Chú Ái Tinh Không

Chương 9



Editor: Nguyệt

Thay quần áo xong, Chung Thịnh nói với Hạng Phi: “Đi thôi.”

Hạng Phi gật đầu với anh, rồi hai người ra khỏi phòng, rời nhà.

Địa điểm thi của trường quân đội Đệ Nhất được thiết trí ở một sân vận động rất lớn. Ngoài trường quân đội Đệ Nhất, còn có mười lăm trường quân sự khác cũng đặt địa điểm thi ở đây.

Vì cuộc thi hôm nay, sân vận động đã đóng cửa trước đó ba ngày. Trong ba ngày này, bài trí bên trong sân vận động được thay đổi hoàn toàn. Hầu hết các khu được chia thành nhiều phòng nhỏ, bên trong đặt rất nhiều máy móc thí nghiệm đa dạng.

Gần như tất cả các học viện quân sự đều bố trí địa điểm thi của mình ở các tinh cầu. Nói là địa điểm thi nhưng trên thực tế thì chỉ phái một vài nhân viên đến chuyên phụ trách việc ghi chép thành tích. Thí nghiệm thể năng của các thí sinh đều do những máy móc có quy cách thống nhất tiến hành, kết quả thí nghiệm sẽ được gửi trực tiếp qua mạng internet đến trung tâm số liệu của các trường, cho nên muốn gian dối là không có khả năng. Mà dù có thành công đi chăng nữa, sau khi vào trường rồi sẽ tiến hành đợt khảo hạch thứ hai. Nếu thành tích của hai lần khác biệt quá lớn, học viên đó không những bị đuổi học mà trong lý lịch cũng bị bôi một vết nhơ. Thế nên, trừ phi có thể trực tiếp bóp méo tư liệu trên mạng internet, nếu không tốt nhất là đừng làm chuyện ngu xuẩn.

Bởi vì trường quân đội là giấc mộng của rất nhiều thanh niên, nên số lượng thí sinh dự thi vào đây cũng nhiều hơn các trường khác. Dù xuất phát sớm, nhưng vì đường xa nên khi Chung Thịnh và Hạng Phi đến, trong sân vận động đã có rất nhiều người.

Hỏi được vị trí địa điểm thi của trường quân đội Đệ Nhất, Chung Thịnh kích động, vội vã kéo Hạng Phi chạy về phía khu khảo hạch góc đằng tây sân vận động.

Hạng Phi bị Chung Thịnh lôi kéo, không nhịn được nói nhỏ: “Chậm thôi, cậu gấp cái gì. Giám khảo có chạy mất đâu.”

Chung Thịnh trắng mắt liếc cậu, nhưng cũng cảm thấy cậu nói có lý nên thả chậm bước chân, vừa đi vừa điều chỉnh hô hấp. Khi tới khu khảo hạch phía tây, anh chưa kịp mở thì cửa bị đẩy từ bên trong ra. Một chàng trai thân hình thon dài, diện mạo tuấn tú đi từ trong ra, thiếu chút nữa là va phải Chung Thịnh. Chàng trai liếc mắt nhìn Chung Thịnh. Quang não tiện nghi, quần áo rẻ tiền, thanh niên từ đầu đến chân đều toát ra vẻ “tôi là bình dân” này cậu ta cũng chẳng thèm để mắt. Ánh mắt chớp lên sự khinh thường, cậu ta mở miệng nói chẳng chút thành ý: “Xin lỗi.”

Chung Thịnh nghe ra sự khinh thị trong giọng nói của chàng trai, hơi cau mày nhưng rất nhanh lại giãn ra. Anh bình thản trả lời: “Không có gì.” rồi xoay người kéo Hạng Phi còn đang muốn nói gì đó đi vào trong.

Chàng trai hơi kinh ngạc với biểu hiện bình tĩnh của Chung Thịnh, nhưng rất nhanh lại quẳng chuyện này ra sau đầu. Là con trai của trưởng quan chấp chính tinh cầu Hải Lam, lịch trình mỗi ngày của cậu đều chật kín. Ngoài việc huấn luyện, cậu còn phải giao tiếp với một vài con cháu của các gia tộc trên tinh cầu Hải Lam. Cậu không thể lãng phí thời gian với những chuyện cỏn con, nên Chung Thịnh cũng chỉ để lại trong đầu cậu một ấn tượng mờ nhạt.

Vừa vào trong, Chung Thịnh bị biển người bên trong dọa cho ngây ngẩn. Cũng nghĩ có rất nhiều người dự thi vào trường quân đội Đệ Nhất, nay xem ra anh tưởng tượng còn chưa đủ. Chỉ khi chân chính ở đây anh mới biết được có biết bao nhiêu người khao khát muốn được vào ngôi trường này học tập, từ đó bắt đầu kiếp sống quân nhân.

Toàn bộ đại sảnh được chia làm ba, phẩn biệt là các khu trắc nghiệm thể thuật, tinh thần lực và khả năng khống chế cơ giáp. Trước cửa có một máy đăng ký tự động, chỉ cần dùng quang não kết nối, máy sẽ tự động nhập thứ tự rồi sắp xếp số báo danh. Kế tiếp, thí sinh sẽ dựa vào sự chỉ thị của máy móc để tiến hành trắc nghiệm. Cũng nhờ có công cụ nhanh gọn tiện ích này mà dù thí sinh đến khu tây càng lúc càng nhiều, tiến trình trắc nghiệm vẫn diễn ra thong thả, đâu ra đấy.

Bởi vì mỗi lần trắc nghiệm chỉ có mười người đồng thời tiến hành, vừa vặn số cuối cùng trong số báo danh của Chung Thịnh là 0, còn Hạng Phi là 1, nên hai người bị phân vào hai tổ khác nhau. Hạng Phi chỉ đành hai mắt đẫm lệ nhìn Chung Thịnh bước vào phòng trắc nghiệm thể năng trước.

Phòng thí nghiệm thể năng được phân thành mười gian nhỏ. Bên ngoài các gian nhỏ có một người đàn ông thân thể cường tráng đang đứng, mặc quân trang, trên vai đeo hàm thiếu úy.

Vị thiếu úy thấy bọn họ tiến vào, đặc biệt chú ý tới hai thanh niên thân hình hơi gầy yếu đằng trước Chung Thịnh, không tự chủ được hơi nhíu mày.

“Dụng cụ trắc nghiệm thể năng ở đây là loại tân tiến nhất, có phần tương tự chạy vượt chướng ngại vật. Nếu thể năng của các cậu không đạt cấp năm thì không nên lãng phí thời gian thì hơn, không cẩn thận một cái là có thể bị thương.”

Mười thí sinh nghe thế đều quay đầu nhìn nhau, khi thấy không ai có ý rời khỏi thì trầm mặc biểu đạt ý muốn tham gia trắc nghiệm.

Vị thiếu úy quét nhìn bọn họ một vòng, bắt gặp dáng đứng thẳng tắp của Chung Thịnh thì hơi nhướn mày.

“Nếu không ai có ý rút lui thì vào đi thôi. Mỗi người chọn một máy trắc nghiệm, sau khi đi vào, chờ cửa đóng lại rồi trắc nghiệm sẽ bắt đầu.”

Các thí sinh nhìn nhau, chia nhau đi đến trước mỗi gian nhỏ, nhấn chốt mở trên tường. Cửa sắt màu trắng mở ra, bọn họ nhất nhất đi vào. Chung Thịnh xếp cuối, tất nhiên là vào gian nhỏ cuối cùng.

Trước khi đi vào, Chung Thịnh đột nhiên dừng lại, hành lễ với vị thiếu úy kia: “Cảm ơn ngài, trưởng quan.”. Dứt lời, không đợi vị thiếu úy phản ứng lại, anh bước vào gian phòng trắc nghiệm.

Viên sĩ quan nghe Chung Thịnh nói thế thì sửng sốt, sau đó nở nụ cười, mở quang não ra nhập vào một dãy số, đánh một dấu tích nho nhỏ trước số báo danh có tận cùng là 0.

Sau khi vào phòng trắc nghiệm, Chung Thịnh không khỏi mỉm cười. Vừa rồi không phải anh làm mà không có mục đích. Anh cảm ơn vì lời nhắc nhở của viên sĩ quan.

Đây là đâu? Là địa điểm thi vào trường quân đội Đệ Nhất. Học sinh tới đây dự thi không có ai lại không tự tin vào bản thân. Cái khác không đề cập, chỉ riêng tiêu chuẩn thể thuật cấp năm thôi, chẳng có ai lại lãng phí thời gian tới dự thi nếu không đạt yêu cầu này.

Lời viên sĩ quan kia nói thoạt nhìn tưởng như là lo lắng cho hai thí sinh gầy yếu trong quá trình trắc nghiệm có thể sẽ bị thương, nhưng phần nhiều là gợi ý cho tất cả các thí sinh.

Thứ nhất, nội dung cuộc thi là vượt chướng ngại vật.

Thứ hai, thể thuật cấp năm là tiêu chuẩn thấp nhất, điều này có nghĩa trắc nghiệm rất khó.

Thứ ba, trên đường vượt chướng ngại vật có thể sẽ xuất hiện các loại hình công kích khác. Nếu chỉ là chạy vượt chướng ngại vật bình thường thì trên cơ bản không có khả năng xảy ra tình huống “bị thương”.

Biết được ba điểm này, Chung Thịnh đã có những phỏng đoán đại khái về lần trắc nghiệm này. Đến khi trắc nghiệm bắt đầu, sau khi cảnh tượng trong gian phòng đột nhiên chuyển hóa thành một trảng cỏ trống trải, trên mặt anh xuất hiện một nụ cười tự tin.

“Trong vòng năm phút hãy chạy đến mục tiêu phía trước cách điểm xuất phát một km. Nếu thành công, trắc nghiệm thông qua.” Tiếng nói đều đều của hệ thống trắc nghiệm vang lên bên tai anh.

Chung Thịnh hít sâu một hơi, xuất phát từ nơi đang đứng, vọt thẳng về phía trước.

Thảo nguyên nhìn như bình lặng nhưng thực tế lại không an tĩnh như tưởng tượng. Đầm lầy sâu, đá ngáng chân, trùng độc, tất cả mọi nguy cơ đều ẩn núp dưới mặt cỏ dày đặc.

Chung Thịnh chạy nhảy linh hoạt, thoạt nhìn thấy vô cùng nhẹ nhàng. Những bẫy rập này chẳng thể cản trở bước chân anh, đại đa số anh đều vượt qua được. Các loài động vật đánh lén đều bị anh xử lý gọn gàng, thủ đoạn tàn nhẫn làm người ta giận điên lên.

Nếu lúc này có người quan sát anh tiến hành trắc nghiệm sẽ phát hiện ra, tất cả những thủ đoạn Chung Thịnh sử dụng đều là phương thức chỉ binh lính tinh nhuệ mới dùng được, ngắn gọn hiệu quả, không có động tác thừa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...