Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

Chương 8



"Ôn Nhu!"

Vừa nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện, Hách Thế Gia kinh ngạc nhưng cũng khó nén được vui vẻ.

"Chào, Thế Gia!" Ôn Nhu xấu hổ tạ lỗi."Ngại quá, hai ngày nay em không có tới chăm sóc anh."

"Không sao, em tới anh cũng rất vui, anh cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của em." Hách Thế Gia rất hiền lành lắc đầu một cái.

“Em mang đồ ăn tới." Cô mạnh mẽ hở ra một chút mỉm cười, giương cao mấy túi thức ăn lớn trong tay.

"Cám ơn em, lại để cho em tốn kém." Hách Thế Gia cảm nhận chân thành ấm áp chậm rãi đi lại gần cô

"Đừng khách sáo, bạn bè vốn nên quan tâm lẫn nhau."

Ôn Nhu cười cười, xoay người lấy trái cây, thức uống và thức ăn ra, nên ướp lạnh, nên xử lý rửa sạch trước, phân chia sắp xếp nửa túi bỏ vào tủ lạnh.

Đứng ở bên cạnh, một tay Hách Thế Gia băng thạch cao không giúp được gì, chỉ dùng một loại ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

"Hai ngày nay công việc của em nhất định là rất bận rộn?"

Nghe vậy, cả người Ôn Nhu cứng đờ, mấy quả táo trong túi rơi xuống đất.

"Dạ. . . . . ." Cô vội vàng nhặt táo lên, trả lời qua loa.

Trên thực tế, hai ngày nay cô cũng không bận rộn lắm, đúng giờ tan sở như cũ, chẳng qua là cô bị Phí Gia Lạc dọa sợ, làm cho tâm tư cô lộn xộn, mới có thể liên tục vắng mặt hai ngày.

"Hi vọng em lấy công việc làm chính, anh sẽ tự chăm sóc mình, chẳng qua là một cái tay không thể cử động được cũng không phải là bị liệt, đừng bận tâm, được không?"

"Em biết, anh không cần phải lo lắng em sẽ thất nghiệp, công lực chó săn của em đã càng ngày càng tiến bộ ." Ôn Nhu cố ý chọc cười.

Hách Thế Gia một bên cười lên, giọng trầm thấp hùng hậu rất có từ tính, nhưng kỳ quái là, tiếng cười của anh lại hoàn toàn không làm cho cô có cảm giác bị lay động gì.

Quá kỳ quái, không phải cô thích Hách Thế Gia sao? Thế nào càng ngày càng cảm thấy anh không cách nào kích động tâm tình của cô?

Trong lúc bất chợt, đột nhiên trong đầu hiện ra khuôn mặt cuồng vọng kiêu ngạo, trong lòng vốn là bình tĩnh như mặt hồ lại lần nữa dậy sóng ——

"Ôn Nhu?"

Tiếng nói của Hách Thế Gia kéo cô trở về thực tế, cô mới đột nhiên phát hiện, chính mình ở trước mặt hoàng tử cơ bắp mà cô ngưỡng mộ lại nhớ tới Phí Gia Lạc.

Thật gay go, chẳng lẻ cô thật bị cái người đáng ghét đó dọa sợ đến mức rối loạn thần kinh, có lẽ là trúng cổ độc hắn lén hạ?

"Thế nào? Nhìn em giống như là có tâm sự?"

Ánh mắt dịu dàng của Hách Thế Gia không mang theo một tia uy hiếp, không giống Phí Gia Lạc chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ làm cho lòng người hoảng loạn.

Vội vàng đem toàn bộ thức ăn còn dư lại bỏ vào tủ lạnh, cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói:

"Phải uống nhiều sữa tươi, có thể giúp tay của anh nhanh bình phục một chút, đối với xương cũng rất có ích. . . . . ." Ôn Nhu giống như một bà cụ, cằn nhằn dặn đi dặn lại.

"Ôn Nhu, rất cám ơn em."

Quay người lại, ánh mắt Ôn Nhu thẳng tắp chạm phải tròng mắt đen sâu thẳm của anh.

Hách Thế Gia bình tĩnh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt nồng đậm giống muốn đem cô hòa tan —— nhưng kỳ lạ là, cô hoàn toàn không có đỏ mặt tim cũng không đập mạnh, hoặc là cảm giác hít thở không thông không cách nào thở được.

"Đâu có, có thể vì anh làm chút chuyện, em rất vui."

Lúc vui vẻ, một chút cảm giác bay bổng nhẹ nhàng cô cũng không có, thật không biết mình rốt cuộc là có gì không đúng?

"Ôn Nhu, tối thứ sáu em có rãnh không? Có đồng ý cùng anh ăn một bữa cơm hay không, anh có chút chuyện muốn nói cho em biết."

Ý của anh quá rõ ráng, anh là muốn bày tỏ với cô sao!

Rốt cục, khoảnh khắc cô chờ mong cũng đã đến.

Cô dụng tâm lương khổ (tâm ý nổi khổ) làm cảm động Hách Thế Gia, trời cao nghe được van xin thành khẩn của cô, quyết định ban tình yêu trọn đời vĩnh hằng cho cô.

Nhưng, tại sao một chút vui vẻ cô cũng không có, chỉ cảm thấy vừa mâu thuẫn vừa mê muội? !

"Ách? Tốt. . . . . . Tốt, nếu như không có làm thêm giờ." Cô ấp úng nói, thậm chí không xác định được mình có muốn đi hay không.

"Ừ, không sao, anh chờ điện thoại của em."

Nụ cười của Hách Thế Gia quá dịu dàng, khiến cho Ôn Nhu cảm giác sự do dự của mình thật tồi tệ, làm sao cô có thể trút bỏ lòng thành của Hách Thế Gia, lại len lén nhớ tới một người đàn ông khác?

"Thời gian không còn sớm, em đi về trước."

Không dám nhìn hắn lâu một chút, trong lòng Ôn Nhu tự trách mình vàng vàng rời đi.

Dĩ nhiên, cô cũng không có cơ hội thấy ánh mắt thở dài sau lưng.

Mặc dù hai người đàn ông này quấy nhiễu cuộc sống của Ôn Nhu thật rối loạn, nhưng thượng lưu vẫn là thượng lưu, chuyện phải làm mỗi ngày vẫn nhiều như ngọn núi.

Cuộc hợp theo lệ mỗi sáng, bầu không khí dày đặc một cổ sát khí, mỗi người đều bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch, không biết hôm nay người nào sẽ là người bị hại thứ nhất bị Lôi công ném bom.

Giọng nói lớn của Lôi công không sao, tính tình không tốt giống như một bạo quân, một ngày không mắng chửi người cả người hắn sẽ không thoải mái, nghe nói là sau khi từ chiến tranh thế giới thứ hai trở về thì biến thành "Quỷ Kiến Sầu" .

Nhưng giống như là không có nhận ra được bầu không khí căng thẳng xung quanh, hai tay Ôn Nhu chống cằm, hai mắt vô thần nhìn vào không khí đến ngẩn người.

Tối hôm qua, cô gặp phải ác mộng bị hù dọa đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Hai người đàn ông ở phía sau cô đuổi cùng giết tận không buông, Hách Thế Gia chỉ trích cô, Phí Gia Lạc cười nhạo cô, làm cho cô bị hù dọa toàn thân đều là mồ hôi lạnh, sau khi tỉnh lại liền mất ngủ đến trời sáng.

"Ôn Nhu!"

Vẻ mặt Lôi công kéo căng, người hi sinh vì nước thứ nhất được công bố.

Đồng nghiệp một bên đều cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm, còn âm thầm cười trộm vì tránh thoát được một kiếp, bởi vì hỏa khí của Lôi công luôn luôn dọa người, không có vài dấu hiệu trước liền chứng tỏ hôm nay là một ngày dễ chịu.

"Ôn Nhu!" Mười ngón tay thô ráp mập mạp của Lôi công dừng lại trước mặt cô, Ôn Nhu từ mất hồn liền hung hăng bị đánh thức.

"Lôi công ——" Căng thẳng bật thốt lên, phòng họp nhất thời xì xào bàn tán, lập tức yên tĩnh giống như tất cả mọi người bị sốc đến đột ngột chết đi.

“Cô nói cái gì?" Lôi công nheo đôi mắt hạt đậu lại tỉ lệ nghịch với giọng nói, hiện tại ngay cả một kẻ hở cũng không thấy được.

"Tôi. . . . . . Tôi là nói, bàn tay khỏe mạnh của tổ trưởng rất có lực rung động, giống như Lôi công." Ôn Nhu lập tức lấy bất biến ứng vạn biến, chính xác nịnh hót.

"Ừ." Quả nhiên sách lược nịnh bợ có hiệu quả, Lôi công nới lỏng chân mày, đôi mắt hạt đậu thoát khỏi bóng tối."Tôi muốn cô đến Hồng kông công tác, báo cáo toàn bộ lịch trình biểu diễn từ thiên của Phí Gia Lạc."

Muốn cô đi công tác? Nụ cười nịnh hót trên mặt Ôn Nhu cứng lại.

Cô bắt đầu hoài nghi Lôi công căn bản không phải người, mà là một Vampire (quỷ hút máu).

Thật vất vả mới có một phần tin tức phong phú, đủ để làm thành phim phóng sự chuyên đề "Bí mật trung tâm thể hình" giao cho hắn , hắn cũng không biết đủ còn muốn tiếp tục áp bức cô —— máu của hắn rốt cuột có phải là băng không?

"Cô có ý kiến gì?" Lôi công trừng mắt một cái, không có ý tốt nhìn cô.

Ý kiến? Cho dù có ý kiến, thậm chí là phẫn nộ vì bất công thì có thể như thế nào?

Cô chẳng qua là một phóng viên nho nhỏ, một nhân vật nhỏ bé chỉ có thể nghe theo lệnh, lời nói của cấp trên đều là thánh chỉ, nếu thánh chỉ muốn cô làm việc, thì cô phải nghĩ cách làm ra thành tựu oanh oanh liệt liệt.

"Không có." Nước mắt cô rưng rưng lắc đầu một cái.

Ôn Nhu biết nếu là đem thân phận thật sự của Phí Gia Lạc —— là chủ tịch của trung tâm thể hình "Phi lạc" nổi tiếng trong và ngoài nước lên mặt báo, chẳng những Lôi công mừng rỡ thăng chức cho cô, danh tiếng của cô cũng sẽ lập tức tăng lên.

Nhưng kỳ quái là, trước kia Ôn Nhu muốn đến ngày được thăng chức thật nhanh, nhưng hiện tại lại không muốn vạch trần việc riêng của người ta để đạt được lợi ích, hơn nữa đối tượng còn là Phí Gia Lạc.

"Ừ, vậy tốt lắm." Lôi công phun ra khí lạnh từ lỗ mũi."Ngày mai lập tức xuất phát."

"Tôi muốn cô nhìn chặt chẽ từng hành động của Phí Gia Lạc, hắn là con dê béo của mỗi một đài truyền hình Đài Loan, không được để lộ bất kỳ một tin tức nào, biết không?"

"Dạ" Ôn Nhu khúm núm gật đầu một cái.

Người lãnh tiền lương, nhìn sắc mặt cấp trên mà qua ngày, cô nào có cái quyền lợi nói không thể?

Xem ra, cuộc hẹn thứ sáu cùng với Hách Thế Gia, nhất định là bị lỡ —— nhưng, cô lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Hoặc là, cô còn chưa hiểu rõ tâm ý của mình!

Sáng sớm, ngay cả mí mắt cũng còn chưa mở ra hoàn toàn, người của Ôn Nhu đã đứng trong một khách sạn năm sao ở Hồng Kông.

"Cái gì? Không có?"

Trước bàn tiếp tân, chỉ thấy Ôn Nhu cùng nữ tiếp tân Quảng Đông tranh luận đến đỏ mặt tía tai, bên cạnh là vẻ mặt bất đắc dĩ của Cao Thăng.

"Tôi rõ ràng đã đặt trước hai phòng, làm sao có thể không có?" Bởi vì giấc ngủ chưa đủ, cặp mắt Ôn Nhu đỏ ngầu, dưới hốc mắt lõm vào, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

"Ôn tiểu thư, rất xin lỗi, khách sạn sẽ nhường cho cô một gian phòng, ngoài ra sẽ ưu đãi 5% giá phòng cho cô xem như là bồi thường——"

"Tôi không muốn bồi thường, giao, phòng, cho, tôi!" Cả người Ôn Nhu gần như nằm sấp trên quầy tiếp tân, cắn răng nghiến lợi mà nói.

"Như thế này đi chúng tôi tạm thời giao cho cô một phòng trước, rất xin lỗi, xin Ôn tiểu thư đi nghỉ ngơi trước." Nữ tiếp tân khéo léo phát huy đặc tính cưỡng ép của người Hồng Kông

Tức tối nhìn phục vụ xách hành lý đi, cô không thể làm gì chỉ có thể trách mình không may mắn.

Dù sao có còn hơn không, lần này Phí Gia Lạc đến Hồng Kông biểu diễn từ thiện chính là nghĩ ở khách sạn này, cô vô cùng cần nơi ở này, là chỗ tốt để theo dõi từng hành động của Phí Gia Lạc, nhiều đài truyền hình giống con sói hung ác tấn công hổ như vậy, cô còn có ý nghĩ, nếu như không có phòng, muốn cô ngả ra đất nằm cô cũng phải chấp nhận .

Tức giận bất công trở về phòng, Ôn Nhu vừa nhìn thấy giường thì lập tức gục xuống, ngủ mê mệt, căn bản không rãnh để ý người đàn ông cùng ở một phòng đang ở tình cảnh lúng túng.

Cho đến khi Cao Thăng kêu cô tỉnh, muốn cô thức dậy ăn bữa tối.

"Ăn bữa tối?" Ôn Nhu bị làm cho tỉnh lại, cô giống như heo ngủ cả ngày?

"Ừ, xem ra cô mệt muốn chết rồi, ngay cả mới vừa có động đất cô cũng không tỉnh lại."

Cái gì, có động đất? Ôn Nhu lập tức bị hù đến mồ hôi lạnh cả người, may mắn mình còn có thể bình an tỉnh lại.

"Phí Gia Lạc đã tới chưa?" Cô vừa ngáp vừa hỏi.

"Tới, nhưng mà cô đừng lo lắng, tôi mới vừa đi chụp mấy bức ảnh khi hắn vào khách sạn, đã đem tài liệu và hình về."

Nghe vậy, trong mắt Ôn Nhu hiện lên cảm động cùng xấu hổ.

"Cao Thăng, tôi thật sự không thể không có anh." Cô buồn nôn nháy đôi mắt to như ánh sao.

"Ác, tôi là không thể không có thức ăn, tôi sẽ chết đói." Cao Thăng nhếch môi cười.

"Tôi mời anh ăn tối." Ôn Nhu nâng bụng đang đói gào to vào Cao Thăng.

Vừa ra khỏi phòng, thật là đúng dịp không khéo Ôn Nhu lại chạm mặt người mà cô không muốn đối mặt.

"Ôn Nhu?"

Vừa nhìn thấy cô đi ra, phía sau còn có nhiếp ảnh gia, nụ cười trên mặt Phí Gia Lạc liền cứng lại.

Hai bước thành một bước, liền kéo chặt Ôn Nhu qua một bên.

"Sao em lại cùng nhiếp ảnh gia ở cùng một phòng?" Phí Gia Lạc ngạc nhiên trợn mắt nhìn cô.

Nói chưa dứt lời, bụng Ôn Nhu đã đầy tức giận.

"Còn không phải là do anh ban tặng, tất cả phòng trong khách sạn đều có khách." Cô không phải đi ngủ ở cống thoát nước đã cảm tạ trời đất rồi.

"Cho nên em cùng nhiếp ảnh gia ở chung phòng, ngủ chung giường?" Hắn rất cố gắng mà đè nén căng thẳng không hiểu kia trong ngực.

"Trong phòng có hai cái giường." Cô không kiên nhẫn nói.

"Nhưng vẫn là chung một phòng, không phải sao?"

Cô tắm, thay quần áo, thậm chí ngay cả dáng vẻ lúc ngủ cũng có thể bị nhìn, nếu tên nhiếp ảnh gia nổi lên sắc tâm (lòng háo sắc).

Không chừng nửa đêm còn có thể mò lên giường cô, đem con cừu non như cô nuốt vào trong bụng. . . . . .

"Vậy cũng hết cách." Cô không quá tình nguyện mà nhún nhún vai."Ai kêu anh là thần tượng phụ nữ."

Một cỗ ghen tuông không kiềm chế được lại bốc lên, nhất là nhìn thấy nữ trợ lý và nữ đại diện đi theo bên cạnh hắn, cô thật sự cảm thấy vách tường dạ dày bị ăn mòn không phải là đói bụng, mà là ghen tỵ.

"Em không sợ?" Phí dùng một giọng nói cảnh báo cô gái nhỏ phải đề phòng con sói lớn để nhắc nhở cô .

Nói nửa ngày, Ôn Nhu mới nhận ra được hắn đang lo lắng cái gì.

"Cao Thăng là một người rất tốt." Cô mặt nhăn cau mày.

"Mỗi một dâm tặc thoạt nhìn đều giống như người tốt." Hắn hậm hực trả lời.

"Anh thật nhàm chán." Cô không vui trách móc, xoay người muốn đi.

"Em tới phòng của tôi ngủ." Hắn không để cô cự tuyệt kéo cô đi về phòng của hắn.

"Tôi không muốn!" Nếu bị người khác nhìn thấy, cô nhất định sẽ trở thành kẻ thù chung của phụ nữ, nhân tiện cùng lên trang đầu tạp chí với hắn.

"Chúng ta là bạn cũ, tôi tuyệt đối an toàn hơn một người đàn ông không rõ lai lịch."

Không nghe cô kháng nghị, Phí Gia Lạc không cho cô nhiều lời bắt cô mang về phòng của mình.

Trời ạ, đây là tình hình gì?

Chăn lông cao cấp mềm mại thoải mái, Ôn Nhu cảm giác mình giống như đang nằm ở giữa đám mây, mà không phải là trên giường lớn trong phòng Tổng Thống. . . . . . Một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Cô là tới phỏng vấn Phí Gia Lac, làm sao lại biến thành cô nằm trên giường của hắn, hắn lại chạy tới nằm trên ghế sa lon trong phòng khách?

Mặc kệ, dù sao có người rộng rãi chịu cho cô mượn giường ngủ, cô khách sáo làm gì? Dù sao, coi như là hắn thiếu cô chín năm trước!

Thỏa mãn khẽ thở dài một hơi, cả ngày mệt nhọc đi tàu xe, mí mắt Ôn Nhu đã nặng trĩu nhanh chóng dính lại thành một đường may, nhưng nghĩ đến Phí Gia Lạc vì khách mà ngủ trên ghế sa lon, cô vẫn cảm thấy không tốt lắm.

Nửa đêm, một cổ mát lạnh chui lên lòng bàn chân Ôn Nhu, mang cô tỉnh lại từ giấc mộng bí ẩn.

Mở cặp mắt lim dim ra, xung quanh cô là bóng tối vô tận, ngoài cửa sổ có mấy ánh sáng màu bạc chiếu vào, làm sự lay động của bóng cây càng tăng thêm u ám.

Toàn bộ buồn ngủ của Ôn Nhu lập tức tiêu tan, nàng nắm chặt chăn, trợn to cặp mắt nhìn xung quanh, trong lúc bất chợt nhớ tới —— hiện tại là tháng ma quỷ!

Bây giờ là thế kỷ hai mươi văn minh, làm sao lại có ma? Cô tự an ủi mình, hơn nữa, nói không chừng ma không biết đi bay may, sẽ không đến Hồng Kông.

Nhưng căn bản là toàn bộ thế giới đều có ma!

Cô hoảng hốt nhảy dựng lên, liền kéo cửa phòng xông ra ngoài, giống như ma quỷ đã xuất hiện ở mép giường nhe răng trợn mắt với cô.

"Ôn Nhu? Sao vậy?"

Nằm trên ghế sa lon ở phòng khách, Phí Gia Lạc kinh ngạc nhìn Ôn Nhu hoảng hốt từ trong phòng chạy ra, lập tức ngồi dậy.

Nhất định phải nuốt sự sợ hãi xuống cổ hộng, giọng nói Ôn Nhu mới có thể đầy đủ.

"Không có. . . . . . Không có." Cô dùng sức lắc đầu một cái, làm vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi. . . . . . Tôi ngủ không được." Trên thực tế là —— cô sợ ma.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn mẹ đã nói với cô trăm ngàn lần, trên thế giới này không có quỷ, nhưng cô vẫn sợ, hơn nữa cho rằng mẹ đang nói láo lừa gạt cô.

Phí Gia Lạc quan sát cô, nhìn Ôn Nhu cũng biết, nhìn nét mặt của cô cũng biết chuyện này không phải là như vậy.

Nhất là giờ phút này cô mặc bộ quần áo đáng yêu, nhìn dáng ngực nhỏ nhắn mềm mại rất đẹp, đối với chuyên gia quen thuộc với thân thể phụ nữ, hắn gần như có thể thấy được —— cô không có mặc áo lót.

Trong lúc bất chợt, hắn thật là muốn làm một con sói.

Bên kia, Ôn Nhu cũng nhìn chăm chú vào Phí Gia Lạc nửa ngày không lên tiếng, phát hiện bởi vì cái chăn rớt xuống mà thân thể của hắn hiên ngang dưới ánh trăng, đột nhiên lộ ra lồng ngực trần truồng——

Mẹ ơi, người là một người cuồng phơi bày! Ôn Nhu vội vàng quay mặt đi, tránh cho mắt bị nổi hột.

"Sao anh lại không mặt quần áo?" Mặt của cô đỏ hồng giống như trái cà chua chín.

"Ngủ tại sao phải mặc quần áo?" Cuồng phơi bày hỏi ngược lại cô.

"Có cô gái xinh đẹp thùy mị ở trong phòng anh, anh cũng nên lễ độ một chút."

"Có muốn tôi mặc âu phục, đôi nón hay không?" Hắn lại làm trò với cô.

"Không cần, thời gian không còn sớm, tôi không rãnh xem anh biểu diễn đồng phục xuất sắc!" Cô khoát khoát tay, cầm đệm, giúp mình tìm một vị trí nằm xuống trên thảm bên cạnh ghế sa lon.

"Em ở đây làm cái gì?" Phí Gia Lạc trợn to cặp mắt.

"Ngủ!" Cô an tâm nhắm mắt lại.

Kỳ quái, trước kia cô hận không thể cách xa Phí Gia Lạc một chút, nhưng giờ phút này, sự tồn tại của hắn lại làm cho cô cảm thấy an tâm.

Ít nhất, nữ sát thủ sợ gặp người này, ngay cả ma thấy cũng sẽ phải sợ hãi ba phần.

Ôn Nhu ngáp một cái, đang chuẩn bị rơi vào mộng đẹp ngọt ngào, lại phát hiện mình bị người kéo lên.

"Đứng lên, em không thể ngủ ở chỗ này."

"Tôi càng muốn!" Nói gì cô cũng không muốn trở về phòng ngủ cùng quỷ.

Cố chấp nằm trên thảm, đối với cô mà nói cái này hơi cứng hơn sàn nhà một chút, nhưng so với giường lớn bên trong kia lại làm cho cô an tâm, ít nhất sẽ không có bóng cây ngoài cửa sổ hoặc đột nhiên xuất hiện tiếng động hù dọa cô chết khiếp.

"Em sẽ bị cảm."

"Tôi không sao." So với ma quỷ u ám, Cô tình nguyện bị cảm nặng.

"Trở về trên giường đi." Hắn không cho thương lượng mà ôm lấy cô

Cũng là giờ khắc này, cô mới phát hiện lồng ngực hắn lại vô cùng rộng rãi bền chắc , bước chân nhẹ nhàng ổn định giống như ôm một đứa trẻ, hơi thở nhàn nhạt mát mẽ của xà bông cùng hình tượng công tử lăng nhăng của hắn hoàn toàn không hợp.

"Không muốn, không muốn!" Hai quả đấm nhỏ mềm mại của cô đối với hắn mà nói chắc chắn là như xoa bóp, chỉ thấy mặt hắn không đổi sắc, vẫn ưu nhã gọn gàn mà vững vàng mang cô thả lại trên giường.

Nhiệm vụ đạt thành, Phí Gia Lạc lui ra mép giường, đè nén xung động muốn nhào tới.

Ôn Nhu nhìn ngoài cửa sổ đen như mực, nuốt một ngụm nước miếng, bất chấp tất cả bám hắn thật chặt.

"Xin anh đừng đi. . . . . ."

"Em rốt cuộc làm sao?” Giờ phút này, Phí Gia Lạc mới phát hiện cô có cái gì không đúng.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Thành thực thẳng thắn nói mình nhát gan, so với mạnh mẽ chống đỡ để chịu đựng qua tối nay thì đơn giản hơn nhiều."Tôi sợ ma."

Người phụ nữ tính tình giống như núi lửa sắp bạo phát này, lại sợ ma?

Trong lúc bất chợt Phí Gia Lạc thật là muốn cười, nhưng, hắn rất có lễ phép cũng rất thông minh mà nhịn được.

"Tôi cùng ngủ với em."

Một lực uy hiếp, thân thể tràn đầy tính nguy hiểm nhanh nhẹn chen lên giường, dịu Ôn Nhu biết rất rõ tình huống như thế rất có thể sẽ bốc cháy sát thương, nhưng cô lại không có ngăn cản nó phát sinh.

Hắn có tiếng xấu là công tử lăng nhăng, coi như hắn rất mê người, có sức hấp dẫn, làm cho cô say mê ——

Nhưng mà, hắn không phải là người bình thường mà cô có thể chọc được, hắn không giống người mà cô mong muốn!

Hết chương 8
Chương trước Chương tiếp
Loading...