Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế
Chương 13
Để ghi lại cảm giác của yêu tinh, cảnh quay không sử dụng quá nhiều ánh đèn nên ánh đèn duy nhất chủ yếu được tập trung trên người Tô Dung. Tô Dung mặc một chiếc váy dài không phải thuần màu đen, ánh đèn chiếu xuống, hiện ra là màu xanh lá đậm, vừa vặn phù hợp với cảnh sắc rừng rậm, trên váy đan xen nhau những sợi tơ vàng, trong lúc Tô Dung di chuyển, làn váy lay động, rực rỡ lung linh. Trang điểm trên khuôn mặt cũng đã được thay đổi từ trang điểm màu hồng đào sang trang điểm đậm, Tô Dung vốn là làn da trắng nõn lại càng thêm trong sáng. Sân quay lặng ngắt như tờ. "Tốt! Đẹp!" Đạo diễn bước ra từ phía trước máy quay, mãi cho đến trước mặt Tô Dung, "Chính là cái cảm giác này, cô làm vô cùng tốt! Tiếp tục bảo trì." Tô Dung nhấp môi cười khẽ, "Cảm ơn đạo diễn." "Tới tới tới, tiếp tục, quay sớm một chút xong sớm một chút kết thúc công việc!" "Vâng!" "Tổ đạo cụ tổ, người tổ đạo cụ đâu? Mau mau mau, chuẩn bị treo dây thép." Đạo diễn nói mấy câu, công việc người trong sân lu bù lên. Chị Kiều đi theo cùng tiểu Lâm và Lisa, còn có vài người tổ đạo cụ giúp đỡ Tô Dung đeo tốt dây thép. Tô Dung cảm thấy may mắn chính là chiếc váy mặc vào buổi tối này không phải cổ chữ V, hậu kỳ sửa chữa hẳn là sẽ không lộ dấu vết."Tốt! Chuẩn bị ổn thoả! Bắt đầu quay." ... Tô Dung từ 6 giờ tối vẫn luôn quay đến hơn 11 giờ đêm,uối cùng đã hoàn thành quảng cáo đầu tiên trong đời. Chờ tới khi cô chân chính có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, đã làm chị Kiều đau lòng hỏng rồi. Chị Kiều một bên đỡ Tô Dung ngồi xuống nghỉ ngơi một bên oán trách, "Nếu là ngày đó thuận lợi quay xong, em cũng không cần bị tội như vậy." Tô Dung cười cười, "Không có việc gì, dù sao bây giờ đã quay xong rồi." "Đói bụng không?" Chị Kiều xách cà men giữ ấm mở ra, "Em một ngày không ăn cái gì, uống chút cháo ấm áp dạ dày." Tô Dung lắc đầu, "Chị Kiều, em không muốn ăn gì hết, em muốn trở về nghỉ ngơi." "Này sao được?" Chị Kiều không tán đồng, "Đã đã trễ thế này, công ti M cũng đặt phòng khách sạn, ngày mai lại trở về đi." Tô Dung như cũ là lắc đầu, không tiếng động kháng cự chị Kiều. Cô không có quên, Thẩm Ngự Dương còn ở nhà chờ cô, anh đã nói, mặc kệ muộn như thế nào đều chờ. Chẳng sợ ở trong mắt người khác cô yêu cầu rất tùy hứng, cô cũng muốn trở về. Chị Kiều thấy Tô Dung dời đi ánh mắt liền biết tính tình bướng bỉnh của người này lại nổi lên. "Được được được, chị đi tìm Bạch tổng, kêu ông ta phái xe đưa chúng ta trở về." "Em tự về là được rồi,chị Kiều chị ở lại đi, không phải còn có chuyện muốn cùng công ti M thương lượng sao?" Phiền một người đưa cô đã thật ngại rồi, làm sao có thể để chị Kiều về rồi ngày mai lại đến? "Này..." Chị Kiều lộ vẻ do dự. Chị xác thật còn có việc quan trọng muốn cùng Bạch Khê Viễn nói, nhưng nếu để Tô Dung một người trở về, chị lại không yên tâm. "Ai nha chị Kiều ~" Tô Dung lôi kéo cánh tay chị Kiều quơ quơ làm nũng, "Em đã lớn như vậy rồi, không sao mà." Chị Kiều nhìn Tô Dung, chỉ phải bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Vậy được rồi, sau khi en về đến nhà nhất định phải nói cho chị một tiếng." "Dạ dạ dạ." Tô Dung liên tục gật đầu, "Em về đến nhà liền nhắn tin cho chị." Tô Dung bởi vì quá mức kích động, trực tiếp từ ghế trên đứng lên, lại phát ra "A!" một tiếng la đau. Bởi vì đạo diễn yêu cầu, toàn bộ hành trình quay của Tô Dung đều không có mang giày, bao gồm lúc đứng ở trên cây cũng không có, gan bàn chân đã sớm bị mòn, bây giờ càng là đau xuyên tim. "Em ngồi ở đây, chị đi lấy thuốc cho em, sẵn tiện kêu xe đưa em." "Được." Tô Dung thực ngoan ngoãn đồng ý, cô sợ chị Kiều sẽ đổi ý. Chị Kiều tỷ lắc đầu đầu bỏ đi, Bạch Khê Viễn lại đi tới. Không biết vì sao, từ ánh mắt đầu tiên Tô Dung nhìn thấy Bạch Khê Viễn, liền đối với ông ta không có hảo cảm gì, thậm chí có điểm chán ghét, cho nên cô đối với Bạch Khê Viễn, tránh được nên tránh. "Tô tiểu thư." Bạch Khê Viễn trên mặt mang theo xin lỗi, "Thật ngại quá, làm Tô tiểu thư bị thương." Tô Dung thấy ông ta nhìn chằm chằm chân mình, lập tức mang dép lê vào, nhàn nhạt nói, "Đây là công việc của tôi, Bạch tổng không cần xin lỗi." "Phải xin lỗi, rốt cuộc Lận tổng các cô chính là muốn tôi chiếu cố cô cho tốt." Hai tay Bạch Khê Viễn hoàn lại, ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, "Tô tiểu thư thật là thủ đoạn giỏi, thế nhưng có thể làm Lận Thiên loại hoa hoa công tử này đối với cô khăng khăng một mực, thậm chí đem quảng cáo quan trọng như vậy giao cho cô." Tô Dung nhíu mày, "Xin ông nói chuyện tôn trọng chút." Liền tính là Lận Thiên mang theo tư tâm đem quảng cáo giao trên tay cô thì thế nào? Cô một không có trộm hai không có đoạt, quảng cáo cũng là nghiêm túc quay xong, lời này của Bạch Khê Viễn nói, hoàn toàn chính là đem nỗ lựccủa cô vứt hết rồi. Bạch Khê Viễn hừ cười một tiếng, "Tô tiểu thư, người phải có tự mình hiểu lấy, quảng cáo này của cô là như thế nào đến cô trong lòng rõ ràng, tôi là nể mặt Lận Thiên mới chưa có làm khó cô, nếu không nói, cô liền không chỉ là gan bàn chân bị trầy xước đâu. " Tô Dung: "???" Trong lòng có một câu CMN không biết có nên nói hay không. "Tô tiểu thư, lời của tôi nói, hy vọng cô tự giải quyết cho tốt, việc lần này, tôi không cùng cô so đo." Bạch Khê Viễn nói xong liền xoay người rời đi. Tô Dung thật là nghe xong vẻ mặt ngốc. Chị Kiều trở về hỏi Tô Dung, "Bạch tổng tới làm cái gì?" Tô Dung nhàn nhạt ồ một tiếng, "Ông ta có thể là tới tìm mắng em." "Mắng em? Em và ông ta có tranh chấp?" Chị Kiều kinh ngạc, Bạch Khê Viễn này nhìn cảm xúc cũng không có gì biến hóa, đây là làm sao vậy? Tô Dung cười khẽ lắc đầu, "Em chỗ nào dám cùng ông ta tranh chấp, không có không có." Bất luận chị Kiều hỏi như thế nào, Tô Dung đều không có nói Bạch Khê Viễn rốt cuộc nói gì với cô. Không quá vài phút, điện thoại Tô Dung vang lên. Tô Dung cầm lấy di động tùy ý liếc mắt một cái, 【 Chủ nhà nam thần 】. "Emma!" Tô Dung kinh ngạc, vội vàng nghe điện thoại. "Alo?" Trong mắt Tô Dung không tự giác mà hiện lên ý cười. Chị Kiều vừa thấy Tô Dung liền không thích hợp, mặt mày có vẻ thẹn thùng, khẩn trương, rõ ràng là dấu hiệu yêu đương a. "A? Anh đã đến rồi à?" "Anh ở đâu? Ồ, nơi đó a, tôi biết." "Ừm ừm, lát nữa gặp, tôi lập tức đi ra ngoài." Tô Dung rất nhanh liền cúp điện thoại, ngước nhìn thì thấy ánh mắt ý vị thâm trường của chị Kiều. Tô Dung khụ một tiếng, "Cái kia, chị Kiều, chị không cần tìm tài xế đưa em, có người tới đón em." "Ồ ~~" Chị Kiều kéo dài ngữ điệu, "Là cái người làm em ghen?" Tô Dung đỏ mặt, "Không phải, chị Kiều, em đi trước." Chị Kiều nhướng mày, "Không giới thiệu cho chị quen biết sao?" Tô Dung khô cằn cười hai tiếng, "Lại chờ một chút đi." Nói, Tô Dung vội vàng đổi giày, thu thập túi nhỏ của mình rồi đeo lên liền đi. "Chị Kiều, em đi rồi, váy chị nhớ lấy giúp em nha!" Tô Dung vẫy vẫy tay, rõ ràng chân đau còn đi được rất mau. Chị Kiều nhìn bóng lưng Tô Dung lắc đầu, "Cũng không biết để em ấy yêu đương là tốt là xấu, ai."*** Cách lối vào Vịnh Moon không xa, một chiếc bảo mã (BMW) dừng lại. Khi Tô Dung thấy biển số xe, nhấp môi cười, sau đó bước nhanh đi đến trước mặt xe, kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống. "Sao anh lại tới đây?" Trong mắt Tô Dung mang theo kinh hỉ. Thẩm Ngự Dương giơ tay bật đèn bên trong, sau đó xoay người từ ghế sau lấy một cái cà men giữ nhiệt đưa đến Tô Dung trên tay. Tô Dung sửng sốt một chút, "Đây là?" Thẩm Ngự Dương cười nhạt, "Nấu canh cho em." "Thẩm đại ảnh đế..." Tô Dung nhẹ giọng nỉ non, "Tôi làm sao nhận được a." "Cảm động?" Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên để sát vào Tô Dung, "Em nhận được, chỉ cần là em, liền nhận được." Tô Dung nhìn về phía Thẩm Ngự Dương, ánh mắt đối diện nha, thật lâu không thể dời đi tầm mắt. Trong mắt Thẩm Ngự Dương, tràn đầy sủng nịch, yêu thương, mang theo tình ý triền miên làm Tô Dung vô pháp tự thoát ra. Cô một người sinh hoạt đã lâu, lâu đến mức sắp quên cảm giác được người khác yêu là như thế nào. "Tôi..." "Suỵt!" Ngón trỏ của Thẩm Ngự Dương đặt trên Tô Dung, sau đó để tay xoa xoa đầu Tô Dung, "Uống canh trước đi, em thích canh xương sườn, anh làm tương đối thanh đạm." Tô Dung rầu rĩ "Ừm" một tiếng, vặn nắp ra. Hương vị canh sườn toàn bộ phiêu tán ở trong xe. Tô Dung đói bụng một ngày, lúc chị Kiều cho cô cháo, rõ ràng cái gì đều không muốn ăn, nhưng giờ phút này ngửi được hương vị canh sườn của Thẩm Ngự Dương làm, nháy mắt cảm thấy đã đói bụng. Thẩm Ngự Dương khởi động xe, "Muỗng ở trong túi, em uống từ từ, anh lái chậm một chút." "Dạ." Tô Dung tìm được muống, đặt trong cà men từ từ uống. Canh sườn uống vào, không ngừng làm dạ dày ấm áp, trong lòng Tô Dung cũng ấm theo. Từ khi cha mẹ qua đời ở sơ trung, Tô Dung vẫn luôn nói cho chính mình phải kiên cường, cho dù là một người, cũng phải sống tốt. Nhưng mà chỉ có mình Tô Dung biết, bao nhiêu lần trong đêm tối tĩnh lặng, cô chỉ có nghe được tiếng thở của mình, là cỡ nào cô đơn. Nếu cha mẹ còn sống, thì tốt biết bao nhiêu! Nghĩ nghĩ, Tô Dung bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ. Tô Dung cắn môi, quật cường không chịu phát ra âm thanh. Nhưng bên trong xe vốn là yên tĩnh, hơn nữa Thẩm Ngự Dương cũng chú ý động tĩnh Tô Dung bên này, lúc Tô Dung mới vừa khóc, Thẩm Ngự Dương liền phát hiện. Thẩm Ngự Dương nghĩ nghĩ, dừng lại lại bên đường, sau đó xuống xe đi đến mở cửa ghế phụ. Anh đem cà men giữ nhiệt đặt một bên trước, tsau đó tháo dây an toàn trên người Tô Dung, cuối cùng nửa ngồi xổm trước mặt Tô Dung, giơ tay ấn ở trên đầu cô, giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô, "Làm sao vậy?" Tô Dung gắt gao cắn môi, liều mạng lắc đầu. Thẩm Ngự Dương bất đắc dĩ, hai tay ấn bả vai Tô Dung, đemcô ôm vào lòng ngực anh.Thẩm Ngự Dương nhẹ nhàng vỗ lưng cô, như là dỗ dành em bé, "Không sao, không sao, anh ở bên cạnh em đây!" Tô Dung nghĩ, con người thật là một loại sinh vật rất kỳ, khi chỉ có một người, nước mắt làm thế nào cũng có thể nén lại, nhưng nếu là có người an ủi, dỗ dành, lại cố tình nhịn không được muốn gào khóc. Thẩm Ngự Dương càng dỗ, Tô Dung càng cảm thấy trong lòng tràn đầy ủy khuất chỉ muốn khóc.Cuối cùng, Tô Dung ghé vào vai Thẩm Ngự Dương, khóc mệt mỏi đến ngủ. Thẩm Ngự Dương đặt người trở về, một lần nữa thắt dây an toàn, lái xe về nhà. Khi Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung về đến nhà, đã sắp rạng sáng 1 giờ. Ôm Tô Dung đặt ở trên giường, sau đó đắp chăn đàng hoàng, Thẩm Ngự Dương muốn đi vắt cái khăn lông giúp cô lau mặt. Anh vừa muốn từ mép giường rời đi, tay đã bị cô níu lại. Thẩm Ngự Dương ngước mắt, Tô Dung còn ở ngủ, mày chau chặt. "Không, Đừng đi! Đừng rời khỏi con!" - ------------------------------ Tác giả có lời muốn nói: Không biết các bạn có trải qua loại cảm giác này chưa, rõ ràng không muốn khóc, nhưng mà bên cạnh chỉ cần có người an ủi, liền khống chế không được khóc càng ngày càng lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương