Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 41: Thổ Lộ (2)



Thời tiết càng ngày càng nóng, thanh niên trí thức càng ngày càng không muốn ra đồng làm việc, hơn nữa hôm nay còn là ngày nhiệt độ cực cao như vậy, chưa tới chín giờ sáng đã nống khiến người ta không thở nổi rồi.

Nhìn Thịnh Tuyết với dáng người yếu ớt của mình, bọn họ không ngờ giữa ngày nắng nóng như vậy cô vẫn có thể ra đồng làm việc như thường ngày, mặ không đỏ thở không gấp, điểm này khiến bọn họ không thể không bội phục.

Thật ra đúng là Thịnh Tuyết không hề sợ nóng, nói ra cũng kỳ quái, từ khi hạt châu kia chui vào cơ thể, thể chất của cô càng ngày càng trở nên huyền diệu, bây giờ trong lòng cô vui mừng đã lấn át lo lắng rồi.

Nghĩ tới một phần khác của hạt châu vẫn đang nằm trên cổ Cao Thành Bắc, Thịnh Tuyết khẽ thở dài, ai… Nhớ anh ấy quá.

Đang lúc cô mơ màng như đã đi vào cõi tiên, Bạc Diệp cầm một chiếc túi hương đuổi muỗi đi qua bên này, đôi mắt đào hoa chứa đầy ý cười, tới gần cô: “Đồng chí Thịnh Tuyết, có thể nhờ cô giúp tôi một việc được không?”

Trong khoảng thời gian này, anh ta bị Cao Thành Bắc sắp xếp đi sửa lại nóc nhà, vốn dĩ chỉ sửa lại nguyên nóc nhà của khu tập thể thanh niên trí thức, kết quả nóc nhà cả thôn đều được anh ta sửa lại.

Sau này qua miệng người khác anh ta mới biết, cô gái trước mắt đã đính hôn từ nhỏ với đội trưởng Cao, chẳng trách Cao Thành Bắc kia lại tách anh ta ra, không cho anh ta tiếp tục đi đào lạch nước.

“Việc gì?” Thịnh Tuyết đứng dậy, nhìn thấy túi hương trong tay anh ta vẫn ra vẻ trấn định, hỏi: “Có việc mau nói, tôi còn phải làm việc.”

“Tôi rất thích cái túi hương này, cô có thể làm giúp tôi một cái nữa không? Tôi có thể trả tiền.” Bạc Diệp giơ túi hương trong tay lên, đầu ngón tay thon dài vì gần đây sửa lại nóc nhà đã có chút thô ráp, nhưng vẫn có thể thấy được đó là đôi tay của người có cuộc sống an nhàn sung sướng.

“Tôi không biết làm cái này, ai tìm lầm người rồi.” Thịnh Tuyết nở nụ cười giả tạo, nói chuyện rất khách sáo, thật ra trong lòng vô cùng muốn bước tới đá cho người đàn ông kia vài cái, anh ta cũng dám uy hiếp cô sao, chán sống rồi à?

“Phải không? Có lẽ là tôi… Thật sự tìm lầm người rồi.” Câu cuối cùng Bạc Diệp cố ý kéo dài giọng, anh ta không hề muốn chọc phá lời nói dối này của Thịnh Tuyết, câu trước chỉ vì cố ý đùa vưới cô thôi, kết quả đùa thật sự rất vui, cô rất đặc biệt không giống các cô gái khác.

Lần trước khi gặp Thịnh Tuyết, Bạc Diệp đã cảm thấy giọng cô rất quen tai rồi, sau đó trong lúc vô tình lại nhìn thấy mẹ cô, đầu óc lập tức nghĩ tới hai mẹ con bán bánh trên thị trấn, so sánh dáng người, tuổi tác, giọng nói một chút, hóa ra chính là bọn họ.

“Tôi phải tiếp túc làm việc đây, anh có thể đi hỏi thăm người khác.” Phải nói là Thịnh Tuyết cực kỳ hiểu biết đám cậu chủ nhà giàu này rồi, cô càng thể hiện xa cách, bọn họ sẽ càng cảm thấy hứng thú. Nhưng bây giờ Thịnh Tuyết không cần anh ta cảm thấy hứng thú với mình.

Đám người này sẽ không bao giờ thật lòng thật dạ với ai, trong thế giới của bọn họ chỉ có đồ chơi mà thôi, cô không muốn trở thành đồ chơi, hay thú tiêu khiển của cậu ấm nhà giàu trong khoảng thời gian nhàm chán ở nông thôn.

“Nếu tôi nói… Tôi thích em, muốn theo đuổi em thì sao?” Bạc Diệp đột nhiên hạ giọng, khóe miệng nở nụ cười.

Tuy rằng ngoài cánh đồng trống trải này sẽ không có ai nghe thấy, nhưng câu hỏi ấy vẫn khiến Thịnh Tuyết hoảng sợ.

Trong niên đại quan hệ nam nữ rất bị để ý này, nếu để người khác nghe thấy câu thổ lộ của anh ta, cuối cùng người có hại chỉ có thể là cô. Thịnh Tuyết tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giữa đôi mày lộ ra vẻ phẫn nộ: “Tôi là người đã có hôn ước, xin anh chú ý đến lời nói của mình.”

Tính kỹ thì đây mới là lần thứ ba hai người gặp mặt, “Thích” của anh ta rẻ rúng đến mức nào không cần nghĩ cũng biết…

Phản ứng của cô không hề nằm trong dự đoán của Bạc Diệp, anh ta ngớ người mắt trợn tròn. Từ nhỏ anh ta đã là tiểu bá vương, con gái thích anh ta có thể xếp thành vòng tròn quanh thủ đô, từ bé tới lớn đều xuôi gió xuôi nước chưa từng té ngã trước ai, Thịnh Tuyết là người đầu tiên.

“Tôi không ngại cô từng đính hôn.” Bạc Diệp lập tức khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời thường ngày, tự phụ nói: “Chẳng lẽ tôi còn kém một thằng nhà quê?”

Nghe hết câu này, Thịnh Tuyết càng chán ghét anh ta hơn, cô ưỡn ngực, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ở nơi này đúng là anh kém anh ấy thật, ít nhất anh ấy chịu khổ chịu cực hơn anh, cũng không tùy tiện giống anh.”

“Hừ!” Bạc Diệp khinh bỉ: “Tôi thật sự muốn xem xem người đàn ông trong miệng em nói có điểm nào mạnh hơn tôi, chúng ta cứ chờ xem.”

Thịnh Tuyết lười tiếp tục nói lời vô nghĩa với anh ta, cô cầm nông cụ lên, ra về. Thấy cô định đi, Bạc Diệp bước tới ngăn cản: “Lời tôi nói là sự thật, không bao lâu nữa em sẽ biết ai mới là người đáng để em phó thác chung thân.”

Nghĩ tới chuyện ba tuổi anh ta đã biết chữ, năm tuổi đã có thể trở thành vua của đám nhỏ trong cả khu tập thể, Bạc Diệp thầm nghĩ, sao mình có thể thua kém một thằng nhà quê được?

“Anh buông tay ra, nếu không tôi sẽ kêu lên đấy.” Thịnh Tuyết nhìn chằm chằm vào bàn tay đàn ông đang nằm trên cánh tay mình, sắp bị anh ta chọc tức điên rồi.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu anh ta còn không buông tay cô sẽ đá cho anh ta tuyệt đường con cháu!

Lúc này Bạc Diệp mới phát hiện ra mình nhất thời nóng vội đã nắm lấy cánh tay Thịnh Tuyết ở nơi công cộng, anh ta lập tức buông tay ra nói câu xin lỗi.

Tuy rằng anh ta muốn theo đuổi Thịnh Tuyết, nhưng lại không muốn dùng thủ đoạn, cũng không muốn dùng sức mạnh. Nếu làm vậy anh ta có khác gì đám con nhà giàu ăn chơi trác táng?

Cảnh tượng này trùng hợp bị Cao Tranh Hỉ đi ngang qua đó nhìn thấy, cô ta khiếp sợ nhìn về phía hai người, trong lòng vô cùng tức giận. Anh trai cô ta vừa ra ngoài chưa lâu, người phụ nữ này đã bắt đầu cắm sừng cho anh ấy rồi à? Đúng là đồ hồ ly tinh!

Lần này Cao Tranh Hỉ càng kiên định với ý nghĩ trong lòng, bước chân về nhà cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều…
Chương trước Chương tiếp
Loading...