với vị thiếu úy đó vội.”

“Hả … tại sao? Quen với đàn anh không tốt ư?” – Hạng Phi thắc mắc.

Chung Thịnh bắt đầu tận tình khuyên bảo, giải thích. Trong trường cũng chia thành nhiều phái khác nhau, mà vị thiếu úy này cũng thuộc một trong số các phái đó. Trước mắt bọn họ còn chưa phải tân binh, tốt nhất không nên nghiêng về phe phái nào quá sớm, nếu không sẽ gây bất lợi cho tương lai sau này.

Lại nói, chưa trải qua huấn luyện mà tinh thần lực đã đạt đến 132, tài năng như thế dù ở đâu cũng sẽ được coi trọng. Cho nên người như Hạng Phi lại càng không nên dính vào chuyện này quá sớm.

Hạng Phi cũng không ngốc. Cậu và Chung Thịnh lớn lên trong cô nhi viện, nơi nào có người tất có đấu tranh. Cho nên Chung Thịnh chỉ nói thoáng qua thôi cậu liền hiểu. Chỉ là cậu không nghĩ các phe phái trong trường quân đội lại cạnh tranh nhau gay gắt đến thế, vậy mà động đến cả các thí sinh. Điều này làm cậu có cảm giác hơi thất vọng với cuộc sống quân lữ trong tương lai.

Chỉ nhìn vẻ mặt Hạng Phi thôi, Chung Thịnh đã biết cậu nghĩ gì. Anh quàng vai cậu, dùng sức vò tóc cậu: “Chuyện thế này từ bé đến giờ chúng ta còn ít thấy hay sao? Đừng động đến bọn họ, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Với lại, dù thuộc phe phái nào, lựa chọn của chúng ta tất nhiên vẫn là trung thành với liên bang.”

Hạng Phi bị Chung Thịnh vò đầu đến độ hận không thể đá bay anh ngay lập tức. Chút thất vọng vừa rồi đã bị lời Chung Thịnh nói trực tiếp xóa bỏ. Ngẫm lại cũng đúng, có lợi ích tất sẽ có người tranh đoạt lợi ích. Cậu vào trường quân đội là vì đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng mặt khác, chẳng phải cũng do lòng nhiệt huyết hướng tới kiếp sống quân đội hay sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...