Chứng Hồn Đạo
Chương 47 : Tế Luyện
Chứng Hồn Đạo Chương 47 : Tế Luyện Dịch và biên tập: Zeroman Nguồn: tangthuvien Tu sĩ áo bào xanh tiện tay đưa cho là đưa ngay một kiện linh khí cổ bảo có bốn tầng cấm chế, Lệnh Hồ có cảm giác hình như mình được người khác ưu ái quá rồi. Cũng may tâm trí Lệnh Hồ vô cùng kiên định, nhanh chóng ổn định tâm thần lại. Toàn tâm toàn ý trùng kích vào tầng cấm chế thứ nhất của hồ lô màu xanh, bắt đầu tế luyện. Thần niệm của Lệnh Hồ đúng là rất cường đại. Nếu như chỉ bàn về cảnh giới thần niệm, thì có thể nói ngay cả tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, thậm chí cả Độ Kiếp hậu kỳ không thể nào bằng hắn được. Nói như vậy là vì kể từ lúc Thiên Địa hai hồn lấy trọn tinh hoa vạn vật sinh linh ở Đan Bích sơn chuyển vào trong tinh thần thức hải, sau đó không ngừng giúp cho vạn vật sinh linh có thần trí riêng của mình thì đã giúp cho thần niệm của Lệnh Hồ xảy ra sự biến hóa long trời lở đất. Mà bản thân các tinh hoa sinh linh bây giờ đã được gọi bằng một cái tên mới - Tự nhiên thần thức sinh linh. Có cái tên này là vì bọn họ chỉ là những sinh linh được sinh ra trong Đan Bích sơn mà thôi, mặc dù bọn họ cũng có hình thể trong tinh thần thức hải, nhìn qua không khác gì các sinh linh ở thế giới bên ngoài cả, nhưng dù sao cũng không phải là hình thể chân chính. Hơn nữa, những sinh linh này là do từ bên trong Đan Bích sơn tạo thành, chứ không phải do thần niệm Thiên Địa hai hồn tạo ra, nên mới được gọi là Tự nhiên thần thức sinh linh. Có lẽ thần thức của những Tự nhiên thần thức sinh linh không cường đại, nhưng bọn họ lại do tinh hoa sinh linh bên trong Đan Bích sơn tạo thành, nên trong bản thân đã có ẩn chứa lực lượng tự nhiên. Đúng là lực lượng tự nhiên của một sinh linh không mạnh lắm, nhưng nếu có nhiều sinh linh như họ tụ lại thì lực lượng tự nhiên đã tụ ít thành một chút. Nhưng chỉ là một chút đó thôi đã giúp cho thần niệm của Lệnh Hồ xảy ra biến hóa rất lớn rồi. Thần niệm của hắn giờ đây đã có thể thi triển các pháp thuật thần thông một cách dễ dàng, cho dù là cho thần niệm ngao du ra bên ngoài, hay là đi xâm nhập quan sát thì những người khác cũng không dễ phát hiện ra. Cũng vì trong thần niệm của Lệnh Hồ giờ đây có lực lượng tự nhiên, nên thần niệm của hắn còn mạnh hơn các cảnh giới thần niệm ngang hàng một bậc. Vì vậy, tuy cảnh giới thần niệm của Lệnh Hồ bây giờ là Độ Kiếp kỳ, nhưng năng lực thực tế sợ rằng đã vượt qua Độ Kiếp kỳ rồi. Có thần niệm mạnh mẽ như vậy làm hậu thuẫn, Lệnh Hồ đã dễ dàng trùng kích được tầng cấm chế thứ nhất, bắt đầu trùng kích vào tầng cấm chế thứ hai. Mặc dù mỗi một tầng cấm chế phía sau mạnh hơn rất nhiều tầng cấm chế phía trước, nhưng nó vẫn không thể ngăn cản được thần niệm mạnh mẽ của Lệnh Hồ trùng kích vào. Sau khi trùng kích xong tầng cấm chế thứ nhất, Lệnh Hồ mới phát hiện rằng muốn trùng kích tầng thứ nhất này thôi, tu vi ít nhất phải đạt đến Xuất Khiếu kỳ mới làm được. Cấm chế tầng thứ hai còn lợi hại hơn tầng cấm chế thứ nhất nhiều, phải đạt đến Phân Thần kỳ mới có