Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
Chương 46: Mây Mưa Triền Miên
Hứa Ngụy Phàm chỉ chờ có thế, liền vươn tay tắt đèn. Ánh trăng bàng bạc bên ngoài chiếu rọi vào khung cửa sổ lớn, phảng phất trên khuôn mặt cương nghị của người đàn ông kia, càng làm cho trái tim thiếu nữ mười chín thêm rung động. Linh An nuốt nước bọt, chủ động cởi từng nút áo trên người Hứa Ngụy Phàm xuống. Cơ ngực săn chắc dần lộ ra, cô đưa tay vuốt nhẹ, cả người giống như bị điện giật, miên man tê dại. “Chỗ này sờ thích thật.” Cô lên tiếng cảm thán. Âm thanh trong trẻo này lại vô cùng hợp tai Hứa Ngụy Phàm. Hắn cười ranh mãnh, bàn tay vuốt dọc xương quai xanh mảnh khảnh, giọng nói cất lên mang chút gợi tình: “Vậy thì sau này ngày nào tôi cũng cho em sờ.” Dứt lời, người đàn ông kia cúi xuống, ngậm lấy một bên bầu ngực mềm mại, dùng răng cắn nhẹ vào nụ hoa nhỏ. Linh An khẽ rên rĩ, sống lưng thẳng tắp hơi ưỡn về phía trước, hai chân quắn quéo theo từng cử động của Hứa Ngụy Phàm. “Ngụy Phàm, em khó chịu.” Linh An vòng tay ra phía sau, bắt đầu náo loạn trên tấm lưng vững trãi. Hắn chìm vào mộng mị, bàn tay luồn xuống bên dưới, từ từ kéo chiếc quần sooc xuống khỏi đùi cô. Quần lót hình gấu lộ rõ ra trước mắt Hứa Ngụy Phàm, Linh An xấu hổ kéo gối che mặt, liền bị hắn đẩy ra. Hứa Ngụy Phàm cúi xuống hôn lên đôi môi mềm, dùng chiếc lưỡi điêu luyện dẫn dắt người con gái nằm bên dưới. Bàn tay không an phận bắt đầu khám phá vùng cấm địa. Ngón tay luồn sâu vào nơi ướt át, khẽ chuyển động theo đường tròn. Linh An rên rỉ thành tiếng, nhạy cảm đến mức tuôn ra một dòng dịch, gọi mời. “Em mẫn cảm thật!” Linh An bị Hứa Ngụy Phàm trêu trọc thật xấu hổ. Cô không dám nhìn người đàn ông kia, hai mắt nhắm chỉ biết nhắm nghiền. Hắn ghé vào tai cô gái nhỏ, nói ra những lời mùi mẫn chân tình. “Linh An, anh yêu em.” Cảm thấy màn dạo đầu đã đủ, hắn bắt đầu tiến đến chuyện chính. Hứa Ngụy Phàm quỳ trên giường, dùng tay lôi tuột chiếc thắt lưng ném thẳng xuống đất. Hắn cởi quần tây ra, để lộ cơ đùi chắc khỏe. Vẫn còn một lớp quần trên thân thể người đàn ông kia, nhưng Linh An cảm tưởng như hắn đang trần trụi trước mắt cô vậy. Vật to lớn sau lớp vải đen nổi cộm lên, cô bắt đầu thấy sợ. Bây giờ hối hận còn kịp không? Mẹ nó! Cô không muốn ngày mai phải nằm liệt giường đâu. Hứa Ngụy Phàm thẳng tay ném đi vật cản trở cuối cùng giữa hai người. Con mãnh thú được giải thoát, ngẩng cao đầu ngạo nghễ. Linh An được một phen giật mình, hét lớn thành tiếng: “A a a a…” “Hét cái khỉ gì?” Hắn khẽ mắng. Còn chưa ra trận cô đã đầu hàng? Thật không biết cái bản tính lì lợm, điếc không sợ súng thường ngày đâu mất rồi. “Lớn quá! Em không muốn nữa. Ngụy Phàm, em buồn ngủ rồi.” Linh An nhắm chặt mắt, cứ tưởng như thế hắn sẽ tha cho mình. Nào ngờ Hứa Ngụy Phàm nắm lấy chân cô, gác hẳn lên vai mình. Nơi tư mật ướt át kia hiện rõ ra trước mắt, hắn hơi chờm người về phía trước, chuẩn bị công kích. “Thả lỏng người sẽ thấy dễ chịu.” Chẳng mấy chốc, vật nam tính kia đã đâm dần vào trong người Linh An. Cô hét lên thất thanh, Hứa Ngụy Phàm vội vuốt ve an ủi. Bên dưới không ngừng tiết dịch như để mời gọi, hắn từ từ tiến vào, ngày càng sâu hơn nữa. “Ưm… a…” Động tác ngày càng nhanh, mạnh. Tiếng rên rỉ của Linh An ngày một lớn, Hứa Ngụy Phàm phối hợp cùng cô, tạo ra một tràng âm thanh gợi tình. Đau đớn xen lẫn cảm giác sung sướng, Linh An dần thả lòng người, nương theo từng cú nhấp nhịp nhàng của người đàn ông trước mặt. “Ngụy Phàm, chú chậm lại, em đau…” “Gọi bằng anh?” Hắn ở thế thượng phong, bắt đầu ra lệnh. Linh An mím môi không chịu khuất phục, Hứa Ngụy Phàm liền cười gian xảo. Hắn lật người cô lại, cơ hông chắc khỏe mỗi lúc một mạnh, thúc vào tận sâu cái động nhỏ.1 “Hửm? Ở trên giường của anh còn dám cứng đầu?" Bàn tay to lớn bóp mạnh hai cánh mông nảy nở, hắn dồn dập tiến tới. Linh An hét toáng lên, liên tục cầu xin hắn. “A a… Ngụy Phàm, em sai rồi… anh mau chậm lại…” Hắn cười sảng khoái, điều chỉnh lại tốc độ. Cả cơ thể đổ dồn về phía trước, tay bắt đầu mò mẩm hai bầu ngực mềm mại, thích thú bóp liền mấy cái. “Ưm… ưm…” Thấy cô mệt, Hứa Ngụy Phàm xoay người lại tư thế cũ, để Linh An nằm ngửa xuống giường. Hắn dịu dàng lau đi mồ hôi trên gương mặt yêu kiều, rồi kéo dọc bàn tay xuống chiếc cổ trắng ngần, lần mò xuống cái bụng phẳng. Linh An khẽ giật mình, mới nhớ ra hai người không dùng biện pháp phòng hộ. Cô khẽ đấm vào vai người đàn ông này, hắn liền nói: “Không sao cả. Nếu thật sự có thai, anh lập tức cưới em.” “Không muốn. Em còn phải đi học.” Giọng điệu ương ngạnh này đáng bị trừng phạt! Hứa Ngụy Phàm liền thúc mạnh vào bên trong cái động nhỏ khiến Linh An đau đến mức muốn đạp văng hắn xuống giường. Nhưng mà câu nói sau đó của hắn lại khiến cô phì cười. “Anh nghỉ làm nuôi con. Em vẫn đi học, có được không?”1 Linh An gật đầu mãn nguyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương