Chu Sa Nhiễm
Chương 36
Chương 36: Ngủ là một vấn đề. Một vấn đề nan giải. Ngủ như thế nào là vấn đề kĩ thuật, ngủ thế nào mới ngon là kỹ thuật cao. Ở trạm xăng hoang tàn này tuy đã từng kinh doanh "nhà nghỉ, khách sạn" nhưng lúc giải thể, mọi đồ đạc ở đây cũng đã bị chuyển đi, chỉ còn những gian phòng hoang phế, bên trong không có bất kì thứ gì. Điều duy nhất đáng để chúc mừng có lẽ là bọn họ không tháo dỡ cửa sổ, nếu không thời tiết mùa đông lạnh thế này, lại nằm gần một con sông chảy ầm ầm ngày đêm, những cơn gió thi nhau gào rít, không chết lạnh mới lạ. Sáu cô gái lớp khảo cổ, dựa gần phía tường, trải túi ngủ ra – mỗi tối khi được nghỉ ngơi, đánh răng rửa mặt xong, mỗi người nửa chậu nước nóng ngâm chân, xỏ lên đôi tất bông dày, bên trong mặc đồ giữ nhiệt – "xì" một tiếng chui vào túi ngủ, chiếc túi dày cộp phủ lên bụng, lên chân, kéo khóa lên chỉ chừa lại một chút đầu, lộ ra cái mũi để hít thở, 'hù" một cái là liền ngủ mất. Nếu có ai chui ra khỏi túi ngủ vào buổi đêm, có thể nhìn thấy gian phòng trống không với sáu chú "nhộng" đang xếp hàng. Những phòng khác cũng như thế, nhưng số lượng "nhộng" nhiều hơn một ít mà thôi. Nếu đọc nhiều tiểu thuyết thần thánh, chắc chắn sẽ bị dọa sợ, đương nhiên tình huống này không có nhiều khả năng xảy ra. Trước tiên không nói đến bên ngoài có chiến sĩ bộ đội trực đêm, mà bọn trộm muốn đến đây ăn trộm cũng không trộm nổi. Muốn trộm cái gì? Đồ lót của mấy em gái? Ở đây chỉ có nữ hán tử mà thôi. Đồ đáng tiền? Đồ đang tiền đang ở trên núi cơ. Ở đây, mất ngủ là căn bệnh xa xỉ. Một đám sinh viên tự nhận bản thân cực khổ hơn cả mấy bác nông dân, sớm đã quên đi hương vị chiếc giường mềm mại của Simmons (công ty giường ngủ) hay những chiếc giường gỗ ở trường có thể lăn trái lăn phải tùy thích. Lúc mới đầu, Chu Tú Mẫn cho rằng bản thân chắc chắn sẽ mở mắt đến khi trời sáng, kết quả không đến mười phút liền ngủ mất. Dần dà sau đó, hễ cứ chạm phải "gối" là cô ấy ngủ luôn, không thoải mái không thuận tiện chắc chắn là có, chỉ là không bi kịch như trong tưởng tượng mà thôi. Ba năm ngày qua đi, đã có thể hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh. Từ đó có thể chứng minh, khả năng thích ứng của con người quả nhiên là vô địch. Con người khó mà thay đổi hoàn cảnh, nhưng hoàn cảnh lại dễ dàng luyện thành con người. Đây chính là khí phách của thiên nhiên! Suốt nửa tháng đào đào bới bới, đường hầm cuối cùng cũng được phát hiện và xử lí, điểm cuối của sườn dốc dài khoảng bảy tám mét, bị một tảng đá lớn chắn ngang. Đám sinh viên lần đầu tham gia khai quật, lần đầu được tận mắt chứng kiến đường hầm, còn là do bọn họ tự tay xử lí, hưng phấn hạnh phúc khó diễn tả thành lời, phát ra một trận hoan hô chói tai. Loại cảm giác hưng phấn hạnh phúc này, là cảm giác không thể sánh với bất kì loại cảm giác nào khác, dù cho sau này có khai quật bao nhiêu ngôi mộ đi chăng nữa. Ban đầu mọi người định trực tiếp dùng sức người kéo hòn đá ra để thông đường hầm, nhưng những con mắt của đám sinh viên và Chu Mỹ Đích lúc đó cũng phát hiện những hoa văn dị thường trên tảng đá kia, thế nên trước tiên làm sạch bùn đất trên tảng đá. Mười mấy người lại tiếp tục dùng bàn chải tỉ mỉ cọ sạch lớp bùn đất, sau một hồi nỗ lực, hoa văn trên tảng đá cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng hình dáng vốn có của nó. Trên hòn đá được khắc một bức hoa muống biển lớn, những đường nét tuy thô sơ nhưng lại vô cùng phức tạp dày đặc hiện lên trên tảng đá chắn lối vào đường hầm. Hơn thế, giữa những hoa văn dày như bụi gai kia, còn có hai con hạc trắng hoặc so thể là loài chim khác. Tại điểm cuối, những hoa văn dày đặc dần chia thành hai đầu, một đầu là đóa hoa rực rỡ, một đầu là nụ hoa lớn. Hoa và nụ hoa trải qua năm tháng bị bào mòn và vùi lấp trong lớp bùn đất, nhưng vẫn tươi đẹp khó tin – sau này được chứng minh là được tô màu đỏ lên – cả tảng đá lớn kia chỉ có hoa và nụ hoa là có màu, những chi tiết khác không có, nên vô cùng bắt mắt. Chu Mỹ Đích nhìn thấy chút đỏ trên chóp hoa, còn đám sinh viên nhìn thấy cánh hoa đua nở. Hoa văn khắc trên đá trong đường hầm, đây là hiện tượng xưa nay chưa từng thấy, mấy vị giáo sư ở hiện trường cũng ngây ngẩn. Thế nên làm sao xử lí tảng đá này lại trở thành một bài toán khó. Sau đó các giáo sư nghĩ ra một phương án: Đặt một tấm thảm trải sàn lên mặt đất, sau đó dùng cần cẩu nhấc viên đá lên rồi lật lại, như thế sẽ không tổn hại đến hoa văn trên tảng đá. Nhưng đang ở giữa núi, máy cẩu làm sao tới được? Đây lại thành một bài toán khó khác. Cuối cùng Chính phủ đưa ra chủ kiến: Cử một đội ngũ đang thi công gần đó làm thành một con đường tạm để lên núi là có thể cho máy cẩu vào rồi. Thực tế chứng minh, Chính phủ làm việc tương đối hiệu quả, ngay hôm đó một đội thi công đến, nhân lực vật lực đều đến. Đội khảo cổ không có việc gì làm cũng qua giúp, mất hơn hai ngày rưỡi để hoàn thành con đường đầy bùn đất cho máy cẩu tiến vào. Trong hai ngày này, các vị giáo sư chuyên gia cũng không rảnh rỗi, dập nổi lấy hoa văn trên tảng đá giao cho những nhà nghiên cứu chuyên môn, bọn họ lật lại lịch sử, nghiên cứu ý nghĩa của những hoa văn khắc trên đá cùng sắc màu duy nhất trên đóa hoa ngọn hoa là gì. Có học sinh nửa đùa nửa thật nói rằng: Không phải là muốn nhuộm đỏ hết nhưng lại không đủ màu chứ? "Băm nhỏ lớp trưởng ra là được mà." (Chu sa tương đương màu đỏ) Chu Sa: "..." Chu Tú Mẫn cười ha ha. Buổi tối ăn cơm, đám sinh viên nâng cao trí tưởng tượng, giả thiết gì cũng nghĩ ra. Có sinh viên nói, đây là "Đám Hoa" trong Phật Kim, tượng trưng cho "nhất hiện" (lần hiện diện duy nhất) trong cuộc đời giữa thế gian, chỉ là lúc đó đã chết rồi. Có sinh viên nói, đây là hoa Bỉ Ngạn của địa ngục, đi qua tảng đá này chính là vùng đất của cái chết. Có người theo chủ nghĩa lãng mạn nói, thực ra là câu chuyện tình yêu của một tiểu thư bạch phú mỹ cùng một anh thợ làm đá nghèo túng, anh thợ làm đá nghèo đem lòng yêu tiểu thư bạch phú mĩ, nhưng tiểu thư bạch phú mỹ đương nhiên không thể gả cho anh thợ làm đá, sau đó tiểu thư bạch phú mỹ gặp sự cố ngoài ý muốn chết rồi, anh thợ làm đá nhận xây dựng phần mộ cho tiểu thư bạch phú mỹ, sau đó khắc bức tranh tượng trưng cho tình yêu của họ lên đá: Cuộc sống trong đóa hoa tươi đẹp, giống như chú chim tự do bay nhảy trong rừng, nàng trong mắt ta mãi mãi là đóa hoa xinh đẹp mãi không tàn phai. Có sinh viên hỏi ngược lại: "Vậy nụ hoa bên cạnh thì sao? Đang có thai à?" Sinh viên kia phản bác mạnh mẽ: "Đó là hình tượng thời thiếu nữ của vị tiểu thư kia, sau đó trưởng thành rồi, giống như hoa nở. Không chừng bọn họ là thanh mai trúc mã đó." ... Trong khoảng thời gian này, xảy ra một chuyện, có phóng viên nghe được tin tức, chạy tới viết bài, sau đó trên mạng trào lên làn sóng chửi rủa, một đám người chưa rõ tình hình, nhưng trước tiên phải mắng chửi cho đã miệng, nào là "đào mộ người chết cả nhà", "chuyên gia", nào là "trộm mộ có giấy phép", khiến đám sinh viên tức xì khói. Ngược lại giáo sư Chu bình thản, khuyên nhủ đám học trò khí huyết sục sôi: Lí giải được tự nhiên sẽ lí giải, không lí giải được, các em gảy đàn cho trâu nghe sao? Thậm chí một người nông dân họ Đường gần đó, kéo theo mười mấy người đàn ông, hằm hằm sát khí đuổi đến cửa, giữ lấy giáo sư, nói mộ trên núi là mộ tổ tiên nhà họ, không cho đào, ai động vào chém chết. Chú Mỹ Đích ôn hòa giải thích: Mộ triều Đường, không phải mộ họ Đường, đây không phải mộ của gia đình mấy ông, xin đừng kích động. Kết quả mấy người đàn ông vốn không nghe hiểu, khẳng định đây là mộ tổ tiên nhà bọn họ, còn kích động giữ chặt mấy vị giáo sư già muốn đánh người. Chu Sa đứng cạnh Chu Mỹ Đích, cô gạt cánh tay người đàn ông đang nắm cổ áo giáo sư, một chân giẫm lên, sau đó nhào cả người tới, hai tay giữ chặt lấy yết hầu của ông ta, gầm lên trong cổ họng: "Dám động vào giáo sư chúng tôi sao? Xem ông thế nào đã!" Thật là một người làm quan cả họ được nhờ, khí thế phi phàm, đám sinh viên chứng kiến "nữ hán tử giết lợn" anh dũng trên mạng ngày nào, hôm nay được mục sở thị, chân thực thêm ba phần, nội tâm các bạn học kích động, trong đầu tự động vang lên bài Quốc ca: Vùng lên, những ai không tình nguyện làm nô lệ... Một nam sinh nhanh tay tập vỡ chai bia bọn họ uống dở tối qua, "xoẹt xoẹt xoẹt" giơ loạn xạ, hét lên, "Đến đây, ai dám động vào giáo sư của chúng tôi, tôi kéo toàn bộ mấy người lót lưng. Đến đấy, đến hết đây!" Sau một màn này, tất cả mọi người đều hét lên: "Muốn đánh nhau đúng không?" rồi xắn tay áo lên, "Đến đây!" Vốn bọn họ đông người, tuy không cường tráng bằng đối phương, nhưng cũng phải làm việc cực khổ, giọng hét này khí thế này không giết được người cũng dọa được người. Mười mấy người đàn ông vốn được gọi đến để giúp sức, nhìn thấy dáng vẻ của họ như thế cũng có chút muốn rút đi. Đúng lúc này các chú bộ đội nhanh chóng tiến đến, những người đàn ông thật thà kia, nhìn thấy người mặc quần áo lính, liền sợ hãi, buông xuống toàn bộ dao cuốc trong tay. Các chú bộ đội vốn muốn trói người đi, Chu Mỹ Đích nhẹ nhàng hòa nhã giải thích với họ nửa tiếng đồng hồ, nói rõ tình hình, đám người kia tỏ ý sẽ không tiếp tục đến gây sự nữa mới thả toàn bộ người về. Nhưng phía lãnh đạo không yên tâm, những vị giáo sư chuyên gia kia đều là bảo vật Quốc gia cấp đặc biệt, ai xảy ra chuyện đều không đền nổi, nhanh chóng cử thêm một đội chiến sĩ đến duy trì trật tự và an toàn, chuyện này coi như mới giải quyết xong. Nhưng đám sinh viên non nớt lần đầu gặp phải chuyện này đều kích động không thôi, định gọi điện thoại về nhà lại sợ trong nhà lo lắng, nên ai ai cũng gọi điện thoại cho bạn bè chém gió, như thể vừa chọc được tiết gà: Mẹ khỉ, hôm nay bọn tao vừa bảo vệ được văn vật Quốc gia, anh dũng không tả nổi. Bạn học Tiểu Chu giành được danh diệu "Chu đại hiệp". Mỗi lần bị gọi như thế Chu Sa đều mặt đỏ tía tai. Chu Tú Mẫn hi hi ha ha nói với Chu Sa: "Không nhìn ra cậu dũng cảm như thế. Rõ ràng vẻ ngoài là em gái yếu đuối." Có bạn học bác bỏ: "Làm sao? Chu Tú Mẫn cậu không lọt mắt nữ hán tử à? Lớp trưởng của chúng ta vẻ ngoài yếu đuối nhưng nội tâm lại cứng cỏi." Chu Tú Mẫn lắc đầu, vân vê đầu Chu Sa: "Không không không, tôi yêu nữ hán tử!" Có bạn học hét lên: "Lớp trưởng, Chu Tú Mẫn tỏ tình rồi, đến cậu..." Chu Sa hoang mang: "Đến cái gì?" "Tôi cũng yêu cậu. Nhanh. Sau đó trao một nụ hôn định tình." Chu Sa đỏ mặt: "Cậu... các cậu đừng giỡn nữa." Đột nhiên có bạn học kêu lên: "Tôi biết hai đóa hoa phía trên là có ý gì rồi." Tất cả mọi người nhìn hắn, bạn học đó cười hi hi nói: "A Kiss for the Petals!" (Bộ tiểu thuyết nữ x nữ của Nhật Bản) "..." một đống giày thối ném qua, các bạn học khinh bỉ: "Cút sang một bên. Lớp trưởng, tiếp tục đi." Chu Tú Mẫn ôm lấy mặt Chu Sa, cười hi hi: "Lớp trưởng của các cậu ngượng đó, để tôi!" Chu Tú Mẫn chu môi muốn hôn, Chu Sa tránh đi, lấy tay đẩy mặt cô ấy ra, kêu lên: "Đừng giỡn nữa. Các cậu đừng giỡn nữa mà!" Đám bạn học đứng bên cạnh Chu Sa và Chu Tú Mẫn bốn mắt quỷ quái nhìn nhau, đứng phía sau đẩy bọn họ một cái. Bờ môi Chu Tú Mẫn trượt qua gò má sau đó trượt tới vành tai Chu Sa. Chu Sa bị đẩy vào trong lòng cô ấy, hai cậu nam sinh nghịch ngợm kia hét lên: Được rồi, lễ thành, đưa vào động phòng!" Sau đó bị Chu Tú Mẫn hung dữ đuổi giết, Chu Sa đứng nguyên tại chỗ đỏ mặt, hai tên quỷ đùa dai lại hét lên: "Oa! Lớp trưởng đỏ mặt. Lớp trưởng thích Chu Tú Mẫn!" Chu Sa mặt càng đỏ, "Không cho phép nói bậy! Không có!" "Có! Có!" Chu Sa đột nhiên nâng bước chân đuổi theo, bọn hắn nào có chạy kịp Chu Sa, rất nhanh bị Chu Sa bắt được đánh vào tay oa oa kêu thảm, "Lớp trưởng tôi sai rồi, tôi sai rồi. Lớp trưởng không yêu Chu Tú Mẫn. Lớp trưởng yêu tôi. Lớp trưởng... yêu tôi!" Chu Sa lại càng đỏ mặt, muốn học thái độ hung dữ mắng người của Chu Tú Mẫn, kết quả lời vừa ra khỏi mồm lại lắp bắp: "Cút... cút đi... tôi... tôi không yêu cậu." Tất cả mọi người bị sặc cơm, thiếu chút nữa vui chết mất. Đây không phải là phong cách của Chu Tú Mẫn sao? Học hành không đạt rồi lớp trưởng ơi. Vẽ hổ không thành lại học mèo kêu. Ha ha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương