Chu Sa Nhiễm
Chương 97
Chương 97: Cô Trịnh mời Chu Sa ăn cơm, nhưng bất ngờ nhiều thêm một người là Béo: Béo tìm Giang Viễn Lâu ăn cơm, nghe nói cô Trịnh mời khách, quả quyết đi theo, một là đến ăn chực bữa cơm, hai là hắn có chuyện muốn xin ý kiến cô Trịnh. Cô Trịnh tuy rất hà khắc, nhưng không cản được ánh mắt sắc lẹm, thủ đoạn độc ác, có ý kiến của cô Trịnh là có thể thành công đến chín phần. Cô Trịnh thấy hắn liền trêu đùa: "Bạn học Chu Nhạc, có đến mức đó không?" Béo cười khổ: "Đến ạ. Sở Nghiên cứu một tháng gả đi hai đồng chí nữ, còn một người lấy vợ một người con đầy tháng, móc hầu bao đến nỗi bây giờ ví quắt thành mướp đắng khô rồi ạ." Cô Trịnh phì cười: "Được rồi. Dù cả sở Nghiên cứu lấy vợ lấy chồng sinh con cũng không nghèo được Chu Nhạc nhà cậu." Trong tiếng ồn ào của Chu Nhạc "nghèo thật không giả dối", mọi người vui vẻ gọi đồ ăn, món ăn còn chưa kịp lên, mọi người bèn ăn đồ ăn kèm, uống trà nói chuyện. Sở nghiên cứu của Béo giành được một khoản ngân sách, mỗi đơn vị nhóm nhỏ thậm chí là cá nhân có thể đề nghị xin cấp kinh phí làm hạng mục. Hắn muốn làm một điều tra có giá trị về mộ cổ, nhưng sợ trình độ chuyên môn hạn hẹp bị người trong cơ quan chê cười, muốn hỏi ý kiến của bọn họ. Cô Trịnh và Giang Viễn Lâu đều biết bối cảnh của Béo, chỉ cần hắn đề nghị thì chuyện đó chỉ là chuyện con muỗi, chắc chắn đến chín phần mười, chỉ có Chu Sa ngốc nghếch hỏi: "Mục tiêu của đàn anh là ngôi mộ nào ạ? Lăng Thủy Hoàng chắc chắn trong vòng năm mươi năm không thể vào. Những mộ khác, nếu là người nổi tiếng một chút, sợ là có người đề nghị rồi, tỉ lệ thành công của đàn anh sợ là tương đối thấp." Béo hỏi ngược lại: "Em có kiến nghị hay ho gì không?" Chu Sa nâng ly trà lên, trong đầu hiện lên hai tấm bản đồ không biết xử lí thế nào kia, ủ rũ thở dài, "Em không biết nó ở đâu." Cô Trịnh cho rằng cô đang thở dài vì mộ Tần Vương, liếc sang cô một cái, mới hỏi Béo, "Em có hứng với ngôi mộ nào?" Béo hi hi cười, đây chính là một trong những... mục đích hắn tới ăn chực, "Giáo sư có ý kiến gì không ạ?" Cô Trịnh nhìn ra tâm tư lấy lui làm tiến của hắn, cười nói: "Xảo trá!" Nhà họ Chu làm quan, cậu ấm Chu nhìn có vẻ đôn hậu nghiêm chỉnh, nhưng mùi quan thì nồng nặc một thân. "Giáo sư..." Béo lúng túng cười cười, thật thà: "Cô có đồng ý cho em mượn ba vị đây không ạ? Mục đích của em là mộ Tần Vương." Ngón tay của Béo vòng một vòng qua Giang Viễn Lâu, Chu Sa và Chu Tú Mẫn. Bọn họ có quan hệ hợp tác nghiên cứu lâu dài nhất từ sở Nghiên cứu cho đến đại học Tây Hoa, cho nên không có ý định mời người ngoài. Hơn nữa, so với những người nghiêm túc trói buộc chân tay, hắn càng vui vẻ khi có thể làm việc cùng bạn học, nữ hiệp thần kì và đệ tử chân truyền của lão yêu bà: Giang Viễn Lâu tỉ mỉ chuyên nghiệp, Chu Sa bác học thật thà, Chu Tú Mẫn cay độc thông minh, cộng thêm quyết sách đầu óc của hắn, chính là một đội hoàn hảo. Cô Trịnh bất ngờ nhìn hắn, cô Trịnh không ngờ Béo có chủ ý với mộ Tần Vương. Chu Sa cũng kinh ngạc, "Đàn anh, em nhớ chuyên môn của anh là..." Chuyên môn của Béo và Giang Viễn Lâu là nghiên cứu Đông Chu, cách Ngụy một đoạn lịch sử rất dài. Béo nhún vai, "Thế nên mới cần mấy đứa. Phong tục chôn cất của Ngụy có rất nhiều thứ được chuyển tiếp từ Đông Chu, vậy nên anh mới có ý định này." Chu Sa thở dài: "Thật là trùng hợp ghê. Hôm nay bọn em mới nhắc tới mộ Tần Vương, không ngờ đàn anh lại muốn nghiên cứu nó. Đàn anh, lúc nào bắt đầu? Em đồng ý tham gia." Béo nhìn cô Trịnh, lúc này món ăn đầu tiên đã được dọn lên. Cô Trịnh ung dung hỏi: "Lúc nào bắt đầu?" "Khoảng ba tháng ạ, sẽ không vượt quá thời gian này." "Không thể nào!" Béo đột nhiên mặt biến sắc, "Giáo sư..." Cô Trịnh chậm rãi gắp một miếng rau, "Nhưng nếu đương sự đồng ý, em có thể đề nghị." Đề nghị ở đây, thật ra là mượn người từ trường học, nếu đối tượng đề nghị là sinh viên, vậy trường học sẽ cho điểm như những tiết lên lớp bình thường. Lần trước Chu Sa và Chu Tú Mẫn cùng giáo sư Liêu đi khai quật mộ Tần Vương cũng như thế, cho nên tuy bọn họ thiếu rất nhiều tiết, nhưng điểm số không bị ảnh hưởng. Béo yên tâm rồi. Cho người hay không, không phải là một câu nói của cô Trịnh thôi sao? Ai biết sau này hiệu phó về hưu, vị trí đó sẽ không phải là của cô Trịnh? Cô Trịnh đồng ý, ai dám phản đối? Hắn cười hi hi nhìn Giang Viễn Lâu và Chu Tú Mẫn, "Hai bạn học, tỏ rõ chí hướng đi." Giang Viễn Lâu thích nhất đi khảo cổ, tuy thám hiểm lăng mộ Tần Vương cũng không phải quá kích thích, nhưng cố ý bạt mạng gật đầu, "Yes, cậu Chu, I Do!" Cô Trịnh trợn mắt nhìn bọn hắn, giọng điệu bình thản bày tỏ lập trường của mình: "Hai đứa lấy nhau tôi sẽ gửi tiền mừng." Giang Viễn Lâu và Béo: ... Nghẹn! Béo chỉ đành chuyển mục tiêu, "Bạn học Chu, em thì sao?" Chu Tú Mẫn có chút không tập trung, mấy lời của bọn họ, cô ấy cũng không lọt tai được bao nhiêu, nhưng bị Béo chỉ đích danh, cô ấy không tiện hỏi "em cái gì", nếu Chu Sa đồng ý rồi, cô ấy cũng đi theo, thế là mơ hồ đáp lại, "Vâng!" Cô Trịnh bình tĩnh nhìn cô ấy một cái, lại nói với Béo: "Nếu mục tiêu của em là lăng Tần Vương, bên tôi có ít tài liệu, có thể mượn thêm một ít từ bạn tôi cùng thầy Liêu cho em để tham khảo." Bữa cơm ăn chực này khiến mặt Béo như nở hoa, vô cùng hài lòng, "Cảm ơn giáo sư!" Năm người ăn cơm xong, ngồi nói chuyện thêm một lúc, thanh toán rồi rời đi, Béo và Giang Viễn Lâu đi cùng đường, cô Trịnh sáng mai có tiết, về ngủ ở kí túc xá trường, tiện dẫn theo Chu Sa và Chu Tú Mẫn. Trên xe cô Trịnh như không có chuyện gì hỏi một câu: "Chu Tú Mẫn, anh trai em khỏe chưa?" "Vâng! Dạ?" Chu Tú Mẫn ngẩn người, "Vâng... khỏe rồi ạ!" "Ồ!" Cô Trịnh khéo dài âm, cố ý nói: "Vậy em còn muốn hồn bay phách lạc đến lúc nào nữa?" Mấy ngày nay Chu Tú Mẫn luôn trong trạng thái thấp thỏm, cô Trịnh nhận ra, chỉ là lười nói mà thôi. Chu Tú Mẫn bỗng lúng túng không nói thành lời, tạo thành một bầu không khí im lặng kì quái trên xe. Chu Sa thấy vậy, vội vàng vỗ vỗ tay cô ấy an ủi. Chu Tú Mẫn lặng lẽ rút tay ra. Chu Sa ngẩn người nhìn cô ấy. Chu Tú Mẫn cúi đầu nhìn tay mình, "Xin lỗi giáo sư." Cô Trịnh hừ một tiếng, không nói gì. Chu Tú Mẫn cúi đầu im lặng. Chu Sa muốn an ủi cô ấy nhưng không biết làm thế nào, không khí im lặng kì quái ấy vẫn bao trùm cả xe. Cô Trịnh cũng không để ý, chỉ có Chu Sa đứng ngồi không yên. Xe dừng trước trạm xe buýt ở khu nhà của Chu Tú Mẫn, cô ấy nói cảm ơn cô Trịnh rồi xuống xe, Chu Sa giãy giụa một lúc, chần chừ có nên xuống hay không. Cô Trịnh nhìn Chu Tú Mẫn đi rồi nhấc mày hỏi một câu: "Em không xuống à?" Chu Sa giống như nghe được mệnh lệnh, vội vàng nhảy xuống xe. Cô chạy đuổi theo Chu Tú Mẫn, Chu Tú Mẫn có chút sửng sốt nhìn cô, "Sao cậu lại xuống xe, không về trường à?" "Mình... mình đi với cậu." "Không cần đâu. Cũng không phải chưa từng bị giáo sư mắng, mình không để tâm đâu. Không cần đi với mình!" "Tú Mẫn..." Chu Sa muốn hỏi tại sao cô ấy không vui, không vui cũng không nói, lại đột nhiên chuyển chủ đề, cô ấy không muốn nói, cô có ép cũng không có nghĩa lí gì, "Anh cậu làm sao thế?" "Ừm... không sao. Chút bệnh vặt thôi!!" Chu Sa căng thẳng bật ra: "Bệnh vặt gì?" Chu Tú Mẫn không nói gì nhìn cô ấy, Chu Sa ý thức được bản thân nói ra những điều không nên, "Xin lỗi. Mình không có ý gì đâu. Cái đó... mình... mình có thể giúp được gì không... tuy cái đó... mình..." Chu Tú Mẫn nhìn cô chăm chú rồi rời đi, trong lòng nói có, nhưng mình sẽ không nói. Cô ấy miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu. Cậu đừng lo, chuyện trong nhà ổn rồi, mình có chút tức giận mà thôi, uống cốc trà lạnh thì ổn rồi. Cậu mau về trường đi. Không phải cậu còn phải chỉnh sửa rất nhiều số liệu sao? Mình đưa cậu ra bắt xe." Chu Sa biết cô ấy đang giấu giếm mình, có chút buồn bã gật đầu, khẽ nói: "Vậy mình về đây. Cậu nhanh lên nhà đi. Nghỉ sớm một chút." Chu Tú Mẫn gật gật đầu, Chu Sa nói, vậy mình đi đây, quay đầu đi về phía trạm xe buýt. Chu Tú Mẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô, buồn bã không nói thành lời. Cô ấy biết cô ấy làm tổn thương cô, nhưng lúc này cô ấy không biết phải đối diện với cô thế nào, đối diện với cô lại nhớ đến anh cả, lại nhớ đến câu nói "coi như anh cầu xin em" của anh cả. Có lúc gặp mặt giống như cực hình. Cô ấy cũng không nói được cô có gì không tốt, chỉ khó chịu trong lòng, khi một mình, loại cảm xúc này liền biến thành bi ai, giống như lúc này. Sau lần cuối cùng nói chuyện với Chu Kính Nhân, cô ấy cũng không về nhà, mẹ cô ấy gọi điện đến cũng tìm cớ bận rộn có việc để trốn không về, cô ấy sợ phải gặp anh cả. Anh cả cũng không đến tìm cô ấy, thậm chí không cả gọi điện nhắn tin. Nhìn biểu cảm của Chu Sa, có lẽ hắn nghe lời cô ấy không đi tìm cô, cô ấy có chút yên tâm, Chu Tú Mẫn nghĩ rồi chầm chậm đi về nhà mình. Vừa đến cửa, mẹ Chu gọi điện thoại đến, nói ngày mai anh ba từ biệt thự về nhà, bảo cô ấy dù có chuyện gì cũng phải về, cả nhà vui vẻ ăn bữa cơm. Cơm canh trong nhà dù có ngon thế nào, cũng là một mảnh trầm ngâm, cộng thêm tình trạng lúc này... Chu Tú Mẫn không dám tưởng tượng, càng không muốn về, nhưng mệnh lệnh của mẹ, không thể không về. Chu Tú Mẫn cúp điện thoại, tâm tình lại càng trầm trọng. Cô ấy buồn bã, Chu Sa buồn bã. Chu Sa về trường, cân nhắc rất lâu, cuối dùng lấy hết can đảm gọi điện thoại cho giáo sư: "Giáo sư, anh trai Tú Mẫn sao thế ạ?" Cô Trịnh kì quái, "Em hỏi tôi? Sao không hỏi Chu Tú Mẫn?" "Cậu ấy không chịu nói ạ." "Vậy thì tôi biết chắc?" "Giáo sư có cái gì không biết đâu ạ..." Cô Trịnh muốn trợn mắt, đây là tâng bốc sao? Cô Trịnh cố gắng kìm lại kích động muốn giết người, "Tôi không rõ. Có lẽ là trúng độc." Chu Sa bật ra, "Cô Chương chữa trị ạ?" "Em hỏi tôi tôi biết hỏi ai?" Cô Trịnh càng kì quái, kết quả Chu Sa lại làm như thể chuyện đương nhiên trả lời: "Cô Chương kia, không phải cô quen cô ấy ạ?" Cô Trịnh: "..." Cô Trịnh rất ít khi bị nghẹn họng, bây giờ triệt để tức giận, còn tức đến buồn bực. Cuối cùng cô Trịnh nói: "Tôi không phải 114, có gì không rõ có thể gọi điện đến hỏi. Có gì thì hỏi chính Chu Tú Mẫn đi, hay là em muốn tôi ra mặt hỏi giúp em?" Chu Sa buồn bã: "Không cần đâu ạ. Cảm ơn giáo sư!" Lại còn tưởng thật? Cô Trịnh triệt để câm nín rồi. Cô Trịnh đợi cả buổi tối, kết quả Oa Oa không gọi đến, không biết là vì biết không có hi vọng không muốn làm phiền cho nên không gọi, hay là có chuyện gì nên không thể gọi được. Cô đoán là lí do phía trước, cho nên vô cùng cáu giận. Nhưng cô thật sự không thể giúp cô ấy, chỉ đành tự mình cáu giận buồn bực. Ngày hôm sau, Chu Tú Mẫn về nhà, thấy Chu Kính Thanh liền vui vẻ hơn rất nhiều. Chu Kính Thanh tuy yếu ớt hơn trạng thái bình thường rất nhiều, nhưng so với lúc trúng độc, đã khỏe hơn nhiều. Hai anh em ngồi ở phòng khách nói chuyện, mẹ Chu ở phòng bếp, Chu Kính Nhân vẫn chưa về. Chu Kính Thanh nhân lúc không có ai, nói ra suy nghĩ trong lòng với Chu Tú Mẫn: "Con nhóc này, chuyện viên thuốc thật không phải anh nói. Anh cả tự đoán ra." Chu Tú Mẫn buồn bã: "Không trách anh!" Chu Kính Thanh thở dài: "Anh sợ em trách anh. Dù sao cũng coi như em cứu anh, nếu không phải viên thuốc em cho anh, chỉ sợ giờ này anh ba đã mất mạng ở đó rồi." Chu Tú Mẫn càng khó chịu, trách hắn: "Anh nói cái gì thế! Anh đừng nói linh tinh. Không phải anh nói mình giống mèo có chín cái mạng sao?" Chu Kính Thanh cười cười, rất lâu mới cẩn thận hỏi: "Tú Mẫn, anh biết chuyện này không nên nói, nhưng thật không thể giúp sao? Tiền nong không thành vấn đề. Anh cả vì cứu anh đã đắc tội với cả dòng họ, nếu có phương thuốc, chúng ta cũng dễ sống hơn nhiều..." Chu Kính Nhân phân tích tình hình kiếm Tần Vương cho Chu Kính Thanh nghe, Chu Kính Thanh cũng đồng ý đem về cất giấu sau này tính tiếp. Kiếm Tần Vương nhất thời không có hi vọng, vậy chỉ còn phương thuốc mới là con đường giải quyết khó khăn tốt nhất. Chu Tú Mẫn: ... Chu Tú Mẫn có chút phiền phức: "Anh ba, sao anh cũng nói như thế chứ? Có thể mở miệng em cũng sớm mở miệng rồi." Chu Kính Thanh có chút bà tám, "Cái đó... hai đứa không phải... bạn tốt sao? Coi... coi như..." Chu Kính Thanh không dám nói "coi như làm của hồi môn". Chu Tú Mẫn hiểu câu nói của anh ba, tức giận nhìn hắn, "Là bạn gái, không phải con rể. Con rể còn không thể cho được, huống hồ là bạn gái?" Chu Kính Thanh cũng cảm thấy hơi quá đáng, cười cười ngậm miệng. Lúc này một âm thanh đột nhiên phát ra: "Phương thuốc gì của Tú Mẫn?" Hai người giật mình, vội vàng quay đầu, không biết bà nội đã đứng sau lưng bọn họ từ lúc nào, khuôn mặt già nua như đang nghĩ gì đó, nhăn mày nhìn họ. Chu Tú Mẫn hoảng hốt lắc đầu, "Không có ạ!" Cô ấy nhảy lên, "Con đi xem mẹ có cần giúp gì không đây." Chu Kính Nhân đi theo, "Con cũng đi." Bà nội Chu nhìn bọn họ hoảng hốt rời đi, những nếp nhăn trên khuôn mặt càng thêm sâu, rất lâu sau mới ngồi xuống, tâm trạng nặng nề thở dài một cái, sau đó chầm chậm dần...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương