Chưa Tới Ngày Về

Chương 11



Đúng như lời hắn nói, từ ngày ấy đông cung rất yên bình.

Thái tử tựa như muốn bù đắp hết những gì trước đây thiếu nợ một lần trả hết một lượt, những lễ vật đủ loại đủ kiểu được đưa vào trong cung ta như nước đổ biển. Chỉ cần ta nhìn cái gì, sờ cái gì, ngày hôm sau liền có số lượng lớn thứ đó đưa đến thêm. Mãi đến khi ta không nhịn nổi nữa, quyết định thay mặt chính nghĩa nói thẳng với hắn, nếu hắn cứ như vậy nữa thì trong cung ta sợ là không còn có chỗ để chân mất thôi. Hắn giật mình, cầm một lọn tóc của ta vờn quanh đầu ngón tay, không thèm đếm xỉa đến lời của ta, thờ ơ bảo ta cứ yên tâm mà chờ, sắp tới sẽ để ta chuyển đến một cung điện rộng rãi hơn. Tuy rằng ta không hiểu ánh mắt thâm sâu của hắn, nhưng mỗi lúc hắn nhìn ta ánh mắt lúc nào cũng biến thành trong suốt như ngày xưa.

Mối quan hệ của ta và thái tử phi vẫn như tốt như cũ, thậm chí ta còn mơ hồ cảm thấy sắc mặt nàng tốt hơn nhiều, sao ta cứ thấy nàng giống như trút được gánh nặng ấy nhỉ.

Vào thu, có một ngày hắn đột nhiên nói muốn đưa ta về thăm Tần phủ. Từ trước đến nay chỉ thấy thái tử đi về nhà thái tử phi lại mặt thôi mà, hắn như vậy không khỏi làm ta dấy lên nghi hoặc.

Hắn đang thong thả dùng bữa tối bất chợt hỏi ta: “Nàng có muốn về thăm nhà không?”

Ta đắn đo một lúc: “Nhưng…”

Hắn ngắt lời ta: “Muốn hay không muốn?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn ăn xong, vừa lau tay vừa nói: “Đợi đến mai ta đưa nàng về, lễ vật chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”

Cả đêm hôm đó ta không ngủ được, sáng hôm sau dậy từ sáng sớm tinh mơ. Hắn đã mặc xong triều phục bước đến, tiện thể cầm đồ kẻ lông mày trên tay Liên Vi vẽ lông mày giúp ta, trong lúc vẽ còn nhướng mày trêu chọc: “Nhìn quầng mắt của nàng này, nhạc mẫu thấy lại bảo ta đối xử không tốt với nàng.”

Vẽ xong hắn nhẹ nhàng đặt lại thứ kia lên bàn, nhìn tới nhìn lui ta, ho khù khụ hai cái nói không còn sớm nữa rồi vội đi ra ngoài, điệu bộ quả quyết làm ta không phản ứng kịp. Ta với chiếc gương đồng soi thử, lông mày vừa thô vừa dày cứ như vẽ hai cái đòn gánh trên mặt.

Ta nghiến răng nghiến lợi ai oán quát: “Tiêu Thừa Ngạn!”

Chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn vang vọng không gian. Ta sai Liên Vi mang nước đến nhanh chóng lau đi. Cả ngày thấp thỏm hồi hộp như ngồi đống than chờ hắn hạ triều, lúc này mới cùng nhau trở về. Mẹ ta dạo này tinh thần tốt lên nhiều rồi, chấp nhận làm lụng vất vả, những chuyện quá khứ cũng đã buông xuống. Tần phủ lớn như vậy, tấm biển phủ Định Viễn hầu trước đây bị dỡ xuống, nhưng trừ lần đó ra cũng không có chuyện gì nữa. Mẹ kéo ta lại tâm sự nhiều lắm, rồi đưa ta đi bái kiến tổ mẫu. Thân thể của tổ mẫu trông vẫn rất nhanh nhẹn, ta không dám ở lâu thêm, lúc rời đi ánh mắt bà nhìn ta hiện ra sự vui vẻ không thể che giấu.

Trên đường từ chỗ tổ mẫu quay về, đi ngang qua hậu viện chợt nghe thấy âm thanh vun vút xé gió truyền đến. Ta che miệng cười, rón rén đi tới chỗ phát ra tiếng. Đệ đệ đang ở đằng sau hậu viện luyện kiếm, tập tành nghiêm túc đâu ra đấy, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng.

Nhìn thấy ta, đệ ấy vui sướng hét lên: “Tỷ tỷ.”

Đệ ấy cho kiếm lại vào trong vỏ chạy vọt tới, ta liền bế đệ ấy lên cụng trán nhau.

Ta vừa lau mồ hôi cho đệ ấy vừa hỏi: “Tập luyện đến đâu rồi?”

Ánh mắt đệ ấy lập tức sáng bừng: “Mẹ nói với đệ rằng nhị ca đang ở Bắc Cương, đệ không thể thua kém được.” Nói xong cầm thanh kiếm như đang nâng niu ngọc ngà châu báu đưa cho ta: “Đây là thanh kiếm Hạ ca ca đặc biệt rèn riêng cho đệ, kiếm pháp cũng là huynh ấy dạy.”

Trong trí nhớ của ta, Hạ Thịnh đúng thật rất giỏi khoản kiếm thuật. Ta không đưa tay ra cầm kiếm mà lấy cây thương quấn tua đỏ trên giá xuống: “Đệ là binh sĩ của Tần gia thì nhất định phải luyện thành thạo kĩ thuật dùng thương của Tần gia.”

Ta dùng trâm cài tóc cột tóc mái tóc dài vướng víu lên cao, xắn tay áo, vung cây thương lên: “Nhìn cho kĩ.”

Cho kịp dứt lời ta liền làm mẫu biểu diễn cho đệ ấy xem. Cây thương xé gió đảo qua làm những cánh hoa rơi lả tả dưới trời chiều. Những chiêu thức này đã ăn sâu vào máu, ngấm trong xương tuỷ từ lâu, trừ khi bị đẽo xương, nếu không cả đời này cũng không sao quên được. Cuối cùng ta thu lực, đệ đệ vỗ tay khen ngợi: “Kỹ thuật dùng thương của tỷ tỷ tuyệt thật đấy.” Nhưng đến câu sau lại lí nhí: “Đến lúc nào đên mới có thể giống tỷ, mới có thể giúp được nhị ca.”

Ta ngồi xổm xuống, xoa đầu đệ ấy: “Đệ hãy còn nhỏ, chờ đệ lớn hơn chút nữa chắc chắn còn giỏi hơn tỷ nhiều.”

Đột nhiên ta có linh cảm, chợt ngẩng đầu lên liền bắt gặp thái tử đang đứng ở cổng vòm khoanh tay mỉm cười nhìn về phía này. Khuôn mặt ta dường như lây nhiễm ý cười của hắn, đưa thương cho đệ đệ, dặn dò đệ ấy luyện tập cho thật tốt rồi mới đứng dậy đi về phía người nọ.

Trên đường trở về đông cung, hắn bất chợt mở miệng: “Ta rất tò mò, không biết lúc nàng ở Bắc Cương trông như thế nào.”

Cả đêm qua không ngủ nên bây giờ xe ngựa xóc nảy làm cơn buồn ngủ ập đến, ta nhắm tịt mắt nói: “Ừ, kiếp này sợ là chàng không có cơ hội được thấy rồi. Nếu kiếp sau chàng tới tìm ta sớm hơn, ờ… cũng chưa chắc đã thấy.”

Hắn khom ngón tay lại cốc trán ta: “Nói mê nói sảng rồi đấy à.”

Nói thì nói vậy, nhưng đến lúc về đến đông cung, ta sai người dắt cục cưng tiểu hồng mã của ta ra, cố nhẫn nhịn ngồi chung một ngựa cùng hắn dạo quanh vài vòng. Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là liên hệ duy nhất còn sót lại giữa ta và Bắc Cương. Hắn ngồi lên một tí thôi ta cũng cảm thấy lòng đau như cắt. Hắn ngồi phía sau, tay vòng lên người ta nắm dây cương, đầu tự nhiên tựa vào hõm vai ta làm ta thấy ngưa ngứa.“

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng ngồi chung ngựa như thế này. Lúc ấy ta nghĩ, cô nương nhà ai mà lá gan lớn đến vậy.”

Nhớ lại chuyện năm đó, ý cười lan ra khắp mặt ta, trong lòng mềm mại như nước, trịnh trọng nói: “Cho dù là nhà ai, cuối cùng không phải cũng thành nhà chàng đấy ư?”

Trời trở đông, ta lại mắc phong hàn. Cũng may thái y nói bệnh tình không có gì đáng ngại, chỉ cần uống thuốc là được. Ngày mười lăm tháng Giêng là ngày hội nguyên tiêu. Thái tử và thái tử phi cùng nhau đi thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu nương nương. Ta ở lại đông cung cũng chẳng buồn chán gì, còn vui vẻ tự tại hơn.

Liên Vi đã sắc thuốc xong bê lên, ta bịt mũi uống rồi vội ăn mấy miếng mứt hoa quả mới đỡ đắng. Vậy mà ngay sau đó em ấy lại bưng bát thuốc ngừa thai kia lên. Ôi, bát thuốc kia còn đắng hơn bát này đấy. Ta xụ mặt xuống, Liên Vi phải dỗ dành mãi ta mới xuôi lòng, bảo em ấy đưa thuốc rồi nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi cạn sạch.

Bây giờ mới là giờ dùng cơm trưa, ta ngạc nhiên nhìn thái tử đi từ cửa sau vào cung của ta. Trong lòng ta có chút bất an, đến nụ cười cũng miễn cưỡng: “Sao giờ này chàng đã quay lại rồi?”

Hắn trừng mắt nhìn ta, tựa như đang mắng ta không có lương tâm: “Chiều nay có cung yến, ta sợ rằng không ở cùng nàng được. Chỉ còn cách về giờ này đón Tết với nàng.”

Nói xong, hắn để ý thấy thuốc đông y, liền vòng qua bưng chén thuốc tới: “Sao vẫn chưa uống thuốc? Dù chỉ là phong hàn nàng cũng phải để ý chứ.”

Nỗi bất an dâng lên càng nhiều, ta cuống quít cầm bát thuốc uống hết sạch. Hắn đút mứt táo cho ta, cười cười: “Hôm nay uống nhanh thế.”

Thấy hắn có vẻ chưa phát hiện ra cái gì ta mới yên tâm. Dùng bữa xong hắn lại vội vàng đi ngay, nói là về đón Tết với ta, thế mà ăn xong đã chạy đi rồi.

Tới chiều ta ăn một bát bánh trôi nhỏ, buồn chán ngồi trong sân ngắm trăng. Ngày mười lăm tháng Giêng hàng năm, theo tập tục của tổ tiên thái tử phải sủng hạnh thái tử phi. Đêm nay có lẽ ta được nhàn rỗi rồi.

Ánh trăng sáng tỏ như nhìn thấu nỗi muộn phiền. Ta chợt thấy ánh trăng lắc lư, có lẽ ta hơi mệt, vừa định vào đi ngủ thì thấy hắn đang đi về phía ta.

Nam nhân đưa lưng về phía ánh trăng sáng, từng bước từng bước đi đến bên cạnh ta. Hắn dừng trước mặt ta, vươn một bàn tay ra. Ta không nhịn nổi nắm lấy, thật ấm áp biết bao. Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá y phục ta đang mặc. Tuy hôm nay là ngày Tết nhưng đối với những người không phải làm gì như ta thì cũng chẳng quan trọng lắm. Cho nên ta mặc một bộ váy màu xanh nhạt trông vô cùng tầm thường. Hắn hài lòng gật gật đầu rồi lập tức kéo ta ra ngoài. Ta mơ hồ như lạc trong sương mù: “Chàng định làm gì đấy?”

Hắn không thèm quay đầu lại, cứ vậy nắm tay kéo ta đi: “Đưa nàng đi xem hội hoa đăng.”

Trên đường đi hắn nói đã tìm một cái cớ rồi rời cung yến. Hắn còn nói hẹn ước đi xem hội hoa đăng năm ngoái không thực hiện được nên năm nay đưa ta đi xem bù.

Ngoài trời tuyết rơi lất phất dịu dàng quyện lên da thịt, thế nhưng không vì thế mà người ta thấy phiền phức, trái lại còn cảm thấy thích thú nhiều hơn. Hắn nắm tay ta như những cặp vợ chồng bình thường, lướt qua từng góc phố ngõ nhỏ, cười nói với ta, rằng suốt đời suốt kiếp muốn nắm tay ta đi như vậy, mãi mãi không bao giờ buông tay.

Vì là Tết nguyên tiêu nên trên đường nhìn đâu cũng thấy đèn hoa đăng. Những chiếc đèn hoa đăng sáng rực đến mức làm ta thấy chói mắt không thể nhìn lâu. Tuyết trườn trên mặt ta như ve như vuốt rồi rơi xuống như dòng lệ. Hắn đột nhiên dừng bước chân, dịu dàng cúi xuống hôn ta, rồi lại giúp ta phủi tuyết vương trên vai xuống, nói sau này sẽ không để ta khóc nữa.

Ta cười trả lời, sau này mái tóc bạc phơ, chàng không còn thích thiếp như bây giờ nữa thì sao?

Hắn nói: “Sẽ không đâu, chờ đến lúc tóc nàng bạc phơ thì ta cũng đã già rồi. Đến lúc đó ta sẽ đưa nàng đi ngắm hoa mai dưới tuyết, ngắm nhìn thiên hạ phồn hoa, cứ như vậy đi qua một đời.”

Có rất nhiều chuyện xưa sau này chẳng đáng nhắc lại. Nhưng ta vẫn nhớ như in ngày tuyết rơi đầy trời hôm ấy, tuyết dường như rơi cả vào lòng ta phủ lên trên một tầng dày đặc, còn hắn được đặt ở giữa tấm lòng tuyết trắng. Thế gian này tuyết rơi là chuyện thường tình, còn hẹn ước đầu bạc mới là hiếm thấy.

Trên đường có người cầm cung tên và bia, nếu có thể bắn năm phát trúng hồng tâm thì được giải nhất. Người đến rồi lại đi về tay không nườm nượp. Ta thấy phần thưởng rất mới lạ nên kéo hắn đi tới chỗ đó. Đứng xem một lúc ta liền dụ dỗ hắn chơi thử xem sao.

Hắn hỏi ta: “Thích cái gì?”

Ta hơi đau xót. Từ xưa đến nay, có thể tránh được cái gì thì nên tránh cái ấy. Có ai giống như hắn đâu, sao lại thích lãng phí như vậy? Hắn giương cung lên bắn hai phát, tất nhiên là đều bắn trúng hồng tâm. Nếu không phải vì mấy năm nay ta bệnh nên có chút lạ tay thì cũng chẳng thèm làm phiền đến hắn. Thấy không có gì phải lo nữa, ta nhìn quanh thấy quán nhỏ bên đường rao bán mứt quả xiên thành xâu, một xâu đỏ au trông thật ngon. Chỗ đó cách đây cũng không xa lắm, vì vậy ta liền bỏ ngoài tai tiếng đám đông đang hô hào đi qua mua hai xâu.

Lúc ta tràn ngập vui sướng quay lại, mới đi được hai bước đã thấy hắn vội vàng chạy tới ôm ta giữa đường giữa chợ. Bó tay, ta đành giơ xâu mứt quả lên cao, sợ làm bẩn xiêm y của hắn. Nếu mà quệt qua vải lông rồi thì ăn thế nào được nữa?

Mãi lâu sau hắn mới buông ta ra, ánh mắt hiện rõ vẻ cô đơn: “Ta vừa quay đầu lại không thấy nàng đâu, ta cứ tưởng…”

Ta tức giận lườm hắn: “Tưởng tưởng cái gì? Chẳng lẽ tưởng ta không cần chàng nữa hả?”

Ai dè mặt hắn thế mà tái nhợt đi, ta bất lực thở dài, cầm một xâu mứt quả đưa tới bên miệng hắn, dùng giọng điệu của đứa trẻ con nũng nịu: “A Ngạn đừng sợ, ta sẽ không bao giờ không cần A Ngạn.”

Hắn nghe xong câu này sắc mặt mới dịu lại, rồi lại tái xanh, đúng là biến hoá linh hoạt. Đúng lúc đó có một chiếc thuyền hoa chầm chậm đi tới, ta nung nấu mưu đồ đánh trống lảng nên chỉ tay về phía đó: “Chúng ta lên thuyền hoa ngắm cảnh đi?”

Vừa nói ta lại chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức thấy hối hận vô cùng: “Thôi chết, ta quên mất chàng sợ nước.”

Nhìn thấy hắn trầm mặc không nói được câu nào, trong lòng ta càng thêm sung sướng. Đi dạo một lúc lâu nữa đến tối muộn, ta buồn ngủ đến nỗi mắt díp hết lại mới lên xe ngựa trở về.

“Tối nay lúc ta về thấy nàng đang ngồi ngắm trăng. Hạ nhân nói nàng ngồi thẫn thờ ở đó ít nhất phải một canh giờ rồi. Trăng đẹp đến vậy hả?”

Ta buồn ngủ lắm rồi, đầu tựa lên vai hắn, mơ mơ màng màng nói: “Thứ ta ngắm không chỉ là ánh trăng mà còn là những vì sao tinh tú. Chẳng qua tối nay chúng nó hơi buồn một chút thôi.”

Nói xong ta liền mất hết ý thức, giọng nói bắt đầu không rõ ràng: “Chàng ẩn giấu ở trong đó.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...