thể xông phá. Tuy nói chỉ cần trùng kích được một tầng cấm chế thôi đã có thể khiến cho pháp bảo nhận chủ, nhưng không thể nào phát huy được toàn bộ năng lực pháp bảo được, pháp bảo do đó cũng yếu đi rất nhiều. Mặc khác, nếu như nguyên chủ của pháp bảo còn chưa xóa đi thần thức của mình bên trong pháp bảo thì việc trùng kích cấm chế còn khó khăn hơn nhiều. Cho nên, hiện nay ở Tu Tiên giới có rất nhiều tu sĩ vì chưa thể tế luyện được pháp bảo của mình một cách hoàn toàn, nên không thể phát huy ra được năng lực lớn nhất của pháp bảo. B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Tại sao ở Tu Tiên giới có câu nói: pháp khí là đồ vật chuyên dùng cho tu sĩ cấp thấp, bảo khí là vật chuyên dùng cho tu sĩ trung giai, còn tu sĩ cao giai phải sử dụng linh khí? Nguyên nhân có câu nói trên chính là do tu vi mỗi người khác nhau, một khi tu vi không đủ thì không thể sử dụng được các pháp bảo cao cấp. Nguyên nhân có câu nói trên chính là do tu vi mỗi người khác nhau, một khi tu vi không đủ thì không thể sử dụng được các pháp bảo cao cấp. Tỷ như, nếu để ột tu sĩ cấp thấp đi sử dụng một bảo khí thượng phẩm, thì đây là việc vô cùng khó khăn. Thậm chí người này còn không phát huy được một phần mười uy năng của pháp bảo, không, phải nói là không sử dụng được một phần một trăm mới đúng. Đây chính là sự khác biệt giữa tu vi cùng cảnh giới. Mặc dù các pháp bảo từ linh khí thượng phẩm trở xuống không có cấm chế, nhưng không phải vì thế mà nói những pháp bảo không có cấm chế lại dễ dàng tế luyện, dễ dàng thao túng. Ngược lại, bởi vì không có cấm chế, nên vào thời điểm thao túng pháp bảo lại càng cần nhiều thần niệm hơn. Càng là pháp bảo cao cấp, một khi tế luyện xong thì pháp bảo sẽ giống như một phần thân thể mình, giống như một cánh tay vậy. Chỉ cần tâm niệm vừa động, pháp bảo liền tiến hành công kích. Nhưng bởi vì pháp bảo cao cấp có cấm chế, nên một khi tu sĩ không có cảnh giới cùng tu vi thích hợp, sẽ không thể nào trùng kích cấm chế được. Tỷ như Lệnh Hồ đang tế luyện hồ lô màu xanh này vậy, chỉ là tầng cấm chế thứ nhất thôi đã cần phải có tu vi và cảnh giới ít nhất là Xuất Khiếu kỳ, mới có thể thành công rồi. Nếu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù có pháp bảo cao cấp trong tay, nhưng không có năng lực tế luyện thì pháp bảo khi đó cũng chỉ là một phế phẩm mà thôi. Vì vậy mới có câu nói pháp bảo linh khí chỉ được các tu sĩ cao giai sử dụng. Dĩ nhiên, những chuyện như vậy không phải bao giờ cũng đúng. Giống như Lệnh Hồ vậy, tu vi của hắn bây giờ chỉ là Kết Đan kỳ đại viên mãn, nhưng lại dễ dàng trùng kích được cấm chế của linh khí cổ bảo, là vì thần niệm của hắn vô cùng cường đại, đã vượt xa Độ Kiếp kỳ. Chỉ là, những thiên tài như Lệnh Hồ thì cả Tu Tiên giới cũng không có nhiều đâu! Mỗi một lần trùng kích cấm chế thành công xong, người tu sĩ phải làm một hành động "phá rồi lại lập", đem linh quang khôi phục lại như cũ, lúc đó mới được xem đã tế luyện hoàn toàn được tầng cấm chế đó. Khí thế Lệnh Hồ một đường như chẻ tre, liên tiếp xông qua ba tầng cấm chế của hồ lô màu xanh, chỉ còn một tầng cấm chế cuối cùng. Nhìn thấy cấm chế tầng thứ tư này, Lệnh Hồ suy đoán nếu để ột tu sĩ Hợp Thể kỳ tế luyện, sợ rằng phải tốn thời gian đến mười năm mới có thể hoàn thành. Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cũng phải tốn một thòi gian mới có thể tế luyện thành công. May mà uy lực thần niệm Lệnh Hồ đã vượt xa Độ Kiếp kỳ, tuy không dễ dàng như các tầng trước, nhưng sau một thời gian cũng tế luyện thành công rồi. Sau khi trùng kích bốn tầng cấm chế thành công, khí tâm của hồ lô màu xanh đã hiện ra ngay trước mặt Lệnh Hồ, đang chờ Lệnh Hồ tiến vào! Nhìn thấy ánh sáng ngọc nhu hòa bảo vệ khí tâm, thần niệm Lệnh Hồ ôn nhu đi tới bao trùm cả khí tâm lại, cẩn thận cảm nhận những tin tức ẩn chứa bên trong khí tâm. Cho đến giờ phút này, Lệnh Hồ mới chánh thức hiểu được công dụng của hồ lô màu xanh này. Hồ lô màu xanh này còn có tên gọi là Thanh Thận Hồ: linh khí cổ bảo, bốn tầng cấm chế, là pháp bảo huyễn thần, bên trong có chứa mười ba thuật pháp huyễn thần! Tin tức về Thanh Thận Hồ chỉ có thế, còn về việc mười ba thuật pháp huyễn thần là những loại thuật pháp nào, thì phải chờ Lệnh Hồ tế luyện khí tâm hoàn toàn xong, sau đó đưa thần niệm vào mới có thể biết được. Tin tức về Thanh Thận Hồ chỉ có thế, còn về việc mười ba thuật pháp huyễn thần là những loại thuật pháp nào, thì phải chờ Lệnh Hồ tế luyện khí tâm hoàn toàn xong, sau đó đưa thần niệm vào mới có thể biết được. Thần niệm nhanh chóng khắc sâu vào bên trong khí tâm, hoàn thành việc tế luyện một cách nhẹ nhàng. Bí mật của Thanh Thận Hồ đã được Lệnh Hồ hiểu rõ rồi. Tin tức về mười ba thuật pháp huyễn thần cũng hiện ra trước mắt Lệnh Hồ. Mười ba thuật pháp huyễn thần này là những thuật pháp lấy thất tình lục dục làm căn cơ, từng cái thuật pháp lại đối ứng với một loại tâm tình trong thất tình lục dục. Thất tình: hỉ, nộ, ai, nhạc ( vui mừng), ái, ác, dục. Lục dục: kiến dục ( nhìn), thích dục ( nghe), hương dục, vị dục, xúc giục ( tiếp xúc), ý dục. - Thất tình huyễn thần thuật: Tiên Sơn Đào Nguyên cảnh, là ứng với hỉ! Thiên Lôi Địa Hỏa cảnh, là ứng với nộ! Tử Khí Gian Ngục cảnh, là ứng với ai! Vân Tiêu Bảo Điện cảnh, là ứng với nhạc! Già La Phấn Trướng cảnh, là ứng với ái! Huyết Hải Ô Uế cảnh, là ứng với ác! Tâm Tưởng Sự Thành cảnh, là ứng với dục! - Lục dục huyễn thần thuật: Hoặc Thần vũ, ứng với kiến dục, mê hoặc thị giác! Đinh Tiêu khúc, ứng với thính dục, mê huyễn thính giác! Di La hương, ứng với hương dục, đầu độc khứu giác! Ngọc Trân tu, ứng với vị dục, xúc động vị giác! Nhiễu Chỉ nhu, ứng với xúc dục, trêu đùa xúc giác! Phương Cầu hoàn, ứng với ý dục, kích thích ý muốn! Phương Cầu hoàn, ứng với ý dục, kích thích ý muốn! Trong các loại thất tình lục dục, cho dù là người nào thì cũng có một mặt tâm tình cực kỳ yếu ớt! Thanh Thận hồ sẽ nhằm vào tâm tình người đó yếu ớt nhất để tự động lựa chọn thuật pháp huyễn thần tiến hành công kích, khiến cho tâm chí của mục tiêu bị thương tổn, nảy sinh tâm ma. Từ đó làm cho đối phương bị rơi vào ảo cảnh, tự động làm ình bị thương! Nhưng mà, những thuật pháp này lại không phải đơn thuần chỉ sử dụng thần niệm là được, mà cần phải cung cấp cho Thanh Thận Hồ số lượng linh lực đầy đủ nhất định. Mỗi một lần phóng ra thuật pháp, cho dù mục tiêu là một người hay nhiều người, cho dù phạm vi nhỏ hay lớn thì đều cần đến mười tám khối linh thạch thượng phẩm để khu dụng Thanh Thận Hồ. Lệnh Hồ âm thầm than thở, thuật pháp huyễn thần do Thanh Thận Hồ này phóng ra đúng là đốt tiền mà, nhưng đây lại là linh khí cổ bảo có bốn tầng cấm chế, thuật pháp do nó phóng ra tuyệt đối không phải đơn giản. Mặc dù là thuật pháp huyễn thần, nhưng thương tổn do nó gây ra còn lớn hơn những thương tổn trong thực tế. Bởi vì cái mà Huyễn Thần thuật đả thương chính là tâm linh, là thần trí. Một khi tâm linh tan vỡ, thần trí bị hao tổn thì tâm ma sẽ sinh ra, làm cho tinh thần hoảng loạn, tâm sẽ chết đi. Mà một khi tâm chết thì thân sẽ chết theo! Các loại ảo ảnh xuất hiện trong Huyễn Thần thuật cũng là do tâm ma tạo thành, trước tác dụng lên tâm thần, sau đó mới tác dụng lên thân thể. Nếu như bản thân đối phương bị chết đi trong ảo cảnh của Huyễn Thần thuật, thì chắc chắn thân thể ở bên ngoài cũng chết đi. Loại pháp bảo công kích tâm thần cùng thần trí này không hề xét xem tu vi cao hay thấp, chỉ xem thử tâm trí của ngươi có kiên định hay không thôi. Cho dù ngươi có tu vi là Độ Kiếp kỳ, thậm chí là Đại Thừa kỳ hay tán tiên đỉnh phong, chỉ cần tâm trí buông lỏng thì khó thoát khỏi công kích của Thanh Thận Hồ! Việc ngã xuống hoàn toàn có thể xảy ra! Lệnh Hồ cũng vô cùng rung động đối với uy năng của Thanh Thận Hồ rồi. Ngoại trừ mười ba thuật pháp huyễn thần ra, Thanh Thận Hồ còn có một năng lực thông dụng của các pháp bảo khác: có thể biến lớn biến nhỏ tùy ý. Vào lúc phóng to, nó có thể đè chết thật nhiều người đó; còn khi nhỏ, thì có thể đem nó ẩn giấu bên trong đan điền, thậm chí là trong tinh thần thức hải. Cho nên, dù Lệnh Hồ không dùng đến thuật pháp huyễn thần của Thanh Thận Hồ, hắn cũng có thể dựa vào năng lực trên mà đập chết rất nhiều địch nhân. Sau khi đưa thần niệm ra khỏi Thanh Thận Hồ, Lệnh Hồ đưa mắt nhìn Thanh Thận Hồ trên bàn. Tâm niệm vừa chuyển, Thanh Thận Hồ đã từ từ bay lên khỏi mặt bàn, rồi tự động xoay tròn trên không trung. Ngay lúc Thanh Thận Hồ bay lên khỏi mặt bàn theo thần niệm của Lệnh Hồ, thì bỗng có một cỗ thần niệm mơ hồ tiêu tán đi. Lệnh Hồ thấy thế thì hơi ngạc nhiên, khẽ trầm tư một lúc. Chỉ một lúc sau, hắn đã hiểu ra rồi. Khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh, Lệnh Hồ lẩm bẩm nói: - Nếu biết thì sao? Nếu như Thanh Thận Hồ đã bị ta tế luyện xong thì nó là của ta! Cho dù là ai cũng không thể lấy nó đi được! Tính đến bây giờ, Thanh Thận Hồ là pháp bảo đầu tiên được Lệnh Hồ tế luyện, cũng là pháp bảo đầu tiên hắn thật tâm muốn lấy. Hơn nữa, với uy lực của Thanh Thận Hồ thì Lệnh Hồ không hề có ý trả lại cho tu sĩ áo bào xanh, tu sĩ áo bào xanh có hối hận cũng không được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương