Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70
Chương 48: Quay Về (1)
“Ngày mốt chúng ta về nhà rồi, cậu không ra ngoài mua sắm mà ngồi đây làm gì thế?” Lưu Cường vừa vào ký túc xá đã trông thấy Cao Thành Bắc đang ngồi bên bàn học, không biết đang đùa nghịch thứ gì.“Không có gì.” Thấy Lưu Cường đã về, Cao Thành Bắc lập tức bỏ thứ trong tay vào túi hành lý: “Thứ cần mua tôi đều mua rồi, anh ra ngoài một mình đi.”“Cậu đang giấu cái gì mà bí mật như vậy? Định tặng vợ cậu à?” Lưu Cường giả vờ dò xét bên dưới, cố ý trêu chọc.Khóe miệng Cao Thành Bắc cong lên, chỉ cười không đáp.…Lần trước những lời cảnh cáo của Trang Tiểu Phương ở đầu thôn vẫn có tác đụng kinh sợ nhất định, sau hôm đó không ai còn dám nghị luận lời đồn kia ở đầu thôn nữa, bởi vì nhà họ Thịnh thật sự không dễ trêu vào, chỉ vì một hai câu miệng lưỡi, thoải mái nhất thời lại rước lấy phiền toái thật sự không đáng.Tuy rằng lời đồn đãi giảm bớt không ít, nhưng ngoài Thịnh Tuyết ra, trong lòng những người khác vẫn không được thoải mái, nhất là Bạc Diệp một đương sự khác trong lời đồn.Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến mình thổ lộ lại khiến Thịnh Tuyết gặp phải phiền toái lớn như vậy.Có điều, nghe được tin Thịnh Tuyết và nhà họ Cao đã hủy hôn, trong lòng anh ta vẫn không nhịn được vui mừng như điên.Ngày đó ở ruộng bắp, Bạc Diệp nghĩ chỉ có anh ta với Thịnh Tuyết nên mới dám nói thẳng ra lời trong lòng như vậy, ai ngờ vậy mà lại để người khác nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, sau đó ác ý lan truyền ra ngoài.Anh ta rất muốn tới tìm Thịnh Tuyết giải thích rõ ràng, nhưng cũng biết lúc này bản thân nên cách xa cô ấy một chút mới là tốt nhất, nếu lại để người khác trông thấy sẽ càng chứng thực tin đồn trước đó, rơi xuống nhược điểm.Tuy rằng trong đầu anh ta cũng từng xuất hiện ý nghĩ, không làm thì thôi đã làm phải làm đến cùng, nhưng dù gì Bạc Diệp cũng sinh ra và lớn lên trong khu tập thể quân đội, ngạo khí và chính nghĩa in sâu trong lòng không cho phép anh ta sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ cưỡng ép.Chỉ khi tìm ra người tung tin đồn sau lưng trước, anh ta mới có mặt mũi tới gặp Thịnh Tuyết.Người chột dạ trong lòng còn có cả Quách Thu Anh, bà ta không hề biết những lời đồn kia xuất hiện thế nào, hai ngày qua lòng bà ta nóng như lửa đốt, giọng nói cùng khàn khàn.Bây giờ thanh danh của Thịnh Tuyết đã bị hủy, có khi nào người nhà họ Thịnh sẽ nghĩ là do bà ta lan truyền ra ngoài hay không?Càng nghĩ trong lòng lại càng không yên ổn, cuối cùng Quách Thu Anh quyết định lại tới tìm Trang Tiểu Phương để nói rõ chuyện này.Ngoài cánh đồng không có nơi nào thích howpjd dể nói chuyện riêng, bà ta đợi cho tới khi tất cả mọi người đều ra về, trên đường đi mới gọi Trang Tiểu Phương lại.“Chị gọi tôi lại làm gì?” Trang Tiểu Phương bình tĩnh nhìn người trước mắt, nếu nói trong lòng không hề oán giận thì là đang dối lòng.“Tiểu Phương, chuyện Thịnh Tuyết… Thật sự không phải do tôi lan truyền ra ngoài.” Quách Thu Anh lớn hơn Trang Tiểu Phương hai tuổi, hai người đều là người thôn bên cạnh gả tới thôn Đại Du, hai nhà qua lại nhiều năm quan hệ coi như không tồi.Nếu không phải vì chuyện bọn nhỏ, hai người cũng không đến mức gặp mặt xấu hổ giống như hôm nay.Trước đây vì Thịnh Đức Trung vô tình cứu được tính mạng của Cao Hồng Quân, cho nên vì báo ơn nhà họ Cao mới nhận nuôi Thịnh Tuyết trong mấy năm khó khăn nhất.Nếu không có chuyện hôn nhân này, có lẽ bây giờ người hai nhà vẫn hòa thuận với nhau.Trước đây vì chuyện Thịnh Tuyết trốn nhà ra đi, nhà họ Thịnh vẫn luôn cảm thấy nhà mình có lỗi, khiến nhà họ Cao thua thiệt, bây giờ chuyện hôn nhân đã xóa bỏ rồi, thanh danh của Thịnh Tuyết cũng đã bị hủy, Trang Tiểu Phương cảm thấy bây giờ hai nhà không ai nợ ai nữa.Vì thế khi nói chuyện giọng điệu cứng rắn hơn trước kia rất nhiều.“Người nhà chúng tôi đâu có ai nghĩ như vậy đâu, không có chuyện gì khác thì tôi về nhà nấu cơm đây, không nói chuyện với chị nữa.” Nghĩ tới hai ông chồng của hai nhà thân với nhau như anh em, Trang Tiểu Phương không muốn khiến quan hệ đôi bên quá cứng.“Cô có thể tin tưởng tôi là được rồi, cô không biết đâu, hai ngày qua vì chuyện này tôi đã nóng hết cả ruột cả gan rồi.” Cuối cùng Quách Thu Anh cũng thở phào nhẹ nhõm.Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Thịnh Tuyết, bà ta ngượng ngùng nói: “Thật ra nếu Thịnh Tuyết có thể ở bên cậu thanh niên trí thức kia cũng rất tốt, người ta là người thủ đô đó, tương lại Tiểu Tuyết có thể trở thành người thành phố rồi!”Bà ta cứ đứng ở đó luyên thuyên một mình, hoàn toàn không nhìn ra được khuôn mặt của Trang Tiểu Phương đang càng ngày càng tức giận.“Quách Thu Anh! Có phải chị chê thanh danh của Tiểu Tuyết nhà tôi còn chưa đủ thối hay không? Con mắt nào của chị nhìn thấy con gái tôi và nam thanh niên trí thức kia qua lại với nhau?”Hai tay Trang Tiểu Phương chống nạnh, càng nói càng kích động, mấy ngày nay cơn giận vẫn luôn đọng lại trong lòng bà ấy không có nơi nào phát ra, không thể nghi ngờ lời nói của Quách Thu Anh đã đụng trúng họng súng.“Chị nói vậy là muốn đẩy con gái tôi vào chỗ chết à?”“Sao cô có thể nói như vậy chứ? Không phải tôi cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Tuyết sao?” Quách Thu Anh không thể hiểu nổi vì sao đối phương lại tức giận, rõ ràng vừa rồi mình đang nói lời hay mà, đối phương không cảm kích thì thôi còn bẻ cong ý tứ của mình, đổi lại là người khác chắc chắn trong lòng cũng sẽ không thoải mái.“Con gái tôi không cần chị phải quan tâm tới, có thời gian thì chị quan tâm tới con gái nhà mình đi!” Trang Tiểu Phương thật sự rất chán ghét dáng vẻ làm bộ làm tịch này của Quách Thu Anh: “Đừng suốt ngày đi lo chuyện bao đồng!”Người đã hơn bốn mươi tuổi rồi, bị mắng lại trước mặt công chúng như vậy, Quách Thu Anh thật sự không nhịn được. Bình thường khi bà ta nói chuyện, Trang Tiểu Phương không phải ậm ừ, thì đều tươi cười không dám cãi lại, bây giờ việc hôn nhân vừa hủy bỏ đã lộ ra gương mặt thật rồi.Trước đây con gái Cả của nhà họ Cao tự do yêu đương, rồi gả cho một tên du côn không nghề nghiệp, sau này tên du côn ấy gây họa, nhà họ Cao còn phải đi sau chùi đít giúp anh ta. Người nói vô tâm người nghe cố ý, Quách Thu Anh nghe xong cũng trở nên kích động dị thường: “Con gái tôi làm sao hả? Con gái tôi đâu có làm ra chuyện trộm người sau lưng.”Câu chỉ cây dâu mắng cây hòe này như quả pháo bắn thẳng vào đầu Trang Tiểu Phương.“Đồ thối mồm!” Trang Tiểu Phương không hề nghĩ ngợi, một tay vung lên nắm chặt tóc Quách Thu Anh, tay kia thì đánh lên người đối phương.Quách Thu Anh không ngờ Trang Tiểu Phương lại ra tay với mình, ban đầu còn có chút choáng váng chưa kịp phản ứng lại, đợi đến khi hiểu ra vấn đề, trên người đã vừa đau vừa nhức.Nào có đạo lý bị người đánh không đánh lại, Quách Thu Anh cũng vươn tay ra nắm lấy tóc Trang Tiểu Phương, nhưng hiện giờ bản thân bà ta đang rơi vào thế yếu, muốn phản kích cũng không phải chuyện dễ dàng.Vì thế hai người cứ như vậy lôi kéo nhau trên con đường quê. Quách Thu Anh béo nhưng sức lực lại yếu, Trang Tiểu Phương nhìn qua rất gầy, nhưng sức lực lại rất khỏe, hai người đánh nhau, người có hại chỉ có thể là Quách Thu Anh.Hiện giờ đúng vào thời gian tan làm, cảnh tượng này vừa lúc bị thôn dân đi ngang qua trông thấy, có người vội vàng chạy đi tìm Cao Hồng Quân và Thịnh Đức Trung tới đây khuyên can.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương